Đám tang của Hề Đồng Tiên tương đối khiêm tốn, Giản Tư vẫn cảm thấy nó
khá xa xỉ. Dù sao ông ta cũng là người nổi tiếng trong thành phố, trên
báo cũng đăng thông báo tin buồn nguyên một trang, nhìn từ ảnh trong báo có thể thấy ngoài linh đường, ô tô của những người đến phúng viếng đỗ
đầy cả một con đường, vòng hoa xếp đầy khu vườn, có thể nói phần lớn
những người nổi tiếng trong giới đã tề tựu đông đủ.
Nếu đem ra
so sánh thì đám tang của bố mẹ cô thuộc loại tuềnh toàng nhất, chỉ là
cuốn một chiếc chiếu rách nát rồi đưa vào quan tài, đậy nắp, hết.
Giản Tư nhìn sát vào tờ báo, chăm chú quan sát bức ảnh hơi nhỏ của Hề Thành
Hạo đặt ở một góc khung cảnh xa xỉ kia, giới thiệu anh là người kế vị
Gia Thiên gì đó. Góc chụp không tốt, chỉ chụp được khuôn mặt nghiêng của anh, mắt anh không nhìn vào ống kính, mặt mày lạnh tanh, mặc âu phục
màu đen. Nhìn anh thật đẹp, thật oai phong – ngay cả lúc đau buồn nhất,
Giản Tư bỗng nhiên thấy tự hào. Chồng cô quả là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.
Một nhân vật giàu sang có tiếng qua đời kể cũng là
tin lớn, nhưng hình như sự quan tâm của giới truyền thông có hơi quá đà, họ theo dõi sát sao đám tang trong hai, ba ngày. Giản Tư không thể hoài nghi anh chàng Đông Chính Dịch đã giở trò. Cô biết anh ta là loại người làm việc gì cũng phải làm đến cùng. Ngoài mặt thì muốn thỏa mãn sự hiếu kì của quần chúng về tang lễ của người giàu, nhưng nội dung các bài báo lại ngấm ngầm đả động đến nhiều “vấn đề liên quan”, khuếch đại tình
cảnh khốn đồ của Gia Thiên, thậm chí có thông tin nói Gia Thiên đang xin hỗ trợ tài chính từ chính phủ, để tránh đường vốn bị đứt đoạn, khiến
cho dự án khai phá miền núi Bắc Bộ bị đổ vỡ. Loại tin tức này càng
nhiều, cổ phiếu của Gia Thiên càng trượt giá thậm tệ, quả đúng là “giậu
đổ bìm leo”.
Đông Chính Dịch đã dạy cho cô một bài học vô cùng đắt giá, thế mới gọi là báo thù, dù là cái chết cũng không ngăn cản được.
Đã năm ngày Hề Thành Hạo không về nhà, nếu không phải đang tiến hành tang
lễ thì đang ở công ty thu vén tàn cục, thi thoảng gọi điện về nhà, Giản
Tư có thể nhận thấy rõ ràng sự nôn nóng và mệt mỏi của anh. Anh không hề yêu cầu cô đến dự tang lễ của người bố, sự im lặng vào những phút cuối
Hề Đồng Tiên còn sống trên đời đã cho thấy thái độ kiên quyết không tha
thứ của cô. Mặc dù anh mở miệng trả lời thay cho cô, nhưng trong lòng
anh hiểu rõ thái độ của cô có nghĩa là gì, có lẽ anh không muốn làm khó
cô, hoặc có lẽ trong giờ khắc hỗn loạn nguy ngập này, anh cũng chẳng còn thời gian để tâm đến những chuyện phiền phức trong nhà nữa, nên mới để
mặc cô nằm ngoài mớ rối rắm này.
Vì cô đang mang thai, nên người ta cũng không hồ nghi nhiều lắm tới sự vắng mặt của cô. Hề Thành Hạo
không về nhà, cô lại cảm thấy thư thái hơn, bởi vì đối diện với khuôn
mặt u uất của anh, tâm trạng cô khó mà thoải mái được.
