Đầu Lưỡi

Chương 11



“Này, Bùi Thần, tỉnh tỉnh, anh tỉnh lại mau!” Tần Khai Hân lay Bùi Thân vài cái.

Lúc này anh mới có chút phản ứng, khó khăn mở mắt ra, yếu ớt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đừng ngủ nữa, anh phát sốt rồi, tôi đưa anh đi bệnh viện!” Cô nói xong, bắt lấy cánh tay anh, thật nặng, giống như gỗ ngâm trong nước vậy.

“Anh không thoải mái... Tiểu Hân... Em để cho anh ngủ một lát...” Anh mơ mơ màng màng nói xong, mí mắt càng ngày càng nặng muốn ngủ tiếp.

“Này, tỉnh tỉnh, anh không thể ngủ!” Tần Khai Hân ra sức lay cơ thể anh, “Phát sốt thì phải đi bệnh viện, không thể kéo dài thêm nữa.”

“Anh lạnh...” Anh thì thào, hai tay ôm quanh người, run nhè nhẹ.

Lạnh? Tần Khai Hân vội vàng vào phòng tìm chăn, đắp lên người anh.

Anh giống như cảm nhận được, miệng khẽ nói gì đó, Tần Khai Hân tới gần, lúc này mới nghe rõ ràng anh gọi tên cô: “Tiểu Hân... Tiểu Hân...” Một tiếng lại một tiếng.

Cảm giác này thật kỳ diệu, tay Tần Khai Hân đang đắp chăn dừng lại, thất thần một hồi.

“Đừng đi, đừng rời khỏi anh!” Dường như anh gặp phải ác mộng, phản ứng bỗng trở nên mạnh mẽ.

“Bùi Thần, anh làm sao vậy?” Tần Khai Hân có chút gấp gáp, vươn tay muốn trấn an anh.

Không nghĩ tới, Bùi Thần bắt được tay cô, đột nhiên kéo mạnh.

Tần Khai Hân không chú ý, cả người mất đi thăng bằng, ngã vào lòng anh.

Khuôn mặt áp trên ngực anh khiến cô thất thần trong chốc lát.

Bảy năm trước, trường học tổ chức đi chơi xuân, địa điểm được chọn là thung lũng Hổ Bào nằm giữa hai ngọn núi Đại Sơn và Bạch Hạc - một trong những thắng cảnh đẹp nhất Hàng Châu vào mùa xuân.

Hôm trước Tạ Phái Phái vừa hỏi cô có thích Bùi Thần không, hôm sau trường học đã sắp xếp cho toàn bộ học sinh đi cùng nhau.

Trên núi đều là người, Tần Khai Hân tìm bóng dáng Bùi Thần trong đám người đó, cô muốn xác định một chuyện, rốt cuộc mình có cảm giác với Bùi Thần hay không.

Vì để tránh bị lạc, nhà trường yêu cầu học sinh đi chơi xuân phải mặc đồng phục, liếc mắt một cái chỉ thấy tất cả đều là một màu xanh, nếu không nhìn thấy mặt thì ai cũng giống ai.

Nhưng mà Tần Khai Hân đã nhìn thấy Bùi Thần ngồi bên cạnh hồ nước.

Anh đưa lưng về phía mọi người, đeo tai nghe, yên lặng nhìn mặt hồ.

Anh vốn không thích náo nhiệt, sau khi từ chức Hội trưởng Hội học sinh lại càng không hòa hợp với hội, rất nhiều người muốn tiếp cận đều bị sự cao ngạo lạnh lẽo của anh dọa sợ, ngoại trừ Tần Khai Hân.

Tần Khai Hân viện cớ tách rời tập thể, đi dọc theo thềm đá ẩm ướt xuống tìm anh, vừa đi vừa chọn một quả táo to nhất trong balo, cầm trong tay.

“Học trưởng!” Cô gọi anh một tiếng, vỗ vai trái của anh rồi đứng sang bên phải.

