Hề Thành Hạo lặng lẽ nhìn Giản Tư, ánh mắt thâm trầm bình tĩnh làm Giản
Tư không chịu nổi. Nếu anh lớn giọng chất vấn hay trách móc, thì cô có
một vạn lời phản bác chờ được nói ra, nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, sự
thất vọng đau khổ trào ra trong đáy mắt làm cô cảm thấy thương anh khôn
xiết. Giản Tư cụp mắt, tại sao cô phải cảm thấy hổ thẹn ăn năn cơ chứ?
Người sai là cô sao?
Hề Thành Hạo nhìn ánh mắt của Giản Tư, anh
có thể nói gì đây? Cô nói cách anh đối xử với Chương Duệ là đang làm
nhục cô… Anh không cách nào phản bác được?
Nhưng
người sai là anh sao? Anh chỉ coi Chương Duệ như em gái. Anh nể mặt cô
ta đã đối xử tốt với bố mẹ mình, như thể thay anh làm tròn đạo hiếu làm
con, nên anh mới không né tránh cô ta. Nếu Chương Duệ lộ ra chút ý định
muốn mê hoặc anh, dĩ nhiên anh sẽ không chút do dự đẩy cô ra xa trăm
nghìn mét. Chương Duệ thích Kỷ Hằng, cô coi anh như một người anh trai,
vậy thì làm sao anh có thể lạnh lùng tống tiễn một cô gái thành tâm chăm sóc bố mẹ mình như thế được chứ? Nếu nghĩ ích kỷ một chút, may nhờ có
Chương Duệ, từ đáy sâu trái tim anh mới thôi không nhức nhối vì những
tội lỗi đã gây ra cho bố mẹ. Anh cũng rất cần một cái cớ để giải thoát
chính mình.
Chương Duệ không có ấn tượng tốt với Giản Tư, anh
không giải thích hay cố hòa giải họ, anh cảm thấy không cần thiết.
Chương Duệ có gần gũi với người nhà họ Hề đến đâu cũng chỉ là một người
ngoài, anh không cần phân địch rạch ròi trong hai người họ ai đúng ai
sai. Cô ấy chỉ cần biết, anh rất yêu Giản Tư, cho dù phải cãi nhau với
bố mẹ, anh cũng không hối hận đã lấy Giản Tư làm vợ.
Hề Thành
Hạo nhìn Hề Kỷ Hằng, ánh mắt dừng lại trước thắt lưng buông lỏng. Mặc dù có thể đoán được hai người họ đang chơi trò gì, nhưng tận mắt chứng
kiến khung cảnh này, bất kì người đàn ông nào cũng đau đến phát điên.
“Tư Tư, lần này… em quá đáng lắm.” Anh trầm giọng nói, đúng thế, mọi thứ sắp vượt qua khả năng chịu đựng của anh rồi.
“Ồ?” Giản Tư sung sướng trước lời buộc tội của anh, tốt lắm, cuối cùng cô
cũng có thể hiên ngang đường hoàng nói ra lý lẽ của mình rồi: “Tôi quá
đáng? Anh và Chương Duệ có chỗ ngồi cố định trong nhà hàng. Tôi đi tìm
anh, anh còn giả vờ ngồi đó một mình đợi tôi, thế anh có quá đáng không? Anh có biết cảm giác lúc tôi tươi cười ngồi lên chiếc ghế của cô ta, mở tròn mắt nghe anh nói dối như thế nào không?”
Ánh mắt Hề Thành Hạo lạnh dần: “Em đã nhìn thấy?” “Mẹ anh đã sốt ruột kể cho tôi nghe từ lâu rồi.” Giản Tư cười nhạt.
Lông mày Hề Thành Hạo co lại một chỗ, đột nhiên anh tỉnh ngộ do đâu mà Giản
Tư có sự ghen tuông thù địch mãnh liệt và tại sao cô lại dừng thủ đoạn
này để báo thù Chương Duệ, cũng đồng thời báo thù anh!
“Tại sao em không nói với anh?” Anh nổi cơn điên cuồng, “Không phải anh đã bảo em phải tin anh sao?!”
Cô nhìn anh, cong môi chế giễu, “Anh muốn tôi phải tin anh như thế nào?