Đặt báo
xuống, Giản Tư nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt trong tay, vì đang mang bầu
nên cô không dám bật điều hòa lạnh quá. Cửa sổ mở ra để thông gió, cô
luôn để một chiếc quạt bên cạnh. Tốt nhất Đông Chính Dịch có thể báo thù đến cùng, quật ngã cho Gia Thiên cho xong chuyện. Cô cong môi cười khẽ, nếu thế cô sẽ lôi Hề Thành Hạo đi Mỹ, chỉ nghĩ thôi mà cô đã thấy sôi
sục khao khát. Cô muốn rời bỏ mảnh đất lắm chuyện lằng nhằng này để đến
nơi anh đã từng một mình sinh sống sau khi vứt bỏ cô. Cô cũng muốn trải
nghiệm cảm giác vứt bỏ quá khứ.
Có điều… Đông Chính Dịch không
hoàn toàn điên rồ, có lẽ anh ta đã chơi chán rồi, bèn lấy cớ “một giọt
máu đào hơn ao nước lã” để ung dung thu binh, vớ đại một món tiền kếch
sù của Gia Thiên, coi như lấy lại một phần “di chúc” thuộc về mình.
Điện thoại đầu giường vang lên, Giản Tư chậm rãi tiến lại nhấc máy, có rất
ít người biết số điện thoại này, vì thế giọng nói của Trương Nhu vang ra từ ống nghe chẳng làm cô ngạc nhiên tí nào. Giản Tư chỉ tò mò không
hiểu sao Trương Nhu vẫn còn có tâm trạng gọi điện thoại cho cô. Lúc này
Gia Thiên lảo đảo trong bão táp, lẽ ra một người tâm phúc như Trương Nhu cũng nên lo lắng bất an, không thiết tha gì cơm nước mới phải chứ?
“Giản Tư, có tiện ra ngoài gặp chị không? Chị có chuyện muốn nói với em.”
Giọng nói của Trương Nhu nhàn nhạt, nghe có vẻ rất xa cách khiến Giản Tư hơi rùng mình. Đã lâu lắm rồi Trương Nhu không gọi thẳng tên cô, cho dù đêm bão tuyết cô đã làm mọi người phẫn nộ kia, Trương Nhu cũng không
gọi cô như thế.
Giản Tư cúp máy, cô chợt thấy tự trào, cười khẽ
một tiếng, đúng là làm chuyện có lỗi với lương tâm thì thường hay hổ
thẹn. Giọng điệu xa cách của Trương Nhu dường như muốn ám chỉ cô đã biết nội tình gì đó. Giản Tư hơi nhướn mày, cho dù Đông Chính Dịch có yêu
Trương Nhu đến mấy, cũng không thể kể cho Trương Nhu nghe về giao kèo
của hai người, về điểm này cô tuyệt đối tin tưởng Đông Chính Dịch. Không phải cô tin anh ta kín mồm kín miệng, mà chỉ là cô biết rõ sự thận
trọng của anh ta.
Trương Nhu hẹn cô ở một quán trà nho nhã, ở
đại sảnh có một khe suối nhỏ nhân tạo, nước chảy róc rách, kết hợp với
tiếng đàn tranh khiến cho không gian dào dạt phong vị cổ xưa. Trương Nhu chọn chỗ ngồi giữa một bụi cây vô cùng kín đáo, những thân cây thấp,
cứng cỏi hợp thành hàng rào ngăn cách, khoảng cách giữa các bàn rất xa,
mỗi bàn nằm trong một góc, sau khi ngồi xuống ghế thì có thể nhìn thấy
bất kì ai đang lại gần, nhưng từ ngoài nhìn vào sẽ không thể thấy gì.
Đây là một chỗ cực kì thích hợp để nói chuyện bí mật. Giản Tư chậm rãi
bước qua cây cầu cong cong nhỏ xinh. Phải chăng những người có tư tình
lén lút thường hay tìm đến những nơi như thế này?
Trương Nhu gọi một bình trà hoa cúc, Giản Tư nhận ra gương mặt Trương Nhu trắng lợt và tiều tụy. Tia sáng rực rỡ tự tin trong đôi mắt ngày xưa đã tan biến.
