Một mình trở về thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên, Giản Tư thấy trong lòng ngập tràn niềm vui và xúc động.
Từ cửa sổ máy bay đang dần hạ thấp, Giản Tư nhìn xuống thành phố bên dưới. Lẽ ra phải quen thuộc vô ngần, nhưng cô không nhận ra bất kì dấu vết cũ nào, tất cả đều trở nên xa lạ. Thành phố vốn bị đường quốc lộ chia cắt
thành những mảng nhỏ chớp mắt đã không còn nữa. Thay vào đó là những
cánh đồng bát ngát mênh mang.
Hành lý nhẹ bẫng. Lần này trở về một mình, Hiểu Hiểu vẫn còn ở lại thành phố S nên Giản Tư không nói cho ai.
Hiểu Hiểu đã hai tuổi, cô và Hề Thành Hạo… đã ly thân được tròn hai năm.
Sau lần gặp gỡ vội vàng đó, hai người không liên lạc suốt nửa năm. Trong
nửa năm đó, Giản Tư đã nghĩ rất nhiều, bao gồm cả việc tại sao Hề Thành
Hạo lại ngậm tăm không nói về chuyện ly hôn. Qua điện thoại, Chính Lương đã tiết lộ từng tí một cho cô hay, rằng hình như Hề Thành Hạo đã có bạn gái, hơn nữa cô ta còn có gia thế rất tốt, rất môn đăng hộ đối với Hề
gia. Vậy anh có lý do gì để kéo dài cuộc hôn nhân không hạnh phúc này?
Giản Tư đã luôn cho rằng mình rất hiểu anh, bởi bao giờ cô cũng đoán được
trúng tâm tư và cách xử sự của anh. Vì thế trước đây cô luôn cảm thấy
việc thao túng anh là chuyện rất dễ dàng. Mặc dù Hề Hiểu không được
hưởng nhiều tình yêu của người bố, nhưng Giản Tư không thể phủ nhận, anh có thể trở thành một người bố rất tốt. Trong khoảng thời gian ly thân,
thư kí của anh đã bay đến thành phố S để đưa cho cô một tấm thẻ ngân
hàng, mỗi tháng đều gửi vào đó tiền nuôi dưỡng Hiểu Hiểu. Anh không chủ
động đề nghị ly hôn, chắc vì không chịu nổi cảm xúc phải chủ động từ bỏ
Hiểu Hiểu trên phương diện pháp luật. Mặc dù khi Hiểu Hiểu còn ở trong
bụng cô…. anh đã phủi tay đi thẳng, nhưng Giản Tư không trách anh, dù
sao sự bỏ đi của anh cũng do cô gây ra.
Trước nay Giản Tư luôn nghĩ rằng anh là một người đã chia tay thì sẽ dứt khoát… Nhưng thực tế lại không phải vậy.
Ngôi nhà cũng dường như có chút xa lạ.
Giản Tư nhìn bụi cây và những bông hoa tươi tắn chen chúc trong hoa viên,
tất cả đều được cắt tỉa tỉ mỉ, hoàn toàn không có dấu tích chủ nhà đi
vắng bị bỏ hoang. Cô đã thuê một người giúp việc trông nhà, bác Mạnh vẫn được thuê làm tài xế, chung tay lo liệu việc nhà trong thời gian cô đi
vắng. Xem ra bọn họ đã làm việc rất chăm chỉ.
Giản Tư đứng bên
ngoài sân lặng lẽ quan sát căn nhà, đột nhiên nhận ra một điều… Nếu như
cô quyết định dứt bỏ quá khứ thì e rằng căn nhà này cũng là một phần cần phải từ bỏ. Bởi lúc này đây khi đứng trước nơi mình từng thuộc về, bỗng dưng cô có cảm giác không muốn bước vào. Giản Tư nhắm mắt lại. Có lẽ
nào những chuyện đã qua sẽ ùa về cùng với khung cảnh đập vào mắt khi
cánh cửa được mở ra?
Sau khi sinh Hiểu Hiểu, Giản Tư đã quay lại sống ở đây thêm một thời gian. Lúc đó cô đã không có cảm giác xa lạ
mãnh liệt như thế này. Có lẽ tại thời điểm ấy, cô vẫn còn thấy nơi đây
chính là cuộc sống của mình.
