Dấu Mộng

Chương 40: Mua chuộc



Hề Thành Hạo đỗ xe trong sân, dì Lý đon đả chạy ra mở cửa, bây giờ dì đã trở thành người giúp việc sống trong nhà anh, mặt mày tươi cười dì nói: “Hề tiên sinh hôm nay về sớm thế.”

Hề Thành Hạo mệt mỏi ngẩng đầu nhìn cầu thang trống không, “Cô ấy đâu?” Anh xoa cánh mũi, ủ rũ ngồi xuống sofa, chẳng buồn cởi áo veston, chỉ nới lỏng cà-vạt.

Dì Lý biết anh đang hỏi ai, nên cười híp mắt nói, “Đi siêu thị với Hề thiếu gia rồi, cô ấy nói tối nay ngài về ăn cơm, nên phải nấu một bữa thật ngon.”

Hề Thành Hạo nhăn mặt, “Lại ra ngoài với Kỷ Hằng rồi à?”

Dì Lý thấy sắc mặt anh rầu rĩ, tốt bụng giải thích, “Vốn dĩ cô ấy định chờ ngài về cùng đi siêu thị, nhưng vì muốn hầm cá cho ngài, sợ tốn nhiều thời gian nên đã đi với Hề thiếu gia.” Hề Thành Hạo gật đầu cười buồn, không ngờ đến dì Lý cũng biết anh không vui… Vậy mà Kỷ Hằng với Tư Tư lại nhìn không ra? Hay bọn họ vốn chẳng bận tâm đến?

Anh thở dài chán ngán, mặc dù Giản Tư không nói ra nhưng anh biết cô cố tình chọc tức anh, làm anh vừa yêu vừa hận. Cô và Kỷ Hằng chi bằng có gian tình thật còn hơn thế này, nếu như thế anh có thể đường hoàng công khai không cho bọn họ qua lại, còn bọn họ sẽ phải thận trọng, không dám làm bừa.

Lữ Thanh bước vào từ cổng sau, tay cầm tạp chí và báo mới. Chị hơi biến sắc, rõ ràng đã nghe được cuộc đối thoại của Hề Thành Hạo và dì Lý. Chị được Hề Thành Hạo thuê về làm “Trợ lý đời sống” cho Giản Tư, thực ra là để Giản Tư có người bầu bạn, chị có kinh nghiệm làm việc, vừa kết hôn, biết lái ô tô, tính tình cởi mở dễ dãi, nói trắng ra thì, Hề Thành Hạo không muốn Giản Tư quá ỷ lại vào Hề Kỷ Hằng.

Lữ Thanh đặt báo lên mặt tủ sát chân cầu thang, rút ra một phong thư từ trong túi, “Hề tiên sinh, tôi có chút chuyện muốn bàn với anh.”

Hề Thành Hạo lơ đãng nhìn chị, không hứng thú lắm với câu chuyện của chị, “Nói đi.” Anh không có ý đứng dậy. Ánh mắt hững hờ lướt qua túi giấy trên tay chị.

Lữ Thanh nhìn dì Lý lúc này cũng đang chăm chú nhìn bức thư, “Đến thư phòng nói có được không?”

Hề Thành Hạo cau mày, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy bước vào thư phòng. Dì Lý bị vứt lại, khinh khỉnh bĩu môi, cái cô trợ lý họ Lữ này bộ dạng như gian tế, như thể đến đây nằm vùng chứ không phải đến làm việc. Bà đã nhiều lần nhìn thấy cô ta đứng giữa hành lang nghe lén cô chủ và Hề thiếu gia nói chuyện, có lúc còn dùng di động chụp ảnh hai người họ.

