Đầu Lưỡi

Chương 30



Editor: Peiria

Chưa tới nửa năm đã đụng phải hai chiếc Ferrari, Tần Khai Hân cũng coi như là nữ lái xe kỳ tài rồi.

Càng xui xẻo hơn là, cô quan sát chiếc Ferrari bị va chạm này, càng nhìn càng quen mắt, dường như chính là chiếc xe lần trước cô đụng vào.

Không thể nào, đụng phải Ferrari hai lần, còn là cùng một chiếc xe? Chiếc xe này cũng bị nguyền rủa quá đi?

Tần Khai Hân khóc không ra nước mắt, khẩn trương xuống xe xem xét, thật ra một chút cũng không nghiêm trọng, chỉ là trầy xước, nhưng chiếc Phaeton của Bùi Thần không rẻ, chiếc Ferrari kia của đối phương càng không cần phải nói, cho dù là vài vết xước nhỏ, cũng đủ để cho cửa hàng 4S báo ra một con số kinh người.

Trong lòng cô sốt ruột, Bùi Thần ở bên cạnh an ủi: "Không có việc gì, đừng lo lắng."

"Đều tại anh!" Tần Khai Hân bắt đầu lo lắng, bất chấp tất cả mà trách móc Bùi Thần, "Bảo anh giúp em nhìn đường, anh lại làm cái kia..."

"Cái kia là gì vậy?" Bùi Thần cố ý hỏi.

Đã lúc này rồi mà anh vẫn có tâm tình đùa giỡn cô? Đàn ông say rượu quả nhiên không thể nói lý!

Tần Khai Hân thẹn quá thành giận: "Anh lại còn cười, không cho cười nữa! Anh có biết hay không, lần trước va chạm cũng là chiếc xe này, đều là bởi vì anh!"

Bởi vì cùng một người đàn ông, đụng phải cùng một chiếc xe, còn có gì trùng hợp hơn chuyện này không?

Có! Chủ nhân của chiếc xe này là Trâu Dật.

Nhìn người tới là Trâu Dật, Tần Khai Hân không khỏi buồn bực, nếu người này không kính rượu, Bùi Thần có thể uống say sao? Nếu Bùi Thần không uống say, cô có thể lái xe sao? Nếu cô không lái xe, có thể đụng vào Ferrari sao?

Nói đi nói lại, vẫn lại là do bản thân Trâu Dật tự mình tạo nghiệt!

Tần Khai Hân ở bên cạnh ra sức buồn bực, Trâu Dật lại không cần, bàn tay to vung lên nói: "Xây xát nhỏ thôi, không sao, các cậu trở về đi."

Anh ta vừa nói xong, mấy người xung quanh nhao nhao biểu lộ: "Oa! Thổ hào!", "Thật có tiền! Xin hãy làm bạn với tôi đi!"...

"Tôi đã thông báo cho công ty bảo hiểm rồi." Bùi Thần khách khí từ chối.

Tần Khai Hân khôi phục tinh thần, cũng vội nói: "Ngại quá... Trâu Dật, xe là tôi lái, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."

"Thật sự không sao, tất cả mọi người đều là bạn học cả, lại nói, nếu tôi không tổ chức hội bạn học thì cũng sẽ không xảy ra loại sự tình này, như vậy đi, toàn bộ coi như là trách nhiệm của tôi, tổn thất của xe hai người tôi sẽ gánh vác."

Anh ta càng như vậy, Tần Khai Hân càng không muốn chiếm lợi của người ta, cộng thêm Bùi Thần kiên trì, cuối cùng vẫn là đợi người của công ty bảo hiểm nhân tới, dựa theo quy trình bình thường tiến hành xử lý.

Nhắc tới cũng xui xẻo, chờ người của công ty bảo hiểm tới kiểm tra hiện trường xong, hai người lái xe về, vừa vặn chính là giờ cao điểm, về đến nhà đã là tám giờ tối.

Tần Khai Hân đã cực kỳ quen với việc sang nhà đối diện xin cơm ăn, thừa dịp Bùi Thần ở trong phòng bếp, cô an vị ở trên ghế sofa suy nghĩ về đời người, trong đầu lại hiện ra một màn trước khi đâm xe kia. d/đ.l'q"đ

Lúc đó Bùi Thần muốn hôn cô phải không? Nếu không phải vì cô đụng xe, có lẽ đã hôn rồi...

Không đúng! Sao cô lại cảm thấy, trong tích tắc trước khi đâm xe ấy, môi mình rất mềm, có phải đã chạm môi rồi hay không? Chạm môi, chính là đại biểu đã hôn qua, hôn qua không phải đại biểu...

Nụ hôn đầu tiên???

Tần Khai Hân che miệng lăn qua lăn lại trên ghế sofa.

Ngàn vạn lần không cần, cô mới không muốn nụ hôn đầu tiên của mình cứ kết thúc qua loa như vậy? Một chút cảm giác cũng không có, tất cả đều là ảo giác, cũng không biết là hôn thật hay giả, có muốn tìm Bùi Thần xác định một phen không?

Xác định cái gì? Chẳng lẽ hỏi anh, vừa rồi anh đã hôn em chưa? Đó là nụ hôn đầu của em, nếu anh không cẩn thận hôn rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm với em...!

Mẹ ơi, thật rối rắm!