Anh không nhanh không chậm tháo tai nghe, quay đầu sang phải, coi trò đùa của cô như không có.

Tần Khai Hân rất thất vọng, đưa quả táo trong tay cho anh, lên án: “Anh thật là, chơi không vui chút nào.”

Bùi Thần cực kỳ tự nhiên nhận lấy quả táo: “Là do em ngốc.”

“... Trả lại cho em.” Cô giận dỗi, chìa tay muốn lấy quả táo về.

Anh cắn một miếng rồi đưa trả lại.

Âm hiểm! Tần Khai Hân trợn mắt nhìn anh: “Cho anh đó.” Dứt lời lại lấy một thanh chocolate Ferrero (một loại chocolate Ý) khoe trước mặt anh, “Anh thật ngốc, em có chocolate.”

Bùi Thần bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người sang chỗ khác ăn táo.

Tần Khai Hân cũng tìm một tảng đá ngồi xuống, bóc chocolate, vừa ăn vừa cúi đầu nhìn mặt nước.

Mặt nước yên ả trong veo, có thể nhìn thấy bóng anh ăn táo, mặc dù không quá rõ ràng nhưng khuôn mặt kia đã sớm khắc sâu trong đầu óc cô, chỉ cần nghĩ một chút là có thể tưởng tượng ra khuôn mặt hoàn mỹ, ngay cả ăn táo cũng đẹp trai ưu nhã chết người.

Một người tốt đẹp như vậy, tại sao cô không có cảm giác đây?

Tần Khai Hân nghĩ mãi cũng không hiểu.

Cô nhìn cái bóng thấy Bùi Thần hơi nghiêng đầu.

Tần Khai Hân lập tức ném một hòn đá, mặt nước bắn tung tóe sóng gợn lăn tăn, mũi giày thể thao màu trắng cũng bị ướt rồi.

Bùi Thần cười nhẹ, giống như biết rõ tất cả mọi thứ.

Cô chột dạ, cảm thấy đứng ngồi không yên nên cuống quýt đứng lên, không nghĩ tới chân giẫm phải rêu xanh, trong nháy mắt mất đi thăng bằng.

Cô nhắm mắt lại, cất tiếng hét chói tai, sau đó eo bị một cánh tay vững vàng giữ chặt, cả khuôn mặt cũng đụng vào ngực anh.

Tần Khai Hân ngẩng đầu, trong lúc đang chóng mặt thì nhìn thấy gương mặt Bùi Thần gần trong gang tấc, ánh mắt anh giống như mặt nước lăn tăn, trong veo lại sáng người.

Thịch! Thịch!

Đó là âm thanh trái tim đập dữ dội.

Khoảnh khắc kia, cuối cùng cô cũng tìm được lý do động tâm với anh.

Cảm giác được anh ôm trong ngực, cả đời đều không thể quên được.

Ấm áp, rắn chắc làm cho cô bừng tỉnh.

Tần Khai Hân lấy lại tinh thần, sắc mặt vậy mà đã đỏ bừng, nhưng cô rất nhanh tỉnh táo lại, cố gắng đứng dậy, sờ mặt Bùi Thần.

Anh càng lúc càng nóng, miệng hồ ngôn loạn ngữ (nói bừa), giống như đang nói: “Thực xin lỗi... Thực xin lỗi...”

Thực xin lỗi người nào? Nghĩ đến vừa rồi anh gọi mấy tiếng ‘Tiểu Hân’ kia, trái tim cô bỗng nhiên đập thình thịch, có chút không hiểu được tại sao.

“Khụ khụ...” Anh lại bắt đầu ho khan, lồng ngực chấn động kịch liệt.

Không được, phải đưa anh đi bệnh viện!

Tần Khai Hân không nghĩ nhiều nữa, dùng cả tay chân thoát khỏi ôm ấp của anh, đứng dậy gọi 120.

