Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 47



Khóa học Lịch sử Đảng chưa kết thúc, hoạt động giáo dục thực tiễn của dự án ba năng lại nối đuôi tới. Gần đây Từ Bỉnh Nhiên và đội nghiệp vụ bận tới nỗi sứt đầu mẻ trán, ba, bốn ngày liên tục anh đều chìm trong biển tài liệu ở cục Thiên Đô.

Mẹ Hạ đau lòng, bà sợ Từ Bỉnh Nhiên bận rộn ăn cơm không đúng bữa bèn sai Hạ Thính Nam đi đưa cơm nước cho Từ Bỉnh Nhiên.

Hạ Thính Nam nản lòng: “Mẹ, anh ấy ba mươi tuổi đầu rồi mà mẹ cứ xem anh ấy như con nít thế.” Đói tự biết ăn cơm, không đói thì không ăn, trong cục công an thiếu đồ gì ngon để khiến bà lo Từ Bỉnh Nhiên đói vậy trời.

Mẹ Hạ cười khẩy: “Con không đưa? Thế sau này con tự nấu cơm ăn đi, lớn đầu rồi chứ có phải con nít nữa đâu, sao suốt ngày muốn mẹ hầu hạ con mãi.”

Thế là, Hạ Thính Nam hùng hục chạy đi giao cơm cho Từ Bỉnh Nhiên.

Bây giờ là sáu giờ tối, sắc trời hửng sáng, đêm giữa tháng chín vương vấn oi bức của mùa hạ, Hạ Thính Nam bị chặn ngoài cửa cục công an, bảo vệ không để cô vào, hỏi cô tìm ai, cô bảo là Từ Bỉnh Nhiên, bảo vệ lại hỏi cô và anh có quan hệ thế nào, Hạ Thính Nam hiếu kỳ bèn hỏi ngược: “Cái này cần phải hỏi à?”

Bảo vệ hiều lầm cô không bình thường, nghĩ rằng cô là người không đàng hoàng, nên trực tiếp đá cô sang một bên chẳng thèm để ý, Hạ Thính Nam bất lực đành gọi điện cho Từ Bỉnh Nhiên.

Lúc Từ Bỉnh Nhiên nhận được điện thoại thì anh đang thay đồng phục cảnh sát, định ra ngoài ăn tối cùng đồng nghiệp.

Anh bấm nghe điện thoại: “Sao vậy?”

Ngay khi Từ Bỉnh Nhiên nói câu này, con mắt của mấy anh đồng nghiệp bên cạnh trứng lớn.

Là ai?

Sao giọng Từ Bỉnh Nhiên ghê tởm thế nhở? Bình thường cậu ta không nói vậy đâu nha.

Tình huống quái quỷ gì đây?

Có bạn gái?

……

Từ Bỉnh Nhiên liếc bọn họ, tới cầu thang nhận điện thoại.

“Anh chưa ăn, em ở đâu?” Anh nhíu lông mày đá lông nheo.

Hạ Thính Nam lặp lại lần nữa: “Em đứng dưới đơn vị của anh, bảo vệ cấm em vào.”

“Từ Bỉnh Nhiên! Thang máy tới rồi!” Đồng nghiệp gọi anh.

Từ Bỉnh Nhiên lập tức trả lời Hạ Thính Nam: “Chờ anh.”

Hạ Thính Nam cất điện thoại, ngồi trong phòng gác đợi anh, cô sờ sờ hộp cơm vẫn còn ấm, cô nghe thấy một âm thanh náo nhiệt bèn nhoài người ra cửa sổ quan sát, cô trông thấy tầm bảy, tám người đang đến quầy ăn nhỏ gần đây.

Vừa định dời mắt, cô lập tức nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên đứng tít cuối hàng, đẩy cửa bước vào.

Hộp cơm nằm trong tay bị người ta lấy mất, Từ Bỉnh Nhiên dẫn cô đến cửa chính cục thành phố, sau đó đi tháng máy riêng của chi đội anh làm việc, tiến vào văn phòng chung.

