Trương Nhu và Tưởng Chính Lương đến cửa bệnh viện thì dừng lại gọi điện
cho Giản Tư, họ không trực tiếp lên lầu vì Tưởng Chính Lương biết rõ
tính khí mẹ cô. Giản Tư ngượng ngùng bảo bọn họ chờ một lát, rồi cúp máy rụt rè đến bên giường bệnh, Khổng Tú Dung từ phòng cấp cứu trở về, đã
bình tĩnh hơn nhiều, may mà cơn kích động không làm bệnh tình của bà
trầm trọng hơn.
“Mẹ à, Chính Lương và Giám đốc Trương đến thăm
mẹ, mẹ có muốn gặp họ không?” Cô dịu dàng mỉm cười hỏi, như thể giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện không vui.
Khổng Tú Dung quay mặt về hướng khác, khẽ lắc đầu.
Giản Tư không bất ngờ về sự từ chối của bà, cô hiểu được cảm xúc không muốn
gặp người khác với một dung nhan xấu xí. “Con… con có thể mời họ ngồi
ngoài kia một lát không ạ?” Cô khẽ cầu xin, “Họ sắp kết hôn rồi, bận như thế vẫn chạy đến bệnh viện, con…”
“Muốn làm thế nào thì làm!”
Khổng Tú Dung bực bội cắt ngang lời cô, cau có nhắm mắt lại, ra hiệu
không muốn nghe nói thêm gì nữa.
Giản Tư bước nhẹ nhàng, chậm
rãi khép cánh cửa lại, rồi mới gọi điện cho Tưởng Chính Lương, sau đó
đến trước cửa thang máy lầu dưới đón họ.
Tưởng Chính Lương và
Trương Nhu mang đến hoa và trái cây. Giản Tư đón giỏ hoa trên tay Trương Nhu, cả ba bước vào thang máy. Giản Tư không dám ngẩng đầu nhìn họ, cô
biết, lúc gọi điện xin nghỉ phép cho cô, Hề Kỷ Hằng đã nói qua với
Trương Nhu về bệnh tình của mẹ cô, họ đều biết cả. Bây giờ đối mặt, ai
cũng có tâm trạng phức tạp, ba người không biết nên nói gì vào lúc này.
Trương Nhu giữ vai trò chủ đạo quen rồi, cô là người đầu tiên mở lời:
“Tình hình dì ấy đã ổn định rồi phải không?”
“Cũng ổn chị ạ, chỉ có điều miệng mẹ em hơi… méo, nên mẹ mới không muốn gặp ai. Giám đốc
Trương, Chính Lương, mong hai người đừng để bụng.” Giản Tư khéo léo nói
lý do vì sao không dẫn họ vào thăm mẹ, mà chỉ ngồi ở phòng khách Tưởng
Chính Lương vội mỉm cười vỗ về cô, “Không đâu, bọn anh hiểu mà.” Bọn họ
ngồi trên ghế sofa ở phòng khách cao cấp, nét mặt Tưởng Chính Lương và
Trương Nhu trở nên nặng nề, nụ cười gượng lúc nãy cũng biến mắt, đương
nhiên bọn họ hiểu Giản Tư đã phải trả giá như nào để đổi lại điều kiện
trị liệu tốt nhất cho mẹ mình.
“Ba hôm nữa bọn chị tổ chức hôn lễ, em có thể đến dự không?” Trương Nhu vuốt tóc, có tỏ ra tự nhiên một chút.
Giản Tư hơi do dự, phán đoán không biết câu nói này của Trương Nhu là lời
mời chân thành hay chỉ mời cho có, cô không biết hiện tại trong mắt
Trương Nhu cô là người như thế nào. Hồi trước Trương Nhu thích cô, bởi
vì cô không chịu sa đọa, không đánh mất mình, cô hiểu chị, có lẽ cô lúc
này chính là loại người mà chị căm ghét nhất.
“Đến nhé, anh và Tiểu Nhu đều rất mong em đến.” Chính Lương sợ Giản Tư nghĩ lung tung, mỉm cười nhấn mạnh.
Giản Tư gật đầu, cho dù bọn họ nghĩ thế nào về cô, thì họ vẫn là bạn, thậm chí là ân nhân của cô, cô phải hết lòng chúc phúc họ.
“Vậy bọn anh về đây, em chịu khó chăm sóc dì nhé.” Tưởng Chính Lương lôi Trương Nhu dậy, Giản Tư cũng đứng dậy tiễn khách.
