Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó

Chương 25: 25: Ta Ở Biên Cương Đánh Giặc 5





Sở Vĩnh Ninh để lại hơn vạn quân cùng với Lý Ung ở trong thành trông coi.

Sau đó chính mình dẫn theo binh lính với An thừa tướng đi chiếm lại thành trì, mới đầu Lục Ngũ còn ngốc ngốc, to gan đối với Sở Vĩnh Ninh hỏi, hắn cung kính cúi đầu nói: "vương gia không phải bảo là quân lính mới tới đây, chưa đến lúc xuất trận sao?"
Sở Vĩnh Ninh cười cười, ánh mắt nhìn về phía xa, hắn nói: "Giặc trung nguyên phá thành không thành công, mang hơn hai vạn quân đi, ngay cả một tên cũng chẳng có thể toàn mạng trở về, lúc này phía thành Nguyệt An đã mất đi hơn hai vạn quân, thành trì trông coi cũng thật lỏng lẻo, khi chúng ta tấn công tới họ cũng trở tay không kịp, đợi tới quân trung nguyên mang người tới chi viện, e rằng thành trì cũng đã bị chúng ta chiếm lấy, ngươi thử nói xem, lúc này không đi thì để đến bao giờ?"
Lục Ngũ cúi đầu, nói nhỏ: "là thuộc hạ ngu dốt"
Sở Vĩnh Ninh không để ý lắm, xoay người nhảy lên lưng ngựa, nói: "đi thôi"
Quả nhiên tất cả đều như Sở Vĩnh Ninh dự liệu, bọn họ một đường tới thẳng thành Nguyệt An, trong vòng nửa nén nhanh, đã chiếm thành công được cả một toà thành, quân trung nguyên sợ hãi, lúc này lại không có người đứng ra chỉ huy, chỉ có thể chạy trối chết.


Nhìn đến các bách tánh trong thành bị bọn trung nguyên bắt ép làm nô lệ, người thì bị họ giết cả nhà, Sở Vĩnh Ninh cũng không nhịn được nhíu mày lại, ra lệnh qua quân lính giúp đỡ bách tính dựng lại nhà, xem thương thế cho bọn họ.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Sở Vĩnh Ninh dắt tám vạn quân lính chiếm lại được ba toà thành, khiến mọi người lại một lần nữa phải mở to mắt ra để nhìn, không hổ danh là chiến thần, đoán đâu chúng đó, bách chiến bách thắng.

Lúc này trong căn phòng lớn, tất cả những tướng lĩnh lại tụ tập lại, họ ngồi bên chiếc bàn, trên đó có bao nhiêu nhiêu là rượu thịt, các tướng lĩnh ngồi bên đó cười cười nói nói.

Sở Vĩnh Ninh ngồi vị trí chủ chốt, không biết đang nghĩ gì,  thi thoảng hắn lại nâng chén lên thưởng thức ít trà.

An tướng quân lúc này mới đứng dậy, nói: "vương gia quả nhiên dự liệu như thần, các trận chiến này thắng lợi nhanh như vậy, hoàn toàn đều dựa vào chiến công của vương gia"
Các tướng sĩ cũng hùa theo nói: "đúng vậy, đúng vậy, thắng lợi vẻ vang này đều dựa vào công của vương gia.

.

"
Sở Vĩnh Ninh nhẹ lắc đầu, cười nói: "cũng không phải công sức của riêng ta, nếu không có các vị ở đây, e rằng mọi việc cũng không thành"
An Lăng Tiêu ở phía dưới cười ha ha, tay dơ lên vuốt vuốt chòm râu đen nhánh ở cằm, ánh mắt mang theo hơi say triền miên, khuôn mặt trung niên giờ cũng đỏ ửng, hắn đi hơi lảo đảo nói: "như vậy thì không bao lâu nữa toàn quân trung nguyên, lãnh thổ trung nguyên cũng sẽ rơi vào tay Sở Quốc của chúng ta"

Nghe vậy, Sở Vĩnh Ninh cũng chỉ miễn cưỡng cười nhẹ một cái, mi mắt hơi rũ xuống, chắc ở đây cũng chỉ có hắn biết, nhân vật lợi hại thật ra vẫn đang ở phía sau.

E rằng lần tới xuất trận sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.

Đêm lạnh, Sở Vĩnh Ninh ra khỏi lều trại để tỉnh táo hơn một chút, vùng giao thoa giữa Sở Quốc và Vĩnh Quốc này cũng chỉ toàn sỏi đá, phía trước xa mạc rộng mênh mông không có điểm dừng, thi thoảng gió nổi lên khiến cát lại bay vào mắt, đường xung quanh càng không dễ nhìn.

Nơi này vào mùa hè thì cực nóng, mùa đông lại cực lạnh, cây cối xung quanh thật là vô pháp sống nổi, chiến đấu ở nơi chiến trường như vậy quả thực là không có lợi.

Sở Quốc vùng đất phù xa màu mỡ, cây cối tươi tốt, khí hậu ôn hoà, vậy lên mới tới đây các binh sĩ đều sẽ không quen, sa trường không rõ, địa hình cũng không phải cực tốt.

Sở Vĩnh Ninh mắt hơi nhắm lại, thở dài một tiếng, xem ra bây giờ lại phải tăng cường thêm huấn luyện cho binh lính rồi.


Cũng bởi, trận này không thể không đánh, quân trung nguyên luôn dòm ngó Tiên Triều bao năm nay, nhân cơ hội này mà không nhổ cỏ tận gốc, thì không biết phải dây dưa với bọn chúng đến bao giờ nữa.

Nơi chiến trường, Sở Vĩnh Ninh cầm đầu dẫn vài vạn quân lính tới thành của địch, ai ngờ bọn họ trên đường đi lại gặp một đội quân cũng phi ngựa xông về hướng này.

Nhìn quân trung nguyên đều cao to hùng mạnh, Sở Vĩnh Ninh sắc mặt một chút cũng không đổi, lạnh nhạt mà rút kiếm ra.

Lúc này quân lính đối diễn bỗng nhiên rẽ sang hai bên, ở phía giữa, một bóng người nhỏ nhắn mặc y phục đỏ rực phóng ngựa ra phía trước, khuôn mặt nàng đẹp đẽ mang theo chút kiêu ngạo khó thuần, Bán Nguyệt nhìn quân binh đối diện, cười lạnh một tiếng, giọng điệu ngạo mạn mang theo chút kinh thường: "bản công chúa đây còn chưa tới tìm các ngươi, Sở Quốc các người lại tự động nộp mạng đến, vậy thì cũng đừng trách bản công chúa đây không khách khí!!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.