Hàn Dạ bước lên sàn đấu, khí chất của hắn tỏa ra khác hẳn những thành viên trước đó. Nếu nói Lam Y Thần là nam tử ôn nhu như nước thì Hàn Dạ chính là hắc mỹ băng phong. Tiếng reo hò cổ vũ không nồng nhiệt bằng Lam Y Thần hiển nhiên là vì nữ tử không mấy thích nam nhân lạnh lùng khó gần hoặc họ căn bản không dám đem lòng yêu thích, nhưng Hàn Dạ lại chính là kiểu nam nhân Nana đặc biệt, đặc biệt hâm mộ và Nana cũng không hề có ý che dấu.
Từ lúc Hàn Dạ xuất hiện gần trong tầm mắt, Nana đã hoàn toàn bị hút vào trong vẻ đẹp bí ẩn đó, hắn khoác trên người trường bào màu đen, không nặng nề mà ngược lại vô cùng huyền bí cao cao tại thượng. Mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng, đôi mắt màu tím phá lệ kiêu kì, từng cái nhấc tay của hắn cũng có thể làm điên đảo tâm hồn nữ sinh. Đường nét trên khuôn mặt không bút nào vẽ nổi, hắn không bao giờ để người lạ biết được cảm xúc của hắn, hắn - Hàn Dạ chính là nam nhân đẹp nhất mà Nana từng thấy. Nếu không phải đã đọc tiểu thuyết thì Nana cũng nghi ngờ trước mắt cô người này có phải là nam chính.
Hàn Dạ nhìn Nana dưới đáy mắt có ý cười, nhiều nữ tử ái mộ hắn nhưng chưa từng có người dám đối hắn chăm chú soi xét kĩ như vậy, ho nhẹ một tiếng hắn lạnh nhạt nói: "Ta tên Hàn Dạ, bắt đầu đi."
Nana chỉ nghe thấy nửa câu trước, ánh mắt lấp lánh như mới khám phá ra được một điều vô cùng kì thú: "Hàn Dạ, cái tên này thật hợp với ngươi. Là ánh trăng lạnh lùng sao, đứng một mình giữa đêm cũng có thể tỏa sáng. Oa!"
Sử Lai Khắc các nữ tử khác dường như chung một cảm nhận, thầm nghĩ Nana đúng là quá may mắn, đứng gần như vậy đánh còn có thể chạm vào. Các nam nhân đã nhất quyết không quan tâm, trước giờ họ không biết nữ nhân bên cạnh mình cũng là cái dạng này.
Trọng tài tằng hắng mấy tiếng cao giọng hô: "Trận đấu... Bắt đầu!"
Hàn Dạ đứng im vững vàng, dưới chân từng cái hồn hoàn bay lên.
Hàn Dạ 21 tuổi hồn tông, vũ hồn Băng Thương hệ cường công, hồn hoàn hai vàng hai tím. Hắn gật đầu không kiêu căng không ngạo mạn, chỉ xem đó là điều bình thường.
Nana lắc đầu ngán ngẩm: Thảm, thảm thật rồi, không ngờ mỹ nam của mình là hồn tông, nếu thắng hắn thì hắn sẽ bị xấu hổ hay là vờ thua để Tiểu Vũ lên làm người xấu... ừm, quyết định.
Nana quay mặt cười xấu xa nhìn Tiểu Vũ làm Tiểu Vũ giật thót: Hình như ta cảm giác ta đang bị Nana tính kế, nếu vậy thì... quá tốt, để ta lên đó đi.
Hai nữ không cùng ý nghĩ nhưng mục đích tương thông, Nana mỉm cười nhìn Hàn Dạ: "Hàn ca ca, mời."
Hàn Dạ thoáng rùng mình, Hàn ca ca! Hắn lắc đầu ánh mắt lập tức trở nên kiên định, Băng Thương vút qua trước mặt xông tới Nana.
Băng Thương đấu Điệp Thần Trượng, Nana bị bật lui về sau hai bước, thật mạnh, rõ ràng hắn không dùng toàn lực. Hàn Dạ lại đánh tới, Nana chống chân né sang một bên, lách người ra phía sau lưng Hàn Dạ vỗ một chưởng, hắn giật mình nhưng cũng không bị ảnh hưởng, Nana mượn đà bật ra xa: "Ngươi sức lực rất mạnh."