Lần đầu tiên Hạ Thính Nam tới cục công an, cô vừa phấn khích vừa sợ hãi, cảm thấy mình không khác gì cớm đi giữa phố, mỗi góc mỗi nẻo ngập trong bầu không khí uy nghiêm.

Cô hỏi anh: “Có đồ gì em không được nhìn không?”

Ý thức bảo mật của Từ Bỉnh Nhiên rất cao, anh cất giữ tài liệu mật vô cùng cẩn thận, hiện tại chúng không có mặt trên bàn, anh lắc đầu, đặt hộp cơm giữa bàn làm việc.

Anh hỏi Hạ Thính Nam ăn chưa, cô bảo cô ăn rồi, vì vậy tình cảnh bây giờ biến thành Hạ Thính Nam ngồi nhìn anh ăn cơm.

Từ Bỉnh Nhiên ăn mà không phát ra tiếng động nào hết, nét mặt anh nhàn nhạt, tuy gắp từng miếng nhỏ nhưng tốc độ ăn rất nhanh, ăn được một nửa thì anh bỗng nói: “Em đừng nhìn anh.”

Hạ Thính Nam sứng sờ một chút, sau đó cô dời mắt đi, không tiếp tục nhìn anh nữa.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện phía trong cùng của bàn làm việc đặt một khung ảnh bị lộn ngược.

“Đó là gì?”

Từ Bỉnh Nhiên giương mắt: “Cái gì?”

Hạ Thính Nam chỉ chỉ khung ảnh: “Ảnh phong cảnh hả?”

Anh liếc qua đó, “Ừ.”

Ảnh phong cảnh? Vậy tại sao nó đặt ớ đấy? Hơn nữa khung ảnh còn sạch bóng kin kít? Hạ Thính Nam đột nhiên phát hiện tài điều tra của mình thật siêu phàm, chỉ bằng một ánh mắt cô đã phát hiện Từ Bỉnh Nhiên nói dối, cô lướt qua người Từ Bỉnh Nhiên, nhanh nhẹn chộp lấy khung ảnh, sau đó cô giật mình, vì cô thấy bản thân cô trong đó.

Bức ảnh được chụp khi bọn họ ngắm mặt trời mọc.

Cô đứng trên đỉnh núi, ánh mắt trời chiếu sáng nửa khuôn mặt của cô.

Xưa nay, Hạ Thính Nam chưa hề thấy bức ảnh này, căn bản là cô không không biết Từ Bỉnh Nhiên chụp bức ảnh này khi nào.

Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng lấy lại khung ảnh, lưu loát bỏ vào ngăn kéo, âm thanh đóng tủ vang lên nặng nề.

Vẻ mặt Hạ Thính Nam phức tạp: “Từ Bỉnh Nhiên, rốt cuộc anh…. Thích em bao lâu rồi?”

“Không biết.”

Thang Xảo Xảo cũng từng hỏi anh câu tương tự, cô ấy tốt nghiệp đại học được vài năm thì bàn chuyện yêu đương, đối phương là bạn thời đại học của cô ấy, sau khi tốt nghiệp đại học hai người làm chung một chỗ, ngẩng đầu gặp cúi đầu thấy, lâu ngày sinh tình, bọn họ kết hôn ngay lập tức.

Lễ cưới vô cùng hoành tráng, lụa trắng phủ khắp hội trường, bầu không khí hân hoan hạnh phúc, mọi ngời ăn uống linh đình, giữa những lời khen ngợi, chúc phúc như “Ông trời tác hợp”, “Trai tài gái sắc” cho cặp đôi chính ngày hôm ấy, Từ Bỉnh Nhiên chỉ mải suy nghĩ một chuyện là khi nào anh với Hạ Thính Nam mới kết hôn.

