Lúc đó, Văn Ý vừa mua lọ nước hoa kia về đã hối hận vì mùi thật sự quá ngạt thở, không hợp với phong cách của cô.
Sau đó cô vẫn luôn đặt nó bên mép bàn trang điểm, chưa từng chạm đến.
Cô vốn dĩ chẳng để ý đến lọ nước hoa kia lắm, chẳng qua là Thẩm Ôn Đình vừa quay lại đã bắt đầu dạy dỗ cô, còn biết được chuyện sau này anh sẽ ở lại trong nước, tự nhiên cảm thấy chán nản.
Sau khi thay quần áo xong, Văn Ý lên xe thì nhận được một cuộc gọi từ Ngải Tư Ngôn.
"Cục cưng, sao rồi?" Ngải Tư Ngôn hỏi cô, cười nhếch mép, "Ngày hôm qua chồng nhà cậu có dạy dỗ cơ thể cậu một phen không?"
Dạy dỗ thì có, nhưng chỉ là nói miệng mà thôi.
Văn Ý đeo tai nghe lên, vừa lướt Weibo vừa tám chuyện với Ngải Tư Ngôn.
"Cho nên...!Sau này Thẩm Ôn Đình ở lại trong nước rồi, những ngày tháng thong dong tự tại của cậu không còn nữa à?" Ngải Tư Ngôn bắt được trọng điểm, "Ngày hôm qua Cố Phương Nguyên còn nói với tớ, mấy ngày nữa có một sự kiện chủ đề trang phục, tớ còn muốn cùng cậu đi đu đưa đây."
Văn Ý trầm tư vài giây, "Nếu không thì tớ lén chạy qua?"
"Vẫn là thôi đi!" Ngải Tư Ngôn vội vàng nói, "Lỡ như Thẩm Ôn Đình thật sự nổi giận rồi, lại vạ lây cho người vô tội!"
Văn Ý cũng chỉ nói thế mà thôi, ngày hôm qua Thẩm Ôn Đình vừa mới cảnh cáo cô bớt đến quán bar lại.
Kẻ vô tội đang gặp họa nào đó không thấy cô lên tiếng, lại hỏi một câu, "Không phải ngày hôm qua cậu hỏi tội Thẩm Ôn Đình sao? Tình hình thế nào rồi?"
"Hỏi tội thì có." Văn Ý xuống xe, cảm giác nóng bức bên ngoài ập đến, cô buồn bực nói, "Chẳng qua là tớ bị hỏi tội."
Ngải Tư Ngôn: "..." Tớ đoán ra được.
Cúp điện thoại xong, Văn Ý vào studio.
Bốn năm đại học, Văn Ý theo chuyên ngành mỹ thuật.
Sau khi tốt nghiệp, cầm trên tay tấm bằng.
Thẩm Ôn Đình trực tiếp giúp cô mua một studio nằm trong trung tâm thành phố sầm uất để làm quà cưới.
Quy mô của studio không lớn lắm, có phòng triển lãm, cũng có lớp học riêng biệt.
Văn Ý không muốn để mình quá mệt nên đã tuyển thêm hai giáo viên nữa, giao cho bọn họ quản lý lớp học.
Mà cô cũng khá nổi tiếng trên Weibo, những người hẹn cô cũng không ít, bình thường cô kiếm sống bằng việc vẽ tranh.
Thu nhập không cao, nếu không mua những món đồ xa xỉ thì có thể nuôi sống bản thân mình.
Bình thường lúc mua quần áo, cô đều dùng thẻ mà Thẩm Ôn Đình cho cô.
Vừa mới ngồi xuống, điện thoại lại hiện lên một tin nhắn WeChat.
Đến từ người anh trai không chịu tiến bộ của cô, Văn Viễn.
Văn Ý nhìn lướt qua, không để ý.
Sau khi dọn dẹp công cụ vẽ xong, cô bắt đầu nghiêm túc vẽ.
-
Đêm đã về khuya, trong phòng làm việc của Thẩm Ôn Đình vẫn còn sáng đèn.
Cửa sổ bằng kính trong suốt vẫn đang mở, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, in bóng xuống mặt đất.
Còn một đống tài liệu, Thẩm Ôn Đình nhíu mày, có hơi mệt mỏi.
