Đầu Lưỡi

Chương 27



Không thể không thừa nhận, đại đa số mọi người là động vật thị giác, trước trong nhóm WeChat, Tần Khai Hân không lộ diện, trong lòng họ nghĩ cô vẫn tròn tròn mập mập, cho nên không có mấy ai quan tâm cô.

Mà hiện giờ thì khác, người thật đứng trước mặt, trở nên xinh đẹp lại dịu dàng, thái độ lập tức thay đổi, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, nhưng ít nhất biểu hiện trên mặt cũng khách khách khí khí.

Mấy năm làm bánh ngọt, Tần Khai Hân gặp qua nhiều kiểu người, sớm đã không còn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế như năm đó, người ta khách khí với cô, cô cũng khách khí với người ta, hòa khí sinh tài thôi.

Thấy Tần Khai Hân nhanh chóng hòa nhập với mọi người, Tạ Phái Phái không cam lòng, hỏi: “Khai Hân, cậu giảm béo thành công như vậy, có bí quyết gì không? Nói cho chúng mình nghe thử xem.”

Cô ta vừa hỏi, tất cả nữ sinh đều dựng lỗ tai lên, ngay cả mấy nam sinh mập cũng tỏ ra rất hứng thú.

Tần Khai Hân khiêm tốn cười cười: “Cũng không có bí quyết gì, chỉ là ăn ít vận động nhiều thôi.”

Vừa nói xong, Tôn Giai ở bên cạnh liền cười lạnh: “Tôi cũng ăn ít vận động nhiều, tại sao không thấy gầy đi?”

Tạ Phái Phái: “Đạo lý ăn ít vận động nhiều ai chẳng biết. Cậu gầy đến độ như đã từng hút mỡ, nhất định là có bí quyết, đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói cho mọi người đi!”

“Thật sự không có.” Tần Khai Hân lắc đầu.

“Không phải cậu đi hút mỡ đấy chứ?” Tôn Giai hỏi.

Tạ Phái Phái lập tức chen miệng: “Sẽ không đâu, sao Khai Hân có thể vì xinh đẹp mà đi hút mỡ được! Rất đau đó.”

Hai người bọn họ vừa nói như vậy, một đám người vốn đang hưng trí bừng bừng, trên mặt bỗng lộ ra vẻ quái dị.

“Mình cũng chỉ ăn ít vận động nhiều mà thôi, không có hút mỡ.” Tần Khai Hân bình tĩnh trả lời, nụ cười trên mặt phai nhạt không ít.

Tôn Giai cười lạnh, không nói chuyện, không coi ai ra gì thầm thì với mấy người bạn tốt bên cạnh. 

Tạ Phái Phái vẫn tiếp tục: “Được rồi, biết cậu không hút mỡ, không cần giải thích. Mình nghe nói vận động giảm béo thì ngực sẽ nhỏ...” Cô ta cười hì hì, “Cậu có bí quyết gì không?”

Ở đây nam có nữ có, Tạ Phái Phái bỗng nhiên nói sang đề tài này, bạn học nữ nghe không sao, bạn học nam nghe xong, cũng không nhịn được liếc nhìn bộ ngực của Tần Khai Hân, có nghi hoặc nhưng không có ý tốt.

Tần Khai Hân lắc đầu: “Muốn nhiều bí quyết như vậy, cậu hỏi thăm sai người rồi.”

“Hút mỡ thì hút mỡ, ngực lớn thì ngực lớn, có cái gì xấu hổ? Bây giờ nhiều người đi thẩm mỹ, còn không hơn được mình cậu ta sao?” Tôn Giai bỗng cười nhạo một tiếng.

Sau đó, mấy nữ sinh thân thiết với cô ta đều che miệng cười trộm.

Nét mặt Tần Khai Hân trâm xuống, “Bạn học Tôn Giai, xem ra cậu rất có kinh nghiệm nhỉ?” Giọng nói của cô không vang nhưng lại cực kỳ có khí thế, khiến người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng so với lúc cô vừa bước vào, nhất thời trấn áp đám người Tôn Giai.

Người xung quanh nghe được, cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ăn ít vận động nhiều vốn dĩ có thể giảm béo.” Trương Tuyết ngồi bên cạnh Tần Khai Hân không nhịn được nói, “Mình thấy chị họ giảm cân như vậy, một năm gầy đi hai mươi cân.”

Hàn Nghệ Tâm bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Mình sinh con xong tăng mười cân, cũng là nhờ ăn ít vận động nhiều mà gầy đi, mình đã từng vào các trung tâm hỗ trợ giảm béo, không đáng tin, nói là bôi thuốc, mát xa, thực ra chỉ là phối hợp ăn ít cơm, nói trắng ra là để cho đói meo.”

