Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 11



“Anh nghĩ em có nên ở ký túc xá không? Nửa già lớp em đều ở đó, em cảm thấy họ có vẻ đều khá thân thiết với nhau.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Không phải em rất thân với Trần Xuyến à?

“Chuyện này không liên quan mà, bọn họ đều ở chung một chỗ.” Cô tò mò nói.

Nếu như Hạ Thính Nam đã trưởng thành, cô sẽ hiểu câu nói khoảng cách tạo ra điều tốt đẹp chính là chân lý, khoảng cách càng gần càng dễ nảy sinh mâu thuẫn, bởi vì chỉ khi tiếp xúc gần mới có thể đập tan những thứ giả dối hào nhoáng bên ngoài. Đáng tiếc hiện tại cô chỉ là một học sinh cấp ba không thích chuyện học hành, luôn trông mong được thấy những điều tốt đẹp.

Từ Bỉnh Nhiên yên lặng viết mấy chữ lên bài, bình tĩnh nói: “Tuỳ em.”

Trực giác của Hạ Thính Nam mách bảo Từ Bình Nhiên không quan tâm lắm, vì vậy cô không kéo dài đề tài trước đó nữa, mà kể chuyện mất hết mặt mũi trước mặt cậu bạn đẹp trai cho anh nghe.

“Lúc ấy, em thật sự rất xấu hổ, có điều Thang Thành quả thực rất đẹp trai.” Từ đẹp trai trở nên nhỏ nhẹ hơn, bởi vì cô cũng không thể nhớ rõ Thang Thành trông như thế nào.

Nghe xong, Từ Bỉnh Nhiên không phát biểu cảm nghĩ gì, tựa như thầy tu tiếp tục giải đề, điều này làm cô có cảm giác nhàm chán và thất bại.

“Anh không cảm thấy cậu ta rất kỳ lạ sao?” Cô chậm rãi dạo quanh phòng, sờ chỗ này một cái, nhìn chỗ kia một tí, rút một cuốn sách trên kệ sách của Từ Bỉnh Nhiên xuống lật loạn.

“Kỳ lạ ở chỗ nào?” Từ Bỉnh Nhiên vẫn miệt mài giở sách.

“Chỗ nào cũng kỳ lạ, người thường có ai lại muốn trao đổi phương thức liên lạc ở tình huống đó ư?”

Từ Bỉnh Nhiên: “Không hẳn.”

Trong đầu Hạ Thính Nam còn đang suy xét câu “Không hẳn” của Từ Bỉnh Nhiên có ý gì.

Ngay sau đó lại nghe thấy Từ Bỉnh Nhiên nói: “Dù sao thì em cũng nên cách xa cậu ta ra.”

Hạ Thính Nam “Ha” một tiếng: “Em biết là anh cũng cảm thấy cậu ta kỳ quái mà.”

Từ Bỉnh Nhiên không phủ nhận, chỉ liếc nhìn cô nói: “Về ngủ sớm đi.”

Hạ Thính Nam: …?

“Em vừa mới đến mà?” Cô tức giận giơ tay lên, vòng tay quanh cổ Từ Bỉnh Nhiên từ phía sau tiến hành khoá cổ anh.

Chiếc ghế dựa bỗng nhiên bị di chuyển ma sát với mặt đất, phát ra tiếng hơi chói tai, Từ Bỉnh Nhiên trực tiếp đứng lên, chiều cao chênh lệch khiến cho Hạ Thính Nam bị kéo khỏi mặt đất.

Hạ Thính Nam hơi ngây ra, sợ thật sự sẽ siết chặt Từ Bỉnh Nhiên, nên vội vàng nới lỏng cánh tay, đổi thành vòng lấy anh, thế nhưng cả người cô đang treo lơ lửng, hai chân ôm chặt eo Từ Bỉnh Nhiên theo bản năng, bắp chân vắt ngang qua bụng anh.

Từ Bỉnh Nhiên khựng lại, không dùng tay đỡ lấy cô, để cô tuỳ ý treo trên người mình.

Hạ Thính Nam rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nhận ra nếu buông tay nhảy xuống cũng sẽ không sao, vừa định xuống thì Từ Bỉnh Nhiên lại đỡ lấy chân cô.

Cánh tay kẹp lấy đầu gối, bàn tay ấm áp đặt lên bắp chân cô.