“Ai bảo cô làm những việc này?” Hề Thành Hạo hét lớn, dì Lý đương nhiên nghe rõ mồn một. “Cô có biết cô đang làm gì không? Tôi thuê cô đến để bầu bạn với Tư Tư, chứ không phải để giám sát cô ấy!” Dì Lý nghe thế thì mừng thầm, may mà Hề tiên sinh không trúng kế ly gián của Lữ Thanh. Bà yêu mến cô chủ và Hề thiếu gia, bà sắp năm mươi tuổi nhìn là biết cặp nam nữ nào tằng tịu gian díu hay hoàn toàn trong sạch. Cô chủ tính tình lương thiện, vừa xinh đẹp dịu dàng, Hề thiếu gia lại như trẻ con vậy, lúc nào cũng thưởng tiền cho bà, mua đồ ăn cũng thường mua nhiều một chút dặn bà mang về cho chồng con. Sao Lữ Thanh lại làm thế đối với người tốt? Bà đã từng nói với chồng, ông cảnh cáo bà đừng có lo chuyện bao đồng, có lẽ Lữ Thanh muốn kiếm chút tiền mà thôi. Đều là nguời đi làm công, chẳng ai muốn rước oán thù cả.

“…Mẹ tôi cho cô bao nhiêu tiền?!” Có lẽ Hề Thành Hạo đang rất giận dữ, anh quát lớn, khẩu khí hung tợn, làm người ta sợ hãi.

Nhưng Lữ Thanh lại rất bình tĩnh, “Hôm nay tôi nói ra thì cũng không định làm tiếp nữa, bất luận tôi làm việc cho ai, Hề tiên sinh, chúng tôi chỉ muốn anh biết rằng giữa vợ anh và Hề thiếu gia chắc chắn có vấn đề, anh bị coi như đồ ngốc, đây là chuyện mà không ai mong muốn cả.”

Một tràng âm thanh thủy tinh đổ vỡ vang lên, “Cút! Vợ tôi như thế nào, tôi có làm thằng ngốc thì cũng không có liên quan gì đến cô và chủ nhân của cô! Cút! Đừng để tôi nhìn thấy cô thêm lần nào nữa!”

Cửa thư phòng bật ra, Lữ Thanh thản nhiên bước ra với một nụ cười nhạt, ném cho dì Lý đang trợn mắt há mồm một cái liếc xéo, hừ một tiếng, bước thẳng ra cửa.

Giản Tư và Hề Kỷ Hằng đang cười nói từ bên ngoài bước vào, tay cầm một đống túi đồ lỉnh kỉnh, Lữ Thanh suýt nữa thì đụng phải Giản Tư. Giản Tư giật mình, Hề Kỷ Hằng đưa tay đỡ cô, bực mình mắng Lữ Thanh: “Vội vội vàng vàng cái gì?! Mắt mũi để đâu thế!” Lữ Thanh không giữ khuôn mặt tươi cười hàng ngày, mà lạnh lùng cười nhạt, đi lướt qua anh.

Dì Lý luống cuống chạy lại dùng tay chỉ vào thư phòng, Hề Kỷ Hằng cau mày, mắt ánh lên một tia nhìn phức tạp, theo lý thì anh sẽ hỏi ngay xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh chỉ yên lặng. Giản Tư tưởng Lữ Thanh đã chọc tức Hề Thành Hạo, gây ra chuyện không vui, cô đưa đồ đạc trên tay cho dì Lý, vội bước vào thư phòng.

Hề Thành Hạo không ngờ cô và Hề Kỷ Hằng lại về đúng lúc này, lúc Giản Tư chạy vào phòng, anh chưa kịp xử lý đống ảnh kia, chỉ luống cuống lấy một tập tài liệu đè lên trên.

“Thành Hạo, anh nổi giận với Lữ Thanh sao?” Giản Tư tròn mắt, hơi dẩu miệng, bước đến cạnh ghế của anh, trìu mến véo tai anh, “Sao lại làm thế chứ?”

Hề Thành Hạo nắm gọn tay cô trong lòng bàn tay anh, dùng ngón cái nhẹ nhàng mân mê mu bàn tay mềm mại của cô. Tấm lòng lương thiện của cô càng làm tim anh nhức nhối, đến lúc này cô còn nói giúp cho Lữ Thanh.