Vừa nghe anh nói dối, vừa hết lòng hết dạ yêu anh sao?” Giản Tư cảm thấy chưa thực sự hả hê, nói tiếp “Tin anh, để rồi lại giống như năm năm
trước, hoàn toàn trắng tay, đến đứa con cũng không thể giữ lại sao?”
Nhát dao này vừa tàn bạo vừa chuẩn xác, Hề Thành Hạo bất giác mặt mày
xanh lét, ngay đến Hề Kỷ Hằng cũng thấy nhói tim. Năm đó anh đã bỏ rơi
Giản Tư, đánh mất đứa con, vì thế hôm nay cô mới dùng giọng nói nhẹ
nhàng nhưng châm biếm sâu cay hỏi tội anh… Anh nghẹt thở, không thể chịu nổi nỗi đau này nữa rồi.
Hề Thành Hạo ánh mắt run rẩy, không nói gì nữa, đóng mạnh cửa lao ra ngoài.
Giản Tư sững sờ một lát, rồi bắt đầu chỉnh lại quần áo, Hề Kỷ Hằng ngồi bất động trên sofa, mắt không rời cô.
“Cô đối xử tàn nhẫn với người yêu cô thế sao?” Anh khẽ cười châm chọc, ánh mắt u tối.
Giản Tư không trả lời, đóng nốt chiếc khuy áo, Hề Kỷ Hằng không níu cô lại,
cũng không hỏi cô đi đâu. Giản Tư ung dung bước ra khỏi nhà, tuyết đã
đọng lại thành một lớp mỏng, không gian chìm trong sắc trắng. Mặc dù đã
tính rất kỹ, nhưng khi phải một mình lẻ loi bước đi trong tuyết… cô vẫn
thấy mình lạc lõng vô định.
Lúc ngồi trong quán cà phê đợi
Trương Nhu, Giản Tư đã định gọi cho Chính Lương… sau một hồi chần chừ,
cô mới rút máy nhờ Trương Nhu giúp đỡ.
Người đến là Đông Chính
Dịch, Giản Tư thấy anh ta bước vào quán, liền thở dài. Chính Lương là
người bạn bao năm của cô, nhưng cô lại không thể lên tiếng nhắc nhở cảnh báo thậm chí còn phải tiếp xúc với người đàn ông đang phá hoại hạnh
phúc gia đình anh. Cuộc sống quả là phức tạp.
“Xin lỗi, tuyết
rơi nên khó đi, đã đến muộn rồi.” Đông Chính Dịch lúc nào cũng nho nhã
lịch lãm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, khiến nụ cười thiếu chút thành ý: “Trương Nhu có chuyện không đến được, cô ấy nói hết cho tôi biết rồi,
bảo tôi đến đón em.”
Giản Tư gật đầu.
Đích đến là khu
biệt thự ở ngoại ô, vì rất xa trung tâm thành phố nên cơ sở hạ tầng phục vụ sinh hoạt ở xung quanh không đầy đủ. Những căn nhà ở được cũng chỉ
được chủ nhân tận dụng vào dịp nghỉ. Cả khu vắng vẻ hiu quạnh, không có
bóng người, vô cùng thích hợp đối với người bỏ nhà đi bụi như Giản Tư.
“Em ở tạm vài hôm vậy, tôi nghĩ, chắc cũng chả được mấy hôm đâu…” Đông
Chính Dịch đỗ xe trước một căn biệt thự, cười khẽ. Mặc dù suốt chặng
đường Giản Tư không nói gì, nhưng có vẻ chuyện của cô anh biết rõ như
lòng bàn tay. Tòa nhà lâu không có người ở nên lạnh lẽo u ám, đồ đạc phủ một lớp bụi mỏng. Đông Chính Dịch tỏ ý xin lỗi, vội lấy một chiếc khăn
ướt lau sạch sofa và bàn trà, để Giản Tư ngồi xuống. Giản Tư nhìn người
đàn ông mặc âu phục chỉnh tề đang thành thạo lau bàn, bất giác nhớ tới
chồng mình. Hề Thành Hạo có vẻ ngoài cao quý như hoàng tử, nhưng thực
chất anh cũng rất giỏi việc nhà, từ chỗ chỉ biết dùng thức ăn đông lạnh, giờ đã biết nấu canh hầm xào rau, cô thích thức ăn của anh hơn thức ăn
dì Lý làm.
