Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 21: 21: Thích




Tài liệu trên tay anh là giấy chứng nhận bất động sản, tất cả đều là căn hộ ở khu Thanh Hà.

Văn Ý nhớ là số căn hộ còn dư lại của khu Thanh Hà không nhiều, đoán chừng số căn hộ còn sót lại đều nằm trong tay cô.
Văn Ý nghi ngờ nhìn Thẩm Ôn Đình, "Có phải anh có người phụ nữ khác sau lưng em không?"
Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm Văn Ý vài giây, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, nhìn có vẻ hơi tức giận, thanh âm cũng vô cùng lạnh lùng, "Em nói nhăng nói cuội gì đó."
"Mỗi người đều bị hạn chế số lượng căn hộ, sao anh mua được nhiều như vậy chứ?" Văn Ý vẫn cảm thấy khó hiểu, căn hộ kia ở khu Thanh Hà là do cô đưng tên, nhưng mà một mình Thẩm Ôn Đình, cũng không thể mua nhiều như vậy được.
"Dùng danh nghĩa của Bạch Cảnh và Bạch Tiêu mua." Thẩm Ôn Đình nói, vẻ mặt anh hòa hoãn hơn một chút, nhưng anh vẫn lạnh lùng giáo huấn cô, "Mấy lời bậy bạ này sau này không được phép nói nữa."
Văn Ý nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, cô ngoan ngoãn gật đầu, cô nói xin lỗi anh, "Lần sau bảo đảm sẽ không như vậy nữa."
Những người ở khu Thanh Hà, không giàu thì sang, hơn nữa có thể vào đây ở, sẽ có cơ hội làm quen với những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Rất ít trường hợp mua rồi bán lại, trong khoảng thời gian ngắn, Chu Vũ Lạc không tìm được cơ hội.

Mà Thẩm Ôn Đình đã tung tin tức ra ngoài rồi, đoán chừng không ai dám bán nhà cho Chu Vũ Lạc.
"Em xem cái đã." Văn Ý xem tài liệu, số căn hộ còn dư lại chỉ có bốn căn, vị trí cũng không được tính là rất tốt, "Cho thuê sao?"
Thẩm Ôn Đình: "Nghe em."
Văn Ý nghĩ một chút, "Vậy em có thể..."
"Không thể." Không đợi cô nói xong, Thẩm Ôn Đình bình tĩnh từ chối, "Mấy căn này vị trí địa lý không tốt, không thích hợp với em."
Anh đi guốc trong bụng cô sao! Cô còn chưa lên tiếng, anh đã biết hết rồi.
Vốn dĩ chú mèo nhỏ muốn tách ra ở riêng, lại bị bóp ch3t từ lúc còn ở trong đầu.

Văn Ý trái lo phải nghĩ, cô luôn cảm thấy chuyện này cân nhắc chưa được tốt lắm, "Thẩm Ôn Đình, anh nói xem chỉ vì một Chu Vũ Lạc, chúng ta tốn nhiều tiền như vậy, có phải là không được hay lắm không?"
Phá của, quá là phá của.

Ngải Tư Ngôn luôn nói cô phá của, nhưng cô lại cảm thấy Thẩm Ôn Đình mới là người tiêu tiền như nước.
"Không nhiều, mấy căn hộ mà thôi, vẫn luôn không bán được, giá không cao." Thẩm Ôn Đình ngồi xuống, anh vẫy tay với Văn Ý, "Cô ta làm phiền em à?"
Chu Vũ Lạc và Chu Thiến Thiến không giống nhau, tính tình Văn Ý chính trực thẳng thắn, nếu xét thủ đoạn tâm cơ, dĩ nhiên cô không sánh bằng Chu Vũ Lạc.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Chu quen nhau mấy chục năm, nếu như không phải là mâu thuẫn đặc biệt nghiêm trọng, để lại mặt mũi cho các bậc trưởng bối, Thẩm Ôn Đình cũng không thể làm quá lên được.
"Không có." Văn Ý lắc đầu, cô bước đến bên cạnh Thẩm Ôn Đình, cô quấn lấy anh, "Anh không cảm thấy em quá hẹp hòi sao?"
Ngải Tư Ngôn vẫn luôn nói với cô, một người đàn ông vô cùng ưu tú như Thẩm Ôn Đình, cho dù anh kết hôn rồi, những người phụ nữ muốn leo lên vẫn nườm nượp không ngớt.