Sắp đi đến cầu thang máy, Trương Nhu đột nhiên dừng lại, những lời muốn nói giấu trong lòng hồi lâu, rốt cuộc chị vẫn muốn nói hết ra, chị bảo
Chính Lương đi lấy xe chờ chị, rồi lôi Giản Tư vào một góc hành lang
không người.
“Tư Tư, những lời chị sắp nói có lẽ không dễ nghe,
nhưng từ trước đến giờ, chị chưa từng coi em như người ngoài, vì thế chị mới nói với em những lời này! Sự lựa chọn hôm nay của em, chị không thể nói là đúng hay sai, ai cũng phải tự đi trên con đường mình đã chọn.
Nhưng Hề Kỷ Hằng… cậu ta đơn thuần vẫn là một đứa bé, vẫn chưa định
hướng tương lai, càng không thể gánh trách nhiệm về mặt tình cảm. Em
cũng tận mắt nhìn thấy đấy, hồi trước có bao nhiêu cô gái gọi đến công
ty tìm cậu ta, cậu ta đối xử với họ như thế nào?!”
Giản Tư gật đầu, khẽ mỉm cưòi, “Giám đốc… em biết mà.”
Trương Nhu lông mày khẽ giãn ra. “Chị hy vọng em đừng bỏ việc, em cứ làm thư
ký cho chị, đợi hôn lễ xong xuôi chắc dì cũng được xuất viện. Hiện giờ
em… không phải lo lắng về vấn đề tài chính, thuê một người giúp việc
chăm sóc cho mẹ cũng được, chị mong em… chừa cho mình một con đường lùi, để tương lai đỡ…” Trương Nhu mím môi, không nói nữa.
Bờ môi
Giản Tư khẽ run rẩy, cô thật lòng rất cảm kích Trương Nhu lại nói với cô những lời như thể này, “Giám đốc… em em…” Một câu cảm ơn cô cũng không
thốt ra khỏi miệng được.
Trương Nhu vỗ vai cô, “Ừ, chị biết mà. Chị biết em là một cô gái biết điều.”
Giản Tư dựa vào tay vịn cầu thang, Trương Nhu đã đi rồi, nhung cô vẫn không
động đậy. Cô cảm thấy may mắn, Trương Nhu đã không coi thường cô, còn
thành tâm giúp đỡ cô, thật ra cho dù Trương Nhu có lập tức sa thải cô,
cô cũng không trách chị. Cô lúc này đối với ai cũng là mối phiền phức.
Giản Tư lau nước mắt, mỉm cười, cô chỉ cần tiền của anh, vậy sẽ chỉ yêu
tiền của anh thôi. Đến bây giờ, cách cô tự bảo vệ mình chính là, vứt bỏ
mộng tưởng, vứt bỏ tình cảm, nếu không trong tương lai… cô sẽ thất bại
hoàn toàn, trắng tay như năm năm về trước.
Cô bám chắc tay vịn,
đột nhiên cảm thấy thanh thản lạ thường, mẹ nói đúng, cô đã không còn
ngốc nghếch như năm năm trước nữa, vẫn phải trả giá bằng thể xác, nhưng
lần này… cô đã không phải lo nghĩ gì về vật chất.
Sau lần đó, Hề Kỷ Hằng không muốn gặp lại Khổng Tú Dung. Anh gọi điện liên tục giục
Giản Tư xuống lầu, Giản Tư đành phải nghe lời, anh lái xe đưa cô đi,
nhưng không nói cho cô biết là đi đâu.
Xe lao vào một khu chung
cư bình thường, Hề Kỷ Hằng lôi cô bước vào một căn nhà một tầng, “Chỗ
này là anh thuê lại, ba phòng ngủ một phòng khách, đủ để cho mẹ con em,
anh đã tìm được người giúp việc rồi, theo như giới thiệu là chuyên gia
chăm sóc người bệnh.” Nói đoạn anh mở các cửa ban công, “Anh thuê tầng
một là muốn mẹ em ra vào cho tiện.”
Hề Kỷ Hằng tưởng là cô không hài lòng, vội nói, “Đồ đạc mua là có ngay ấy
mà, em tự quyết định xem cần mua gì.” Anh rút thẻ ngân hàng dúi vào tay
cô, nói cho cô biết mật mã. “Em mua sắm nhanh lên, anh cũng bảo người
giúp việc đến luôn. Thu dọn cho xong, để mẹ em xuất viện thì về đây
luôn. Anh nghe nói căn nhà cũ của em không được thoải mái lắm.”
