Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 15



Trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra, Từ Bỉnh Nhiên ngồi trong phòng của giáo viên chủ nhiệm gần nửa tiếng. Đây là lần đầu tiên giáo viên chủ nhiệm dẫn dắt lớp 12 nên đã gọi từng bạn trong lớp đến nói chuyện để nắm bắt tâm lý và cổ vũ họ.

Từ Bỉnh Nhiên là một trong những người mà cô quan tâm nhất, không phải vì thành tích học tập nổi trội, càng không phải là do vẻ ngoài ưa nhìn nhiều người theo đuổi, mà là vì nguyên nhân khác.

Suốt ba năm trung học, cô chưa từng gặp ba mẹ của Từ Bỉnh Nhiên.

Có một lần họp phụ huynh, nhà trường yêu cầu tất cả phụ huynh học sinh đều phải có mặt. Tất nhiên ba mẹ của Từ Bỉnh Nhiên cũng đến, đó chính là đôi vợ chồng kỳ quặc nhất mà cô từng gặp, như thể hai người xa lạ với nhau.

Sau buổi họp phụ huynh, cô khéo léo hỏi thăm tình hình của Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên có vẻ đã quen nên bình tĩnh trả lời: “Không cần phải quan tâm tới ba mẹ em đâu ạ.”

Cô không biết cậu học trò của mình đã trải qua những chuyện gì mà có thể bình thản chấp nhận hình thức sống chung của ba mẹ như vậy, song cô không có tư cách nói nhiều, chỉ khuyên Từ Bỉnh Nhiên tập trung vào kì thi, tất cả đều sẽ ổn thôi.

Nghe thấy câu nói cuối, Từ Bỉnh Nhiên cụp mắt nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

Những bạn học khác ở bên trong khoảng mười phút là đã đi ra, chỉ có Từ Bỉnh Nhiên là lâu nhất, mọi người đều thấy tò mò, trong đó cả Chương Hựu Trình.

“Không có gì, chỉ nhắc tôi cố gắng ôn tập thôi.”

Lời anh nói là thật, chủ nhiệm lớp lo tâm lí anh sẽ bị ảnh hưởng nên không dám nói nhiều. Tuy nhiên thật ra tâm lí của Từ Bỉnh Nhiên rất ổn định, dù sao chuyện đáng sợ nhất anh cũng đã chứng kiến vào một năm trước rồi.

“Thành tích của cậu tốt như vậy còn phải cố gắng sao?”

“Tôi không cần nhưng cậu thì cần đấy.” Từ Bỉnh Nhiên ném một tập ghi chép ném cho anh ta, “Xem kỹ trước khi thi.”

Chương Hựu Trình bất đắc dĩ gật đầu.

Trên đường về nhà, Từ Bỉnh Nhiên hơi thất thần trong lúc đạp xe.

Một người lúc nào cũng bận rộn, còn một người luôn cô độc chờ đợi ở nhà, ba mẹ anh cãi nhau từ khi anh có kí ức tới nay chưa hề dừng lại. Mấy lần đầu, họ còn e dè vì sợ anh ở nhà, sau đó nhận ra Từ Bỉnh Nhiên đã biết chuyện họ thường xuyên xích mích nên cũng mặc kệ, thậm chí mấy lần còn cãi nhau trước mặt anh.

Vô tình làm tổn thương người khác là hình thức tàn nhẫn nhất, trong một lần cãi vã căng thẳng, mẹ Từ khóc lóc hét vào mặt ba Từ: “Nếu không phải vì Bỉnh Nhiên, tôi đã ly hôn với ông từ lâu rồi!”

Những lời này giống như đổ cát vàng vào hồ nước nông, cá lập tức bơi mất phương hướng.

Từ Bỉnh Nhiên không biết là mình tồn tại kiểu gì, có lẽ chỉ là một sợi dây thừng ràng buộc, mỗi lần bọn họ cãi nhau đều hướng mũi đao chém vào người anh, khiến anh càng ngày càng tràn ngập nguy cơ đứt đoạn.