“Chỉ cần vận động thích hợp, dáng người sẽ trở nên đẹp hơn, nếu mọi người hứng thú thì có thể hỏi mình, nhà mình mở lớp yoga, bạn học có thể được giảm giá.” Rõ ràng Tô Điềm đang quảng cáo cho nhà mình.

Bọn họ vừa nói như vậy, không ai để ý Tần Khai Hân gầy đi như thế nào nữa, bắt đầu vây quanh Tô Điềm hỏi chuyện lớp yoga.

Tần Khai Hân ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe, khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu như khi mới bước vào, chỉ là không còn nhìn Tạ Phái Phái nữa, hoàn toàn giống như hai người xa lạ.

Tạ Phái Phái nghiến răng, sắc mặt của đám người Tôn Giai cũng rất khó coi.

“Đúng rồi, Khai Hân, đây là bánh ngọt cậu làm à? Mau mở ra cho mọi người nếm thử đi.” Tạ Phái Phái chỉ vào bánh ngọt đặt trên bàn, nói.

“Đây là bánh mình làm, mọi người nếm thử xem.” Tần Khai Hân mở hộp bánh ngọt ra.  

Đây là Mousse vị xoài cô làm tối qua, chọn lựa những trái xoài tươi mới, lấy thịt đánh nhuyễn, thêm whipping cream và gelatin làm bánh Mousse, thêm khối thịt quả nhỏ bằng viên bi vào lớp bơ dưới đế bánh, ướp lạnh thành hình. Cuối cùng, cô còn dùng nước ép xoài làm thạch, trải trên mặt bánh Mousse, khiến cho chiếc bánh nhìn qua trong rất đơn giản, sạch sẽ, lại không mất đi mỹ cảm, hương vị càng tươi mát ngon miệng, phù hợp khẩu vị đại chúng.

Tần Khai Hân cắt bánh ngọt, nhóm Trương Tuyết ở bên cạnh chia giúp cô, trong phòng bao tổng cộng có ba bàn, bánh ngọt khá lớn, nhưng đến tay mỗi người chỉ còn một phần nhỏ. May mà mọi người ăn rất ngon miệng, khen trù nghệ (tài nấu nướng) của cô không dứt, nhao nhao bày tỏ sau này muốn tới thăm cửa tiệm của cô.

Thời điểm bánh ngọt chia đến trước mặt Tôn Giai, cô ta không hề động, thấp giọng trào phúng: “Rốt cuộc cũng vì buôn bán, ngay cả hội bạn học cũng không tha.”

Giogj nói không nhỏ, ít nhất mọi người đều nghe thấy, nét mặt mỗi người hơi mất tự nhiên.

Tạ Phái Phái làm bộ hòa giải: “Giai Giai, đừng nói như vậy chứ, Khai Hân làm bánh ngọt cho mọi người ăn, tại sao có thể là vì buôn bán? Bạn học cũ muốn đặt bánh ngọt, nhất định sẽ được miễn phí, mọi người nói có đúng không?”

Cô ta vừa nói xong, rất nhiều người hưởng ứng muốn Tần Khai Hân làm bánh ngọt miễn phí.

“Miễn phí không thành vấn đề, nhưng một mình cậu ấy chỉ có hai tay, muốn làm bánh ngọt cho nhiều người như vậy e là không được. Hay là hôm nay để tôi mời đi.” Bàn bên cạnh bỗng có người đáp.

Tần Khai Hân quay lại nhìn, ngây ngẩn cả người.

Trâu Dật?

Khuôn mặt này cô nhớ rất rõ ràng, năm đó cậu ta là nam sinh học kém nhất lớn, không học hành lại đánh nhau gây gổ, thường xuyên ức hiếp nữ sinh.

Có một lần, Tần Khai Hân nhìn thấy cậu ta ăn hiếp một nữ sinh trên đường, thật sự không nhìn nổi, bèn đi qua mắng Trâu Dật hai câu, ai ngờ người này ghi hận cô, mỗi ngày đặt cho cô đủ biệt hiệu, cười nhạo thể trọng của cô, gọi cô là ‘Heo mập’.

Ban đầu, Tần Khai Hân chưa để ý, về sau Bùi Thần đi rồi, tính tình cô bỗng trở nên táo bạo, nghe thấy Trâu Dật cười nhạo mình liền không nhịn được, ra tay đánh nhau với cậu ta, hai người đều bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng hung hăng mắng một trận.

