“Khai Hân, ai tới vậy?” Hà Vân Hi rời ban công, bước vào trong nhà.
Tần Khai Hân tay vẫn cầm nội y, nhìn đến Hà Vân Hi càng sụp đổ, nhanh chóng quay đầu lại, giấu đồ ra sau lưng, nói: “Cậu ấy là trợ thủ của tôi...”
Khoan đã, tại sao cô phải giải thích? Tần Khai Hân lấy lại tinh thần, ra vẻ trấn định hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
“Anh tới lấy lại tây trang.” Bùi Thần bình tĩnh nói.
Lúc này Tần Khai Hân mới phản ứng kịp: “A... Để tôi đi lấy cho anh.”
“Anh có thể vào uống một ly nước không?” Anh liếm đôi môi khô khốc hỏi.
Tần Khai Hân ngẩn ra, người ta đã nói vậy thì không có cách nào từ chối, cô đành mở cửa cho anh vào, còn mình nhanh chóng chạy về phòng.
Cô vừa vào phòng liền cảm thấy phát điên.
Mẹ ơi, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hà Vân Hi đột nhiên thổ lộ với cô, tại sao đúng lúc này Bùi Thần lại tới, tại sao trong tay cô vẫn cầm nội y?
Rốt cuộc là vì cái gì!
Bùi Thần tiến vào, cởi áo khoác bụi bặm, đặt xuống nền nhà cùng túi leo núi, mở tủ giày lấy đôi dép lê màu hồng nhạt.
“Dép này...” Hà Vân Hi muốn ngăn cản.
“Không sao, tôi vẫn xỏ đôi này.” Mặt Bùi Thần không chút thay đổi nói.
Hà Vân Hi không nói chuyện, cậu ta nhíu mày, có chút địch ý.
Bùi Thần xỏ dép xong, Tần Khai Hân cũng cầm tây trang ra nói với anh: “Áo của anh tôi đã giặt rồi, ngại quá, lâu như vậy mới trả cho anh.”
“Không sao.” Bùi Thần nhận lấy tây trang, lại hỏi: “Tay em không sao chứ?”
Lần trước gặp lại cũng chưa hỏi, tại sao bây giờ đột nhiên hỏi tới cái này rồi hả? Tần Khai Hân lắc đầu: “Đã sớm khỏi rồi, cảm ơn.”
“Vậy thì tốt, anh có thể uống chút nước không? Anh vừa xuống máy bay.” Bùi Thần nhìn qua có vẻ mệt mỏi, cổ họng đau rát kèm theo vài tiếng ho khan.
Anh bị cảm sao? Tần Khai Khân không nhiều lời, nói: “Anh ngồi xuống đây, tôi đi rót nước.”
“Để em.” Hà Vân Hi cướp lời Tần Khai Hân, giống như nam chủ nhân hỏi Bùi Thần: “Vị tiên sinh này, anh muốn uống trà, cafe hay nước trái cây?”
“Nước ấm là được rồi.” Bùi Thần bình tĩnh trả lời, lễ độ mà xa cách.
Hà Vân Hi thấy khiêu khích không có tác dụng đành phải đi rót nước, lưu lại một mình Tần Khai Hân đứng xấu hổ ở chỗ đó.
“Em làm việc đi, anh ngồi một chút sẽ đi.” Bùi Thần nói xong lại ho hai tiếng.
“Anh..” Tần Khai Hân muốn hỏi thăm bệnh tình của anh, nghĩ một chút thì cảm thấy mình dựa vào cái gì mà quan tâm anh, lời muốn nói lại nuốt trở vào: “Được, tùy anh.”
Tần Khai Hân trở về bàn làm việc, tiếp tục làm bánh ngọt của mình, nhưng Bùi Thần ở chỗ kia, cô thật sự có chút không yên lòng, nhìn thoảng lại nhìn sang ghế sofa một cái.
Hà Vân Hi cố ý làm đổ nước nóng, hơi nước trong ly bốc lên, giống như tâm tình của Tần Khai Hân vào giờ phút này.