“Cười gì?” Đông Chính Dịch liếc cô một cái, anh cũng bật cười.
Giản Tư lắc đầu, không muốn giải thích.
“Tôi đi thay chăn đệm sạch cho em, chốc nữa Trương Nhu cũng đến đây, mang
cho em ít đồ dùng sinh hoạt.” Đông Chính Dịch chu đáo sắp xếp, giọng nói của anh rất kiên định làm người khác an lòng tin tưởng.
“Không cần đâu, anh nói cho tôi vỏ chăn để chỗ nào, tự tôi thay cũng được.” Giản Tư khách sáo từ chối.
Đông Chính Dịch gật đầu: “Uống chút nước ấm không?” Phòng bếp thông với
phòng khách, Giản Tư im lặng nhìn anh mở tủ bếp: “Có cà phê và trà sữa,
uống loại nào?”
Lúc anh đun nước, Giản Tư đột nhiên lên tiếng: “Nếu anh muốn thanh toán Gia Thiên, thì đừng liên minh với Nguyễn Đình Kiên.”
Ánh mắt Đông Chính Dịch lóe sáng, anh cười cười, không gặng hỏi. Chỉ lời nhắc nhở này của cô đã quá đủ với anh.
Giản Tư hài lòng cười một cái. Người thông minh nói một hiểu mười. Quả nhiên cô đã không phí lời vô ích.
Sắp xếp ổn thỏa, Đông Chính Dịch cũng cáo từ. Giản Tư biết có lẽ anh cũng
nhận ra được mình sắp trở thành trò cười cho người khác. Cô rất có thiện cảm với bất cứ kẻ thù nào của Gia Thiên.
Trương Nhu không giảng giải đạo lý với Giản Tư như thường lệ. Chị chỉ hỏi: “Em định làm thế
nào?” Giản Tư đang sắp xếp đồ đạc Trương Nhu mang đến, cười nhạt nói:
“Anh ta sẽ tìm em về.” Trương Nhu nhìn Giản Tư, ánh mắt rõ ràng tán
đồng: “Tư Tư…” Lời nói đến cửa miệng bất ngờ khựng lại. Chị muốn nói,
Giản Tư đang lợi dụng tình yêu Hề Thành Hạo dành cho mình để làm tổn
thương anh. Nhưng chị cảm thấy bản thân mình thật nực cười, chị có tư
cách gì để hỏi Giản Tư chứ?
Chiều hôm sau Đông Chính Dịch đến
chỗ của Giản Tư, mang theo rất nhiều đồ ăn hoa quả, anh cười hình như
rất vui vẻ: “Tôi đến để cảm ơn em.” Giản Tư mỉm cười không đáp.
“Suýt nữa thì tôi biến thành tên ngốc rồi.” Đông Chính Dịch so vai, lúc cười
ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, “Em hận nhà họ Hề, phải không?” Anh hỏi,
nhưng thực chất lại là lời khẳng định.
Giản Tư gật đầu, Đông
Chính Dịch thông minh, dĩ nhiên sẽ hoài nghi tại sao cô lại nhắc nhở anh đừng chui vào rọ, sau đó sẽ điều tra lý lịch của cô. Kế hoạch của anh
là một miếng mồi ngon đối với Nguyễn Đình Kiên và Hề Thành Hạo, hai
người họ chưa từng công khai mối quan hệ hợp tác, có lẽ đang chờ tên
ngốc tự cho mình là giỏi như anh đây. Anh hiểu, chỉ có một lý do khiến
cô rắp tâm hại chồng mình tuột mất món tiền kếch sù này.
“Tôi có một đề nghị vô cùng hay ho.” Đông Chính Dịch cười rất chân thành: “Với
em hay với tôi, đều là một giao kèo vô cùng tuyệt vời.”
“Tôi không tham gia quản lý công ty, làm sao có thể giúp anh đây?” Giản Tư cười khẽ.
“Em có thể.”Đông Chính Dịch đôi mắt nhướn lên, sáng bừng rạng rỡ.