Tần Khai Hân còn nhớ rõ, ngày đó ra khỏi văn phòng, cô gào khóc vô cùng thảm, toàn bộ uất ức như đại hồng thủy trào ra, Trâu Dật ở bên cạnh bị dọa sợ, vừa định nói chuyện lại bị cô mắng nhiếc.

Cô không nhớ mình đã mắng cái gì, đúng lúc cảm xúc đang bạo phát, nói lời cũng không dễ nghe, sau khi mắng xong, cô khóc lóc chạy đi, kể từ lúc đó Trâu Dạt nhìn thấy cô đều đi đường vòng, cũng không dám cười nhạo cô nữa.

Tần Khai Hân đang nhớ lại, Trâu Dật ở bên kia đã bị mọi người đùa giỡn rồi.

“Ông chủ Trâu, ai chẳng biết nhà hàng này là do cậu mở? Đừng nói là lần này, về sau mỗi lần cũng phải là cậu mời đó.”

Trâu Dật khoa trương vỗ ngực: “Không thành vấn đề, ăn xong nhớ ở lại rửa bát là được.”

Lời cậu ta nói ra khiến mọi người cười lớn.

“Trâu Dật, chúng ta đang nói chuyện bánh ngọt, cậu đáp cái gì vậy? Hay là nhìn thấy Khai Hân của chúng ta lớn lên xinh đẹp, xuân tâm nhộn nhạo đi?” Tạ Phái Phái bỗng nhiên thốt ra một câu.

Mặt Trâu Dật đỏ lên, không dám nhìn Tần Khai Hân, vội nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

Tạ Phái Phái không cam lòng: “Hiện tại thích không muộn đâu, làm người phải lớn mật một chút mới tốt, cậu xem trước kia Khai Hân của chúng ta rất lớn mật kìa.”

Chung quanh lập tức trầm mặc, tất cả mọi người đều biết Tạ Phái Phái nói gì, không khí vốn náo nhiệt giờ phút này trở nên lạnh lẽo đến cưc điểm.”

Thế nhưng Tại Phái Phái lại giống như không phát hiện ra bầu không khí dị thường, tiếp tục nói: “Trâu Dật muốn theo đuổi Khai Hân của chúng ta, cũng đừng quên hỏi trước người ta còn độc thân hay không.” Dứt lời, cô ta quay đầu hỏi Tần Khai Hân: “Từ sau khi cậu chuyển trường, một chút tin tức đều không có, chắc hẳn chưa có bạn trai đúng không?”

“Cảm ơn đã quan tâm, tôi có bạn trai rồi.” Tần Khai Hân lạnh lùng trả lời.

“Cậu đã có bạn trai? Tại sao không dẫn đến cho bọn mình xem?” Tạ Phái Phái ngạc nhiên. 

Tôn Giai ở bên cạnh hát đệm: “Có lẽ sợ dẫn đến sẽ bại lộ sự tích quang vinh của cậu ta đi?”

“Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?” Trương Tuyết không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng lên.

“Tôi dùng miệng nói chuyện đấy.” Tôn Giai cũng nổi giận, đứng dậy, “Thế nào? Dám làm mà không dám để người khác nói hay sao? Cho rằng đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi gương mặt, trở về sẽ biến thành đại mỹ nữ, hưởng thụ ‘sao vậy quanh trăng’ ư? Các người cũng không nghĩ lại xem trước kia cậu ta trông như thế nào, mập giống như heo, lại còn mặt dày mặt mày dạn theo đuổi Bùi Thần, không biết chết tâm!”

Những lời này nhất thời chấn kinh toàn trường, năm đó, Tôn Giai mê mệt Bùi Thần, hận Tần Khai Hân đến nghiến răng nghiến lợi, trong lớp có rất nhiều tin đồn nói xấu Tần Khai Hân, đều là từ miệng cô ta mà ra, sau khi Tần Khai Hân biết được, thậm chí còn nói trước mặt cô, ồn ào khó chịu.

Cùng là mâu thuẫn, sau nhiều năm như vậy, Trâu Dật đã cười trừ, nhưng Tôn Giai vẫn canh cánh trong lòng, cho nên trong hội bạn học mới ngang nhiên cùng Tần Khai Hân xé rách mặt.

Giờ phút này, trên mặt bạn học xung quanh có chán ghét, có xấu hổ, cũng có không biết làm sao. Chỉ riêng Tạ Phái Phái, khóe miệng lộ ra ý cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Xé đi, xé đi, xé nát bộ mặt giải nhân giả nghĩa của Tần Khai Hân đi!