Hàn Dạ lạnh nhạt: "Ngươi quá lời."
Thăm dò đã xong, từ lực tay của Nana tới, Hàn Dạ biết Nana không am hiểu cận chiến, khả năng phòng thủ cùng tấn công tinh thần kết hợp thủ đoạn. Trên thân Hàn Dạ sáng lên hồn hoàn thứ nhất, hồn kĩ Băng Thương Trảm. Từ trên thương của Hàn Dạ phóng ra từng đạo băng nhận, băng là màu xám trắng hình lưỡi đao bay về phía Nana.
Nana kinh ngạc phát hiện hồn kĩ này rất giống với Điệp Thần Trảm của cô, uy lực tuy không bằng nhưng nó phụ thêm hàn khí, đóng băng đối thủ. Nana không mở ra phòng hộ mà là uốn người tránh né, kéo dài một chút cho Tiểu Vũ kịp thăm dò Hàn Dạ, dù sao hắn cũng là hồn tông, Tiểu Vũ mới chỉ hồn tôn.
Nana sau khi trượt một cú dưới thấp tránh đi băng nhận, lập tức đứng người chạy thật nhanh quanh sàn đấu. Băng nhận do Hàn Dạ phóng ra đuổi theo ngay sát phía sau Nana, Nana đều dùng Điệp Thần Trượng xoay tròn đánh bật đi. Hàn Dạ thu lại Băng Thương một bên nhảy tới áp sát Nana.
Tròn mắt ngạc nhiên, Nana vội vàng đưa Điệp Thần Trượng chắn trước người, Hàn Dạ vung thương liên tục mạnh mẽ đánh trúng quyền trượng khiến Nana giật lùi. Chân đã ở mép vòng ngoài, Nana nhíu mày dậm một cái khựng lại, đưa tay bắt lấy Băng Thương dựa thế nhảy lên vòng ra phía sau quay lại sàn đấu.
Trong phút chốc hai mắt chạm nhau, Hàn Dạ bối rối đình chỉ thế công, vừa rồi hắn như bị tấn công tinh thần? Hồn kĩ phát động nhanh đến như vậy, chẳng lẽ hắn đã đánh giá thấp khả năng của cô gái này.
Nana đã thành công kéo dãn khoảng cách, đánh gần thật bất lợi cho mình. Lắc lắc bàn tay vì chạm phải Băng Thương mà bị bỏng đỏ, Nana nhăn mặt nhìn Hàn Dạ: "Không ngờ khí vũ hồn của ngươi cũng như thế lạnh."
Hàn Dạ thấy tay Nana bị thương thì không hiểu sao lại cảm thấy tội lỗi, ngay sau đó hắn lại kinh ngạc khi vết thương lấy mắt thường nhìn thấy nhanh chóng biến mất, thì ra cô ấy có thể trị liệu. Hít sâu thở ra loại bỏ đi cảm xúc mông lung, Hàn Dạ nắm vững Băng Thương thi triển hồn kĩ thứ hai, Băng Tiễn. Băng Thương rung động tách mình ra thành vô số mũi tên nhỏ tùy ý xếp phía sau Hàn Dạ, theo tay hắn chỉ tốc độ từ tứ phía bao vây Nana. Chỉ cần một mệnh lệnh, Nana sẽ biến thành quả cầu gai.
Nana bật cười phóng ra Điệp Thần Bảo Hộ trêu ngươi Hàn Dạ: "Hàn Dạ a Hàn Dạ, ngươi thật sai lầm khi để ta kịp phóng thích vòng phòng ngự này. Cơ mà nếu muốn thử thì cứ phóng đi, xem ta đáp trả ngươi thế nào."
Hàn Dạ nhướn mày đáp: "Ta không nghĩ vòng phòng ngự đó của ngươi sẽ chịu được ngàn tiễn của ta."
Nana ngồi xuống chống cằm: "Thử xem."