Nhưng cái gọi là vực sâu không đáy, bước xuống đó là tiền đồ vạn dặm, thế là anh liên tục dặn lòng, tuyết đối không thể để sợi dây thừng này đứt, không thể để gia đình bình yên ấm áp của mình sụp đổ. Anh luôn tin mọi thứ rồi sẽ tốt lên, một ngày nào đó ba mẹ lại mỉm cười hạnh phúc.

Tuy nhiên, ý nghĩ đó đã thay đổi kể từ thời điểm đó.

Khi ấy, anh thấy mẹ Từ đứng cạnh một người đàn ông cao lớn ở ga tàu, hai người dựa vào nhau, vành tai và mái tóc khăng khít thân mật. Trên mặt mẹ là nụ cười xán lạn bình thản mà rất lâu rồi anh chưa được nhìn thấy, sau đó anh tự hỏi bản thân có nên buông tha cho ba mẹ, buông tha cho chính bản thân mình không?

Chuyện khó khăn nhất mà con người phải đối mặt chính là thỏa hiệp với bản thân. Anh đã tự mình giằng xe trong cảm xúc tức giận, nghi ngờ, do dự, đau đớn để đưa ra quyết định cuối cùng.

Anh nói: “Mẹ, hai người ly hôn đi.”

Ba anh không thể chỉ trích mẹ, ông luôn cứng rắn muốn nói gì đó, tiếc là ông chỉ là một cảnh sát nhỏ bé trong đồn, không có tố chất lãnh đạo, công việc cực khổ mệt nhọc. Song điều đó không phải lỗi của ông, đó là bổn phận và trách nhiệm ông phải làm, ngày đêm chạy dọc chạy xuôi. Đây cũng chính là điều mà Từ Bỉnh Nhiên tự hào nhất về ba của mình.

Nhưng mẹ Từ thì khác, nếu bà thật sự quá thất vọng về gia đình này, bà có thể chọn cách ly hôn, thay vì lấy Từ Bỉnh Nhiên ra làm lý do để vừa hưởng thụ cảm giác có gia đình, vừa hưởng thụ sự ngọt ngào người khác mang lại cho bà

Từ một miếng ngọc đúc nhỏ, Từ Bỉnh Nhiên dần trở thành người đàn ông cao lớn, mười năm sống trong cãi vã khiến anh cực kỳ mệt mỏi.

So với việc có họ ở bên bầu bạn, nghe Hạ Thính Nam lải nhải làm anh an tâm hơn nhiều.

Hạ Thính Nam không khác gì một máy phát điện thông qua năng lượng mặt trời, chỉ cần một tia nắng cũng có thể mang đến cho anh sự ấm áp vô hạn.

Vì vậy mấy năm nay Từ Bỉnh Nhiên luôn cố gắng làm bạn với Hạ Thính Nam, anh hy vọng cô luôn tràn đầy sức sống, luôn tươi cười, không muốn sau này cô lớn lên tính cách nặng nề nhạt nhẽo như anh.

Cho dù là ba mẹ ly hôn, Từ Bỉnh Nhiên cũng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với tất cả.

Đối với anh, thi đại học không vấn đề lớn lao, chỉ cần làm một lần là xong. Nhiều năm đèn sách miệt mài tạo nên thành tích xuất sắc và ổn định, giúp anh bình tĩnh, tự tin, không lo lắng.

Ngược lại, Hạ Thính Nam lại căng thẳng muốn chết. Một ngày trước khi thi đại học, cô đi ra đi vào kiểm tra cặp của Từ Bỉnh Nhiên hết lần này đến lần khác.

“Mang đủ bút chì rồi chứ?”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cây bút chì trong tay cô, im lặng gật đầu.

Lúc này Hạ Thính Nam mới phát hiện ra mình đang cầm bút của anh, vì thế cô vội vàng nhét vào hộp bút.

“Chứng minh thư với thẻ dự thi đâu?”

Từ Bỉnh Nhiên thở dài, đưa đồ cho cô.

