Xe dừng lại trong bãi đỗ của nhà hàng. Lúc xuống xe, Giản Tư mới phát
hiện tay mình đang run rẩy và không có lực, khó khăn lắm cô mới mở được
cửa xe. Cô hít một hơi sâu, cố trở về trạng thái thường ngày.
Trương Nhu nhanh chóng xuống xe, mỉm cười chào Hề Thành Hạo, có thể thấy chị
rất vui vì được dùng chung bữa với tổng giám đốc tân nhiệm của Tập đoàn
Gia Thiên.
Hề Kỷ Hằng đứng bên cạnh xe, cười hì hì nói với anh
họ: “Vị này chính là Giám đốc Trương mà em hay nhắc đến, là một cô gái
rất cừ khôi.” Anh dùng giọng trêu chọc khen ngợi chị. “Còn đây là trợ lý của chị ấy.” Anh nghiêng đầu về phía Giản Tư, giới thiệu hết sức đơn
giản, ngay cả tên cô cũng không nói.
Giản Tư cúi đầu, quên cả
chào hỏi theo phép lịch sự, tim cô rối bời, không tài nào thản nhiên như lần gặp tình cờ mấy hôm trước, cô rất sợ Hề Thành Hạo nói những lời làm Trương Nhu và Hề Kỷ Hằng nghi ngờ, cô chỉ muốn sống bình lặng như hiện
nay, không muốn liên quan gì đến quá khứ.
Hiện thực nực cười thế đó, trong thâm tâm cô cảm thấy mình có thể hiên ngang đứng trước mặt
anh, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, bắt anh phải cảm thấy tội lỗi.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần một lời nói vô tình của anh, cũng đủ để cấp
trên nhìn cô bằng cặp mắt khác, đủ để cuộc sống bình lặng khó khăn lắm
cô mới có được nổi sóng lớn, anh vẫn sống ung dung tự tại, cô thì phải
chật vật giằng co, chỉ cần một chút sơ ý, niềm hạnh phúc mỏng manh mà cô hết sức trân trọng sẽ tan biến ngay lập tức, vì thế… cô chỉ còn biết
hoảng hốt cúi đầu, không phải cô có một tâm hồn thấp hèn, mà là cuộc
sống không cho cô sự lựa chọn.
Hề Thành Hạo lãnh đạm liếc cô một cái, sau đó dùng tay mời Trương Nhu đi về phía nhà hàng: “Kỷ Hằng đã
khiến chị phải lao tâm tổn sức bấy lâu nay rồi. Từ bé nó đã là chuyên
gia gây rắc rối.” Đó là thái độ của đại thiếu gia Gia Thiên đối với một
trợ lý nhỏ, cách xử sự của anh rất đúng mực, không có biểu hiện bất
thường nào cả.
Bàn tay siết chặt dần nới nỏng, Giản Tư cảm thấy
sau lưng đổ mồ hôi lạnh, có lẽ Hề Thành Hạo không muốn cho người khác
biết quá khứ của mình hơn cả cô, cô đã lo xa quá rồi, thậm chí anh ta
chẳng buồn tỏ ra có quen biết gì với cô.
Hề Kỷ Hằng cố tình đi
sau Hề Thành Hạo và Trương Nhu, vì thế anh rất tự nhiên ngồi xuống ghế
bên cạnh Giản Tư trong bàn ăn bốn người, anh còn ga-lăng kéo ghế cho cô, để cô ngồi ghế bên trong cạnh cửa sổ.
Giản Tư thường ngày ít
nói, nên Hề Kỷ Hằng và Trương Nhu không thấy lạ trước sự im lặng của cô. Hề Kỷ Hằng đinh ninh rằng cô không biết gọi món, nên tự mình lật cuốn
menu, nói như đinh đóng cột: “Cô ăn một suất giống hệt tôi là được. Đồ
ăn ngọt và nước uống…” Anh chìa cuốn menu ra trước mặt cô, mặc dù cô
cũng có một cuốn, “Cô muốn ăn gì? Nhà hàng này lắm món quá.” Anh cau mày nhìn đống tranh ảnh xanh xanh đỏ đỏ, con gái thường thích những thứ đồ
uống màu sắc lòe loẹt, anh nhìn mà thấy đau đầu.