Mặc dù lúc ở nước ngoài anh cũng có tiếp xúc với những chuyện trong nước, nhưng dù sao cũng không phải là tận mắt chứng kiến.
Hôm nay về nước, anh mới phát hiện ra vấn đề còn phức tạp hơn những gì anh tưởng tượng nhiều.
Từ sau khi anh và Văn Ý kết hôn, Văn thị đã tận dụng cơ hội này hợp tác vài dự án với Thẩm thị.
Mặc dù không đến nỗi lỗ vốn, nhưng cũng không kiếm được gì.
Sau khi đầu tư rất nhiều nhân lực và tài nguyên, thu vào rất ít.
Chuyện này đối với mỗi công ty mà nói, đều là điểm trí mạng.
Bạch Cảnh đẩy cửa bước vào, trong tay cầm vài hộp cơm, nhìn về phía bàn làm việc của Thẩm Ôn Đình, "Thẩm tổng, ăn một chút rồi tiếp tục xem tài liệu."
Bạch Cảnh là chị của Bạch Tiêu, đã kết hôn năm năm trước.
Có lẽ là do tuổi tác, cô trầm ổn hơn so với Bạch Tiệu.
Cho nên những năm ở nước ngoài này, người ở lại trong nước là Bạch Cảnh.
Mọi người đều cho rằng Bạch Cảnh là người được Thẩm Ôn Đình giao cho phụ trách công việc trong nước, chỉ có Bạch Cảnh biết rằng, phụ trách công ty chỉ là một mặt, chăm sóc Văn Ý mới là chuyện quan trọng nhất.
Mặc dù Thẩm Ôn Đình không nói, nhưng Bạch Cảnh đã biết từ lâu.
Thẩm Ôn Đình cưới Văn Ý, chỉ vì anh yêu cô, không liên quan đến những chuyện khác.
"Ừ." Thẩm Ôn Đình đóng tài liệu lại, anh ngồi xuống ghế sofa, mở hộp cơm ra.
Bạch Cảnh đứng bên cạnh, báo cáo lịch trình của Văn Ý: "Hôm nay phu nhân đến studio, buổi tối đi ăn lẩu."
Thẩm Ôn Đình hỏi: "Bây giờ cô ấy đang ở nhà?"
Bạch Cảnh gật đầu, "Tám giờ hơn đã về đến nhà."
Lại còn rất ngoan, không đi ra ngoài chơi.
Thẩm Ôn Đình không có khẩu vị lắm, chỉ ăn một chút rồi nói: "Mang toàn bộ tài liệu hợp tác với Văn thị đến đây cho tôi."
Bạch Cảnh gật đầu, vừa đi đến cửa, cô không nhịn được mà nói một câu, "Thẩm tổng, Văn thị bây giờ do Văn Viễn phụ trách, mấy dự án năm nay đã bắt đầu có dấu hiện lỗ vốn rồi.
Cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ gây bất lợi cho công ty, cậu xem bây giờ có phải là lúc chấm dứt hợp tác rồi không?"
Dùng tiền vi phạm hợp đồng để ngăn chặn tổn thất, trước mắt mà nói, đây là cách tốt nhất.
Thẩm Ôn Đình biết chuyện này.
Anh là thương nhân, lấy lợi ích làm trọng.
Chẳng qua là có liên quan đến nhà họ Văn, anh vẫn hơi lo lắng.
"Không gấp."
Hơn một giờ sáng, Thẩm Ôn Đình mới về đến nhà.
Phòng khách sáng trưng, Văn Ý thích nằm trên sofa thức khuya xem phim.
Gần đây cô xem một bộ phim hài, xem được một chút đã ngủ thiếp đi.
Thay giày xong, Thẩm Ôn Đình đi đến bên cạnh ghế sofa, anh rũ mắt xuống, nhìn Văn Ý.
Mùa hè nóng nực, Văn Ý tắm xong chỉ mặc một chiếc váy ngủ.
Váy không dài, lộ ra đôi chân thon dài trắng muốt.
Chẳng qua là Thẩm Ôn Đình chỉ nhìn lướt qua rồi nhìn đi chỗ khác, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt trắng trẻo, hô hấp đều đều, đôi môi anh đào hơi hé mở, dáng môi rất đẹp.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối xuống, anh hơi cúi người, tay anh luồn qua dưới chân cô, bế cô lên.