Hôm nay có một Chu Vũ Lạc, ngày mai lại có thêm một Chu Vũ Lạc khác.
Nhưng mà Văn Ý rất để ý, dựa vào cái gì mà người phụ nữ khác mơ ước chồng cô còn cô phải vờ như không quan tâm đến chứ? Không đến lảng vảng trước mặt cô cũng không sao, cái này là đánh đến tận nhà, bảo cô ngồi im nữa thì cô không phải là Văn Ý.
Thẩm Ôn Đình: "Hẹp hòi cũng được." Biết cô cảm nhận được nguy cơ, ngược lại còn tốt hơn so với cô không tim không phổi trước đây, càng làm cho anh yên tâm hơn được một chút.
Ôm lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý tự tin nhìn anh, "Em không quan tâm, anh là chồng em, chúng ta đã kết hôn rồi, anh không thể ngoại tình được."

Chuyện Văn Kỷ Niên ngoại tình vẫn là một vết sẹo trong tim Văn Ý, cô không nói ra, không có nghĩa là vết sẹo này không tồn tại.

Mà chuyện này, Thẩm Ôn Đình vẫn luôn biết được.

Vì thế anh rất rõ ràng, anh cũng chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ nào quá nhiều.
"Văn Ý, anh sẽ không như vậy." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp của anh rơi vào tai Văn Ý, như có ý tứ gì đó, "Có đói không?"
Đói thì đói, nhưng vừa nghĩa đến chuyện mình vừa mập lên một kí, Văn Ý gắng gượng đè cơn đói kia xuống.

Kết quả cô vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đôi môi mỏng nhạt màu của người đàn ông.
Văn Ý đã từng nếm qua mùi vị của nó, luôn có mùi trà rất nhạt, không những không đắng mà còn hơi ngọt.
Bị vẻ đẹp của Thẩm Ôn Đình gần trong gang tấc dụ dỗ, cô đứng ngồi không yên, Văn Ý tiến đến, hôn lên môi anh một cái, "Không đói."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối xuống, cô càng ngày càng to gan rồi.

Rõ ràng trước đây còn biết đỏ mặt, hôm nay có lẽ là do bị k1ch thích, muốn tuyên bố chủ quyền rồi.
Thẩm Ôn Đình đang chuẩn bị đáp lại, cửa phòng bị Phương Dịch đẩy ra, "Thẩm Ôn Đình, tôi phát hiện..."
Mối quan hệ giữa Phương Dịch và Thẩm Ôn Đình cũng không tệ, anh vào không cần gõ cửa, bình thường có việc chỉ cần đẩy cửa đi vào là được rồi.

Kết quả vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy hai người đang tựa vào nhau, Văn Ý còn đang ôm lấy một cánh tay của Thẩm Ôn Đình, đầu hơi ngẩng lên, tư thế vô cùng mập mờ.
"Khụ, có phải tôi quấy rầy hai người rồi không?" Phương Dịch có hơ chột dạ, anh nhìn Thẩm Ôn Đình.

Đều là đàn ông với nhau, anh đương nhiên biết một người đàn ông không thỏa mãn được dục vọng sẽ đáng sợ như thế nào.
Ngược lại là Văn Ý, cô bình tĩnh vẫy tay, "Không sao đâu, hôn xong rồi."
Phương Dịch: "..." Sao anh cảm thấy hai người giống như vẫn chưa kết thúc vậy?
Dù sao cũng đã quấy rầy rồi, Phương Dịch chỉ có thể mạnh mẽ tiến lên, "Tôi vừa mới phát hiện ra tài khoản cá nhân của cậu đột nhiên ít đi rất nhiều tiền, bị trộm à?" Bảo mật tài khoản cá nhân của Thẩm Ôn Đình vẫn luôn để cho Phương Dịch quản lý, cũng đã thiết lập rất nhiều hệ thống chống trộm.

