Lúc nhận cuộc gọi của Trương Nhu, Giản Tư hơi bất ngờ. Hai vợ chồng
Trương Nhu trở về từ tuần trăng mật, có gặp để tặng cô ít quà, sau đó
rất ít liên lạc với nhau. Giản Tư cũng không phải người hay gọi điện trò chuyện với bạn bè, sau một thời gian không liên lạc, thì giống như
không sống chung một thành phố vậy.
Giọng nói của Trương Nhu
không mạnh mẽ vui vẻ như trước, cô trầm giọng hỏi: “Tối nay em có thời
gian không?” Giản Tư bất giác cau mày, nhẽ ra Trương Nhu không nên suy
sụp như thế này, cô lờ mờ cảm nhận được sự ảm đạm ấy có liên quan đến
Chính Lương. Cô cũng từng khá hiểu Trương Nhu, nếu là chuyện công việc,
hoặc cô ấy sẽ lớn tiếng trách móc hỏi tội, hoặc là vui vẻ phấn chấn,
tuyệt đối không uể oải chán nản thế này.
Giản Tư ghi lại thời
gian và tên nhà hàng rồi cúp máy. Cô ngồi thẫn thờ một lúc giữa bầu trời ánh nắng rực rỡ lọt qua cửa sổ, sự u uất của Trương Nhu dường như đã
nhanh chóng ảnh hưởng đến cô. Tối nay… Giản Tư mở di động tìm số. Nên
nói trước với Hề Thành Hạo một tiếng, nhỡ anh từ chối tiệc tùng để về
nhà ăn cơm với cô, mà cô lại để anh ở nhà một mình thì thật không phải.
Vào khoảnh khắc ấn nút gọi, đột nhiên cô khựng lại, đây không phải là
một cái cớ tốt hay sao?
Sắp đến Giáng Sinh, khắp
nơi chăng đèn nhấp nháy sặc sỡ, những cây thông Noel được trang hoàng
lộng lẫy. Không khí ngày lễ như ùa vào từng gương mặt vui tươi nhẹ nhõm
đang bước đi trên phố. Những ngày này, chỉ cần dạo bước nhìn ngắm đường
phố rực rỡ tấp nập cũng đủ khiến người ta thấy lòng bừng sáng. Giản Tư
quàng một chiếc khăn to sụ thắt hờ theo chỉ dẫn của tạp chí, phối với
chiếc áo khoác kiểu đơn giản trông rất thanh thoát mềm mại. Cô cố ý chọn bộ trang phục không bắt mắt, nhưng dù là thế, ánh mắt người qua đường
vẫn hướng về phía cô.
Giữa khoảng sân rộng lớn của Tổng công ty
Gia Thiên cũng đặt một cây thông Noel to lớn sừng sững, Giản Tư đứng
dưới tán lá ngước đầu lên – không nhìn thấy nổi ngôi sao trên đỉnh cây
thông. Từ văn phòng của Hề Thành Hạo có lẽ sẽ nhìn thấy cái cây xinh đẹp khổng lồ này nhỉ? Cô không có cơ hội kiểm nghiệm. Sau khi kết hôn, Giản Tư chưa từng đặt chân đến đây.
Đã đến giờ nghỉ trưa, một số
nhân viên không muốn ăn trưa tại nhà ăn của công ty tụm năm tụm ba cười
nói bước ra, họ đến quán ăn bên cạnh hoặc lái xe đến nơi xa hơn. Giản Tư đứng ở rất xa, có nhân viên đang định bắt taxi đi ngang qua cô, ngưỡng
mộ quay lại nhìn Giản Tư… không ai nhận ra cô cả. Cô tự châm biếm nhếch
môi, dù sao cô cũng là Thái Tử Phi của Gia Thiên mà.
Nắng trưa
ngày đông làm người ta trở nên lười biếng, tưởng như cái nắng khiến bầu
không khí ấm áp hơn, nhưng thật ra vẫn là cái lạnh buốt xương. Lúc Hề
Thành Hạo và Chương Duệ cười nói từ cửa bước ra, Giản Tư bị một cơn gió
quất thẳng, người khẽ run rẩy. Nhân viên đi qua lễ phép chào bọn họ. Hề
Thành Hạo lúc này giống hệt hôm cô tình cờ gặp lại sau năm năm ly biệt,
luôn khiến người khác cảm thấy anh rất lãnh đạm xa cách, nghe cấp dưới
chào hỏi chỉ hơi gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào Chương Duệ đang hồ hởi nói điều gì đó. Anh to cao vạm vỡ là thế, nên khi đứng cạnh Chương Duệ nhỏ
nhắn đáng yêu thì toát lên sự che chở bao bọc. Họ dường như không nhìn
thấy hoặc không buồn bận tâm đến những người sau lưng đang nở những nụ
cười quái dị, ai cũng ngầm hiểu trong lòng, những gì đang diễn ra trước
mắt khiến họ có lý do chính đáng để tin rằng đây là một mối quan hệ mờ
ám.