Giản Tư gật đầu, giữ chặt chiếc thẻ trong tay, nỗi bất lực trong lòng trào
ra, cô phải học cách tiếp nhận những thứ Hề Kỷ Hằng cho và cả những điều khác, cũng giống ngày xưa cô đã ép mình thích ứng vói cái nghèo khó.
“Hề… Hề…” cô vẫn thấy gượng mồm khi gọi tên anh, Hề Kỷ Hằng bĩu môi nhìn cô, không thèm lên tiếng, nhất định bắt cô phải gọi hẳn tên anh, lúc Giản
Tư nói xong ba chữ “Hề Kỷ Hằng” đột nhiên anh bật cười ha hả, bước đến
ôm vai cô, hôn một cái khích lệ lên gò má ửng hồng của cô.
“Ngày mai đi dự hôn lễ, chúng ta đi tách riêng, hơn nữa… đến đó cũng đừng
đứng gần nhau có được không?” Giản Tư dùng ngữ khí thương lượng nói với
anh, “nhất định rất nhiều đồng nghiệp cũng đến…” Hề Kỷ Hằng trợn mắt bất cần, vốn định nói bọn họ đi thì có liên quan gì, đột nhiên nhớ ra bố mẹ Hề Thành Hạo cũng đến, nếu nhìn thấy anh và Giản Tư ở cạnh nhau, chắc
chắn sẽ chú ý đến cô, nói không chừng còn nhận ra cô. Vì thế anh miễn
cưỡng nở nụ cười, gật đầu đồng ý.
Ngày tổ chức hôn lễ, Giản Tư
thuê một y tá chăm sóc mẹ, đến nhà Trương Nhu giúp đỡ từ sớm, mặc dù đã
chuẩn bị chu đáo, nhưng ai cũng bận rộn, tình huống bất ngờ vẫn cứ xảy
ra.
Giản Tư cũng bận rộn chạy đi chạy lại, cho đến lúc cô dâu
chú rể bước lên sân khấu mới có thời gian nghỉ ngơi. Cô trốn chỗ cánh
cửa thông với phía sau sân khấu, giương mắt nhìn khán phòng tráng lệ rực rỡ, đứng ở vị trí này cô có thể bao quát khắp phòng, nhìn rõ từng khuôn mặt khách quý hàng đầu. Đầu tiên cô nhìn Hề Thành Hạo, anh ta đang mỉm
cười lãnh đạm, không đoán được cảm xúc thật, anh của ngày hôm nay luôn
khiến người ta cảm thấy xa xôi không với nổi. Đôi vợ chồng ngồi bên cạnh anh… Bọn họ không khác ngày xưa là bao, Hề phu nhân chốc chốc lại
nghiêng đầu thì thầm với chồng, trên gương mặt được dày công chăm dưỡng
và trang điểm cầu kì, không còn nhìn thấy sự khinh bỉ lạnh lùng đáng sợ
trong ngày mưa gió sấm chớp năm năm trước, ngược lại mặt mày tươi cười,
nhìn rất gần gũi hòa nhã. Khi có người mời họ cùng chụp ảnh, người đàn
bà hơn năm mươi tuổi vẫn thân mật ngả đầu, bám cánh tay chồng, dáng vẻ
hạnh phúc ngọt ngào.
Không hiểu sao, Giản Tư lại nghĩ đến mẹ mình, hồi trước tình cảm giữa bố mẹ cô cũng thân thiết như thế.
Có lẽ Hề phu nhân đã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Giản Tư, bà bất
giác quay đầu lại, quét ánh mắt về phía cô, Giản Tư vội vàng né người,
dựa vào tường, thoát khỏi tầm nhìn của bà.
Cô không biết tại sao mình lại phải lẩn trốn, không biết tại sao vẫn chưa đủ dũng cảm nhìn
thẳng bà ta. Có lẽ do những lời bà ta từng nói với cô, những biểu cảm
thô bỉ khinh thường… đã gây ra ám ảnh tâm lý, khiến cô cảm thấy tự ti sợ hãi không cần lý do. Hoặc có lẽ do, Giản Tư tự cười nhạo mình, Hề phu
nhân nhìn cao trông rộng đã đoán đúng, con trai bà đã trở thành một viên ngọc rạng ngời vô giá, còn cô chỉ là một hạt bụi tầm thưòng không chút
giá trị. Cô cay đắng cắn môi, cô không nên trách người mẹ thông minh
này, bà ta không sai.
