Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 57



Thời tiết dần dần chuyển lạnh, hàng cây du cạnh nhà ga ngay tầng dưới thư viện đã đổi màu từ xanh sang vàng, thậm chí còn có hơi trơ trụi.

Mỗi ngày đi trên đường Hạ Thính Nam đều đạp phải lá khô, phát ra âm thanh sột soạt.

Do bị thương nên Từ Bỉnh Nhiên buộc phải nghỉ ngơi dài hạn, một đơn xin nghỉ được phê duyệt dễ dàng giải quyết tất cả phiền phức.

Khi anh thoải mái nằm trong bệnh viện dưỡng thương, vẫn là Hạ Thính Nam là người tận tâm và có trách nhiệm mà kiên trì đi làm, lại cứ lâu lâu vào đi vệ sinh, sau đó chờ tan làm.

“Hạ Thính Nam, hình như Từ Bỉnh Nhiên đang tức giận!” Khi làm việc Tiền Vân Hội đột nhiên cầm điện thoại chạy tới bên cạnh Hạ Thính Nam.

Hạ Thính Nam đặt chồng sách trên tay xuống, lập tức đưa mắt nhìn sang.

Đại khái là do sự cố y khoa bị quay lại và tung lên mạng xã hội, mọi người tự nhiên sẽ chú ý tới Từ Bỉnh Nhiên. Ngay sau đó thân phận cảnh sát của Từ Bỉnh Nhiên bị đào lên, vì vẻ ngoài quá đẹp trai và có thêm một chiếc nghề xịn xò, nháy mắt một cái đã thu hút một đống người cuồng sắc đẹp.

Ngay cả tài khoản chính thức của cơ quan công an thành phố cũng cọ cọ được chút nhiệt, và chia sẻ những bức anh Từ Bỉnh Nhiên tham gia hoạt động cùng với thời kỳ cảnh sát đặc nhiêm lúc trước, lượt chia sẻ và thích đều bủng nổ.

Trong điện thoại là bức ảnh chụp khi Từ Bỉnh Nhiên vẫn còn là cảnh sát đặc nhiệm. Người anh mặc một bộ chống đạn và chân đi đôi ủng da, đầu đội mũ bảo hiểm và đeo kính an toàn, trên tay cầm một khẩu súng trường 95 với ánh mắt kiên nghị.

Hạ Thính Nam không nhịn được nghĩ: Đẹp trai vậy sao…

Tiền Vân Hội  nhỏ giọng gào thét: “Trời ơi, đẹp trai quá điiii  Đồng phục cảnh sát đặc nhiệm này ngầu quá!”

Hạ Thính Nam gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Có nhỏ độc giả đi ngang qua, kỳ lạ nhìn hai người các cô.

Hai người bọn họ lập tức im lặng, giả vờ như đang bàn về công việc.

Chờ sau khi đối phương đi rồi, Tiền Vân Hội đột nhiên nhìn về phía cô: “Cho nên rốt cuộc bây giờ hai người là thế nào?”

Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Hạ Thính Nam hơi bối rối: “Hả, cái gì, mà, như thế nào, cái gì mà thế nào chứ.”

Cô bắt đầu sắp xếp những quyển sách trong tay và lặp lại nhiều lần.

Tiền Vân Hội dở khóc dở cười: “Làm gì vậy? Không biết nói chuyện à? Khẩn trương cái gì?”

“Không khẩn trương!”

“Cái này còn không phải khẩn trương?!”

“Thật sự không khẩn trương mà!!!!”

Hạ Thính Nam gục xuống, vùi đầu vào tay: “Chị Vân Hội, chị bỏ qua cho em đi, em chỉ là một kẻ đáng thương mới biết yêu thôi.”

Tiền Vân Hội bị Hạ Thính Nam chọc cười, khóe mắt cũng cười ra nước mắt: “Hạ Thính Nam, em mạnh miệng quá nha, cuối cùng cũng thừa nhận người mình thích là Từ Bỉnh Nhiên rồi.”

Cô không trả lời, da mặt hơi nóng lên.

Hạ Thính Nam thừa nhận là mình muốn giữ chút thể diện, nhưng làm một thiếu nữ, giữ chút thể diện là sai sao?



Không sai mà!