Cánh tay ấm áp của anh chạm vào đôi chân hơi lạnh của cô, trái tim Thẩm Ôn Đình đập thình thịch nhưng vẻ mặt anh chẳng biểu lộ ra chút nào.
Nhà họ Văn đối xử với Văn Ý không phải là rất tốt, mà ông cụ nhà họ Thẩm lại rất thích Văn Ý.
Khi còn nhỏ hai nhà cách gần nhau, ông cụ nhà họ Thẩm hết mực thương yêu Văn Ý, có thể nói, Văn Ý lớn lên dưới tình yêu thương và chiều chuộng của nhà họ Thẩm.
Ông cụ Thẩm rất thương Văn Ý, từ khi cô còn nhỏ đã tìm chuyên gia dinh dưỡng điều chỉnh cho cô.
Mỗi một tấc trên người cô đều vô cùng mềm mại, dụ người.
"Thẩm Ôn Ôn..."
Văn Ý đang ngủ ngon bỗng nhiên nói một câu.
Bước chân của Thẩm Ôn Đình hơi ngừng lại, anh nhìn cô.
Văn Ý hừ một tiếng, "Anh đền nước hoa cho em."
Thẩm Ôn Đình: "..."
-
Lúc Văn Ý vừa mới lên tiểu học, cô cũng chỉ đọc được vài chữ.
Có lần cô nhìn về phía tên của Thẩm Ôn Đình một lúc lâu, cái miệng nhỏ của cô mới noi được một câu "Thẩm Ôn Ôn".
Mấy năm sau này, Văn Ý chê chữ "Đình"không dễ đọc, cô khăng khăng gọi "Thẩm Ôn Ôn" vài năm.
Mãi cho đến khi lên cấp hai, cô mới ngoan ngoãn gọi anh là "Thẩm Ôn Đình".
Sau này lớn lên, hai người tách nhau ra, Thẩm Ôn Đình rất ít khi nghe được tên gọi này từ miệng Văn Ý.
Đặt người lên giường xong, Thẩm Ôn Đình đắp kín chăn cho cô.
Đầu ngón tay ấm áp lướt qua khuôn mặt cô, dừng lại mấy giây, cảm nhận được làn da mềm mại dưới lòng bàn tay, sau đó thu lại.
"Ngủ ngon." Anh đặt lên trán Văn Ý một nụ hôn nhẹ.
Trong mơ, Văn Ý ngửi thấy mùi trà quen thuộc.
Càng đến gần, giấc mơ càng không rõ, bên tai còn có tiếng nước chảy.
Cô mở mắt ra, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cô nhìn chằm chằm cửa phòng tắm mấy giây.
Sau vài giây đầu óc trống rỗng, cô mới tiếp nhận sự thật Thẩm Ôn Đình đã về nước này.
Cô nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, đã một giờ rưỡi.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn không ngừng vang lên, Văn Ý bị quấy rầy nên có chút không kiên nhẫn.
Bản thân cô là người dễ cáu khi vừa mới tỉnh dậy, lúc này lại còn là nửa đêm bị đánh thức, ngọn lửa giận trong lòng cô không thể hạ xuống được.
Cô dứt khoát kéo chăn lên đỉnh đầu, trùm đầu lại.
Một lát sau, vất vả lắm cô mới buồn ngủ tiếp, trên mặt lành lạnh, chiếc chăn bị người khác vén lên,
Văn Ý tức giận nói, "Làm gì vậy!"
"Chăn không dùng để trùm đầu." Thẩm Ôn Đình nhìn cô rồi lên giường.
Anh chống nửa người, nhìn chằm chằn khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của cô, "Đánh thức em à?"
Văn Ý không muốn để ý đến anh, vừa tức giận vừa tủi thân quay lưng về phía Thẩm Ôn Đình.
"Mua nước hoa cho em." Thẩm Ôn Đình nói.
Đôi mắt Văn Ý sáng rực lên, cô ngoan ngoãn xoay người lại, "Miễn cưỡng tha thứ cho anh quấy rầy em ngủ."
Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm Văn Ý mấy giây, anh nằm xuống, giải thích với cô, "Nước hoa không phải anh làm vỡ."
Lúc anh trở vể, trong phòng đã nồng nặc mùi nước hoa.
Không phải anh đánh vỡ?