Có cuộc gọi đến từ Hề Kỷ Hằng, âm thanh sân khấu rất lớn, cô phải chạy về hành lang vài bước mới nhấc máy lên.
“Em ở đâu, anh có thứ này muốn đưa cho em!” Đầu dây bên kia cũng rất ồn.
“Không cần đâu, về bệnh viện đưa sau được không?” Giản Tư cau mày.
“Là tiền mừng cưới đó! Tiền mừng của em chắc ít lắm, em đã đưa cho người ta chưa?” Hề Kỷ Hằng có chút bực bội, người con gái này lúc nào cũng thẳng thừng từ chối đề nghị của anh mà không cần hỏi xem nó là gì.
“Chưa…” Giản Tư lí nhí, cô bận đến nỗi quên cả tiền mừng.
“Em mừng bao nhiêu?” Khẩu khí của anh như đang chờ kịch hay, còn phì cười vài tiếng.
“Một ngàn tệ.” Giản Tư trả lời không cứng rắn lắm, cô biết anh sẽ chế nhạo cô.
Quả nhiên Hề Kỷ Hằng bật cười ha hả, “Em thật là! Đang ở đâu, anh qua đưa
cho, anh đã chuẩn bị phong bì năm ngàn tệ cho em.” Giản Tư đưa mắt nhìn
xung quanh, đây là một vườn hoa nhỏ, là chỗ để xe đạp của nhân viên, sau khi nói cho Hề Kỷ Hằng biết, chẳng mấy chốc đã thấy anh bước tới, vừa
nghe điện thoại vừa dòm ngó tứ phía, thấy cô thì cười khanh khách. Hàm
răng trắng tinh đều đặn của anh lộ ra, làm tim cô hơi se lại, Hề Kỷ Hằng là một người đàn ông đẹp trai, lúc anh cười như thế, tất cả những
chuyện nhơ bẩn đều không dính dáng gì tới anh nữa. Có lẽ đây không phải
chân tướng thật của anh, anh cười với cô chỉ vì anh đang rất có hứng thú với cô, nhưng dù sao, nụ cười đó… vẫn làm cô thấy ấm áp.
Cô ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi tắn của anh.
“Đây này, cầm lấy.” Anh bước lại bên cô, nhét phong bì vào tay cô, cô thờ ơ
nhìn một cái, nhận ra trên phong bì có viết tên cô bằng nét chữ nghệch
ngoạc của anh. Cô im lặng nhìn hai chữ xấu xí to hơn cả dòng “Bách niên
giai lão” in trên đó, cảm thấy cái phụ đã lấn át cái chính, không nhịn
được, cô bật cười.
Nhìn cô cười, Hề Kỷ Hằng dường như rất phấn
khởi, anh thích nhìn cô cười, so với vẻ đáng thương tội nghiệp lúc cô
cầu xin anh khiến lòng dạ anh mềm nhũn, thì anh thích nụ cười ngọt ngào
của cô hơn. Người con gái này, lúc nhăn mặt, thì làm người ta muốn che
chở cho cô, lúc bật cười thì làm người ta muốn hôn cô. Muốn là làm, anh
hôn cô thật, cô cũng không hề tránh né.
“Giản Tư.” Giọng nói của Hề Thành Hạo bình tĩnh lạ thường, nhưng lại làm Hề Kỷ Hằng giật mình
đánh thót, giống như một đứa bé đang làm chuyện xấu bị bắt tại trận, Hề
Kỷ Hằng hơi hoảng hốt quay người lại, ném cho vị khách theo đuôi một cái lườm quật cường ngang ngược.
Hề Thành Hạo đang nhìn Giản Tư,
nhưng bị Hề Kỷ Hằng cố ý che mất tầm nhìn, anh lạnh lùng đưa mắt về phía ông em họ. Gương mặt ửng hồng xấu hổ của Hề Kỷ Hằng làm anh hơi cau
mày, anh đã từng bắt gặp cậu ta đang hành sự với một cô gái trong phòng, lúc đó cậu ta hoàn toàn không bận tâm, thậm chí còn thản nhiên bảo anh
đến thư phòng chờ cậu ta xong chuyện.
“Giản Tư,” Hề Thành Hạo di chuyển ánh mắt, dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô cũng không sao, “Kỷ Hằng thì không được.”