Anh sẽ không để ý đến những khoản chi tiêu bình thường, chẳng qua là lần này đột nhiên thiếu đi một số tiền rất lớn.
"Ờ, mua mấy căn nhà." Văn Ý trả lời thay cho Thẩm Ôn Đình, cô nắm tay Thẩm Ôn Đình, không chịu an phận mà chọc chọc vào ngón tay anh.
Cô vẫn cảm thấy bàn tay anh rất đẹp, cho dù cô đã từng nhìn thấy rất nhiều chàng trai trẻ đẹp trong giới giải trí, cô vẫn cảm thấy bày tay của Thẩm Ôn Đình có thể ngay lập tức gi3t chết tất cả bọn họ.
"Thích à?" Lòng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại, Thẩm Ôn Đình nhéo tay cô, anh hỏi cô.
"Thích chứ." Văn Ý trả lời tùy tiện, nhưng vẫn rất chân thành, "Trên người anh có chỗ nào mà em không thích chứ?" Ngay cả chuyện anh tiêu tiền hào phóng vì cô, cô cũng rất thích.
Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, tai anh hơi đỏ lên, nhưng không rõ ràng lắm, "Từ lúc nào mà em học cách trêu chọc người khác vậy?"
"Vẫn..." Chữ "luôn" phía sau còn chưa nói ra, đã bị Văn Ý gắng gượng nuốt xuống, cô phản ứng nhau đổi lại câu khác, "Một ngày trước."
(*) Vẫn luôn trong tiếng trung là 一直, còn một ngày trước là 一天前.
Thẩm Ôn Đình liếc Văn Ý một cái, sau đó anh chột dạ nhìn Phương Dịch, "Còn có việc gì sao?"
Phương Dịch bị xem nhẹ nãy giờ cuối cùng cũng tìm được kẽ hở, "Cậu mua nhà làm gì?"

"Giết tình địch trong chớp mắt đó.

Chu Vũ Lạc muốn mua nhà ở khu Thanh Hà, Thẩm Ôn Đình đã mua hết." Văn Ýtrả lời như một lẽ đương nhiên, cô còn không quên dạy cho Phương Dịch, "Học hỏi thêm chồng nhà em đi, đừng có dây dưa mới mấy thứ lòe loẹt kia nữa, thảo nào anh không theo đuổi được Ngải Tư Ngôn."
Thẩm Ôn Đình bị những lời này của cô lấy lòng, ánh mắt anh tràn ngập ý cười.
Tay của Văn Ý càng ngày càng không chịu an phận, cô nghịch ngón tay anh cũng được, cô nghịch chán rồi lại cởi cúc áo trên cổ tay anh.

Thẩm Ôn Đình nhàn nhạt nhìn cô, Văn Ý lập tức ngoan ngoãn buông ra, "Hẹp hòi."
Thẩm Ôn Đình không biết phải làm sao, anh vốn dĩ bị nụ hôn bất ngờ của Văn Ý làm cho mất tập trung, bây giờ cô lại ngồi bên cạnh anh, ngón tay còn không chịu an phận.
Nhắm hai mắt lại, Thẩm Ôn Đình bỏ qua những suy nghĩ đó, anh đứng dậy đi pha trà.
Phương Dịch khiêm tốn nghe cô dạy bảo, "Mời cô Văn nói tiếp."
Hôm nay tâm trạng của Văn Ý không tệ, vừa rồi cô còn "trộm sắc" một người, cô định dạy cho Phương Dịch một chút, "Anh ấy mà, mặc dù không đẹp trai bằng chồng em, nhưng cũng xem như là nhìn được, ai không mù thì sẽ vừa mắt anh thôi."
Phương Dịch: "..." Hai vợ chồng này, ai cũng biết giày vò người khác.
Đúng lúc Thẩm Ôn Đình cầm lá trà quay lại, ánh mắt anh vẫn tràn ngập ý cười, đúng lúc bị Phương Dịch nhìn thấy.

Anh tức giận nhìn đi chỗ khác, tiếp tục hỏi, "Cái này không thể trách được, Thẩm tổng nhà em cũng gọi ong dụ bướm, còn lợi hại hơn cả anh, anh còn thấy..."
Những lời còn sót lại, đã bị ánh mắt của đôi vợi chồng này ép xuống, Phương Dịch không dám tiếp tục nói nữa, "Mời cô Văn tiếp tục."
Văn Ý hắng giọng rồi tiếp tục nói, "Nói chung là không biết xấu hổ."
Phương Dịch đợi một lúc, thấy Văn Ý không tiếp tục nữa, "Không còn gì nữa sao?"
Văn Ý gật đầu, "Không còn, cũng đã đưa ví dụ vấn đề rồi, cũng cho anh ý kiến rồi.