Xe cứu thương rất nhanh đã đến, Bùi Thần được đưa tới bệnh viện, lúc có kết quả kiểm tra, Tần Khai Hân bị bác sĩ giáo huấn cho một trận.

“Bạn trai cô cảm mạo lâu như vậy mà cô không biết sao? Bây giờ mới đưa tới bệnh viện? Nếu muộn một chút nữa là thành viêm phổi rồi!”

Trong lòng Tần Khai Hân lo lắng, vội hỏi: “Bác sĩ, vậy hiện tại anh ấy thế nào rồi? Bệnh nghiêm trọng lắm không, có thể chữa khỏi sao?”

“Trị được nhưng cần nhiều thời gian, cô đi làm thủ tục nhập viện đi.”

Tần Khai Hân gật đầu, nhanh chóng chạy đi làm thủ tục nhập viện, tuy rằng bị mắng nhưng nghe thấy bệnh của anh có thể trị được, trong lòng lại nhẹ nhõm hơn hẳn.

Về phần mấy câu trách mắng kia, đợi khi Bùi Thần tỉnh dậy thì trả hết cho anh là tốt rồi.

Tần Khai Hân chăm sóc Bùi Thần trong phòng bệnh cả đêm, mắt cũng không dám khép lại vì cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì đó.

May mắn thay, bác sĩ truyền dịch có chút tác dụng an thần, Bùi Thần ngủ cả đêm, thời điểm mở mắt ra vào sáng hôm sau, thần sắc tốt hơn rất nhiều.

Vừa thấy Bùi Thần tỉnh, Tần Khai Hân vốn đang ngủ gà ngủ gật lập tức thanh tỉnh, bổ nhào tới hỏi: “Anh thế nào rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Đứt lời, bàn tay nhanh chóng đặt lên trán anh, muốn xác nhận xem anh có phát sốt hay không?

Bùi Thần vừa tỉnh lại đã nhìn thấy đôi mắt Tần Khai Hân đỏ ngầu giống như mắt thỏ nhào tới trước mặt mình hỏi đông hỏi tây, trái tim cũng mềm nhũn ra rồi.

“Em yên tâm, anh không có việc gì nữa.” Anh nói xong, không nhịn được đưa tay sờ má cô.

Nào biết tay vừa mới chạm vào mặt cô đã bị gạt sang một bên, Tần Khai Hân đột nhiên chỉ vào mũi anh mắng: “Anh cảm mạo lâu như vậy mà anh không biết sao? Nếu không phải tôi phát hiện kịp, muộn một chút nữa là thành viêm phổi rồi!”

Người nhà của những bệnh nhân cùng phòng đều nhìn họ chằm chằm, cầu tình giúp: “Cô gái à, cô đừng nóng giận, hiện tại không sao là tốt rồi, có lẽ bạn trai cô cũng không muốn cô lắng.”

“Anh ấy không phải bạn trai tôi!” Tần Khai Hân đỏ mặt giải thích.

“À,... Ra là ông xã!” Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Tần Khai Hân: “...”

Bùi Thần nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt mỉm cười.

Tần Khai Hân nhìn anh cảm thấy rất giận dữ, cô còn muốn mắng nữa, bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn, áo lông chồn, dáng người cao gầy vội vã đi tới, dừng lại trước giường bệnh của Bùi Thần.

“Bùi Thần!” Cô ấy tức giận mắng: “Anh giải thích cho tôi, tại sao di động hơn nửa tháng không liên lạc được, gửi tin nhắn cũng không trả lời, bây giờ bản thân còn nằm trong bệnh viện? Rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy?”

Tần Khai Hân sợ ngây người, ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt.

“Tiểu Hân.” Bùi Thần nói giọng yếu ớt: “Em ra ngoài trước đi, bọn anh có chuyện cần nói.”

Tần Khai Hân lấy lại tinh thần, trong lòng không biết xuất hiện tư vị gì, nói một tiếng “Được” rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh cô gái đó còn đang trách mắng, mặc dù ngăn cách cả bức tường nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, Tần Khai Hân không muốn nghe lén cũng không được.