Giản Tư nhớ có ai đó đã nói với cô
rằng, khi nào cảm thấy quá phiền muộn vì công việc hoặc cuộc sống thì
nên đi du lịch, để có thể nhìn về cuộc sống vốn có của mình từ một góc
độ khác, trong một tâm thái khác. Những phiền muộn sẽ tan theo cùng
chuyến đi. Con người sẽ trở lại trạng thái cân bằng, sẽ bình tĩnh, thoải mái và sáng suốt giải hơn. Có thể ví chuyến đi là một làn gió mới thổi
tan những u uất của cuộc sống thường nhật. Ra đi… để trở về với một
trạng thái tốt hơn.
Lúc này Giản Tư thật sự thấu hiểu ý nghĩa của lời khuyên ấy.
Nếu không rời xa nơi này, thì cô mãi mãi vẫn giậm chân tại chỗ với những ký ức cũ. Và cái mà cô gọi là quên lãng, chẳng qua chỉ để tự lừa dối chính bản thân mình mà thôi.
Nếu không có cuộc gặp gỡ nửa năm trước,
Giản Tư sẽ không ý thức được rằng cô và Hề Thành Hạo đã có cuộc sống
riêng của mình. Cuối cùng, cũng đã đến lúc đường ai nấy đi.
Để
có thể thẳng thắn thừa nhận điều này là một việc không hề dễ dàng. Tình
yêu Giản Tư dành cho Hề Thành Hạo vẫn rất sâu đậm. Cô đã phải mất tới
nửa năm qua để có thể làm quen với việc Hề Thành Hạo đã có một cuộc sống mới với một cô gái khác.
Giản Tư vốn không phải là người mạnh
mẽ và chủ động. Cô chỉ hành động khi đã bị dồn đến bước đường cùng. Lúc
này, khi đứng trước ngôi nhà từng ghi dấu kỉ niệm của hai người, Giản Tư biết mình không còn lựa chọn nào khác. Cô không thể bước vào căn nhà
trước đây vốn thuộc về cô và Hề Thành Hạo. Cô đã rời đi rồi thì không
nên quay về nữa. Mặc dù trái đất hình tròn, nhưng vận mệnh của mỗi con
người lại là một đường thẳng. Chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi.
Giản Tư tìm đến một khách sạn, sắp xếp đồ đạc cho mình. Mọi việc xong xuôi
mà thời gian vẫn còn nhiều, cô quyết định đến ngân hàng.
Ngân
hàng này vốn là một tòa kiến trúc được xây dựng mấy chục năm trước, được tu sửa thành trụ sở giữa trung tâm thành phố với lối kiến trúc cổ xưa.
Phong cách kiến trúc này làm người ta cảm thấy uy nghiêm và đáng tin
cậy. Cô đã từng mở một tủ bảo hiểm tại đây. Lúc làm xong thủ tục để bước vào khu lưu trữ, cô nghĩ mãi mới nhớ ra được mật mã của mình. Giản Tư
bất chợt cười. Có những chuyện vốn dĩ cứ tưởng sẽ không thể nào quên
nổi, nhưng cuối cùng sẽ trở nên mơ hồ theo dòng chảy của thời gian, rồi
dần dần chìm vào miền quên lãng. Cũng như tình cảm vậy.
Trong tủ bảo hiểm là sổ tiết kiệm chứa số tiền Đông Chính Dịch cho cô, bên cạnh
đó là chiếc máy quay cô dùng để uy hiếp Đông Chính Dịch phải giữ bí mật. Giản Tư không buồn nhìn sổ tiết kiệm lấy một cái, chỉ cầm chiếc máy DVD ra. Lúc đó cô đã ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cô và Đông Chính Dịch
không nói ra, thì cô sẽ chẳng có bất cứ điều gì phải lo lắng. Bây giờ
Giản Tư mới hiểu một điều, thật ra cho dù Đông Chính Dịch có nói ra hay
không nói cũng không quan trọng. Chẳng có điều gì tàn nhẫn bằng việc
người khác đã biết tỏng những tội ác mình đã âm thầm giữ kín.
Sau khi khóa tủ lại, cô chậm rãi bước ra khỏi ngân hàng, đi qua vài con phố nhộn nhịp là đến bờ sông. Giản Tư ngồi xuống một chiếc ghế đá. Đã bắt
đầu vào hạ, ánh nắng chói chang, bầu không khí nóng gắt, bờ sông trở nên vắng vẻ. Giản Tư rút máy DVD ra khỏi túi xách, đập mạnh xuống mặt đá
dưới chân, “rầm” một tiếng, màn hình và thân máy rời ra, cô nhặt thân
máy chưa vỡ hẳn dồn sức đập mạnh thêm một cái, lần này chiếc máy vỡ
thành một đống linh kiện xiêu vẹo.