Từ khi thấy tấm hình kia cho đến khi tan làm, Hạ Thính Nam vẫn không có tâm trạng làm việc. Tổng cộng có bốn bức ảnh, đều mặc một bộ quần áo cùng những tư thế thay đổi khác nhau, cô nhìn một chút liền có hơi nóng mặt, đẹp trai quá đi mất… Hehe…

Trên đường về nhà, đột nhiên Từ Bỉnh Nhiên gọi cho cô.

Giong nói quen thuộc từ trong ống nghe truyền tới, trong lòng Hạ Thính Nam có chút hồi hộp.

Anh nói: “Đã mấy ngày em không có tới thăm anh.”

Hạ Thính Nam cố gắng bình tĩnh: “Không phải có mẹ em đến thăm sao?”

Đúng vậy, sau khi mẹ Hạ biết được Hạ Thính Nam cùng Từ Bỉnh Nhiên chẳng biết lúc nào có một chân với nhau đã rơi vào vòng xoáy suy sụp. Bà  làm sao có thể nghĩ đến hai đứa trẻ chính bà nhìn chúng trưởng thành lại bí mật qua lại với nhau.

Mặc dù Hạ Thính Nam giải thích rất nhiều lần là không có bí mật qua lại, chỉ là gần đây mới ở bên nhau, nhưng lửa giận của mẹ Hạ vẫn như cũ không giảm đi và nói là phải đi tìm Từ Bỉnh Nhiên tính sổ.

Song khi thấy khuôn mặt của Từ Bỉnh Nhiên, sự tức giận của bà đã biến mất.

Chao ôi, phúc con gái mình ở đâu ra vậy, có thể vừa mắt Từ Bỉnh Nhiên, quả thật là nhân bánh trên trời rơi xuống mà.

Hahaha…

“Bỉnh Nhiên à, có phải con và Thính Nam—— ”

Từ Bỉnh Nhiêm hơi mờ mịt: “Sao vậy dì?”

Mẹ Hạ cắn răng kìm lại khóe miệng đang cong lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Nó nói hai con ở bên nhau rồi.”

Từ Bỉnh Nhiên không biết biểu đạt tâm tình giây phút này của mình như thế nào, mặt vẫn bỉnh thản không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, trong lòng thì nổi sóng cuồn cuộn, suýt chút nữa đánh chìm chiếc thuyền của anh.

“Em ấy nói cái gì chính là cái đó.” Anh trầm tĩnh nói.

Mẹ Hạ vừa vui lại vừa buồn: “Tốt quá, hai con có thể ở cạnh nhau là tốt rồi, nhưng sao con nhìn trúng con nhóc kia vậy, dì nhớ khi còn bé con còn bị con bé làm phiền mà.”

Từ Bỉnh Nhiên im lặng rồi nhẹ giọng nói: “Không phiền ạ, em ấy rất tốt.”

Thiếu chút nước mẹ Hạ đã rơi nước mắt.

Bà dặn đi dặn lại rằng Từ Bỉnh Nhiên phải dưỡng bệnh thật tốt, sau này cho đến khi xuất viện thì đến nhà bà ăn một bữa thật ngon, Từ Bỉnh Nhiên đồng ý.



Bên ngoài là ánh hoàng màu vàng kim cùng tiếng kêu vang dội của chim chóc và côn trùng.  Bên ngoài phảng phất âm thanh vài người đi qua đi lại, nhưng cũng không quá ồn ào, thay vào đó là sự yên bình.

Từ Bỉnh Nhiên: “Cho nên?”

Hạ Thính Nam chột dạ nói: “Mẹ em đi thay em.”

Từ Bỉnh Nhiên cầm điện thoại, nghe tiếng thở khẩn trương trong ống nghe đã nhịn không được mà bật cười.

Thật giống người bạn nhỏ được khen ngợi vậy, rất đắc ý.

Thật may là phòng bệnh không có người khác.

Sự thật đã bị vạch trần, cô cùng không thể giấu được.