“Tôi cảm thấy từ sau khi về nước anh rất vô trách nhiệm, lịch trình sắp xếp ổn thỏa đều bị thay đổi, rõ ràng đã mua vé máy bay nhưng vẫn muốn đẩy xuống muộn một ngày, tôi nói bao nhiêu lần rồi, lần này đi công tác ở Tây Tạng rất quan trọng, nhất định không thể sơ xuất, kết quả thì sao? Anh vừa ra khỏi cửa một ngày liền bị cảm, không phải bình thường anh rất khỏe mạnh sao? Mặc thêm mấy bộ quần áo thì sẽ chết à? Bây giờ tốt rồi, anh ngã bệnh, toàn bộ công việc đều rối loạn, anh làm thế nào để trả lại cho tôi và mọi người một cái công đạo? Anh nói đi!”

Tần Khai Hân nghe rõ từng tiếng gằn, nhịn không được nhìn lén qua cửa kính của phòng bệnh, thấy mọi người không còn thân thiện như vừa rồi, họ nhìn hai người, xì xào bàn tán.

Cô gái giống như ý thức được cái gì, kéo màn ngăn cách giường bệnh với bên ngoài.

Không nhìn thấy người, giọng nói cũng nhỏ xuống, Tần Khai Hân cố gắng nghe ngóng một chút nhưng không được, đành phải đi xuống lầu mua điểm tâm.

“Thế nào, tôi mắng rất hay phải không?” Lạc Tang kéo màn, lập tức biến thành người khác, mang theo ý cười nhìn Bùi Thần.

Bùi Thần không nói chuyện.

Lạc Tang đi tới gần: “Không cần giấu tôi, anh vừa gọi Tiểu Hân tôi liền biết, đó là người anh nhớ mãi không quên, có nhớ lần anh uống say đã nói hết với chúng tôi không hả?”

Chuyện đó là từ vài năm trước, Bùi Thần thuận lợi hoàn thành triển lãm cá nhân đầu tiên trong đời, cùng mấy nhân viên đi mừng công.

Tất cả mọi người đều cao hứng, uống nhiều hơn mấy chén, chỉ riêng anh tửu lượng không tốt, một ly Whisky đã gục, say đến mức giống như biến thành người khác, nói ra toàn bộ chuyện về Tần Khai Hân.

Đến giờ Lạc Tang vẫn nhớ rõ, Bùi Thần ôm một đàn anh da đen, dùng tiếng Trung nói anh cực kỳ hối hận làm đàn anh cao 1m90 sợ hãi, sau còn hỏi Lạc Tang, có phải Bùi Thần có sở thích như vậy hay không?

Về sau chuyện này đã trở thành lịch sử đen tối của Bùi Thần, thỉnh thoảng lại bị Lạc Tang nhắc tới.

“Cô không cần dọa cô ấy.” Cuối cùng Bùi Thần ngồi trên giường bệnh cũng mở miệng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Không đâu, tôi rất lương thiện đó.” Lạc Tang vuốt má mình: “Tôi thích nhất là học muội ngây thơ, anh nói cô ấy béo, tôi thấy một chút cũng không béo, mặt tròn trịa, nhìn rất đáng yêu nha!”

“Cô ấy không biết gì hết.”

“Chính vì như thế nên tôi mới muốn cô ấy biết, hơn nữa anh trở về tìm cô ấy không phải là muốn làm cho cô ấy hồi tâm chuyển ý sao? Tôi thấy cô ấy vẫn còn quan tâm anh, chỉ cần anh cố gắng một chút, mạnh mẽ một chút thì chuyện sẽ dễ như trở bàn tay.”

“Chuyện của tôi tôi tự có tính toán, cô đừng nhúng tay vào.”