Giản Tư cẩn thận nhặt đống
linh kiện lên, mỉm cười vứt xuống dưới sông… Cô thở dài một hơi nhìn
dòng nước đang chảy xiết, cuốn theo tội ác ngày trước. Giản Tư ngước
nhìn bầu trởi. Tất cả mọi người, bố mẹ cô, Hề Đồng Tiên, Hề phu nhân, Hề Thành Hạo… những người đã chết và những người còn sống… Dường như cuối
cùng cô đã được giải thoát khỏi những bóng đen đó, cô đã thực sự được
giải thoát rồi.
Dưới chân còn sót lại mẩu linh kiện con con,
Giản Tư mỉm cười dùng chân đá nốt nó xuống dòng sông trước mắt. Ở cạnh
Hề Hiểu, cô cũng phần nào bị nhiễm tính trẻ con của con gái. Mảnh vỡ
cuối cùng còn sót lại ấy rơi xuống tạo thành một gợn sóng lăn tăn trên
mặt nước rồi dần dần biến mất. Tâm trạng nhẹ nhõm, Giản Tư bật cười.
Nhân lúc tâm trạng đang tốt, cô gọi điện cho Hề Thành Hạo. Cô hơi lo anh đã
đổi số di động. Nhưng thật may, cuộc gọi đã kết nối thành công.
Anh nhanh chóng bắt máy. Giản Tư không đổi số, nên chắc anh đã nhận ra là cô, sau tiếng “alô” trầm thấp, anh không nói gì nữa.
“Em đây.” Cô nói đoạn tự cười chế giễu bản thân, đúng là phí lời: “Em vừa
về”. Hôm nay anh có thời gian không, chúng ta gặp mặt nhé.”
Anh chần chừ một tẹo, rồi kiên quyết nói: “Được, gặp ở đâu?”
Anh im lặng hồi lâu.
“Nếu anh cảm thấy thời gian cấp bách quá, thì mai… hoặc ngày kia gặp nhau
cũng được.” Giản Tư vội vàng giải thích. Cô biết đối với anh, ly hôn
không phải chuyện dễ dàng, vì thế cô không có bất kì yêu cầu nào cả, chỉ cần anh cảm thấy hài lòng.
Đầu dây bên kia là một khoảng không
im lìm chết lặng, Giản Tư chìa di động ra nhìn màn hình, xác nhận cuộc
gọi vẫn đang kết nối bình thường, vừa đặt di động gần tai đã nghe thấy
anh nói: “Hôm nay cũng được!” Dứt lời anh liền cúp máy.
Giản Tư
cười buồn nhìn màn hình đang tối dần, quả nhiên… cho dù cô đã lựa lời để việc đề nghị ly hôn này có vẻ bình thường nhất, lòng tự trọng của ngài
Chủ tịch Hề Thành Hạo vẫn bị tổn thương. Đôi khi… anh như một đứa trẻ
con – dễ bị tự ái, dễ bị chọc giận.
Đến sớm hơn
giờ hẹn, Giản Tư đặt một căn phòng rất yên tĩnh. Hề Thành Hạo đúng giờ
xuất hiện, Giản Tư nghĩ chắc đây là thói quen tốt hình thành nhờ những
lần hẹn đối tác bàn chuyện kinh doanh của anh. Nếu đến sớm thì tỏ ra hấp tấp, quá cần đối phương, như vậy kém thâm trầm sâu sắc. Nếu đến muộn
thì lại không lịch sự. Đến đúng giờ hẹn mới thật là vẹn cả đôi đường.
Anh vẫn đẹp trai tuấn tú như ngày nào, Giản Tư hài lòng nhận ra, bây giờ cô đã có thể thản nhiên chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh. Cô đã dần chấp nhận
và buộc mình phải thích ứng với việc anh đã là người yêu của một cô gái
khác.
Anh ngồi xuống, điềm tĩnh nhìn Giản Tư chăm chú. Sự bình
thản khi nãy của Giản Tư đột nhiên biến mất, cô vẫn không thể nhìn vào
mắt anh.
Hề Thành Hạo rút một tập hồ sơ không dày lắm từ túi
xách ra, đặt trước mặt Giản Tư: “Xem qua đi, nếu không có thắc mắc gì
thì kí tên.”
Cô “ừm” một tiếng, hết sức tập trung xem tập hồ sơ đó để che giấu sự lúng túng của mình.