Từ Bỉnh Nhiên rất hiểu Hạ Thính Nam, anh biết Hạ Thính Nam ghét sự thay đổi. Như là cô có rất nhiều bạn, nhưng cô chỉ nguyện ý tiếp xúc nhiều với mấy người bạn quen thân, hoặc là như cô học đại học ở nước ngoài, nhưng vẫn một lòng muốn về quê hương làm việc, hay như ban đầu anh theo đuổi cô, Hạ Thính Nam vẫn luôn hi vọng hai người bọn họ trở về trạng thái hòa hợp quen thuộc nên vẫn không dứt khoát.

Bất kỳ chuyện gì có thể sản sinh kết quả tiêu cực Hạ Thính Nam đều không muốn thử, giống như một kẻ nhát gan, vô cùng yếu đuối vì sợ mình ” Sai lầm “, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đổ lỗi cho hòa bình là việc cô am hiểu nhất.

Cái gọi là thử một lần đã là nhượng bộ lớn nhất của Hạ Thính Nam, coi như giữ cho chính mình một đường lui, vì vậy hai người vụng trộm yêu đương.  Cô cảm thấy hoảng sợ và không kiểm thể soát cảm xúc cùng với hướng đi của câu chuyện, sợ sự cân bằng giữa hai người bọn họ bị phá hỏng, chờ đến khi đó hai người thật sự ngay cả bạn cũng không làm được.

Từ Bỉnh Nhiên cũng không hiểu tại sao Hạ Thính Nam là một người lạc quan và tích cực như vậy lại quá cẩn thận và dè đặt trong phương diện tình cảm. Mỗi một bước đều cẩn thận rất không giống Hạ Thính Nam dám tung tăng chạy xe trên đường lớn và suýt chút gặp tai nạn. Dường như chuyện năm đó của ba Từ mẹ Từ không gây ảnh hưởng gì tới anh, nhưng lại gây ảnh hưởng tiêu cực tới Hạ Thính Nam. Hạ Thính Nam  đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm như thế cũng không thể tìm lại được chính mình.

Trong chuyện này anh không thể nói gì thêm, nếu không tùy thời Hạ Thính Nam có thể rút vào trong mai rùa để tự vệ. Cho nên anh chỉ có thể chờ Hạ Thính Nam tự mình thông suốt, bởi vì Hạ Thính Nam tự do.

Từ Bỉnh Nhiên cũng không sốt ruột, dẫu sao thuyền bườm đã một lần nữa lái vào quỹ đạo chính sác, dẫn đến hòn đảo cất giấu nhiều kho báu.

Mà thứ anh giàu có nhất, chính là kiên nhẫn.

Bây giờ, hòn đảo hướng về phía anh.

Từ Bỉnh Nhiên không phải sợ bị lạc phương hướng nữa.

Anh cầm điện thoại nằm trên giường bệnh sờ chăn một cái, sâu kín nói: Dì thay em, vậy ý em là…

Hạ Thính Nam cắn răng nghiến lợi, một chữ cũng không muốn đáp lạianh.

Thính Nam, anh rất nhớ em.



Biết rồi.

******

Hạ Thính Nam bị câu nói “Anh rất nhớ em”  của Từ Bỉnh Nhiên tẩy não, cảm giác phấn khích như bị bỏ thuốc, đeo vòng lắc eo lên là có thể quay cuồng ba ngày ba đêm. Cô lăn lộn trên giường cả tiếng đồng hồ mãi vẫn chưa ngủ, cuối cùng mệt mỏi mở to hai mắt ngồi dậy, không chút do dự gọi cho Tôn Nhã Thư.

Cuộc gọi được kết nối.

Đúng như dự đoán, giờ này cũng chỉ có cú đêm Tôn Nhã Thư vẫn chưa ngủ.

“Hạ Thính Nam, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?!” Tiếng rống giận phát ra từ điện thoại.

“Bây giờ là ở Bắc Kinh là hai giờ bảy phút, chỗ mình có một tin đồn bát quái nè, cậu có muốn có nghe không? Bỏ qua thôn này thì không nhà trọ kia đâu.” Hạ Thính Nam liếm môi một cái, trong lòng có vô số chuyện muốn giài bày nên nóng lòng muốn tìm ai đó nghe cô lải nhải.

Tôn Nhã Thư từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh hiệu chớ có lên tiếng, “Cái gì, cái gì? Cậu nói mau lên, mình còn có việc phải làm.”

“Đã trễ thế này cậu còn bận cái gì?”