“Được rồi.” Lạc Tang vỗ vai Bùi Thần, “Tôi sẽ không tham gia được chưa, có điều...” Cô nháy mắt với anh mấy cái, “Dù sao anh cũng phải để cho tôi chào hỏi người ta chứ?” Pey_ddlqd

Tần Khai Hân xuống lầu mua điểm tâm, dọc đường luôn nghĩ đến chuyện mình vừa nghe lén trước đó.

Cô gái kia và Bùi Thần có quan hệ gì? Cô ấy nói như vậy là có ý gì? Với lại hình như cô ấy đã nói Bùi Thần bị cảm trước khi đi Tây Tạng một ngày? Đó không phải là vào lễ Giáng sinh sao?

Chẳng lẽ anh bị cảm mạo vì...

Một bóng người cao gầy từ trên lầu đi xuống, đúng là cô gái vừa chạy vọt vào phòng bệnh, cô ấy có khuôn mặt giống con lai, người đi lướt qua đều không nhịn được quay đầu liếc một cái.

Thật sự là một cô gái xinh đẹp!

Tần Khai Hân lơ đễnh trong chốc lát, không thể không thừa nhận chính mình đã nghĩ nhiều, thực ra cô để ý nhất chính là người này.

Một đại mỹ nữ có quan hệ với Bùi Thần, không khỏi làm cho người ta có suy nghĩ miên man.

“Tiểu Hân!” Thế nhưng cô gái kia lại nhìn thấy cô, chào hỏi từ xa.

Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, từ lúc nào mà mình quen biết người ta vậy hả?

Lạc Tang đi tới trước mặt Tần Khai Hân, cười tít mắt đưa tay ra: “Cô là Tiểu Hân đi? Cảm ơn cô đã đưa Bùi Thần tới bệnh viện, tôi tên Lạc Tang, là người đại diện của Bùi Thần.”

“Người đại diện?” Tần Khai Hân bắt tay cô ấy, hai mắt mở to, “Không phải chỉ minh tinh mới có người đại diện sao?”

Lạc Tang cười lớn: “Cô còn đáng yêu hơn so với tưởng tượng của tôi.”

Trong tưởng tượng? Tần Khai Hân càng lúc càng mờ mịt, dè dặt hỏi: “Cô biết tôi?”

“Đúng vậy, Bùi Thần từng nhắc tới cô.”

Trong lòng cô trở nên căng thẳng: “Anh ấy... Nói tôi cái gì?”

“Anh ấy nói rất nhiều chuyện về cô cho nên tôi nhớ rất rõ, nhưng hiện tại tôi có việc gấp phải đi rồi. Như vậy đi, cô lưu số và QQ của tôi vào, có rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi sẽ nói toàn bộ chuyện của anh ấy cho cô, thế nào?”

“Được...”

“Đúng rồi, vẫn còn một chuyện nữa.” Lạc Tang nhớ ra cái gì, “Bùi Thần ngã bệnh, công việc đều bị trì hoãn, tôi phải đi xử lý từng thứ một, thật sự không có thời gian chiếu cố anh ấy, chỉ có thể giao anh ấy cho cô vậy.”

“Cái này...”

“Không được sao?” Lạc Tang mở to đôi mắt ngập nước, thành khẩn nhìn Tần Khai Hân.

“Được, cô yên tâm, tôi sẽ chiếu cố anh ấy.” Tần Khai Hân thỏa hiệp.

“Cảm ơn, tôi biết cô nhất định có thể giúp tôi chuyện này, vậy tôi đi trước, liên lạc sau nhé!”

Lạc Tang vội vã rời khỏi, chỉ còn một mình Tần Khai Hân đứng trong đại sảnh của bệnh viện, tay trái cầm sữa đậu nành, tay phải cầm bánh bao yên lặng hỏi trời xanh:

Trời ạ, vì cái gì mà mình lại đáp ứng cô ấy!

Ps: Hình như là truyện hết chương ngắn rồi:cry::cry: Có ai chưa đọc hết mà nghĩ Lạc Tang là tiểu tam không nhỉ:P

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.