Len lén quan sát, cô phát hiện Bùi Thần gầy quá, tuy đã mặc áo khoác nhưng vẫn thấy cả người gầy đi một vòng, hơn nữa làn da cũng đen không ít, thỉnh thoảng anh lại ho mấy tiếng, so với Giáng sinh ngày đó thật sự giống như hai người.
Anh biến thành như vậy là do điều kiện ở Tây Tạng quá gian khổ sao? Vô nghĩa, đó là Tây Tạng, có thể không gian khổ ư?
Đang miên man suy nghĩ, Hà Vân Hi ở bên cạnh bỗng nhắc nhở một câu: “Bánh ngọt của chị.”
“A?!” Tần Khai Hân thất thần, sữa trong hộp đổ quá nhiều đã tràn hết ra ngoài khiến mọi thứ hỏng bét, tay chân cô luống cuống dọn dẹp.
“Để em.” Hà Vân Hi lấy khăn trên tay cô, một tay khác búng nhẹ vào trán cô, sủng nịch nói: “Như vậy cũng không cẩn thận, thật là hồ đồ.”
Tần Khai Hân hai mắt trợn trừng.
“Khụ khụ...” Đột nhiên Bùi Thần ho khan mãnh liệt.
Tần Khai Hân giống như tóm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng bỏ công việc đi tới hỏi: “Anh làm sao vậy, từ lúc vào nhà vẫn liên tục ho khan, anh ngã bệnh sao?”
“Xin lỗi, anh bị cảm mạo.” Anh giải thích, sắc mặt hơi tái kết hợp với tiếng ho, lúc này cũng không phải giả vờ.
“Cảm mạo? Vậy anh uống thuốc chưa?”
“Rồi.”
“Anh uống thuốc gì?” Tần Khai Hân hỏi.
“Rễ bản lam”(*)
(*) Một vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
“...” Thứ này vô dụng, nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ một phen. Tần Khai Hân cảm thấy không còn lời nào để nói, “Trong phòng tôi có thuốc, tôi đi lấy cho anh.”
“Không cần.” Bùi Thần lắc đầu, “Anh uống cái đó không tập trung được tinh thần.” Nói xong lại là một trận ho khan. d,đ/'/q;đ
“Cảm mạo đã thành như vậy rồi, anh mau uống thuốc đi.” Tần Khai Hân đưa thuốc cho anh.
“Cảm ơn.” Bùi Thần nói lời cảm ơn, nhận thuốc trong tay cô nuốt vào.
Quả nhiên thuốc cảm có hiệu quả hơn so với rễ bản lam, Bùi Thần rất nhanh không còn ho khan, tựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
“Anh ta là ai vậy?” Hà Vân Hi không nhịn được, khẽ hỏi.
“Bạn bè.” Tần Khai Hân thấp giọng trả lời.
“Bạn bè?”
“Đúng, bạn bè bình thường.” Cô nhấn mạnh.
“Sẽ không phải bạn trai của chị chứ? Bạn trai tiền nhiệm?” Cậu ta hỏi rất trực tiếp.
“Em nói bậy bạ gì đó?” Tần Khai Hân nóng nảy, Bùi Thần đang ở đây, nếu để anh nghe thấy thì phải làm sao bây giờ, “Bọn chị không có quan hệ, chỉ là bạn bè rất rất bình thường.”
“Vậy chị nhấn mạnh nhiều lần như thế để làm gì?” Hà Vân Hi hỏi.
“...” Tần Khai Hân xấu hổ, “Chị chỉ nhấn mạnh một chút, em đừng hiểu lầm.”
“Chị sợ em hiểu lầm?” Hà Vân Hi vui vẻ.
Người này thật sự không chịu để yên, Tần Khai Hân cực kỳ bất đắc dĩ: “Hôm nay cũng không còn việc gì, em về trước đi.”
Hà Vân Hi kinh ngạc: “Chị muốn đuổi em?”