Sau khi lễ cưới kết thúc, Canh Xảo Xảo và chú rể hàn huyên đôi câu cùng anh, đều là chuyện xưa xa lắc xa lơ, đại khái kể năm cô ấy học cấp ba từng yêu thầm anh ba năm, không những không thấy được anh mà còn đẩy anh ra, khiến càng ngày Từ Bỉnh Nhiên càng khó trò chuyện vui vẻ với cô ấy.

“Thực ra lúc đó mình rất hâm mộ Hạ Thính Nam.” Thang Xảo Xảo mặc váy cưới tựa vào người chú rể, cười đùa.

Cô ấy vẫn nhớ Hạ Thính Nam, trong ấn tượng của cô ấy Hạ Thính Nam là một cô bé mũm mĩm, hơi thấp nhưng rất đáng yêu.

“Mình nghe em trai kể mới biết em ấy không phải em gái cậu.”

“Ừ.”

“Vậy là lúc đó cậu thích em ấy?”

“Có lẽ thế.”

Lúc ấy Từ Bỉnh Nhiên làm sao có thể xác định rõ tình cảm của anh đối với Hạ Thính Nam đã thay đổi như thế nào?

Nếu như có thể, anh muốn chôn vùi tất cả sự hiện diện của anh trong ký ức Hạ Thính Nam.

Trước đây, Hạ Thính Nam lãnh đạm bởi vì cô không thích Từ Bỉnh Nhiên, mà Từ Bỉnh Nhiên im lặng vì anh tin rằng anh không thể sống nếu thiếu Hạ Thính Nam, giờ đây, Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng vì mọi thứ đều đã vô nghĩa.

Tình huống xấu nhất là Hạ Thính Nam không thích anh, tuy vậy không có gì anh không thể chấp nhận.

Từ Bỉnh Nhiên cất hộp cơm, “Đi thôi?”

“Đi đâu?”

“Về nhà.”

Phố xá ôn ào, quảng trường trung tâm thành phố bật nhạc rầm rầm, vết seọ của Hạ Thính Nam đã hết đau, cô đi được hai bước rồi bắt đầu nhảy nhót, vô tình đụung trúng Từ Bỉnh Nhiên.

Đây là một quảng trường nhỏ không người, chỉ có bóng cây uốn lượn in ảnh dưới mặt đất, sắc trời đen kịt.

Từ Bỉnh Nhiên ôm vai Hạ Thính Nam, nhủ thầm: “Tuần sau anh đi tuần tra ngầm.”

Thì sao?

Mấy cô kia cứ động tay động chân với anh.

Mấy cô nào?

Anh nói tiếc: “Lần trước em bảo, khi hôn phải hỏi ý em.”

Hạ Thính Nam cảm thấy anh thay đổi đề tài nói chuyện quá nhanh, nhưng dường như  cô biết anh định làm gì, tim đập lớn thế, là của ai? Phiền thật.

Có được không?

Cô không thốt nên lời.

Cô không biết màn đêm đẹp hay đôi mắt của Từ Bỉnh Nhiên đẹp.

Cô chỉ có thể cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đang che mắt cô, và vòng ôm mạnh mẽ.

Từ Bỉnh Nhiên ngậm lấy môi cô, mút mát rồi khẽ cắn, nước miếng thấm ướt môi hồng, đầu lưỡi thăm dò kẽ hở giữa lưỡi và răng, càn quét khoang miệng của cô không chút lưu tình, cùng cô dây dưa môi lưỡi, thăm dò, cướp đoạt không khí trong ngực cô, một tay anh đỡ người cô, bàn tay còn lại ghì chặt cô vào người mình.

Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, hơi thở quấn quít như chẳng thể chia lài, tiếng nước yêu ớt bị âm thành xào xạt của lá cây che lấp, chỉ còn ngọn gió vương vít đâu đây.

Hạ Thính Nam nắm chặt áo của anh, đầu óc ngây ngất ngất ngây, sao Từ Bỉnh Nhiên hôn hít thuần thục thế……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.