Di động đặt chế độ rung trên giường phát ra tiếng “Ù ù” âm ỉ, Giản Tư bó gối ngồi cạnh, mặt không cảm xúc nhìn màn hình chói mắt dưới ánh đèn u
tối. Hề Thành Hạo gọi cuộc đầu tiên lúc chín giờ hơn, bây giờ đã kêu
mười mấy bận rồi. Lúc đầu cách hơn hai mươi phút di động mới rung, bây
giờ thì hết cuộc này đến cuộc khác, cô có thể hình dung ra khuôn mặt tím tái lo lắng của anh. Cô cười nhạt một tiếng, không phải anh sợ trong
cơn giận dữ cô lại trèo lên giường của kẻ khác chứ? Sáng nay lúc ra khỏi nhà, cô cố tình đặt chiếc ví nhét tất cả các thẻ ATM ở vào ngăn kéo
bàn, vừa để anh không phải lo lắng cô nuốt tiền cao chạy xa bay, vừa để
anh lo lắng hơn vì biết rằng cô không đem theo nhiều tiền. Đêm đến tuyết rơi dữ dội, thời tiết trở lạnh lạ thường, Giản Tư nhìn đống băng càng
lúc càng dày trên cửa sổ, khẽ nhướng môi, hiếm khi ông trời lại giúp cô
thế này.
Di động không ngừng rung lên, Giản Tư
bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô chuyển luôn sang chế độ im lặng, màn hình
vẫn không thôi nhấp nháy, nhưng tên người gọi đến chốc chốc chốc lại
thay đổi. Hơn mười một giờ, cái tên Hề Kỷ Hằng và Tưởng Chính Lương dần
xuất hiện nhiều hơn. Ngay cả Trương Nhu cũng gọi hai lần, chắc chắn sợ
lộ sơ hở trước mặt Tưởng Chính Lương hoặc Hề Thành Hạo nên giả bộ gọi để tỏ ra không biết cô đang ở đâu.
Giản Tư lật xem tin nhắn, tin
của Hề Thành Hạo lúc nào cũng là một câu “Tư Tư, về nhà đi.” Sau đó biến thành “Tư Tư, nghe máy đi.”
Câu nói đơn giản này làm cô rất cảm động, có điều Giản Tư không thể kết thúc chuyện này một cách nhanh
chóng. Nếu cô không để anh nhớ kĩ bài học lần này, về sau anh sẽ càng
dung túng người mẹ, để bà ta mặc sức làm tổn hại cô.
Lúc hai giờ sáng, Trương Nhu gửi tin nhắn đến, chỉ mấy chữ, nhưng đã làm tim Giản
Tư rung động: “Nhận điện thoại, Hề Thành Hạo sắp phát điên rồi.”
Thất thần một lúc, Giản Tư chạy tới bên cửa sổ, hoa tuyết rơi đã ngừng lúc
nào không hay, mặt đất phủ một lớp tuyết dày. Hai hôm nữa là đến Giáng
Sinh, cảnh tuyết rơi khiến không khí Noel càng trở nên rõ nét.
Cô cầm di động nhắn lại cho Trương Nhu: “Sáng mai chị đưa anh ta đến đây.”
Trương Nhu không nhắn thêm tin nào, sự im lặng của Trương Nhu như một lời trách móc cho sự lạnh lùng của Giản Tư.
Giản Tư nhìn đống băng trên cửa sổ, cô cũng thấy mình lý trí hơn nhiều. Sự
túng quẫn trong năm năm qua đã tôi luyện cho cô biết cách kiềm chế cảm
xúc, đầu tiên là nhẫn nại, còn bây giờ là tàn nhẫn. Ngày trước, khi
người khác làm tổn thương, cô chỉ nhẫn nhịn chịu nhục, sau đó tự oán
hờn, tự trách mình xui xẻo. Nhưng sau một thời gian thu mình lại vì bị
tổn thương sâu sắc, cô đã có khả năng gây tổn thương cho người khác.