Chuyện còn lại, xem vận may vậy."
Phương Dịch nghẹn họng, anh nhất thời không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào.
Nói đến đây, Văn Ý cảm khái, "Nhưng mà bình thượng vận may rất trêu ngươi."
Phương Dịch: "..."
-
Mặc dù Văn Ý không có đầu óc kinh doanh, nhưng mà cái tên Cố Phương Nguyên kia có.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Cố Phương Nguyên khoảng chừng một tiếng, cuối cùng hai người cũng thành công, Cố Phương Nguyên giao thiệp rộng, nên cậu ta đã tìm được người đến thuê nhà, Văn Ý ở bên này sắp xếp chuyện sửa sang nhà cửa, ký hợp đồng.
Nói xong, Văn Ý hỏi cậu ta, "Tiền hoa hồng tính thế nào?"
Cố Phương Nguyên phân tích số tiền thuê nhà ở đây cho cô nghe, khóe miệng Văn Ý cười đến nỗi suýt chút nữa không đ è xuống được.

Trước đây cô luôn luôn cho rằng người cho thuê nhà chỉ là một nhân vật trong phim truyền hình, làm ầm ĩ lên rồi ngày ngày thúc giục thu tiền, hình tượng người dân phố chợ như vậy, hình như không hợp với cô lắm.
Nhưng mà hôm nay Cố Phương Nguyên tính cho cô số tiền mỗi tháng thu vào, đột nhiên Văn Ý cảm thấy, người cho thuê nhà là nghề tốt nhất trên đời này!

"Tiền hoa hồng thì không cần, chúng ta là bạn bè, nói chuyện tiền bạc như vậy tổn thương tình cảm lắm." Cố Phương Nguyên ngay thẳng nói.

Thẩm thị đầu tư vào quán bar của anh, bây giờ mở thêm chi nhánh, thu nhập mỗi tháng vô cùng khấm khá.
Mặc dù Cố Phương Nguyên yêu tiền, nhưng anh cũng có chừng mực, tham tiền của ai chứ không thể tham tiền của Văn Ý, lỡ như một ngày nào đó Thẩm Ôn Đình đến đòi nợ, vậy chẳng phải anh mất nhiều hơn được sao.
"Sao tôi cứ cảm thấy mấy lời này được nói ra từ miệng cậu, khiến tôi thấy bất an vậy?" Văn Ý nhìn vào bộ móng mình vừa làm xong, có chút hoài nghi.
Cố Phương Nguyên khẽ ho một tiếng, "Được rồi, cậu chuẩn bị sửa sang lại là được."
"Được." Văn Ý cúp điện thoại, cô mang tâm trạng rất tốt này đến studio.
Liên lạc với nhà thiết kế không quá khó khăn, Văn Ý tìm xong nhà thiết kế, định thời gian xong thì xác định phương án cải tạo.

Sau đó mới cho Cố Phương Nguyên tin tức chính xác.
Bận xong những chuyện này, một tuần đã trôi qua, ngay cả Ngải Tư Ngôn cũng không nhịn được mà nói cô mãi, "Cục cưng Ý, chúng ta có thể đừng làm khiến bản thân vất vả như vậy nữa được không? Những chuyện này để cho Bạch Tiêu bọn họ làm không được sao?"
Nhìn cục cưng nhà cô, vừa mới mập lên được một chút lại gầy trở lại.
"Cái này thì khác." Văn Ý duỗi người, cuối cùng cũng hoàn thành xong bản thảo của mấy ngày nay, "Điền Vũ, xử lý mấy bản thảo này một chút, gửi về địa chỉ mà trước đó tôi đã gửi cho cậu nhé."
Điền Vũ: "Được, vất vả rồi."
"Không sao." Văn Ý buồn ngủ ngáp một cái, cô nhìn Ngải Tư Ngôn, "Nói thế nào nhỉ, đây có lẽ là cuộc đấu tranh của một chú cá mặn."
Văn Ý cũng chưa từng nghĩ phải làm sao để trở nên xuất sắc, Thượng Đế tạo ra con người vốn dĩ đã không công bằng.

Giống như Thẩm Ôn Đình, tùy tiện thi cũng được tuyển thẳng, cô học hành vất vả lâu như vậy, cô phải làm một sinh viên nghệ thuật mới có thể giẫm vào vạch trường Đại học.
Nhưng mà Văn Ý cũng không muốn trở thành một kẻ lười biếng không có thu nhập, không có chuyện gì để làm.