Tần Khai Hân khẽ cắn môi: “Đúng, chị cảm thấy hôm nay em rất không bình thường, chị không thích em như vậy cho nên mời em về đi, sau khi bình tĩnh rồi quay lại làm việc.”
Hà Vân Hi sửng sốt: “Em làm chị mất hứng sao?”
“Không sai, chị vô cùng mất hứng.”
“Được rồi, là em quá nóng vội, em xin lỗi.” Hà Vân Hi thành khẩn.
Tần Khai Hân vừa vui mừng lại nghe Hà Vân Hi nói: “Nhưng hiện tại em không thể đi, người này còn ở đây.” Cậu ta chỉ vào Bùi Thần, “Em không thích anh ta, trên người anh ta có mùi của tình địch, em rất lo lắng.”
“...” Tần Khai Hân hoàn toàn hết nói nổi, chỉ vào cậu ta, “Em cút cho chị!”
Đuổi Hà Vân Hi đi, Tần Khai Hân thở phào nhẹ nhõm, xoay người thấy Bùi Thần, cả người lại không tốt.
Rốt cuộc hôm nay là ngày gì, hết phiền toái này đến phiền toái khác, anh muốn ngủ đến khi nào, có nên đánh thức anh hay không?
Tần Khai Hân do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi qua, nhẹ nhàng gọi: “Bùi Thần?”
Anh không phản ứng, cơ thể tựa vào ghế sofa, hai tay bắt chéo trước ngực, cúi đầu, yên lặng nhắm mắt, hô hấp đều đặn mang theo chút giọng mũi.
Tần Khai Hân trầm mặc, so với vừa rồi vội vàng, hiện tại cô có rất nhiều thời gian quan sát bộ dáng của anh, lặn lội đường xa không hề khiến anh nhếch nhác, ngược lại tăng thêm một phần trong trẻo, giống như người mặc áo trắng đứng lặng một mình trên cao nguyên hiu quạnh.
Tần Khai Hân không biết một tháng này anh trải qua những việc gì, thứ cô có thể tưởng tưởng chỉ là gió bão lạnh lẽo rít gào thổi qua mặt anh, cộng thêm trên cao nguyên thiếu không khí, ánh mặt trời thiêu đốt... Tất cả đều khắc nghiệt và vô tình.
Nhìn xem, lông mi của anh còn giống như mang theo một chút sương gió cao nguyên, đúng rồi, lông mi!
Tần Khai Hân mừng thầm, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(*) của chòm sao Xử Nữ lại nổi lên, trong lòng không nhịn được khát vọng, cô tới gần anh, bắt đầu cẩn thận đếm lông mi Bùi Thần.
(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một loại rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
101, 102, 103,...
Sắp có kết quả rồi, Tần Khai Hân cực kỳ hưng phấn chờ đợi.
Mí mắt Bùi Thần khẽ nâng lên.
Tần Khai Hân nhanh chóng né ra, tim đập thình thịch.
Anh xoay người rồi thiếp đi.
Mẹ nó! Anh yên lặng ngủ cho tôi!
Tần Khai Hân không cam lòng đến gần, bắt đầu đếm lại.
15, 16, 17,...
“Khụ khụ...” Anh bỗng ho hai tiếng, Tần Khai Hân sợ hãi không ngừng oán trách.
Thật muốn cắt toàn bộ chỗ lông mi này đi, Tần Khai Hân đang buồn bực thì Bùi Thần lại ho khan, nghe qua còn nghiêm trọng hơn lúc nãy rất nhiều.
Không phải đã uống thuốc rồi ư, tại sao vẫn còn ho như vậy?
Tần Khai Hân bắt đầu có chút lo lắng, nghĩ thầm rồi gọi thử: “Bùi Thần?”
“Ưm...” Anh mơ mơ màng màng đáp, cau mày, đôi môi trắng bệch, sắc mặt ửng hồng.
Cảm thấy điều bất thường, Tần Khai Hân đánh bạo lay người anh: “Bùi Thần? Bùi Thần!” Sau đó lấy tay sờ trán của anh.