Cô vẫn cúi đầu, tư thế này làm hai hàng mi dài trông càng đen dày hơn, “Tùy anh.”
“Vậy thì cho một ly Hồng Mai Băng Sa.” Hề Kỷ Hằng hậm hực tuyên bố, vứt menu cho nhân viên phục vụ.
Hề Thành Hạo lạnh lùng gọi món, làm như không nhìn thấy khung cảnh trước
mặt, Trương Nhu lật menu cong môi cười, “Quả nhiên phó giám đốc rất
thông thạo khẩu vị của phái nữ.”
Hề Kỷ Hằng thản nhiên công
nhận: “Lần trước đến đây ăn cơm với một cô, cô ta uống ba cốc liền, tôi
chỉ sợ cô ta bị đau bụng thôi.”
Thức ăn từ từ được đưa lên, Giản Tư lặng lẽ uống đồ uống của mình, hôm nay
cô chỉ là một vị khách đi theo, không cần phải nói nhiều, Trương Nhu và
Hề Thành Hạo thì thao thao bất tuyệt, đủ mọi đề tài.
Hề Kỷ Hằng
vừa ăn cơm vừa nghiêng đầu quan sát Giản Tư, cô ăn uống rất từ tốn, mặc
dù đang căng thẳng, nhưng tuyệt nhiên không có cử chỉ thất lễ nào.
Một bữa cơm không dễ chịu cho lắm, đồ ăn ngon tựa như sáp nến trong miệng cô, cô bất giác dừng lại uống một ngụm đồ uống.
“Ngon đến thế sao?” Hề Kỷ Hằng đột nhiên nói, Giản Tư chưa kịp nhận ra anh đang nói với cô, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Hề Kỷ Hằng nghiêng người về bên cô, anh tự nhiên ngậm ống hút của cô uống thử một hơi.
Giản Tư thấy khó xử, không phải vì sự có mặt của Hề Thành Hạo, cô đưa mắt
khổ sở nhìn Trương Nhu, chị cười gượng, nhưng ánh mắt thì khó hiểu.
“Ừ, rất ngon.” Hề Kỷ Hằng không cảm thấy cử chỉ của mình là quá thân mật,
có lẽ do tiếp xúc nhiều với các cô gái, nên anh quen rồi chăng? Anh hút
một hơi hết nửa ly, rồi vẫy tay gọi nhân viên mang thêm hai ly nữa.
Giản Tư không còn lòng dạ ăn uống nữa, cúi đầu nhìn đống hoa giả trang trí dưới khung cửa kính.
“Trợ lý Giản làm việc ở Hải Đồ bao lâu rồi?” Hề Thành Hạo lần đầu lên tiếng nói chuyện với cô, anh đặt dao nĩa trên tay xuống.
Giản Tư không ngẩng đầu, bàn tay siết chặt hơi run. Trương Nhu hiểu nhầm sự
căng thẳng và im lặng của cô, tưởng cô run sợ trước thân phận của tổng
giám đốc Gia Thiên của anh, liền trả lời hộ cô: “Cũng chưa được bao lâu, Giản Tư vừa tốt nghiệp đại học.”
Hề Thành Hạo khẽ nhếch môi, gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Hề Kỷ Hằng ngồi thẳng lưng dựa hẳn vào ghế, đôi mày co lại, nhìn thẳng vào anh họ: “Sao anh biết cô ấy họ Giản?” Nếu không phải khi nãy anh cố
tình không muốn cho Hề Thành Hạo biết tên Giản Tư, thì bây giờ cũng
không để ý đến chi tiết nhỏ này.
Trương Nhu cũng sững người, khuôn mặt Giản Tư càng trắng toát.
Hề Thành Hạo cười khẽ, không hề hấn gì nói: “Kỷ Hằng, chuyện của em, anh biết nhiều hơn em tưởng.”
Lý do tuy có chút miễn cưỡng, nhưng Trương Nhu và Hề Kỷ Hằng không nghi
ngờ gì nữa. Hề Đồng Tiên không lạ gì đứa cháu trai của mình, đặc biệt là lối sống phóng túng của nó, ông sai con trai điều tra lai lịch những cô nhân viên bên cạnh nó cũng là chuyện dễ hiểu.