Chương Duệ rất hoạt bát, mặc dù không biết cô ta đang nói
gì, nhưng khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nhuệ khí tuổi trẻ, biểu cảm sinh
động, cô ta không ngừng làm dấu tay minh họa rất dễ thương, khiến chủ đề đang được cô ta hào hứng luyên thuyên càng hấp dẫn người nghe, ngay cả
Giản Tư cũng có chút hiếu kì, không biết cô ta đang nói gì? Hề Thành Hạo rất chăm chú lắng nghe, nụ cười nhẹ nhõm, chốc chốc lại thêm vào một
câu, làm Chương Duệ kinh ngạc sững lại một chút rồi bật cười giòn giã.
Giản Tư biết chắc anh ta vừa nói một câu hài hước thâm thúy – kiểu nói
độc đáo dí dỏm chỉ Hề gia mới có.
Hai người không đi xe, mà đi
bộ về phía con đường nhỏ gần đó. Triệu Trạch nói nhà hàng đó ở cạnh
đường lớn sau lưng con đường nhỏ này. Giản Tư chỉ nhìn thấy bóng lưng
của họ, nhưng nụ cười của Hề Thành Hạo dường như thấp thoáng ngay trước
mắt. Anh đã luôn cười với cô, lúc dịu dàng, lúc âu yếm, lúc nuông chiều, lúc xót thương… nhưng chưa bao giờ anh cười nhẹ nhõm như thế. Phải
chăng tại Giản Tư khiến anh không tài nào nở nụ cười nhẹ nhõm được? Có
lẽ vậy, trong mối quan hệ gia đình phức tạp, anh bị mắc kẹt giữa hiềm
khích của bố mẹ và người vợ, làm sao anh có thể thoải mái mà tươi cười
được?
Có lẽ đây chính là ưu thế của Chương Duệ. Giản Tư vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung, Triệu Trạch thật sự rất am hiểu tâm lý
của cả đàn ông lẫn phụ nữ. Giờ phút này Giản Tư mới vở lẽ tại sao Triệu
Trạch lại chọn Chương Duệ. Chương Duệ và cô không hẳn cùng một tuýp
người như Giản Tư đã từng lầm tưởng.
Chương Duệ trẻ trung, ngây
thơ, nhìn cuộc đời bằng con mắt màu hồng, có thái độ tự nhiên với Hề
Thành Hạo, coi anh như bạn bè, như anh trai. Nếu là một cô gái có đôi
mắt lả lơi, Hề Thành Hạo đã sớm đề cao cảnh giác mà tránh xa, và chắc
chắn không cho Chương Duệ có cơ hội gần gũi anh thế này. Cũng có thể
Chương Duệ không hề bị Hề phu nhân mua chuộc, cô chỉ là một quân cờ vô
tri. Kĩ năng diễn xuất có giỏi thế nào cũng không thể bằng vai diễn xuất phát từ nội tâm.
Giản Tư chậm rãi bước về phía nhà hàng. Hề
Thành Hạo vốn tính cách kiêu ngạo, thích ngồi gần cửa sổ, để có thể lạnh lùng quan sát thế giới bên ngoài, không thèm bận tâm liệu người qua
đường có nhìn mình hay không. Lần này cũng không là ngoại lệ.
Trên cửa kính phun vẽ câu chúc mừng Giáng Sinh và những bông hoa tuyết,
Chương Duệ không cao lắm, khuôn mặt vừa hay bị một dãy chữ che mất,
không nhìn rõ biểu cảm, nhưng Giản Tư đứng ở góc đường lại nhìn rõ mồn
một nụ cười của Hề Thành Hạo.
Cô rút di động, ấn nút gọi, nhìn
thấy sau cửa kính lấp lánh màu xanh nhạt, Hề Thành Hạo thoắt nhíu mày,
ném cho Chương Duệ một cái nhìn xin lỗi, ra hiệu cho cô ta im lặng.
Giọng nói từ đầu bên kia vẫn dịu dàng như mọi khi, nếu là trước đây chắc chắn cô sẽ cho rằng anh vui sướng khi nhận điện thoại của cô, nhưng bây giờ… rút cuộc anh vui sướng vì cái gì? Cái nhíu mày nhanh thoắt khi nãy là
vì sao?
“Thành Hạo,” cô cố nói bằng giọng vui vẻ: “Tối nay Trương Nhu hẹn em đi ăn cơm, e là anh phải tự lo bữa tối rồi.”