Văn Ý nghĩ một chút, hôm đó Ngải Tư Ngôn gọi cô ra ngoài, trước khi đi cô rất vội, lọ nước hoa kia ở ngay bên cạnh.
Trong phòng có một tấm thảm, cô không nghe thấy tiếng lọ vỡ.
Cô chột dạ nhìn Thẩm Ôn Đình, người đàn ông này giống như có thuật đọc ý nghĩ vậy, "Nhớ ra rồi à?"
"Ngủ thôi ngủ thôi." Văn Ý đổi chủ đề, nằm thẳng lại.
Cảm giác như có ai đó kéo chăn lên một chút, vừa đủ che đi phần cổ của cô.
Rồi sau đó Thẩm Ôn Đình hơi nghiêng người, với tay đến cái bàn ngay cạnh giường ngủ.
Văn Ý theo bản năng kêu lên, "Đừng tắt đèn!"
Văn Ý sợ tối, cho dù ngủ, cô cũng phải bật một cái đèn.
Động tác của Thẩm Ôn Đình ngừng lại, anh thấp giọng nói với cô, "Anh không tắt."
Văn Ý ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Ôn Đình đang chống nửa người trên người mình.
Từ góc độ của cô, vừa hay đối diện với yết hầu gợi cảm Thẩm Ôn Đình, còn có xương quai xanh nhỏ nhắn.
Ánh đèn không rõ, nhưng cũng đủ hấp dẫn.
Cô không nhịn được mà đưa tay ra, chọc chọc vào yết hầu Thẩm Ôn Đình.
Hình như cũng không khác gì với cái của cô, chẳng qua là yết hầu của Thẩm Ôn Đình hơi nổi lên thôi.
"Văn Ý." Giọng nói Thẩm Ôn Đình vang lên trên đỉnh đầu cô, trầm thấp lại hơi khàn.
Văn Ý ở như vừa mới tỉnh khỏi giấc mơ, cô vội vàng rút tay lại, ngượng ngùng nói, "Anh xong chưa?"
"Ừ." Văn Ý nhìn thấy yết hầu Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng lăn xuống, từ trong cổ họng bật ra một chữ.
Ánh mắt Văn Ý nhìn theo tay Thẩm Ôn Đình, vừa rồi anh lấy điện thoại.
Văn Ý xoay người lại đối mặt với Thẩm Ôn Đình, "Sắp đến sinh nhật ông nội rồi, anh định tặng gì?"
"Lá trà." Thẩm Ôn Đình liếc nhìn hộp thư, lúc này anh mới đặt điện thoại lên bàn.
Ông nội Thẩm thích uống trà, hằng năm Thẩm Ôn Đình đều tặng ông lá trà.
Văn Ý chê, "Không có ý tưởng gì mới."
Thẩm Ôn Đình nhắm hai mắt lại, làm việc cả ngày, bây giờ là lúc anh buồn ngủ.
Vậy mà cái vị nằm bên cạnh anh lại nói không ngừng, anh lặng lẽ thở dài, hỏi một câu, "Em tặng gì?"
"Tranh của em." Văn Ý nói, giọng nói còn mang theo vẻ đắc ý.
Thẩm Ôn Đình yên lặng.
Từ lúc học đại học đến giờ, sáu năm rồi, hằng năm Văn Ý sẽ tặng một bức tranh, cũng không có gì mới.
Cái mới duy nhất là nội dung của bức tranh.
Liếc mắt nhìn Thẩm Ôn Đình, hàng mi anh rũ xuống, nhìn có vẻ rất mệt mỏi, Văn Ý vội vàng nói, "Anh mau ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc nữa."
"Ừ." Thẩm Ôn Đình nhắm mắt lại.
Mới vừa rồi Văn Ý còn buồn ngủ, lúc này bên cạnh cô lại có thêm một Thẩm Ôn Đình, cô lại không buồn ngủ nữa.
Một lúc sau, cô gọi, "Thẩm Ôn Đình?"
Không có ai trả lời cô.
Văn Ý vươn tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc vào xương quai xanh của Thẩm Ôn Đình.
Thấy anh không có động tĩnh gì, Văn Ý lại chọc chọc vào yết hầu anh.
Chơi được một lúc lâu, cô buồn ngủ rồi mới thu tay lại.
Cảm giác không tệ..