Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 41



Buổi tối trước khi đi ngủ, Từ Bỉnh Nhiên chủ động tới tìm Hạ Thính Nam, ném cho cô một chiếc đồng hồ đeo tay.

Hạ Thính Nam nhận lấy, hỏi “Cái gì vậy? ”

“Quà sinh nhật.”

Hạ Thính Nam ngẩn ra: “Anh nhớ à. ”

Trên thực tế mấy năm nay cô cũng không tổ chức sinh nhật nhiều, bởi vì trước đây đều làm việc xa nhà, không có bạn bè ở bên cạnh, hơn nữa quan hệ với đồng nghiệp xung quanh cũng không tốt.

“Có phải anh tặng quá sớm không, chưa tới sinh nhật em mà.”

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Cũng chưa tới nửa tháng nữa.”

Hạ Thính Nam mở ra xem, lập tức cảm thấy muốn phỏng tay, vội nhét lại vào tay Từ Bỉnh Nhiên.

“Cái này đắt lắm.” Cô nói.

“Tặng quà bù cho mấy năm nay.”

“Có cái gì mà phải bù chứ, mấy năm nay em cũng có tặng anh gì đâu.”

“Nếu không muốn thì cứ việc vứt đi.” Những thứ anh đã cho rồi thì không muốn nhận lại, đặc biệt là tặng cho Hạ Thính Nam.

“Đừng! Em muốn mà!” Cô lấy ra đeo vào tay mình, nhưng đeo bằng một tay nên có chút vụng về “Hơi khó đeo nên tay em sắp chuột rút luôn rồi.”

Từ Bỉnh Nhiên ngồi xổm xuống kéo cổ tay cô, kiên nhẫn giúp cô đeo vào, những móng tay mượt mà sạch sẽ cọ qua cọ lại vào mạch đập của cô, cũng không có đau gì nhưng cảm giác hơi tê dại.

Hạ Thính Nam bỗng nhiên rút tay lại “Thôi, để lần sau em đeo.”

Từ Bỉnh Nhiên liếc mắt nhìn cô, chộp lại tay cô tiếp tục điều chỉnh dây đeo.

Hạ Thính Nam trong lòng bất đắc dĩ, mặc kệ động tác của anh.

Chiếc đồng hồ này rất đẹp, Hạ Thính Nam rất thích kiểu dáng này vào mấy năm trước, cô còn cố ý chụp lại nó rồi gửi vào vòng bạn bè. Thực ra, thương hiệu của chiếc đồng hồ này rất nhỏ, nếu là người bình thường thì chắc không ai sẽ nghĩ đến việc mua một chiếc đồng hồ kiểu dáng như thế này, với cùng một giá tiền thì họ có thể mua được nhiều chiếc đồng hồ thương hiệu nổi tiếng khác mà khi đeo thì ai cũng biết là đồ hiệu.

Cô nhíu mày, hơi thắc mắc: “Sao anh lại mua nó vậy. ”

Từ Bỉnh Nhiên: “Tình cờ nhìn thấy. ”

“Hai năm trước em rất thích mẫu này, khi đó nó rất hot.”

“Ừm.” Anh nắm tay cô xoay hai cái, các nhận đã đeo xong thì buông tay đứng lên.

Hạ Thính Nam bật đèn trần nhà lên, cẩn thận nhìn chiếc đồng hồ dưới ánh đèn, sau đó cười tủm tỉm nói cảm ơn Từ Bỉnh Nhiên.

Biểu tình của Từ Bỉnh Nhiên vẫn rất nhạt, giống như thể thật sự chỉ là thuận tay cho cô một món quà, tặng xong liền rời đi.

Sau khi Từ Bỉnh Nhiên đi, Hạ Nghe Nam tháo đồng hồ đeo tay xuống, lại lật qua lật lại nhìn rất lâu, sau đó một lần nữa bỏ nó trở lại trong hộp, nhét vào tủ đầu giường.

******

“Thính Nam?”

Hạ Thính Nam từ trong mộng tỉnh dậy: “Hả? Có chuyện gì vậy?”

“Ngẩn người gì đấy hả?” Tiền Vân Hội hỏi cô, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào.”

Hai người lấy đồ ăn xong rồi ngồi xuống, Tiền Vân Hội tò mò nhìn cô, “Sao dạo gần đây tâm trạng em trông chán nản vậy?”