Hề Thành Hạo mỉm cười: “Hay lắm, hiếm khi em có hẹn ăn cơm, không cần vội về nhà đâu, chơi vui vẻ nhé.”
Giản Tư khẽ hít một hơi: “Vậy trưa nay em sẽ đến tìm anh chúng ta cùng ăn trưa, coi như bù đắp nhé.”
Khuôn mặt điển trai sau khung kính do dự một hồi: “Không cần đâu… hôm nay trời lạnh lắm, tối em còn phải ra ngoài nữa.”
“Trưa nay anh có hẹn rồi sao? Em nghe thấy tiếng nhạc. Bắt đầu ăn rồi à? Vậy
em không tới nữa.” Giọng điệu ỉu xìu của mình làm chính Giản Tư cũng
ngạc nhiên, không ngờ cô lại diễn như thật.
Hề Thành Hạo cười cười: “Hiếm khi bà xã muốn ăn trưa với anh, đến đi, anh đợi em.”
“Nếu anh hẹn với bạn rồi thì chúng ta cùng ăn, em đến ngay đây, thật ra em
đang ở ngoài đường,” cô cũng cười, giọng điệu đáng yêu giả bộ lo âu:
“Nếu lúc nãy anh từ chối cuộc hẹn của em, thì em biết làm sao đây? Chỉ
đành thui thủi về nhà thôi, mất mặt lắm.”
Hề Thành Hạo bật cười: “Mau đến đi, anh ở nhà hàng XX, ở mặt đường sau lưng trụ sở Gia Thiên. Anh… không hẹn ai cả, đợi em đấy.”
Giản Tư cúp máy, thì ra lúc nói dối Hề Thành Hạo sẽ kéo dài ngữ khí một cách không tự nhiên.
Cô nhìn thấy anh áy náy nói gì đó với Chương Duệ, sau đó lại bật cười, rõ
ràng là vì câu trả lời của cô ta. Anh lại nói gì đó, Chương Duệ mặt mày
tươi tắn đứng dậy, cuối cùng khuôn mặt lấp sau hàng chữ phun vẽ cũng lộ
ra, có vẻ vừa nghịch ngợm lại vừa giận hờn dễ thương.
Giản Tư
bước vào cửa tiệm nhỏ sau lưng, để tránh mặt Chương Duệ. Cửa tiệm nhỏ
bán một số đồ dùng sinh hoạt thường ngày rất đáng yêu, Giản Tư chăm chú
ngắm nhìn cốc cà phê tinh xảo, cô muốn mua cho Hề Thành Hạo một cái. Anh đã nói dối, anh sợ cô gặp Chương Duệ thì mọi người sẽ không vui sao?
Anh ta sợ ai không vui – cô hay Chương Duệ đây? Cô bước trên đường lớn,
Hề Thành Hạo vẫn luôn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cô, anh vẫy tay mỉm cười, cô mỉm cười đáp trả, cảm xúc xa xưa như một con gió lạ bất
chợt ùa về, lúc này đây giống hệt như hồi mới yêu nhau, khi cô nhìn thấy anh đợi mình trước cổng trường. Điều khác biệt duy nhất là, lúc này
trong bụng cô đã biết tỏng chàng thanh niên đã đợi cô kia cuối cùng cũng sẽ bỏ cô mà đi. Chàng thanh niên tuấn tú đó giờ đã trở thành người đàn
ông quyến rũ sở hữu nụ cười nho nhã sau khung cửa kính. Lẽ nào anh cũng
sẽ quên hết những lời thề thốt, để rời xa cô một lần nữa? Lời nói dối
của anh, có lẽ chính là điềm báo trước?
Giản Tư ngồi xuống ghế
đối diện anh, cảm thấy hơi ấm của Chương Duệ vẫn vương trên mặt ghế, mặt bàn đã thu dọn sạch sẽ, như thể anh ngồi đây chỉ để đợi cô.
“Quả nhiên nhanh thật.” Anh trìu mến vuốt ve bàn tay cô sự lạnh giá trên đó làm anh xót xa.
Giản Tư mỉm cười gật đầu: “Sợ anh đói bụng mà.” Dù cô biết trong mấy năm xa
cách, anh đã từng qua lại với vô số các cô gái, nhưng khi tận mắt chứng
kiến trong mắt anh không chỉ có một mình cô, Giản Tư vẫn thấy khó mà
chịu đựng được.
Tiếc là, cô không thể nói ra, không thể vạch
trần lời nói dối ngay trước mặt anh, mà vẫn phải mỉm cười ngọt ngào. Hề
phu nhân muốn cô đến đây, muốn có được kết quả này. Quả nhiên Hề phu
nhân đã thành công. Bà ta đã tung ra một chiêu vô cùng tàn độc. Nó khiến Giản Tư đau đớn, nhưng không khỏi thầm tâm phục khẩu phục.