Cũng giống như người từng nghèo khổ mới biết yêu đồng tiền tha thiết,
việc làm Hề Thành Hạo và những người khác đau khổ đem đến cho cô nguồn
khoái cảm vô tận, Giản Tư chìm đắm trong sự khoái trá và dòng cảm xúc
mãnh liệt độc ác ấy.
Cửa sổ bị đèn xe quét sáng. Giản Tư biết,
cuối cùng Trương Nhu cũng không chờ được đến khi trời sáng, Trương Nhu
có chìa khóa của căn biệt thự này, tiếng bước chân chạy lên gác rất nặng nề. Giản Tư hơi đờ đẫn, dường như mỗi bước chân ấy đang giẫm lên trái
tim cô. Phải chăng chính là anh?
Lúc cánh cửa bị đẩy bật ra,
Giản Tư hơi run rẩy. Cô sợ anh sẽ tức giận, anh chạy tới ôm cô vào lòng, cô khẽ cựa quậy, anh lại càng ôm cô chặt hơn.
Trương Nhu đứng ở cửa nhìn vào, Giản Tư cảm thấy trong ánh mắt Trương Nhu có một thứ cảm
xúc vừa xa lạ mà lại rất quen thuộc. Xa lạ vì cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày Trương Nhu lại nhìn mình bằng ánh mắt trách cứ lạnh lẽo đến thế. Còn quen thuộc là vì… Giản Tư đột ngột nhận ra, ánh mắt ấy sao lại giống ánh mắt của Chương Duệ đến thế!
Trương Nhu cũng cảm thấy bất bình thay cho Hề Thành Hạo ư?
Ai cũng nhìn thấy cô đã làm tổn thương Hề Thành Hạo và người nhà họ Hề,
nhưng tại sao không ai nhìn thấy những gì mà bọn họ đã làm hại cô và bố
mẹ cô?!
“Tối nay nghỉ tạm ở đây vậy.” Trương Nhu mệt mỏi nói rồi đóng cửa lại, không gian im ắng chỉ còn lại Giản Tư và Hề Thành Hạo,
anh uể oải ngã xuống giường, thở dài: “Tư Tư sau này… đừng thế này nữa.”
Cô không lên tiếng, rút cục anh đang làm gì? Cảnh cáo? Trách cứ? Sao anh
không nghĩ xem vì lý do gì mà cô lại xử sự như thế? Đôi giày vốn sạch
bóng của Hề Thành Hạo giờ đây vương đầy tuyết, nhờ có hơi ấm của căn
phòng nên biến thành vệt nước, chảy xuống tong tỏng, nhầy nhụa chỗ thảm
gần chân giường. Giản Tư khẽ cau mày, cúi lưng cởi giày hộ anh. Cánh tay cô hơi run, tất anh đã ướt sũng lạnh cóng, cả ống quần cũng ướt… Anh đã đi trong tuyết bao lâu? Không đâu, cô gạt bỏ phán đoán của mình… Đại
thiếu gia Hề Thành Hạo thường ngày chân không chạm đất, chỉ đến những
nơi có lắp điều hòa, gió mưa không ảnh hưởng gì đến thân, cả năm mặc
veston bảnh bao… Anh ta có khi nào lại ngốc nghếch đến nỗi mặc quần áo
mỏng thế này đi trong tuyết? Giản Tư nghi hoặc quay đầu nhìn anh, phát
hiện khuôn mặt trắng bệch của anh rất lạ lùng, ánh mắt lờ đờ hỗn loạn.
Cô đặt tay lên trán anh, quả nhiên nóng bừng.
Nước mắt Giản Tư
bất giác chảy thành hàng trên má. Vốn dĩ cô đang tận hưởng sự lo lắng
cuống cuồng của anh, nhưng nhìn thấy anh như thế này, tim cô lại đau
đớn.
Giản Tư lấy chậu nước nóng, dùng khăn mặt đắp chân anh,
khăn mặt lạnh nhanh quá, cô bèn đặt luôn chân anh vào lòng mình. Dần
dần, đôi chân lạnh băng trở nên ấm áp, cũng giống trái tim chìm trong
giá lạnh của cô đang được sưởi ấm bởi sự yêu thương.
