Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 94: Bằng hữu



Nana mắt thấy hồn hoàn thứ hai của Lam Y Thần đã sáng, dừng lại chăm chú xem. Lam Y Thần hô: "Đệ nhị hồn kĩ, Linh Lung Phá."

Linh Lung Phá là một dạng tấn công tinh thần bằng âm thanh, chiếc chuông màu lam sau lưng Lam Y Thần sáng lên từng đợt ánh sáng vàng mang theo tiếng kêu binh boong trầm bổng, nhìn qua cảm giác nó đang dần biến lớn nhưng thực ra những rung động đó chính là sóng xung kích, từng đợt đánh ra càng lúc càng mạnh lan tỏa ra bốn phía khắp trường đấu. Khán giả bên ngoài nghe thấy tiếng chuông vang vọng rất êm tai, cảm giác thư giãn đã muốn ngủ, trên sàn đấu chỉ Nana mới biết tác dụng thật sự của hồn kĩ này. Tại sao gọi là Phá? Bởi vì nó sẽ khiến người nghe bị tẩy não, phá hủy ý chí của ngươi, phá hủy sự kiên cường của ngươi, làm ngươi an tâm buông bỏ mọi thứ mà lắng nghe tiếng chuông. Đối khán đài là một loại cảm nhận, đối Nana là một cảm nhận khác, Lam Y Thần khống chế hồn kĩ này thật tinh diệu, chỉ là hồn kĩ thứ hai nhưng sức mạnh của nó có thể đối lại ngàn quân, không đánh mà thắng.

Nana sau thoáng cảm thụ bỗng nhiên mỉm cười. Lam Y Thần thấy vậy liền biết Nana thật sự đã mất đi chiến ý, lúc này chỉ cần hắn vỗ ra một chưởng vừa đủ, Nana sẽ rơi đài. Chỉ là hắn không ngờ, mỉm cười xong Nana lại phấn khởi vỗ tay: "Thật hay, nghe thật giống những giai điệu giáng sinh làm ta rất nhớ. Cảm ơn ngươi, Lam Y Thần."

Lam Y Thần thu lại thủ thế vừa muốn đánh ra, nhíu mày ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không bị trúng hồn kĩ của ta?"

Nana lắc đầu: "Ta từ lúc bắt đầu đã biết ngươi sẽ có tấn công tinh thần, luôn cảnh giác hơn nữa ta có khả năng miễn tấn công dạng này, tất nhiên sẽ không sao." Còn phải nhờ tiên thảo Tam ca đã cho ta, nó luôn tùy thời bảo vệ tinh thần chi hải của ta nếu không ta cũng không thể phóng thích trị liệu kịp thời.

Lam Y Thần cười, nụ cười nhẹ nhàng nhanh chóng nhưng nó ngay lập tức dấy lên một loạt reo hò cổ vũ từ khán đài, sau lưng sáu người đội hắn dường như kinh ngạc, nam tử xếp thứ năm nghiêng người nói với nam tử cuối cùng: "Lão đại, Lam ca thế mà cũng biết cười, chẳng phải hắn nổi tiếng vì không bao giờ cười nhưng vẫn ôn nhu sao?"

Nam tử kia đáp: "Mộ Phi đừng nhiều lời, chăm chú xem đi, ta đến giờ vẫn chưa thấy cô gái đó sử dụng hồn kĩ, không thể xem thường. Tên Lam Y Thần này khả năng hắn không muốn đánh nữa."

Đúng là như thế, Lam Y Thần giây phút đó đã quay người đi xuống khỏi sàn đấu, Nana giật mình, hắn muốn làm gì? Nana chạy theo sau lưng hắn gọi: "Lam Y Thần, ngươi đi đâu, chưa đánh xong mà."

Lam Y Thần không quay đầu, hắn chỉ lớn tiếng đáp: "Ta nhận thua, ta, không muốn làm tổn thương ngươi."

Nana cứng đờ người, hắn đẹp mà lại bị thần kinh sao? Thắng kiểu này không vui tí nào. Lần sau phải tranh một liên thắng khác.

Tiếp theo Lam Y Thần là một nam tử trạc tuổi hắn trên dưới 20, tên Lục Kha, vóc dáng so Lam Y Thần hơi kém xíu nhưng không nghi ngờ cũng là mỹ nam. Người này tính cách có chút... giống Nana.

Lục Kha: "Ta tên Lục Kha, ngươi thích màu lam sao, ta thích màu lục."

Nana: "Ngươi giống gia gia ta thích màu lục nhưng ngươi chọn màu đẹp hơn gia gia ta nhiều."