Nhìn Trương Nhu không đến nỗi hóa thành người già chỉ sau một đêm, nhưng sự uể oải bao trùm làm cô như trở thành một người khác. Giản Tư xoay
cốc trà trên tay, lẽ nào… Chính Lương đã phát hiện ra mối quan hệ giữa
Trương Nhu và Đông Chính Dịch, và Trương Nhu nghi ngờ là Giản Tư đã tiết lộ? “Em cũng không tham dự tang lễ của ngài Chủ tịch phải không?”
Trương Nhu mở màn bằng một câu hỏi bình thường, Giản Tư khẽ gật đầu,
biết rằng đây không phải là nội dung chính mà Trương Nhu muốn đề cập
đến, cô im lìm chờ Trương Nhu đi vào trọng tâm câu chuyện.
“Chị cũng không tham gia.” Giọng điệu của Trương Nhu rất kì lạ, vừa có chút buồn bã, vừa có chút bi thương.
Điều này làm Giản Tư ngạc nhiên, Trương Nhu là một người rất biết nắm bắt cơ hội để thể hiện mình, không thể thất lễ với ông chủ trong tình huống
như thế này được.
Trương Nhu ngẩng mặt lên, mỉm cười lướt qua
đôi mắt trợn tròn của Giản Tư, giọng nói càng lạ lùng hơn: “Chị bị đưa
đi điều tra, nên không thể đến viếng được.”
Bàn tay Giản Tư nhất thời run rẩy, suýt nữa làm đổ cốc trà, cô cố gắng che giấu cảm xúc của
mình, cau mày tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Điều tra? Điều tra cái gì?” Trương
Nhu cười cười, ánh mắt phức tạp, cơ hồ đã nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang
của Giản Tư, lại cơ hồ không buồn để ý, cũng không muốn vạch trần cô:
“Lần này Đông Chính Dịch có thể bóp chặt yếu hầu của Gia Thiên, anh ta
nắm rõ thời gian, chi tiết, dòng chảy của vốn, chặn đứng các hướng, từng bước vây chặt Gia Thiên, vậy thì chỉ có một khả năng.”
Giản Tư không nói gì.
“Lẽ ra những người được biết về những điểm cơ mật, trọng tâm của dự án đều
bị nghi ngờ, chị chỉ là người ngoài cuộc mà thôi. Nhưng mà…” Trương Nhu
bật cười, hình như cô cảm thấy thực sự rất đáng cười: “Trong lúc âm thầm điều tra Đông Chính Dịch, mối quan hệ của chị và anh ta rõ ràng rất tế
nhị, thế là chị trở thành đối tượng bị tình nghi nhất. Chị có thể tùy ý
bước vào tổng hành dinh của Gia Thiên, vì em mà chị tương đối quen thân
với Tổng giám đốc Hề, số lần chị bước vào văn phòng của anh ấy cũng
không ít, nếu như chị có ý định ăn cắp tài liệu, thì chỉ cần nắm bắt cơ
hội là có thể làm được chuyện này.”
Khuôn mặt Giản Tư dần trắng toát, cô không ngờ rằng, một người hoàn toàn vô can như Trương Nhu lại bị dính vào âm mưu này.
“Nhưng kết quả, sau vài ngày điều tra, chẳng có một chút chứng cứ nào chứng
minh là chị phản bội công ty cả. Em cũng biết đấy, chuyện này không phải do chị làm.”
Lưng Giản Tư đổ mồ hôi lạnh lúc nào không hay, cô
muốn hỏi lại Trương Nhu tại sao lại hỏi như vậy, nhưng cô không mở miệng nổi, cuối cùng chỉ biết im lặng nhìn Trương Nhu.