Cho dù là cá mặn, cô cũng phải có kỹ năng.
Ngải Tư Ngôn đang cắn kẹo m út, thấy Văn Ý đưa tay về phía mình, cô mới tìm trong túi xách rồi đưa cho Văn Ý một cây, "Vậy tớ cũng nên tìm một công việc nhỉ?"
Gia cảnh của Ngải Tư Ngôn không tệ, mặc dù trong giới thượng lưu của bọn họ xem như là tương đối kém, nhưng mà ba mẹ cô đều là bác sĩ, chú hai của cô làm chính trị, lại nuôi dạy cô gái này không biết gì về thế sự.
"Cậu nên tìm việc từ lâu rồi." Văn Ý nói, "Nếu như Tô Vũ Kiều ở đây, không chừng sẽ bị giảng một đống đạo lý."
Tô Vũ Kiều đối với Văn Ý mà nói, có thể nói là tri kỷ, cũng đã dạy cho Văn Ý rất nhiều thứ.

Ngải Tư Ngôn thông qua Văn Ý mới biết đến Tô Vũ Kiều, cũng không tính là thân thiết.

Nếu không dựa vào tính cách của Tô Vũ Kiều, không chừng cậu sẽ phải lên lớp dạy dỗ một phen.
Ngải Tư Ngôn ngẩn người ra, cô nghĩ nghĩ gì đó, mỉm cười nịnh nọt Văn Ý, "Cậu thấy tớ có thể làm gì? Studio của cậu có thiếu người không?"
"Đừng đến, studio của tớ rất nhỏ, mời không nổi cậu." Văn Ý khoát khóat tay, thấy dáng vẻ của cô vẫn còn mờ mịt, "Cậu tự nghĩ xem mình có thể làm gì."
Ngải Tư Ngôn gật đầu, "Vậy trở về tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ." Ăn xong một cây kẹo m út, cô tiếp tục lật xem vở vẽ của Văn Ý, tình tiết trên đó đã thay đổi, là cảnh Văn Ý bị sốt.
Ngải Tư Ngôn vừa xem vừa cảm thấy chua xót, cô nhìn Văn Ý, do dự một chút rồi hỏi cô, "Cậu không cảm thấy là Thẩm Ôn Đình có chút thích cậu sao?"
Văn Ý hỏi ngược lại: "Tớ xinh đẹp như vậy người đàn ông nào không thích chứ?"
Ngải Tư Ngôn: "...!Ý tớ là nam nữ thích nhau kìa."
Thấy Văn Ý không nói gì, Ngải Tư Ngôn khép vở vẽ lại, tỉ mỉ phân tích cho cô, "Cậu nghĩ kỹ một chút, sau khi Thẩm Ôn Đình trở lại, có phải đã đối xử với cậu rất tốt không? Không đúng, trước đây anh ấy đối xử với cậu cũng không tệ.

Từ trước đến giờ Thẩm Ôn Đình đối xử với cậu rất đặc biệt, trước đây sao tớ không nghĩ đến chuyện này nhỉ..."
Trước đây lúc Ngải Tư Ngôn gặp Thẩm Ôn Đình, cô luôn thấy anh bình tĩnh đứng ở một bên, anh ấy sẽ đưa Văn Ý không nghe lời về nhà, cũng sẽ cõng Văn Ý tủi thân vì bị thương.

Có lẽ do chàng trai đó có khuôn mặt quá lạnh lùng, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó.

Hơn nữa khi đó, tất cả mọi người đều cảm thấy Thẩm Ôn Đình đối xử với Văn Ý như vậy, chẳng qua là ý của ông nội Thẩm mà thôi.

Nhưng là bây giờ nghĩ lại một chút, từ trước đến giờ Thẩm Ôn Đình vẫn luôn có suy nghĩ riêng của mình, cho dù anh có tôn trọng ông nội Thẩm, cũng sẽ không phá hủy quy tắc của mình.
Văn Ý lắc đầu phủ nhận, "Từ nhỏ bọn tớ đã sống cùng nhau rồi."
"Có một từ gọi là lâu ngày sinh tình cậu có hiểu không vậy!" Ngải Tư Ngôn vô cùng lo lắng, chuyện của người khác thì cô nàng này có thể phân tích rõ ràng mạch lạc, kết quả đến chuyện của mình thì mơ hồ không rõ, "Mua cho cậu bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn như vậy, đọc vô ích rồi sao! Cậu về thăm dò thử xem!"
Nghe Ngải Tư Ngôn nói như vậy, trong lòng Văn Ý dâng lên một chút dao dộng.