Lục Kha: "Vậy sao? Ai cũng nói ta mặc màu lục rất đẹp."

Nana: "Thật đó, ngươi biết không, gia gia ta thích là màu phân sâu đó, kể ngươi nghe chuyện này..."

Khán đài.

Tần Minh đã được Áo Tư Ca và Mã Hồng Tuấn đỡ ngồi trên ghế liên tục "tưới nước", Áo Tư Ca cười trừ nói: "Học trưởng, xem ra Nana thắng rất dễ dàng, cũng tốt haha!"

Mã Hồng Tuấn gật gật: "Đúng vậy, mấy tên học viên này thật yếu xìu không có chút hấp dẫn nào, giống như bình bông di động."

"Đừng, nói, nữa!" Tần Minh nghiến răng, hắn đã áp chế rất nhiều để không đứng lên nhận thua cho Nana đi xuống, Nana sẽ giận hắn.

Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Ca lập tức bụm miệng. Bốn nữ nhìn lên sàn đấu ngao ngán: Trận đấu bắt đầu rồi, Nana còn nói chuyện gì thế không biết, không kết thúc nhanh chắc là bọn họ sẽ bị thiêu sống mất.

Trọng tài cũng không biết nói gì với hai tuyển thủ này, hắn đã nhắc nhở hai lần nhưng họ bơ nên hắn im lặng rút lui luôn. Nana đứng dựa vào Điệp Thần Trượng kể cho Lục Kha nghe chuyện bọn họ triệu tập nữ sinh phá kế hoạch nhuộm màu đồng phục của Phất Lan Đức, Lục Kha cười đến quên hết trận đấu: "Ngươi to gan thật đó, ta không thích mặc đồng phục màu trắng của học viện cũng không dám ý kiến a."

Nana đắc ý: "Có là gì? Ta còn làm được nhiều hơn nữa cơ."

Hahaha!

Nam tử đội trưởng đội Thủy Năng bực mình không chịu được hét lớn: "Lục Kha, đánh nhanh nếu không ta sẽ bảo Khả Nhi ngươi đi chọc nữ nhân."

Lục Kha nghe nam tử nói giật bắn người, Khả Nhi là bạn gái của hắn, rất hay ghen, lần này hắn dỗ mãi cô ấy mới chịu ở Tinh La cho hắn tự do đi thi đấu đây, Lục Kha cười cười: "Phượng Na, xin lỗi ta phải đánh đây."

Nana: "Không có gì, sau này ta qua Tinh La sẽ tìm ngươi nói chuyện. Ngươi rất hợp ta đây."

Lục Kha gãi đầu: "Ta xem ngươi là bằng hữu nhưng chỉ sợ bạn gái ta giận."

Nana bật cười: "Ta không câu dẫn ngươi, sợ gì chứ? Nào, đánh đi."

Lục Kha gật đầu lùi lại phía sau hai bước, phóng xuất vũ hồn Hàn Đỉnh, hồn tôn khí vũ hồn hệ khống chế kiêm lực lượng. Nana thầm kêu, trận này thật khó khăn.

Lục Kha là một người chí công vô tư, việc nào ra việc nấy, hắn cũng không vì Nana là nữ hoặc tính cách hợp mà ra vẻ nương tay, Nana càng có hứng thú. Lục Kha dùng ra hồn kĩ thứ nhất Áp Đỉnh, chiếc đỉnh màu lục dạng lư hương bề ngang tầm 2m nhanh chóng bay về phía Nana. Nana né người tránh đi đường bay của đỉnh nhưng không thể hoàn toàn tránh thoát, đỉnh lớn xoẹt qua quyền trượng khiến nó run rẩy một chút, lực thật mạnh, tốc độ còn rất nhanh.

Hàn Đỉnh trượt mục tiêu dưới sự điều khiển của Lục Kha lập tức quay một vòng đổi đường bay tiếp tục tấn công Nana, Nana nhún chân nhảy lên thật cao đứng vững vàng trên Hàn Đỉnh, dùng lực thuận thế đẩy một cái Hàn Đỉnh chệch hướng bay về phía Lục Kha. Lục Kha kinh ngạc, lực lượng của Sở Phượng Na cũng không hề thua kém, trong thoáng chốc hắn không chần chừ đổi sang hồn kĩ thứ hai Hàn Khí, đối thủ ngay chính diện nếu không phải hệ phòng ngự là không thể chống đỡ.