Cô nói: “Em muốn xuống.”

Từ Bỉnh Nhiên nhéo bắp chân cô “Xuống rồi về ngay nhé.”

Hạ Thính Nam nhất thời kẹp chặt chân hơn, tựa đầu vào vai anh: “Vậy em không xuống nữa.”

Từ Bỉnh Nhiên nghiêng đầu, thấy gương mặt cười rộ của Hạ Thính Nam, nhịn không được nở một nụ cười, sau đó đi tới hành lang thả Hạ Thính Nam xuống.

“Lần sau nói chuyện tiếp.” Anh thúc giục cô trở về, gần đây giáo viên giao rất nhiều bài, còn trò chuyện nữa thì nửa chữ anh cũng chẳng làm xong.

Hạ Thính Nam: “Được rồi, vậy anh tập trung làm tiếp đi, em đi tìm Trần Xuyến nói chuyện.”

“Ừm.”

Vì vậy, buổi tối đầu tiên của kì nghỉ, Hạ Thính Nam và Trần Xuyến nói chuyện trên trời dưới đất, từ mấy chuyện trong lớp đến tiểu thuyết, từ tiểu thuyết đến phim truyền hình, mãi tới một giờ sáng buồn ngủ không chịu nổi nữa, họ mới lưu luyến tạm biệt nhau.

Sau khi Hạ Thính Nam rời đi, Từ Bỉnh Nhiên ngồi trước bàn học một lúc, không viết chữ nào, cuối cùng đi vào phòng vệ sinh với vẻ mặt bất đắc dĩ, ngây người gần nửa giờ mới chịu bước ra, vùng giữa lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi. Anh dốc sức thở hắt ra một hơi, một lần nữa ngồi lại trước bàn học.

Mãi đến 12 giờ đêm mới giải xong đề, phát hiện phòng của Hạ Thính Nam vẫn còn phát ra tiếng nói chuyện, anh nhíu mày nhưng không nói gì, dù sao thì anh mới là người mai phải đi học, không phải là Hạ Thính Nam.

******

Thang Xảo Xảo và Từ Bỉnh Nhiên ngồi chung tổ, Từ Bỉnh Nhiên ngồi ở hàng cuối cùng, cho nên mỗi lần ra vào lớp cô đều chọn đi cửa sau, chỉ muốn ngắm Từ Bỉnh Nhiên nhiều hơn một chút.

Hôm nay Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên phá lệ, gọi cô lại.

“Em trai cậu tên Thang Thành à?”

“Thang Thành? Đó là em trai mình, hai người biết nhau à?” Cô thấy hơi ngạc nhiên khi anh đột nhiên nhắc đến Thang Thành.

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Hạ Thính Nam và cậu ta học cùng trường.”

Lỗ tai Thang Xảo Xảo ửng đỏ, cảm thấy đã tìm được chủ đề chung với Từ Bỉnh Nhiên: “Trùng hợp vậy, em trai mình rất đẹp trai, cũng có rất nhiều bạn nữ theo đuổi lắm.”

“Thật sao?”

Cô nói: “Phải, nhưng mà em ấy với Thính Nam có phải là bạn cùng lớp không?”

“Không phải, chỉ là tình cờ gặp mặt thôi.”

Thang Xảo Xảo: “Trùng hợp quá, vậy lần sau chúng ta có thể đi chơi cùng nhau rồi.

Từ Bỉnh Nhiên đáp qua loa một câu “Nói sau đi”, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách, không hề quan tâm đến ánh mắt mong chờ của Thang Xảo Xảo.

Thang Xảo Xảo: ….

Đúng là một người đàn ông nhẫn tâm mà.

Cô chán chường trở lại chỗ ngồi, bạn cùng bàn quay sang hỏi cô hôm nay thành quả như thế nào, cô mất mát nói: “Từ Bỉnh Nhiên thực sự rất kiệm lời, khó mà nói chuyện được với cậu ấy.”

“Lần trước không phải là cậu nói rằng cậu ấy gửi tin nhắn mập mờ cho cậu à?

Cô thậm chí còn sụp đổ hơn: “Lần đó, cậu ấy nói lại là đó là em gái cậu ấy gửi.”

“…”

Bạn cùng bàn: “Nhưng mà quả thật nhìn không ra, không ngờ Từ Bỉnh Nhiên lại là một người anh trai cưng chiều em gái.”