Người phản bác Tôn Giai chính là Trương Tuyết, Trương Tuyết là người đầu tiên tức giận muốn đi lên xé rách mặt nạ của cô ta nhưng Tần Khai Hân vẫn trầm mặc nãy giờ đã ngăn cản cô ấy.

“Tiểu Tuyết, cảm ơn cậu nói chuyện giúp mình, phần còn lại vẫn nên để mình nói đi.” Cô đứng lên, bình tĩnh đối mặt với Tôn Giai.

“Cô nói đi, tôi nghe.” Tôn Giai liếc mắt nhìn cô.

“Đầu tiên, nhân cơ hội này mình muốn nói với mọi người một tiếng xin lỗi, năm đó tính tình mình rất tệ, đắc tội không ít bạn học đang ngồi đây, lúc này mình muốn xin lỗi, là do mình không tốt, mong mọi người tha thứ.”  Tần Khai Hân nhìn xung quanh một vòng, cúi người thật sâu.

Thái độc của cô cực kỳ thành khẩn, hoàn toàn khác với Tôn Giai đang thở gấp, rất nhiều người cảm thấy xấu hổ, có bạn học đứng lên hòa giải, nói sự việc đều đã qua, mọi người không còn để trong lòng, bảo cô không cần nói nữa.

“Cảm ơn, có vài lời mình đã giấu trong lòng nhiều năm qua, vẫn muốn nói rõ.” Tần Khai Hân khéo léo từ chối ý tốt của mấy bạn học, tiếp tục lên tiếng: “Lúc vừa mới chuyển trường, mình luôn luôn tự hỏi thích một người thì có gì sai? Vì sao tất cả mọi người đều chán ghét mình? Cẩn thận suy nghĩ nhiều năm, thực ra mọi người chán ghét mình không phải vì mình thích ai, mà là vì mình quá coi trọng tình yêu, lạc mất bản thân. Một người, nếu ngay cả chính mình cũng không buông tha thì lấy tư cách gì oán trách người khác? Bây giờ, mình rất hối hận, không phải hối hận vì tình cảm mình đã bỏ ra, mà hối hận vì đã xem nhẹ mọi thứ. Thanh xuân là quãng thời thời gian rất đẹp, ngoại trừ tình yêu mông lung, còn có tình cảm bạn bè, thầy trò, mọi người ngồi ở đây, đều là vì năm đó chúng ta có cùng mục tiêu phấn đấu, cảm xúc mãnh liệt như vậy, cả đời chỉ có một lần, lúc trước quen biết là duyên phận, hiện giờ có thể gặp nhau càng là duyên phận. Thật vui vì được gặp lại mọi người, mình kính mọi người một ly, chúc cho duyên phận mãi mãi, tình bạn ‘thiên trường địa cửu’(*)!

(*) thiên trường địa cửu: tồn tại muôn thuở; lâu dài như trời đất.

Tần Khai Hân nói dứt lời, gần như trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ xúc động, nhìn cô nâng ly rượu, cũng sôi nổi nâng ly rượu trong tay.

“Vì tình bạn cạn ly!” Trương Tuyết nói đầu tiên.

“Cạn ly!” 

“Cạn ly!”

...

Tiếng cạn ly không ngớt đã át đi trò cười vừa rồi, cũng khơi dậy trong lòng mỗi người ở đây nỗi niềm nhớ nhung tuổi trẻ.

Trên mặt Tôn Giai lúc xanh lúc tím, còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị bạn học thân thiết bên cạnh giữ chặt: “Cậu đừng để ý cô ta, để cho cô ta đắc chí đi!”

Mấy bạn học khác cũng khuyên cô, Tôn Giai bị thuyết phục, không cam lòng ngồi xuống.

Lúc này, Tạ Phái Phái bỗng nhiên cầm ly rượu nói với cô ta: “Mình cảm thấy Khai Hân nói rất đúng, khó có thời gian mọi người tụ tập, cậu cũng đừng cáu kỉnh nữa, nào, chúng ta cạn một ly.”

“Muốn cạn ly, cậu đi mà cạn ly.” Tôn Giai bất giờ bạo phát, đứng lên: “Các người đều cảm thấy cô ta đúng, còn tôi cố tình gây sự phải không? Được lắm, tôi đi, cô ta ở lại.”

Sự tình phát sinh quá đột ngột, tất cả đều thôi cười, trơ mắt nhìn Tôn Giai rời tiệc, nổi giận đùng đùng mở cửa phòng bao.

Sau đó, một màn càng làm cho người ta không tưởng tượng được đã xảy ra.

Bùi Thần, đứng ở ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.