Sáng sớm mặt trời chưa kịp lên cao, là khoảng thời gian thoáng đãng mát
mẻ nhất trong ngày, Giản Tư bước đi chậm hơn thường ngày, đã bốn, năm
năm nay cô không đi giày cao gót, hơn nữa đôi giày Trương Nhu cho lại
chật so với chân cô.
Hôm nay tâm trạng mẹ cô dường như rất tốt,
rất chịu khó hợp tác, vì thế cô ra ngoài sớm hơn thường lệ hai mươi
phút. Giản Tư ngồi ở bến xe bus, đôi giày cao gót không vừa làm bàn chân cô đau nhức, cô lặng lẽ nhìn cườm trang sức trên giày, có lẽ Trương Nhu đã cho cô một đôi giày mới tinh, vì đế giày không có vết trầy xước.
Những đôi giày cao gót trong hồi ức… đi vào chân mới vui vẻ làm sao. Lúc đó cô là một cô bé vừa vào cấp ba, đi giày cao gót với tâm trạng thích
thú tự hào, giống một đứa bé chưa hiểu sự đời, cô mong mỏi được lớn lên, giày cao gót đã cho cô cảm giác đó.
Cô hơi thấp, chỉ tầm mét
sáu, vì thế cô đã yêu giày cao gót ngay lần đầu tiên đi nó, mặc dù nó
khiến bước đi không được thoải mái như trước. Nhưng nó giúp cô cao hơn,
nhờ đó cô không còn giống đứa trẻ đi bên người lớn lúc ở cạnh người con
trai cô yêu quý.
Ngày đó mẹ cô rất nhân từ, luôn cười nói vui
vẻ, bà nhìn cô bằng ánh mắt tự hào, nói: Mẹ đã sinh ra một thiếu nữ xinh đẹp biết chừng nào, con chính là công chúa của mẹ. Bố mẹ đều rất cưng
chiều cô, mua cho cô đủ loại giày cao gót. Mặc dù không được phép đi vào trường, nhưng bố mẹ cô vẫn rất thích chải chuốt cho cô công chúa nhỏ.
Tình yêu của bố mẹ… đã trở thành xiềng xích trói chặt lấy đời cô, thậm chí
bây giờ cô cảm thấy may mắn vì mẹ đã đối xử thô bạo với mình. Nếu như mẹ vẫn không trách móc, không chửi mắng, vẫn chiều chuộng yêu thương cô
như ngày xưa, có lẽ cô đã sớm không chịu được sự dày vò tích lũy từng
ngày, đã biến mất khỏi thế gian này từ lâu rồi.
Chiều cao của cô không hề thay đổi, chỉ có trái tim và cuộc sống đã đổi thay.
Lúc nói với mẹ chuyện mặc váy, cô cứ tưởng mẹ sẽ như mọi lần, nói ra những
lời độc ác liên quan tới quá khứ của cô, thậm chí cô còn lén lút chuẩn
bị sẵn một chiếc túi giấy sạch, phòng khi mẹ không chịu nhượng bộ, cô sẽ mang váy đến công ty thay. Không ngờ mẹ đồng ý ngay, có lẽ cả mẹ và cô
đều cần công việc này, nhờ có nó, hai mẹ con cô cuối cùng cũng thoát
khỏi cảnh sống dựa vào tiền tiết kiệm, mà giờ tiền tiết kiệm cũng đã
hết. Nếu có khoản thu nhập này sớm hơn vài năm cộng với tiền bán nhà
đất, hai mẹ con cô sống cũng không đến nỗi khổ cự lắm, cô vẫn có thể
tiếp tục đi học.
Bệnh tình ngày một nặng cùng
với nỗi lo tiền bạc đã khiến tính khí mẹ cô trở nên thô lỗ. Dì hàng xóm
góp ý cô nên đưa mẹ đến khoa tâm thần khám xem sao. Cô chỉ lắc đầu cười
khổ, cô có thể hiểu được tâm trạng nôn nóng gần như điên cuồng của mẹ.
Sau khi gả cho bố, mẹ luôn sống no đủ sung túc, tình cảm giữa hai vợ
chồng rất tốt, ai cũng nói mẹ là người phụ nữ tốt số. Nếu như không phải tại cô, bố sẽ không đột ngột ra đi bỏ lại vợ con bơ vơ giữa dòng đời.
Họ đã sống quen sống trong vòng tay che chở của ông, ông ra đi quá đỗi
bất ngờ, trong khi mẹ con cô còn chưa kịp học cách chống chọi với sóng
gió cuộc đời.
Giản Tư đứng dậy, chân không còn đau nữa, từ bến
xe bus đi lên một quãng ngắn là đến một hẻm nhỏ, ở đây bày bán rất nhiều đồ ăn sáng, hương thơm ngào ngạt bay vào cánh mũi làm dạ dày cô càng
thêm trống rỗng, cô bước đi nhanh hơn để tránh mùi vị quyến rũ kia. Công ty bao ăn trưa, ăn bao nhiêu tùy thích, vì vậy cô cắt luôn bữa sáng, để đến trưa ăn một thể. Tiền lương mỗi tháng của cô là một ngàn rưỡi tệ,
nó quá ít để duy trì cuộc sống của hai người, nhưng cô đã vô cùng mãn
nguyện. Cô mới tốt nghiệp ở một trường đại học không mấy tiếng tăm, có
thể kiếm được việc đã là may mắn lắm rồi.