Ngày hôm đó, cô còn ân cần đến công ty Thẩm Ôn Đình tìm anh, còn mang cho anh rất nhiều đồ ăn.
"Bận xong rồi à?" Thẩm Ôn Đình biết Văn Ý gần đây bận rộn chuyện nhà cửa, anh còn tưởng rằng bây giờ cô đang rất bận.
Văn Ý gật đầu, hôm nay hiếm khi cô ăn mặc đẹp ra ngoài.

Còn dùng phấn mắt và phấn bắt sáng, vì để thăm dò Thẩm Ôn Đình, cô còn mặc váy ngắn và đi tất.
Nhưng nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, Văn Ý lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể bắt đầu tìm chủ đề, "Khi nào anh làm xong vậy?"
"Phải một lúc nữa, không vội thì em ở đây đọc sách đi." Lượng công việc hôm nay của anh không nhiều, tan làm đúng giờ cũng không có vấn đề gì.
Văn Ý trả lời, lại không còn chủ đề nói chuyện nữa rồi.
Thẩm Ôn Đình thấy Văn Ý kỳ lạ hơn thường ngày, "Em sao vậy?"
"Không sao đâu, anh làm việc trước đi." Để cô chuẩn bị thêm một lát nữa.
Người ở bên cạnh mình, Thẩm Ôn Đình cũng không quá lo lắng, anh đứng dậy tiếp tục làm việc.
Văn Ý chuẩn bị được một lúc, lấy được mấy chiêu từ chỗ Ngải Tư Ngôn, lúc này cô mới lấy hết dũng khí đi về phía Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Văn Ý nổi giận, người đẹp đang đứng trước mặt anh như vậy, sao anh lại có thể chuyên tâm làm việc như vậy chứ!
Cô không nhịn được mà lấy tay chọc chọc vào mặt anh, Thẩm Ôn Đình bỏ công việc xuống, anh nhìn Văn Ý, "Chán rồi à?"
Văn Ý không trả lời, cô cứ như vậy, ngồi vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, vòng tay qua cổ anh, cô nói, "Thẩm Ôn Đình, anh thấy em đẹp không?"
Thẩm Ôn Đình không biết là cô vợ nhỏ nhà mình đã bị cái gì k1ch thích, nhìn dáng vẻ đang giả vờ này của cô, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường này.

Cô cố làm ra dáng vẻ của một tiểu yêu tinh, nhưng lại không được thành thạo, ngược lại còn mang theo vài phần ngơ ngác quyến rũ.
Chỉ là, Văn Ý quả thật rất đẹp.
"Ừ."
Văn Ý vô cùng không hài lòng với câu trả lời của anh, "Em nhớ lúc còn học trung học môn văn của anh rất tốt." Tài nghệ viết văn của cô vẫn là do Thẩm Ôn Đình một tay chỉ dạy.
Thẩm Ôn Đình nhìn cô một cách khó hiểu, sau đó anh lại nghe cô nói, "Hay viết một bài văn 800 chữ khen em đi."
Thẩm Ôn Đình: "...!Đi xuống."
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Ôn Đình thay đổi, Văn Ý vội vàng ôm lấy Thẩm Ôn Đình, cô cũng không dám lộn xộn nữa, tiếp tục kế hoạch của mình, "Anh không nên đối xử với người ta như vậy, người ta hơi sợ rồi."
Thẩm Ôn Đình cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn ném Văn Ý đi, anh nói, "Nói chuyện đàng hoàng nào."
Văn Ý tức giận nhìn Thẩm Ôn Đình, "Em đang làm nũng đấy anh không hiểu à!"
Bây giờ bình thường lại rồi, vẻ mặt Thẩm Ôn Đình hòa hoãn hơn được một chút, "Gây phiền phức gì ở bên ngoài à?"
"Không có!" Văn Ý buồn bực trả lời, cô tức giận nhìn người đàn ông, "Ở trong mắt anh em chính là người như vậy sao?"
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, rất đáng yêu.

Sau một lúc, anh nói, "Ừ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.