Giản Tư nhìn thấy góc của vài tấm ảnh lộ ra bên dưới tập tài liệu, cô tò mò hỏi. “Đó là gì vậy?” Không chờ Hề Thành Hạo kịp giữ chặt tay cô, cô đã rút ra một tấm – trong ảnh cô và Hề Kỷ Hằng đang ngồi trong phòng mỉm cười với nhau.

Nụ cười của cô đột nhiên khựng lại, hất tập tài liệu ra, cô cầm xem từng tấm ảnh. Bộ sưu tập này rõ ràng được thu thập trong một thời gian dài, có cái lờ mờ, giống như chụp bằng di động, có cái rõ nét vô cùng, chủ yếu đều chụp lúc cô và Kỷ Hằng cùng ra ngoài. Đống ảnh dày cộm làm cô cảm thấy như có trăm ngàn ánh mắt dò xét bám theo từng bước chân mình.

“Anh bảo Lữ Thanh giám sát em?” Cánh tay cô run rẩy, mấy tấm ảnh rơi xuống nền nhà. Mặt cô trắng bệch lạnh tanh, nụ cười ngọt ngào nơi khóe môi tắt lịm.

“Tư Tư!” vẻ mặt đó làm tổn thương anh, Hề Thành Hạo bật dậy khỏi ghế, “Không ngờ em lại nghĩ anh như thế!” Nếu anh không thật lòng tin cô, sao anh có thể dung túng cho cô và Kỷ Hằng qua lại thân mật thế?!

Giản Tư không nói nữa, có lẽ cũng nghĩ tới khả năng Hề phu nhân ngầm mua chuộc Lữ Thanh. Thời gian vừa rồi trôi qua trong bình yên nhàn nhã, nhưng không có nghĩa là Hề phu nhân đã lơ là kế hoạch tống cổ cô.

Cô ném đống ảnh xuống đất, khuôn mặt nhợt nhạt, cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống, chạy bình bịch lên tầng trên. Hề Thành Hạo sầm mặt, bước ra khỏi thư phòng thì nhìn thấy Hề Kỷ Hằng đang ngồi trên sofa hút thuốc, giữa khói thuốc mịt mờ, Hề Kỷ Hằng không ngẩng đầu nhìn anh, cũng không có ý định bắt chuyện.

Hề Thành Hạo cũng lên tầng trên, cửa phòng ngủ bị Giản Tư khóa trái, anh thở dài, không mở cửa, lúc này cứ để cô khóc ra cho thoải mái thì hay hơn. Anh rất hiểu tâm trạng hiện nay của cô, cô đã đối xử với Lữ Thanh rất tốt, không bao giờ ngờ đến cô ta lại là một người bị mua chuộc để theo dõi cô. Ngay cả anh cũng không thể chịu nổi nỗi căm phẫn vì bị lừa gạt, bị sỉ nhục, bị đổ vỡ niềm tin, huống hồ là một cô gái yếu ớt như cô!

“Tư Tư, bây giờ anh sẽ đi nói chuyện rõ ràng với mẹ!” Anh trầm giọng nói, nói với cô một vạn câu an ủi cũng không bằng cho cô một câu trả lời rõ ràng. Cô không nói gì, Hề Thành Hạo nắm chặt tay, quay đầu đi thẳng.

Hề Kỷ Hằng đứng trước đầu cầu thang chờ sẵn, mặc dù không ai nói với nhau lời nào, nhưng họ nối đuôi nhau lái xe đến cùng một địa điểm.

Giản Tư mỉm cười, tâm trạng cực tốt đứng cạnh cửa sổ, nhìn hai chiếc xe dần dần khuất bóng, cô hơi tiếc không được tận mắt chứng kiến màn hỏi tội hay ho. Có điều không sao cả, cô có thể hình dung ra vẻ mặt giả bộ thản nhiên mặc dù miệng nuốt phải ruồi của Hề phu nhân.

Cô không kìm được bật cười ha hả, bà mẹ chồng yêu quý, kịch hay còn ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.