Anh tương đối hào phóng với cô, trừ tiền mặt, anh còn cho cô nhà và quyền
giữ cổ phần một vài công ty. Những công ty này đều không phải công ty
trực thuộc Gia Thiên, nên khá xa lạ với Giản Tư.
“Những vụ làm
ăn hợp tác cùng Nguyễn Đình Kiên, hầu hết đã bán cho anh ta vào thời
điểm đó rồi.” Dĩ nhiên anh nhận ra sự hồ nghi của Giản Tư, bởi thế anh
lạnh lùng lên tiếng, giọng nói thản nhiên.
“Thời điểm đó”… Giản Tư mím môi, túm chặt tập hồ sơ trong tay, đương nhiên cô biết anh muốn nói đến thời điểm nào.
“Chỉ còn vài công ty nhỏ này, có điều tình hình kinh doanh cũng tương đối
khả quan.” Anh không nói nhiều, nhưng Giản Tư đã hiểu hết. Anh trao cho
cô tất cả những mối kinh doanh không liên quan đến Hề gia. Chúng đều do
Nguyễn Đình Kiên là người khống chế cổ phần, cũng tức là cô chỉ cần
hưởng phần lãi là được rồi.
Anh… hình như đã quan tâm đến cảm xúc của cô. Anh chẳng để cô phải có bất cứ một mối liên quan nào đến Gia Thiên cả.
“Những thứ này… em không thể nhận được.” Giản Tư nhăn mày: “Anh… cho em nhiều
quá.” Cô lật đủ loại khế ước chứng nhận quyền sở hữu đằng sau tập hồ sơ.
Sắc mặt anh rất khó coi: “Những thứ này cũng không hẳn là cho em. Tôi hi
vọng Hiểu Hiểu sẽ có một cuộc sống thật tốt!” Anh không khách khí nói.
Giản Tư im lặng.
“Xem xong chưa? Nếu không có ý kiến gì thì kí tên đi!” Hề Thành Hạo trở nên mất kiên nhẫn, ngang ngược giục Giản Tư.
Giản Tư cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của anh. Hơn nữa lời anh nói cũng không sai, cứ xem như những thứ này là anh cho Hiểu Hiểu vậy. Lúc
kí tên lên đó, trong lòng cô vô cùng bình tĩnh, hình như nửa năm nay cô
đã có sự chuẩn bị cho sự bình tĩnh trong khoảnh khắc này.
Lúc Hề Thành Hạo nhận lấy tập hồ sơ, đột nhiên Giản Tư nghe thấy mình nói: “Anh… nhất định phải sống hạnh phúc nhé.”
Anh sững sờ, bàn tay cầm tập hồ sơ khẽ run rẩy.
Giản Tư cũng ngẩn người, không ngờ mình lại nói một câu như thế vào lúc này. Sau đó cô mỉm cười với anh. Đây là lời nói chân thành của cô. Lần đầu
tiên chia tay, cô đã oán hận anh, nhưng lần này… cuối cùng cô đã có thể
nói ra lời chúc phúc, cảm thấy thanh thản vô cùng.
“Những chuyện còn lại, chờ tôi lo liệu xong, sẽ bảo thư kí đem đến cho em.” Anh không nói gì nữa, quay người bước đi.
Nhà hàng này rất nổi tiếng, đặt phòng rồi mà không dùng bữa thì thật lãng
phí, vì thế Giản Tư gọi một ít đồ ăn cho mình, Hề Thành Hạo đi nhanh
quá, cô vốn định mời anh ăn một bữa cơm cũng không kịp nói ra.
Một mình ngồi ăn trong căn phòng rộng rãi thật kì quặc. Hình như nhân viên
phục vụ cũng đoán được rằng cô có chuyện gì đó, nên sau khi thức ăn được mang ra đủ thì không còn bước vào nữa, thậm chí khi ra ngoài còn đóng
cửa giúp Giản Tư.
Giản Tư lặng lẽ ngồi với những món ăn trên
bàn… Một nỗi buồn thăm thẳm mênh mang vô cớ bủa vây lấy cô. Nước mắt đã
chảy giàn dụa trên má tự khi nào.
Bởi vì cô lại nhớ đến mối tình đầu của mình và Hề Thành Hạo.
Một mối tình mới mãnh liệt làm sao. Cuộc đời mỗi con người sẽ trải qua bao
nhiêu cuộc tình như thế, hay chỉ duy nhất? Cho dù kết thúc có ảm đảm như thế nào, đó mãi mãi là mối tình đẹp đẽ trong lòng Giản Tư.