“Haizz ——-” Cô đáp, “Dạo gần đây em chẳng muốn đi làm, dù cho công việc không bận rộn lắm, nhưng em vẫn cảm thấy rất mệt. ”

Tiền Vân Hội an ủi cô: “Đây đều là tâm lý chung của con người, ráng chịu đưng một thời gian đi, em sẽ thích công việc này.”

“Hy vọng là vậy.” Cô đáp.

“Đúng rồi Thính Nam, người bạn đẹp trai mà em nói là sao? Khi nào mới chịu giới thiệu cho chị hả?”

Hạ Thính Nam sửng sốt: “Xin lỗi, em quên mất chuyện này.”

Khoảng thời gian trước Từ Bỉnh Nhiên đi công tác, sau đó thì giữa hai người lại xuất hiện những tình huống kì quái, cô dường như đã quên luôn chuyện mà trước kia cô đồng ý với Tiền Vân Hội.

“Không sao đâu, chị không vội, chị cũng vưag mới nhớ ra thôi.” Tiền Vân Hội vung tay lên, cực kì tiêu sái “Vậy mấy bữa nay chị rảnh, em giúp chị hỏi thăm xem thế nào.”

Cô hơi do dự đáp ứng, rồi sau đó ngẩng đầu lên, “Chị Vân Hội….”

……

Gần đây cô cũng không kiếm Từ Bỉnh Nhiên nhiều, trên đường tan tầm cũng không gặp anh, cụ thể thì gần đây anh rất bận rộn, không thể tan tầm đúng giờ, nhưng Hạ Thính Nam xác định được rằng anh không đi công tác, lý do là mỗi tối cô đều nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh.

Buổi tối cô trực tiếp gõ cửa nhà Từ Bỉnh Nhiên, lúc Từ Bỉnh Nhiên đến mở cửa thì biểu tình có chút kinh ngạc.

Anh nói, “Anh tưởng em chỉ trèo cửa sổ thôi chứ. ”

Hạ Thính Nam: “…..?”

Phòng khách nhà họ Từ rất trống, cửa phòng ngủ chính đóng chặt, đã từ rất lâu rồi Từ Bỉnh Nhiên không mở nó ra, những đồ vật trước kia của cha mẹ Từ vẫn còn nằm trong đó, cánh cửa duy nhất được mở ra là cửa phòng Từ Bỉnh Nhiên, từ phòng khách nhìn vào ngay lập tức có thể thấy được ban công nhỏ phía trong..

Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô có chuyện gì, Hạ Thính Nam nói ngày mai muốn mời anh ăn cơm.

“Sao đột nhiên lại mời anh ăn cơm?” Anh hơi bối rối.

Hạ Thính Nam nói muốn báo đáp ơn của anh.

Từ Bỉnh Nhiên: “Anh với em thì ơn gì?”

“Chuyện này dài lắm, em có nói cũng không xong, rốt cục thì anh có đi hay không?” Cô nói thêm, “Còn có một đồng nghiệp của em đi chung nữa.”

Từ Bỉnh Nhiên nhíu mày nhìn cô.

Vẻ mặt cô tự nhiên: “Vừa vặn cũng muốn mời chị ấy ăn cơm, nếu anh không đi thì em dời lại.”

Hạ Thính Nam cũng được coi là đã lăn lội trong xã hội nhiều năm, lúc trước làm nhân viên ở một số công ty, đối mặt với đủ loại chèn ép của sếp, nhìn thấy đủ thể loại âm muw của cá đồng nghiệp, nhưng mỗi ngày đều phải cười. Cô cũng chẳng học được gì, nhưng trái lại cô biết, không nên nói rõ ràng mọi thứ, cô biết rằng nếu cô nói cho Từ Bỉnh Nhiên biết tối nay Tiền Vân Hội muốn hẹn gặp anh thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.

Ngón tay thon dài gõ trên sô pha, không phát ra tiếng động nào, sau vài giây, Từ Bỉnh Nhiên nói “Được”.

Hạ Thính Nam cười: “Quyết định vậy nhé, đồng nghiệp của em có xe, tối mai bọn em đến đón anh, anh gửi địa chỉ cho em đi. ”

“Ừm.”

Nhiệm vụ hoàn thành, cô yên tâm về nhà, nhắn tin cho Tiền Vân Hội, nói đã hẹn.

Tiền Vân Hội gửi một đống túi biểu cảm gà gáy, nói mình lập tức đi đắp mặt nạ, ngày mai xuất hiện phải lung linh.

Hạ Thính Nam bị cô ấy chọc cười muốn chết.