“Anh thật lắm chuyện.” Hề Kỷ Hằng thở phào, ném cho Hề Thành Hạo cái nhìn khinh bỉ, Hề Thành Hạo cười cười, không phản bác lại.
Trên đường về, mọi người đều im lặng, Trương Nhu cũng không buồn tìm đề tài tán gẫu với Hề Kỷ Hằng.
Xe dừng lại trước sân công ty Hải Đồ, Trương Nhu bảo Hề Kỷ Hằng không cần
lên theo, nhăn nhó nói: “Anh muốn đi đâu thì đi đi, đừng gây phiền phức
cho chúng tôi nữa.”
Hề Kỷ Hằng uể oải lắc lư cái đầu, “Cũng được, đi ngủ một giấc, buổi trưa ăn no quá, buồn ngủ rồi.”
Trương Nhu cười mấy tiếng, “Mau đi ngủ đi, nếu không buổi tối không có tinh thần, bạn gái anh sẽ không vui đâu.”
Bây giờ Giản Tư đã hiểu rõ Trương Nhu, lúc chị nhấn mạnh hai chữ “Bạn gái”, cô lập tức ý thức được lời nói này có phần nói cho mình nghe.
Tiền Thụy Na vẫn chưa về, trong khu văn phòng giám đốc rộng rãi chỉ có hai
người họ. Trương Nhu khẽ lúc lắc túi da trên tay, không vội đi vào phòng của mình, chị đứng cách bàn làm việc của Giản Tư một bước chân, hình
như có gì muốn nói, nhưng lại không nói ra được.
Giản Tư thu dọn đồ đạc trên bàn, vô tình ngước mắt nhìn thấy sắc mặt lỳ lạ của Trương
Nhu, liền bật cười, thật ra cô biết Trương Nhu định nói gì.
“Tư
Tư…” Nhìn ánh mắt bình thản của Giản Tư, Trương Nhu cũng không ấp úng
nữa, cô quyết định thốt ra câu nói tắc nghẹn trong họng suốt từ trưa đến giờ. “Hề Kỷ Hằng…”
“Giám đốc.” Giản Tư hiếm lắm mới cắt ngang lời người khác, cô kiên quyết nói: “Những lời chị từng nói với em, em chưa bao giờ quên, tự bản thân em
cũng nghĩ như thế. Em chỉ muốn chăm chỉ làm việc, có cuộc sống ổn định,
những thứ không nên làm không nên nghĩ đến, em sẽ không… si tâm cuồng
vọng đâu chị ạ.” Trải qua bao cay đắng, cô biết phải làm sao để bảo vệ
mình.
Trương Nhu cau mày, gật đầu nói, “Vậy thì tốt.” Không biết tại sao, chị luôn có những dự cảm và nghi ngờ thái quá, sự kiên định
của Giản Tư đặc biệt khó hiểu. Cho dù là một cô gái chất phác thật thà
đến đâu, có thể nói những lời vô cảm lạnh lùng với một chàng trai như Hề Kỷ Hằng, thật sự rất kì lạ. Trước khi quay người, chị bất giác quan sát Giản Tư, cô bé quả là rất xinh đẹp, nét kiều diễm đáng yêu trời ban
không bị hao mòn bởi cuộc sống khốn khó. Chị có thể hiểu được tại sao
một công tử đào hoa, lão luyện trên trường tình như Hề Kỷ Hằng lại động
lòng với một cô gái nội tâm nhút nhát lúc nào cũng rầu rĩ như cô. Trương Nhu tự cho mình là một cô gái đẹp, trước giờ rất tự tin, nhưng từ giây
phút đầu tiên nhìn thấy Giản Tư, chị đã ghen tị, vì thế chị không bất
ngờ trước thái độ thù địch của Tiền Thụy Na dành cho Giản Tư. Vẻ đẹp của Giản Tư toát ra từ xương tủy, có lẽ, đối với một cô gái có gia cảnh bần hàn, muốn sống yên ổn an phận, sở hữu vẻ đẹp này không phải là chuyện
tốt.