Đỉnh dừng trước mặt Lục Kha, trên thân lắc lư rung động tán phát ra một luồng xoáy ngang xông đến Nana, xoáy mang theo nhiệt độ vô cùng thấp và khả năng sát thương nhỏ, bị nó đâm trúng lập tức sẽ bị đóng băng hoặc bị đẩy lui xuống sàn đấu, phạm vi bao phủ không thể tránh né, Nana đáp xuống mở ra Điệp Thần Bảo Hộ. Sàn đấu yên bình một phút trước hai người còn vui vẻ cười nói, giờ đây đã chia làm hai thái cực, một bên là dòng khí màu xám trắng tỏa ra hơi lạnh, một bên là vòng phòng ngự màu bạc chiếu sáng lấp lánh, lốc xoáy mạnh mẽ ào ào đâm trúng vòng phòng hộ hung hăng bị phản lại bắn ngược tung tóe phía sau, sàn đấu bị khí dư bắn xuống đều hóa thành băng trong suốt như mặt gương.

Nana nhìn thấy không khỏi âm thầm khen ngợi, khả năng ứng chiến của Thủy Năng so Thiên Thủy trầm ổn và mạnh hơn nhiều. Lục Kha cũng khen ngợi Sở Phượng Na, vòng phòng ngự đó thật cường đại. Cứ thế này hắn sẽ hao kiệt hồn lực mà thua, trông Sở Phượng Na lại rất bình thản.

Lục Kha cười thu lại hồn kĩ tạm thời không động, Nana tò mò không biết hắn muốn làm gì, dỡ bỏ phòng hộ nói: "Ngươi là định nhận thua nữa sao?"

Lục Kha ôm bụng cười: "Haha, ta đâu có quân tử như Lam ca, ta đang chuẩn bị chiêu thức cuối cùng, nếu ngươi đỡ được chiêu này thì ta thua không uổng. Ngươi phải cẩn thận."

Nana mỉm cười gật đầu, Lục Kha hồn hoàn thứ ba sáng lên, hồn kĩ Hàn Đỉnh Phân Thân. Một biến thành ba chiếc Hàn Đỉnh, hai phân thân đỉnh có sức mạnh bằng bảy phần bản thể, bị phá không gây ảnh hưởng đến bản thể và hồn sư khống chế, đây là chỗ lợi hại của nó.

Ba chiếc đỉnh lớn tách ra phân biệt thành hình tam giác, liên tục quay vòng tốc độ mỗi lúc một nhanh, đến trạng thái đỉnh phong đã là chỉ thấy một luồng khí đen lúc ẩn lúc hiện. Nana tưởng tượng lực lượng của ba chiếc đỉnh trên đà xoay nhanh nếu nó ép vào một cái gì đó có thể nghĩ đến hình ảnh là một chiếc máy ép nước mía, Nana bật cười, Lục Kha này cũng thật nặng tay.

Hàn Đỉnh Phân Thân đã bay đến trên đầu Nana từ từ hạ xuống, Lục Kha không thật nhẫn tâm, hắn luôn chú ý biểu cảm của Nana, thấy Nana không hề sợ hãi hắn mới toàn lực phóng ra chiêu thức cuối cùng. Nana nhẹ gõ quyền trượng xuống sàn, vòng sáng màu bạc xuất hiện bao phủ Nana trong vòng xoáy phân thân, Nana nhìn Lục Kha cười đến nở hoa: "Giờ thì, ngươi nên cẩn thận."

Lục Kha tròn mắt kinh ngạc, ở tình thế này ngoài phòng ngự ra thì Sở Phượng Na còn có thể làm gì?

Nana thấy đã tới lúc, vòng sáng màu bạc bất ngờ bành trướng ở một cái nháy mắt phá vỡ vòng quay của ba chiếc đỉnh đụng bay Hàn Đỉnh bắn về ba phía. Một cái vừa lúc nhắm hướng Lục Kha, hắn hoảng hốt cúi người tránh đi Hàn Đỉnh. May mắn khán đài luôn có vòng phòng hộ, ba chiếc đỉnh đập trên vòng phòng hộ làm nó khẽ rung chấn sau đó ầm ầm rơi xuống, nếu nó trúng khả năng sẽ xảy ra án mạng, khán giả nhìn Hàn Đỉnh trước mặt bay đến tâm trạng lúc đó đã không thể nói nên lời.

Lục Kha đứng dậy nhìn cảnh tượng có chút mấp máy môi, lúc sau mới nặn nên lời: "Ta thua không uổng a."

Trọng tài tuyên bố trận này Sử Lai Khắc chiến thắng, đối thủ tiếp theo chuẩn bị lên sàn đấu, Nana tiến đến vỗ tay với Lục Kha hào hứng nói: "Bằng hữu, hẹn gặp lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.