Nhìn thái độ của Nana, Hàn Dạ thở dài hạ đạt mệnh lệnh tấn công, băng tiễn theo đợt lao vun vút đến xung quanh Nana, qua ba lần đụng trúng phòng hộ nhưng không có tác dụng, Hàn Dạ cho băng tiễn rung động tại chỗ lấy đà chuẩn bị tổng tiến công.
Nhận thấy đã đến lúc, Nana đứng lên ánh mắt thản nhiên nhìn một vòng, hàng trăm mũi tên nhỏ đồng loạt phóng đến, Điệp Thần Bảo Hộ không chờ cho chúng đến gần mình, một lần nữa tức khắc bành trướng. Trăm mũi tên trên đà lao nhanh bất ngờ bị chặn bật ra tứ phía, cùng một hình thức nhưng Điệp Thần Bảo Hộ phong cách phá hoại chưa bao giờ làm Nana và Sử Lai Khắc thất vọng.
Hàn Dạ khẽ nhăn mặt nhanh chóng khống chế ngàn tiễn hội tụ biến trở lại thành Băng Thương, đứng nhìn Nana đang dơ tay vẫy vẫy với người của Sử Lai Khắc. Hàn Dạ tò mò không biết thực lực cô gái này sâu như thế nào, đã đánh bốn trận nhưng dường như một chút hồn lực cũng không hề tiêu hao, khí lực cũng vô cùng hoạt bát.
Đã chứng kiến hai hồn kĩ của Hàn Dạ, Nana nghiêm túc coi trọng người này, hắn thật mạnh mẽ, nếu là người khác đánh đến đây gặp hắn sẽ không thể thắng nổi. Nana trong mắt mọi người là hồn tôn, đã đánh bốn trận, hồn kĩ thả ra cường đại chắc chắn tiêu hao nhiều hồn lực, nếu kéo dài trận đấu với hồn tông nữa khả năng là không hợp lý vì thế Nana quyết định dừng cuộc chiến. Khống chế vòng phòng ngự lúc ẩn lúc hiện như biểu hiện cạn kiệt hồn lực, Nana lo lắng nhìn Hàn Dạ.
Thấy thay đổi của đối thủ, Hàn Dạ khóe môi khẽ nhếch lên một chút, cầm chắc Băng Thương nhảy đến chỗ Nana. Phòng hộ hoàn toàn biến mất, Nana vội vàng đưa Điệp Thần Trượng đỡ công kích của Hàn Dạ, tiếp được ba chiêu thì dưới sức tấn công mạnh mẽ, Nana bị hất bay một đường trên không trung hướng xuống đài. Hàn Dạ theo bản năng đưa tay định bắt nhưng Nana lúc đó đã được Tần Minh nhảy lên đỡ lấy đưa về đến dưới sân, Nana còn ôm ngực ho mấy cái, bộ dạng yếu ớt.
Hàn Dạ nhanh chóng nhận ra mình thất thố, thu tay lại một mặt không biểu cảm nhìn Nana: Vừa rồi ta biết ta không ra tay quá nặng nhưng cô ấy lại bị tổn thương, hẳn là do trước đã hao kiệt hồn lực cố chấp phòng ngự, thật ngốc.
Trọng tài đi lên sàn tuyên bố: "Trải qua các trận đấu, tuyển thủ Sở Phượng Na đã thua bởi tuyển thủ Hàn Dạ, đội trưởng đội học viện Thủy Năng, tuy nhiên là người đầu tiên ra sân của học viện Sử Lai Khắc cô ấy đã có thành tích rất đáng khen ngợi. Giờ đây học viện Thủy Năng đang là một đối sáu, liệu họ có thể bất ngờ chiến thắng hay không? Xin mời thành viên ra sân tiếp theo của học viện Sử Lai Khắc, Tiểu Vũ."
Tiểu Vũ phấn khởi trực tiếp nhảy từ khán đài xuống sân đến chỗ Nana, thấy Nana nháy mắt, Tiểu Vũ hiểu ý đập tay với Nana, xem ra cô đúng là bị Nana tính kế, vậy thì chắc chắn phải xả giận lên người mỹ nam này đây.