Khóe miệng Hạ Nghe Nam khẽ động: “Anh đừng chê em phiền, em thấy hôm nay anh không có ý định ôn tập nên sang quấy rầy anh. Em thực sự lo lắm đấy, vì sao thi đại học lại căng thẳng vậy?”

Cô luôn cảm thấy trong lòng tê dại, không muốn đi nặng cũng chẳng muốn nhẹ, có vẻ giống tiết chạy 800m hơn.

Nghe cô nói năng lộn xộn, Từ Bỉnh Nhiên dở khóc dở cười nói: “Anh thi, em có thi đâu.”

“Nhưng em vẫn hồi hộp!”

Từ Bỉnh Nhiên cố ý học theo cô nói: “Anh mới là người phải hồi hộp mà!”

“Anh đừng bắt chước cách nói chuyện của em!” Hạ Thính Nam câm nín.

Từ Bỉnh Nhiên vẫn học theo.

Hạ Nghe Nam vừa tức vừa buồn cười, “Giọng điệu của em đâu có ghê tởm như vậy. ”

Từ Bỉnh Nhiên mỉm cười, dùng ngón trỏ gảy tóc cô, “Có phải em nên cắt tóc rồi không? ”

Cô nheo mắt lại, lùi về sau, “Đừng sờ tóc em, em vừa gội đầu, càng sờ càng bẩn đấy. ”

Nói đến việc cắt tóc, nguyên nhân Hạ Thính Nam để tóc ngắn nhiều năm như vậy chủ yếu là vì cảm thấy mặt mình hơi bự.

Đôi khi Hạ Thính Nam cảm thấy mình có rất nhiều tật xấu. Tuy cô thường xuyên nói mình chỗ này không tốt, chỗ kia không được, nhưng nếu đối phương tán thành lời nói cô, cô sẽ lập tức mất hứng, hận không thể cầm loa gầm vào tai đối phương: “Nói linh tinh! Hạ Thính Nam là một người hoàn mỹ! hoàn mỹ…!!”

Hạ Thính Nam thở dài: “Em muốn nuôi tóc dài, gần đây thời tiết nóng quá, trán em nổi rất nhiều mụn. ”

Cô vén tóc lên cho Từ Bỉnh Nhiên xem.

Từ Bỉnh Nhiên cúi người tới gần, ngăn cản ánh đèn sợi đốt trên cao chiếu xuống, khuôn mặt ngược sáng, không thấy rõ vẻ mặt.

Anh khẽ nhíu mày: “Ngày nào em cũng thức khuya à? ”

“Thỉnh thoảng.” Hạ Thính Nam chột dạ liếc mắt, mụn trên đúng là bắt đầu hình thành từ sau khi cô có thói quen khuya.

Từ Bỉnh Nhiên sờ trán cô, ngón tay vân vê từ trái sang phải, nhẹ nhàng ấn lên khối sưng đỏ ở giữa.

Hạ Thính Nam cảm thấy ngứa ngáy, trướng đau, buông tay buông tóc xuống, không cho anh xem nữa.

Ngón tay Từ Bỉnh Nhiên thuận thế đi xuống, trượt dọc từ sống mũi đến chóp mũi, dùng sức nắm lấy, “Không muốn mục mụn thì đừng thức đêm nữa.”

“Em không muốn, tại hôm nào cũng có người tìm em buôn chuyện.” Cô hít một hơi thật sâu.

“Ai tìm em?”

“Thang Thành kia chứ ai.”

Từ Bỉnh Nhiên rút tay lại, lùi về sau một bước.

“Tại sao cậu ta lại có số điện thoại của em?”

Hạ Nghe Nam sửng sốt: “Không phải cậu ấy là em trai của chị Xảo Xảo à? ”

Thang Thành là một nhân vật nổi tiếng, đồng thời chân sút chủ lực trong đội bóng đá của trường. Mỗi lần cậu ta ghi bàn, khắp nơi lại hò hét như thể nhìn thấy hoàng tử bước ra từ trong truyền thuyết.