Thang Xảo Xảo: “Mình cũng mới biết chuyện đó, cậu ấy đối xử rất tốt với em gái, mình thực sự cũng muốn làm em gái của cậu ấy.”

“Tình anh em sao?” Bạn cùng bàn cười đùa.

Ánh mắt Thang Xảo Xảo trở nên hoảng hốt: “Đừng nói lung tung!”

Mà lúc này em gái Hạ Thính Nam không hề nghĩ rằng Từ Bỉnh Nhiên là một người tốt, cô sắp hận chết anh, hận không thể đánh nhau với Từ Bỉnh Nhiên một trận.

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy cô nghỉ cả ngày ở nhà quá nhàn rỗi nên đã bảo mẹ Hạ tìm cho cô một gia sư.

Gia sư nhìn bài tập sai hơn nửa các câu cơ bản, vô cùng khó hiểu nói: “Mấy câu này trước đây thầy đã giảng qua rồi mà, đây toàn là những vấn đề cơ bản nhất ‘Tăng là mất oxy, giảm là còn oxy’ tám chữ đơn giản như vậy khó nhớ thế sao?”

Hạ Thính Nam: “Thầy ơi, em chỉ vô tình quên mất thôi ạ.”

“Vì lý do gì mà điều cơ bản như vậy mà em có thể quên? Chỉ cần ghi nhớ, viết ra giấy là dễ dàng giải được mấy câu tương tự mà.” Gia sư suy sụp dùng bút gõ bàn.

Hạ Thính Nam: “Vâng thưa thầy, lần sau em sẽ nhớ kỹ.”

“Lần sau? Lại là lần sau? Bây giờ em nhớ ngay cho cô!”

“Dạ vâng ạ.”

Hạ Thính Nam thực sự sắp phiền đến chết, đường đường là một kỳ nghỉ đông, mà bây giờ phần lớn thời gian đều dành cho việc học thêm.

“Mẹ, con không muốn học gia sư, ông ấy không có tính kiên nhẫn, hơn nữa học rất chán, con nghe không lọt chữ nào.” Hạ Thính Nam kéo tay mẹ Hạ cố ý làm nũng, vừa nghĩ đến ánh mắt sắc bén của gia sư kia, cô lập tức cảm thấy sợ hãi.

Mẹ Hạ cười lạnh trả lời: “Con nói đi, con nghe ai giảng bài mới hiểu được?”

Cô im lặng hồi lâu, bỗng nhiên đầu óc nảy số: “Từ Bỉnh Nhiên”

Nghe thấy cô gọi thẳng họ tên của Từ Bỉnh Nhiên, mẹ Hạ chợt thấy đau đầu: “Cũng may là tính cách thằng bé đó tốt, nếu không con hỗn láo như vậy, nó mặc kệ con lâu rồi.”

Hạ Thính Nam trợn tròn mắt, sau đó bị mẹ Hạ đánh một cái.

Mẹ Hạ: “Từ Bỉnh Nhiên chuẩn bị thi đại học, làm gì có thời gian rảnh dạy con, chờ nó thi xong rồi tính sau.”

Vì vậy Hạ Thính Nam hy vọng tiếp nối hy vọng, chờ mong tiếp tục chờ mong, mong rằng Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng thi xong, như thế thì cô mới có thể thuận lợi thoát khỏi móng vuốt sắc bén của gia sư hung dữ.

Có điều gia sư này tuy có phong cách giảng dạy nghiêm khắc, nhưng thật ra lại rất hiệu quả. Dưới sự thúc giục của ông, điểm vậy lý hoá học của Hạ Thính Nam vốn toàn số 0 đột nhiên bay lên điểm 10.

Vốn tưởng cả kỳ nghỉ đông sẽ không thoát khỏi móng vuốt của gia sư, nhưng không lâu sau gia sư kia đã rời đi. Điều đó không liên quan gì đến Từ Bỉnh Nhiên, mà vì gia sư muốn về quê ăn Tết.

Trước khi ra về, đối phương tiếc hận không thể mài sắt thành kim phàn nàn với mẹ Hạ về thái độ học tập của Hạ Thính Nam, đúng là gỗ mục không thể chạm khắc.

Điều này làm Hạ Thính Nam bị mẹ Hạ đuổi theo mắng chửi suốt mấy ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.