“Hề Thành Hạo
tìm chị nói chuyện, chị đã không nói gì, trong mắt anh ấy có lẽ sự im
lặng của chị lúc ấy tức là thừa nhận. Anh ta nghi ngờ hết người này đến
người khác, nhưng có một người anh ta chưa bao giờ nghi ngờ, hoặc có lẽ
anh ấy không muốn nghi ngờ người đó. Chuyện đã đến nước này, Đông Chính
Dịch đã nhận được tiền, mặc dù Gia Thiên tổn hại thê thảm, nhưng rút cục cũng qua được cửa ải lần này. Hề Thành Hạo đã rất hy vọng chị chính là
người phản bội đó. Để anh ấy không phải nghi ngờ một người mà anh ấy
không mong muốn”
Trương Nhu tắt ngấm nụ cười, mặt mày thẫn thờ:
“Những người có thể điều tra đã điều tra hết rồi, đều không có kết quả,
đến bên cảnh sát cũng có cho rằng có lẽ Gia Thiên quá nhạy cảm, rằng
Đông Chính Dịch chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi. Câu chuyện chắc chắn sẽ chìm xuống trong màn sương mù dày đặc. Thực ra chị rất muốn lớn tiếng
kêu oan.” Trương Nhu phì cười một tiếng: “Nhưng mà nghĩ lại thì, chị có
oan thật không? Nếu không có quan hệ nhập nhằng với Đông Chính Dịch, thì chị cũng chẳng bao giờ trở thành người bị tình nghi.” Giản Tư thấy cổ
họng nghẹn lại, ngay cả thở cũng khó khăn.
“Hề Thành Hạo… thực
sự là một người trọng tình nghĩa, anh ấy đã không công bố lý do tại sao
chị lại trở thành đối tượng bị tình nghi nhất, vì thế chị vẫn có thể
đường hoàng quay trở về với Chính Lương. Vì chị đã phải chịu ấm ức, nên
Chính Lương hết lòng an ủi chị, bố mẹ chồng cũng không ép chị mau sinh
con nữa, còn rộng lượng bảo chị về làm cho công ty nhà. Họ nói nếu chị
muốn làm việc thì có thể làm ngay tại công ty của gia đình, như thế sẽ
không phải chịu thiệt thòi vì người ngoài.” Giọng nói của Trương Nhu
nghèn nghẹn, không muốn khóc trước mặt Giản Tư, vì thế cô chuyển sang
một đề tài làm người ta lạnh người: “Còn người đàn ông từng nói yêu chị, không bận tâm dến chuyện chị đã kết hôn, người vẫn luôn nói muốn được ở bên cạnh chị… đã không nhận một cú điện thoại nào của chị từ sau khi
chị bị bắt đi điều tra.”
Tim Giản Tư thắt lại, không ngờ Đông
Chính Dịch lại đối xử như thế với Trương Nhu? Điều này có nằm mơ cô cũng không hề nghĩ tới, cô đã tưởng tình cảm của hai người họ là thật. Có
lẽ… trong lòng cô chợt dấy lên một ý nghĩ đáng sợ, ban đầu Đông Chính
Dịch tiếp cận Trương Nhu, lý do thực sự là muốn Trương Nhu lấy trộm kế
hoạch của Gia Thiên, bởi sau khi về Gia Thiên nhậm chức, Hề Thành Hạo đã rất hậu đãi với Trương Nhu, đề bạt cô vào Tổng công ty, quan hệ thường
ngày cũng tốt, vừa là sếp – lính vừa là bạn bè, Đông Chính Dịch có ý
định như thế cũng không phải là vô cớ.
“Chị im
lặng, cũng không hẳn là muốn bảo vệ ai cả.” Trương Nhu nhìn thẳng vào
Giản Tư: “Chuyện đã đến nước này, có lẽ tội lỗi đổ lên đầu chị là kết
cục đẹp nhất. Cứ coi như báo ứng của chị vậy, cũng may mà chị vẫn có thể quay đầu lại, vẫn chưa bị dồn vào đường cùng. Thực ra ông trời rất công bằng, đừng tưởng Chính Lương bị bịt mắt không biết gì, anh ấy càng đối
xử tốt với chị bao nhiêu, càng giống như đang trừng phạt chị, Giản Tư
chắc em cũng hiểm cảm giác này.” Trương Nhu cười cười châm biếm.
“Chúng ta đều rất may mắn, vì đều có thể dừng chân bên bở vực thẳm, Giản Tư,
hãy đối xử tốt với Hề Thành Hạo, chỉ cần em thật lòng đối xử tốt với anh ấy, thì xem như em chưa nhảy xuống vực.”