Hạ Thính Nam gặp cậu ta gần nơi rửa tay cạnh sân thể dục. Ban đầu lúc bị cậu ta gọi lại, cô bối rối không rõ đầu đuôi. Tiếp đó Thang Thành hỏi cô biết chị gái cậu ta phải không, lúc ấy Hạ Thính Nam mới biết thì ra cậu là em trai của Thang Xảo Xảo.

Từ Bỉnh Nhiên yên lặng lắng nghe, nghĩ thầm chắc là do lần trước anh chủ động hỏi chuyện Thang Xảo Xảo, đúng là hối hận mà.

Cô nói sau đó họ tiện tay add Wechat nhưng không liên lạc, có điều gần đây Thang Thành thường xuyên tìm cô.

Thực tế, Hạ Thính Nam không thích nói chuyện phiếm trên điện thoại di động. Không phải vì cô lười gõ chữ, mà vì cô và Thang Thành chưa thân thiết đến mức có thể dùng giọng nói để giao tiếp. Do đó, cô đành cố gắng trả lời cậu ta một cách qua loa, vài tiếng mới rep một lần, hơn nữa câu trả lời chủ yếu đều là nhãn dán.

Mỗi lần như thế, Hạ Thính Nam đều đặc biệt cảm ơn người đã phát minh ra gói biểu tượng cảm xúc, quả thực không khác gì một vũ khí sắc bén để kết thúc câu chuyện.

“Sau này nếu không muốn nói chuyện thì đừng rep lại, không sao đâu.”

“Nhưng cậu ta là em trai của chị Xảo Xảo…” Cô rất thích Thang Xảo Xảo.

Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng nhìn qua, “Nói như kiểu ruột thịt vậy, em thích cậu ta ở điểm gì?”

Hạ Thính Nam bày ra vẻ mặt “Anh đừng nói nhảm”, cô nói: “Chị ấy xinh đẹp, dịu dàng, hơn nữa còn học cùng trường với anh, điều đó chứng tỏ thành tích của chị ấy rất tốt! Anh không thấy chị ấy hoàn hảo sao? ”

Từ Bỉnh Nhiên không dám dễ dàng đồng ý, cảm thấy định nghĩa về sự hoàn mỹ của cô không giống anh.

Hạ Thính Nam hỏi: “Vậy anh cảm thấy thế nào mới là hoàn mỹ? Chắc chắn là không giống em phải không?”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó cúi đầu im lặng, không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Hạ Thính Nam trợn trắng mắt, “Lại không nói gì rồi, đúng là tẻ nhạt…”

Từ Bỉnh Nhiên vẫn lặng thing như cũ, không để ý tới việc cô cố ý chọc người.

“Quên đi, em không nói chuyện với anh nữa, càng tán gẫu càng sợ.” Cô đứng lên định đi, lại bị Từ Bỉnh Nhiên kéo lại.

Từ Bỉnh Nhiên nắm chặt cổ tay cô, “Ngày mai anh thi đại học. ”

Hạ Thính Nam khó hiểu: “Em biết. ”

Anh mím môi, hiếm khi có xấu hổ như này: “Không động viên anh gì à? ”

Hạ Thính Nam đứng yên, cuối cùng trợn tròn mắt, cười nhạo nói: “Từ Bỉnh Nhiên, trước kia anh nói em trẻ con, xem ra bây giờ chúng ta không phân cao thấp phải không?”

Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn ôm Từ Bỉnh Nhiên như trước kia.

“Cố lên, Từ Bỉnh Nhiên là số một.” Cô cổ vũ, dùng sức vỗ lưng Từ Bỉnh Nhiên.

Một cái ôm giúp đối phương có thêm sưc mạnh, đó là khoảng cách gần nhất giữa trái tim với trái tim, tốt hơn nhiều so với lời nói.

Từ Bỉnh Nhiên dùng sức ôm lấy cơ thể mềm mại, môi nhẹ nhàng chạm vào tóc cô.

Anh nói, “Cảm ơn em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.