Tôn Nhã Thư tức giận: “Cậu quản mình bận cái gì làm gì, có nói hay không!”

Hạ Thính Nam tốn gần nửa tiếng kể lại ngọn nguồn câu chuyện, cuối cùng chậm rãi nói: “Bây giờ mình có cảm giác hình như mình hơi thích Từ Bỉnh Nhiên.”

Cô nói từ “hơi thích” rất nặng, như thể là cố ý nhấn mạnh điều gì đó, mấy chữ cuối cùng còn nói một cách khô khan với âm thanh nhỏ, dường như sợ Tôn Nhã Thư nghe thấy.

Tôn Nhã Thư tức hộc máu: “Hạ Thính Nam, cậu đừng có làm bộ, có một chút chỗ nào, ngươi đây là rõ ràng rất thích Từ Bỉnh Nhiên, mình chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cậu.”

Cô gượng cười và xấu hổ khi bị vạch trần.

Hạ Thính Nam chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ trở thành dáng vẻ này, từ trước tới cô cũng sẽ không nghĩ tới sẽ có một ngày người khác nói với cô rằng “Cậu rõ ràng rất thích Từ Bỉnh Nhiên”. Cô nằm mơ thấy một bộ phim ma thuật đến mức nổi cả da gà sau khi tỉnh dậy.

Tôn Nhã Thư cố ý ngăn Hạ Thính Nam lại: ” Không phải trước kia cậu nói Từ Bỉnh Nhiên là người vô giới tính sao? Vốn dĩ cậu nào nghĩ tới cái gì mà yêu với đương đâu, trước khuyên cậu bao nhiêu lần đều cũng không nghe, sao bây giờ lại nghĩ thông suốt rồi?”

Hạ Thính Nam cảm thấy đây không phải là vấn đề muốn hay không muốn, chẳng qua là muốn bình tĩnh xác nhận lại một ít chuyện, hơn nữa muốn đưa ra một số quyết định.

Những thay đổi luôn diễn ra một cách lặng lẽ và không có báo trước, lại dường như có từng dấu vết dõi theo, chờ đến khi kịp phản ứng thì chú bướm nhỏ đã gây ra một cơn gió lớn.

Không liên quan gì đến sự áy náy và cảm thông, mà câu chuyện tình yêu đã bắt đầu từ khi họ gặp lại, từ bây giờ cô khó khăn khi mà không biết Từ Bỉnh Khiêm là “người thân” hay là “anh trai”. Cô bắt đầu lại một lần nữa buông lỏng ranh giới cuối cùng đối với Từ Bỉnh Nhiên và khi ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên một lần nữa nhìn về phía cô, cô bắt đầu không khống chế nhịp tim của mình, không ngoài dự đoán mà bước đến kết cục này..

Cô nói đùa: “Dù sao… Mỗi lần anh ấy tiếp cận mình, tim mình sẽ đập nhanh, không nhịn được, thật sự nhịn không nổi mà.”

Tôn Nhã Thư bị cô chọc cười, nằm ở trên giường cười lăn lộn.

Hạ Thính Nam cũng cười theo.

“Xem ra mấy năm nay các cậu chiến tranh lạnh là chuyện tốt, quả nhiên khoảng cách tạo nên kết cục tốt là chân lý, nếu không cả đời chỉ có thể làm anh trai của cậu.” Người đứng nhìn là người sáng suốt, Tôn Nhã Thư vừa hâm mộ vừa chúc phúc, không nhịn được mà cảm khái, “Cậu phải đối xử đốt với Từ Bỉnh Nhiên, là một người đàn ông vừa thâm tình lại còn rất đẹp trai, ai mà không yêu, nếu là mình, mình—— ”

Tôn Nhã Thư nói được một nửa rồi mất tiếng, giây tiếp theo điện thoại bị ngắt.

Hạ Thính Nam kỳ quái nhìn điện thoại rồi nhún vai một cái.

Qua hai giây, đột nhiên cô mở đèn đầu giường và giơ tay phải mình lên, mơ màng nhìn vào lòng bàn tay của mình.

“Mẹ kiếp!”

Trong phòng yên tĩnh, trong không trung vang lên một giọng nói:

Năm đó coi bói một đại sư, bà nội nó thế mà lại chính xác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.