Vì thế, thời điểm Bùi Thần ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy Tần Khai Hân ngồi một mình trên ghế sofa xoắn xuýt, một hồi thì che miệng, một hồi lại dùng đầu ngón tay chà môi, một hồi lại đưa tay bóp miệng thành cái mỏ vịt... Tóm lại là vô cùng tập trung ngược đãi đôi môi, ngay cả anh đến đây cũng chưa phát hiện.

Cuối cùng, anh thật sự không nhịn được, khẽ cười một tiếng.

Tần Khai Hân bừng tỉnh, lập tức dừng động tác, vẻ mặt xấu hổ nhìn anh: "Anh... Nhanh như vậy mà anh đã xong rồi sao?"

"Trong tủ lạnh cái gì cũng không có." Anh xòe tay, đi đến bên người cô, ngồi xuống.

Chỗ bên cạnh hơi lún xuống, Tần Khai Hân không hiểu tại sao bắt đầu khẩn trương, nhớ tới nụ hôn nửa thật nửa giả trước đó, càng lúc càng cảm thấy cô nam quả nữ trong nhà, đặc biệt nguy hiểm.

"Chúng ta ra ngoài ăn đi!" Cô đề nghị.

"Ăn cái gì?" Anh nhìn cô chằm chằm không rời mắt.

"Ăn..." Bị Bùi Thần nhìn như vậy, Trong đầu Tần Khai Hân bỗng nhiên trống rỗng, "Tùy tiện, ăn cái gì cũng được, em sắp chết đói rồi."dien/dan/le/quy/don

"Đói bụng?"

"Đói, có thể không đói sao? Bây giờ đã tám giờ rồi!"

"Anh cũng đói bụng." Khi anh nói lời này, ngữ điệu có chút khác thường, trầm trầm thấp thấp, giống như... Giống như vừa rồi gọi một tiếng "Tiểu Hân" ở trong xe.

Tần Khai Hân cả kinh, thốt ra: "Anh nói cái gì?"

"Anh đói bụng." Anh nói nhỏ, ánh mắt dừng ở môi cô, đôi môi kia mới bị tay cô "tàn phá", giờ phút này đặc biệt no đủ, đỏ thắm giống như quả anh đào trang trí trên bánh ngọt, sáng bóng mê người.

Anh muốn hôn cô, muốn ấn cô xuống ghế sofa hôn môi không cần kiêng kị, muốn nhấm nháp đôi môi đỏ mọng đẹp nhất nhân gian kia...

Sao anh lại tiến gần đến rồi? Lại muốn hôn cô? Lần đó còn chưa xác định có hôn hay không, lần này lại hôn, rốt cuộc tính là nụ hôn đầu tiên hay là nụ hôn thứ hai đây?

Tần Khai Hân rối rắm, nhưng thân thể lại không hề nhúc nhích, mặc cho anh áp sát mình.

Giờ phút này, thời gian bỗng nhiên trở nên cực kỳ dài, cô từ từ nhắm hai mắt, hình như cảm thấy anh vẫn chưa hôn lên, hình như lại cảm thấy môi có chút mềm, sau đó...

Di động của Bùi Thần vang lên.

"Có chuyện gì?" Lúc vừa nhận máy, giọng nói của anh rõ ràng không vui.

Lạc Tang ở trong điện thoại ngạc nhiên: "Anh làm gì mà hung dữ thế, tôi quấy rầy đến các người? Không phải đang kiss chứ? Tốt, đúng là phong cách của anh, tốc độ tiến triển nhanh như bay..."

Bùi Thần cúp điện thoại.

"Ai gọi tới vậy?" Lúc này vẻ mặt của Tần Khai Hân có chút mê mang, giọng nói lơ mơ, hai má ửng hồng.

"Chào hàng."

"Hắt xì!" Lạc Tang cầm di động hắt hơi một cái, mắng, "Mẹ nó! Nhất định là đang mắng lão nương, tôi vất vả tăng ca, vậy mà anh còn đang tán gái, không có nhân tính!"

Mắng xong vẫn cảm thấy được khó chịu, cô dứt khoát cầm di động gọi qua.

Trực tiếp bị tắt, lại gọi, lại tắt, lại gọi, lại tắt, lại gọi... Vòng đi vòng lại như vậy, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Cuối cùng, Tần Khai Hân không chịu được, yếu ớt đề nghị: "Nếu không anh nhận điện thoại đi?" Trong ấn tượng, Bùi Thần hình như chưa từng mất kiên nhẫn như vậy.

"Không nhận." Bùi Thần lạnh lùng nói.

Tần Khai Hân tiếp tục khuyên: "Anh nhận một lần đi, đã giờ này rồi mà còn chào hàng, người ta kiếm chút tiền lời cũng không dễ dàng."

"..."

Rốt cuộc, điện thoại được kết nối, vẫn là giọng nói đó, có điều càng lạnh hơn so với lúc nãy một chút, anh hỏi: "Có chuyện gì?"

Cuối cùng cũng gọi được, Lạc Tang cười hắc hắc: "Bùi Thần, tôi có một chuyện vô cùng nghiêm túc, vô cùng gấp gáp, vô cùng quan trọng muốn hỏi anh, anh nhất định phải thành thành thật thật trả lời tôi."

"Hỏi đi."

"Ăn cơm chưa?" Hỏi xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Một người đại diện nào đó phát rồ ngửa mặt lên trời thở dài: Thật sảng khoái!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.