Cô đến công ty từ rất
sớm, thấy cô, bác lao công liền ngừng công việc, đưa mắt nhìn cô một
lượt. Giản Tư hơi xấu hổ, bước chân lúng túng mất tự nhiên. Váy Trương
Nhu cho cô là hàng xịn, có điều phong cách hơi chững chạc so với tuổi
cô, nên nhìn có phần là lạ.
Hàng ngày công việc đầu tiên của cô
là rửa cốc chén, Trương Nhu sợ nhân viên lao công rửa không sạch, dặn cô phải rửa lại thêm lần nữa. Cô nhìn đồng hồ rồi mới pha cà phê, như thế
khi Trương Nhu vào văn phòng, tách cà phê không quá nóng cũng không quá
lạnh. Công ty có nhiều loại đồ uống, nhưng cô chỉ rót cho mình một cốc
nước lọc.
Xong việc, vừa ngồi vào chỗ, thì Hề Kỷ Hằng và Trương
Nhu đi tới, theo sau là một cô gái có dáng người cao ráo. Giản Tư đoán,
đó chính là người họ hàng của Hề Kỷ Hằng – trợ lý mới. Ba người họ bước
vào phòng giám đốc, một lúc sau, Trương Nhu dẫn cô ta tới chỗ Giản Tư,
bảo cô đưa tới phòng nhân sự ra mắt.
Cô gái rất mạnh dạn, chủ
động giơ tay ra trước mặt Giản Tư, chiếc áo lộ vai làm nổi bật đôi tay
thon dài, trên cổ tay đeo nhiều đồ trang sức, trông rất đẹp mắt.
“Cậu tên gì?” Bắt tay xong, cô gái không hề khách khí hỏi, câu hỏi không
được lịch sự cho lắm. Giản Tư không phải là người chủ động, cô dễ dàng
bị đối phương khống chế, nên chỉ biết ngoan ngoãn trả lời. Ngày nay
những cô gái cá tính tự tin quá nhiều, cô thuộc về số ít, nếu như có
thể, cô cũng hi vọng mình trở thành một cô gái mạnh mẽ như Trương Nhu
hay Tiền Thụy Na, họ luôn dùng thái độ ngạo nghễ đối đãi với những thứ
xung quanh. Có điều một người lúc nào cũng nhận lỗi chịu tội trước mặt
mẹ như cô, chỉ có thể bất lực cúi đầu, mãi mãi khoác lên mình bộ dạng
thấp hèn đó.
“Mình tên là Tiền Thụy Na, đi thôi.” Cô ta cao hơn Giản Tư một cái đầu, rất tự nhiên lên tiếng chỉ huy cô.
Ra mắt xong, Giản Tư ngạc nhiên nhìn Tiền Thụy Na ôm từ đâu ra một chiếc
thùng catton, lôi đống đồ đạc lộn xộn trong đó bày khắp chiếc bàn chéo
trước mặt cô, Trương Nhu từ trong phòng bước ra, thờ ơ liếc một cái,
lông mày hơi co lại.
“Tư gì đó!” Hề Kỷ Hằng lại lớn giọng gọi
cô, hình như anh ta không nhớ nổi tên cô. Giản Tư vội chạy vào phòng,
bất ngờ nhìn thấy anh ta đang lật tài liệu, không thèm ngẩng đầu sai cô: “Đi mua bữa sáng cho tôi, suất A của tiệm đối diện bên kia đường.” Anh
ta mở ngăn kéo rút một tờ tiền mệnh giá lớn nhất ném xuống mặt bàn trước mặt cô.
“Vâng ạ.” Cô cầm tiền lên, giám đốc giao việc cho cô, bất luận là việc gì cô cũng cảm thấy rất vui.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tiền Thụy Na đã vẫy tay gọi cô: “Đi mua bữa sáng hả? Mua cho tôi một suất.”
Giản Tư khó xử nhìn cô ta, Tiền Thụy Na phì cười một tiếng, hướng về phía
văn phòng giám đốc hét lớn: “Giám đốc, mua cho em một phần nữa nhé?”
Hề Kỷ Hằng không chút bận tâm “ừ” một tiếng, Tiền Thụy Na hất hàm, vô cùng tự nhiên ra lệnh cho cô: “Đi đi.”
Giản Tư cầm hai suất điểm tâm cẩn thận băng qua con đường không có đèn hiệu
giao thông, cô cố gắng không để đồ uống trong chiếc cốc giấy bị đổ ra
ngoài. Đã từ lâu cô không còn than thân trách phận nữa, thế giới này
thật ra rất công bằng, nếu muốn ăn no mặc ấm, hoặc là xuất thân từ gia
thế cao sang như Hề Kỷ Hằng, hoặc là không lo lắng gì như Tiền Thụy Na,
nếu không đành phải đói khát như cô thôi.
Cô giống như một nồi
cơm sống sượng. Cô đã thử phấn đấu trở thành một cô gái có thể mở ra một vùng trời mới cho mẹ của mình, nhưng cô đã thất bại. Từ nhỏ cô được
nuôi dưỡng thành một con mèo cưng nằm trên đệm gấm, cho dù thế nào cũng
không thể trở thành một dã thú hung dữ biết bắt mồi được. Trong đêm mưa
bố cô rời khỏi thế gian này, cô vô cùng căm hận bản thân, cô đáng phải
sống một cuộc sống hèn hạ nhục nhã. Có lẽ đây chính là kết cục của sự si tâm cuồng vọng mà Trương Nhu nói đến.