Hề Thành
Hạo đổ mô hôi, trời sáng vẫn chưa hạ sốt, Giản Tư lo lắng đi tìm Trương
Nhu. Trương Nhu quan sát Hề Thành Hạo đang sốt mê man, lại nhìn vẻ mặt
tiều tụy đau xót của Giản Tư, cơn phẫn nộ đêm qua giảm xuống. Có thể
Giản Tư có lý do chính đáng đế đối xử tàn nhẫn với tất cả người nhà họ
Hề, nhưng ánh mắt lo lắng xót xa của cô không thể gạt được người khác.
Tình cảm Giản Tư dành cho Hề Thành Hạo dù sao cũng là thật lòng.
Tưởng Chính Lương và Hề Kỷ Hằng lần lượt kéo đến, đưa Hề Thành Hạo đi bệnh
viện. Tưởng Chính Lương xuất hiện ở chỗ này khiến vẻ mặt Trương Nhu tự
nhiên trở nên khác lạ. Giản Tư đoán, có lẽ đây là nơi gặp gỡ riêng của
Đông Chính Dịch và Trương Nhu? Đột nhiên Giản Tư cảm thấy rất không
thoải mái, cô hổ thẹn không dám nhìn thẳng vào mắt Chính Lương.
Lúc truyền nước, Hề Thành Hạo im lặng suốt, khuôn mặt thất thần không nói
lời nào. Không ai thử khơi chuyện, vì chẳng ai biết nói gì cả.
Truyền nước xong, Hề Thành Hạo đã đỡ hơn nhiều, Giản Tư bảo Trương Nhu và Chính Lương về trước, Hề Kỷ Hằng đưa hai người về nhà.
Dì Lý đang trong kì nghỉ, lúc mở cửa ra, Giản Tư bị bất ngờ bởi khung cảnh diễm lệ trước mắt. Phòng khách đặt một cây thông Noel lớn, dưới gốc cây có rất nhiều gói quà, xung quanh được trang trí lộng lẫy rực rỡ, nhộn
nhịp tươi vui, ngập tràn không khí Giáng Sinh.
Nhìn vẻ mặt của
cô, Hề Thành Hạo cuối cùng cũng lộ ra một chút vui vẻ: “Vốn định để dành cho em một niềm vui bất ngờ, cả hai cùng về nhà trang trí cái cây này,
không ngờ…” Giản Tư hai tay ôm chặt miệng, nước mắt tuôn trào, lăn qua
những ngón tay. Thì ra mấy tiếng đồng hồ trước đó anh đang bận bịu trang trí cây thông này ư?! “Anh lạ thật đó…” Cô khóc rống: “Có ai lại lén
lút chuẩn bị cây thông mà không đi tìm vợ trước chứ?” Hề Thành Hạo cười
buồn: “Vốn dĩ anh nghĩ mọi chuyện sẽ vẫn tốt đẹp, sau khi đưa em về,
nhìn thấy cây thông này thì em sẽ không giận nữa, không ngờ em lại đi xa như thế, anh không thể tìm thấy em.” Cơ thể anh mềm nhũn anh thả mình
xuống sofa, chống cằm nói: “Quả nhiên em đã trưởng thành rồi, trước đây
mỗi lần hờn giận, anh đi tìm là thấy ngay.”
Câu nói của anh làm
trái tim cô quặn lại, Hề Kỷ Hằng đứng trước cửa từ nãy nghe thấy những
lời này thì im lặng, sau đó lặng lẽ đóng cửa đi mất.
“Em rất thích món quà cùa anh,” cô ngồi xuống cạnh anh, hai tay nhẹ nhàng vòng lên cổ anh: “Em cũng có một món quà tặng anh.”
Anh nhìn Giản Tư dò hỏi.
Cô kéo một tay anh đặt lên bụng mình: “Bởi vì bây giờ cơ thể em đã không còn thuộc riêng em nữa, nên em rất sợ sẽ phải mất anh.”
Vẻ mặt Hề Thành Hạo toát lên vẻ hạnh phúc đến tột đỉnh. Khuôn mặt trắng
nhợt bừng sáng, nhuốm màu hồng hào. Anh cảm thấy hạnh phúc đến vô chừng!