Ngày hôm sau, từ lúc đi làm Tiền Vân Hội đã mong đến giờ tan tầm, ngay cả cơm trưa cũng vô vị,  ăn nhiều sợ bụng sẽ to ra, ăn ít sợ buổi chiều sẽ đói ngất.

Chị ấy nói: “Thính Nam, buổi tối chị sẽ biến hoá thành thục nữ, nếu chị mà lỡ để lộ bốn chiếc răng cửa thì em cứ việc đạp chị nhé, yên tâm, chị không sợ đau đâu”

Hạ Thính Nam khóe miệng co giật: “Thực sự thì không cần vậy đâu. ”

Sau khi tan tầm, Tiền Vân Hội thay chiếc quần ngắn tay mộc mạc thành một chiếc váy bó sát hông gợi cảm.

“Ai ôi Thính Nam, em thấy chị mặc vậy có được không?”

Nhìn vóc dáng gợi cảm trước sau phập phồng, Hạ Thính Nam cũng không biết trả lời thế nào.

“Thôi, cứ vậy đi.” Tiền Vân Hội xoay chìa khóa xe, “GO! FOLLOW ME!”

Phía bên kia, Từ Bỉnh Nhiên vẫn đang phân tích với đồng nghiệp cũ.

“Đúng vậy, anh nói cho em biết, chuyện này phải chia nhỏ ra phân tích! Rõ ràng là…”

Từ Bỉnh Nhiên đồng ý gật đầu, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Anh, buổi tối em có chút việc nên phải về trước.”

“Có bạn gái hả? Hiếm khi em tan làm sớm. ”

Anh nói không.

Lúc này tin nhắn của Hạ Thính Nam được gửi tới, hỏi anh ở đâu, hai người bọn họ đã đến cửa nhưng bảo vệ không cho đỗ xe.

Từ Bỉnh Nhiên ngẩng đầu lên ý bảo với những người khác: “Tôi đi trước. ”

“Đi đi, đi đi.” Mọi người nhìn Từ Bỉnh Nhiên với vẻ mặt hài lòng, dù sao thid họ đều thích thế hệ trẻ nghiêm túc, đẹp trai, tuấn tú, lễ phép như vậy.

Anh quay lại phòng nghỉ thay đồng phục, vội vàng xuống lầu.

Xe của Tiền Vân Hội rất dễ thấy, chiếc audi màu trắng, cửa sổ ghế sau mở ra, Hạ Thính Nam thò đầu nhìn người ở cửa.

Từ Bỉnh Nhiên bước chân dần chậm lại, sau đó nhìn Hạ Thính Nam vẫy tay với anh.

Anh nhíu mày, đến gần xe.

Hạ Thính Nam nhìn thoáng qua Tiền Vân Hội, có hơi chần chờ nói: “Từ Bỉnh Nhiên, anh ngồi ở phía trước đi. ”

Cho dù cô không nói, Từ Bỉnh Nhiên cũng sẽ ngồi phía trước, bởi vì cô chỉ cho anh sự lựa chọn này, hai người anh và Hạ Thính Nam không nên cùng ngồi phía sau, giống như thể xem Tiền Vân Hội là tài xế vậy.

Anh ngồi vào ghế phụ, hướng về phía Tiền Vân Hội gật đầu ý chào hỏi, sau đó thắt dây an toàn, tầm mắt dời về phía trên bên trái, nhìn về phía Hạ Thính Nam trong gương chiếu hậu, rồi từ từ thu hồi tầm mắt.

Tiền Vân Hội xoay vô lăng chào hỏi hắn: “Xin chào anh đẹp trai, tôi tên là Tiền Vân Hội.”

“Xin chào, Từ Bỉnh Nhiên.”

Xe chạy vững vàng trên đường, điểm đến nằm ngay trung tâm thương mại cách không xa, giờ cao điểm nên đường có hơi kẹt xe, xe chậm rãi phanh lại.

“Anh đẹp trai, nghe nói anh lớn hơn Thính Nam hai tuổi.”

Anh lịch sự trả lời Tiền Vân Hội: “Vâng ”

“Vậy hai người quen biết như thế nào?”

“Hạ Thính Nam không nói sao?” Vẻ mặt anh chẳng cao hứng.

“À à, Thính Nam hình như đã từng nói thì phải, là hàng xóm phải không?”

Từ Bỉnh Nhiên giương mắt một lần nữa, từ góc độ này ánh mắt anh vô cùng sắc bén, tầm mắt ấy dừng lại vào Hạ Thính Nam phía sau.

Anh thì thầm, “Em ấy nói vậy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.