Cả đời này của Thẩm Ôn Đình, đã từng nhìn thấy cực quang, đã từng nhìn thấy sao rơi.
Nhưng anh lại cảm thấy rằng, vạn vật trên thế gian này, cũng không chói mắt bằng cô trước mặt.
Lần đầu tiên cô nghiêm túc tỏ tình như vậy, hai tai Văn Ý đều đã đỏ lên, cô kéo chăn xuống một chút, cố gắng giảm bớt cảm giác ngột ngạt.
"Lặp lại lần nữa." Giọng nói của Thẩm Ôn Đình hơi run lên.
Văn Ý nghe vậy, một bàn tay nhỏ bé từ trong chăn vươn ra, vừa mới thò ra ngoài, đã bị Thẩm Ôn Đình nắm lấy.
Văn Ý gãi gãi vào lòng bàn tay anh, cô nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, "Thẩm Ôn Đình, em thích anh." Dừng lại một chút, Văn Ý nháy mắt với anh, "Chúc mừng anh, không phải yêu đơn phương nữa..."
Nụ hôn vừa dồn dập vừa mãnh liệt đột nhiên rơi xuống, đôi môi của cô dễ dàng bị người đàn ông cạy ra, không cho cô một chút thời gian nào để phản ứng lại, anh trực tiếp đi vào.
Nằm hôn không được thuận tiện cho lắm, Văn Ý chậm chạp vài giây, cô hôn trả lại, nhưng lại đụng phải răng anh.
Một mùi máu tanh lan ra giữa răng và môi, Văn Ý cảm thấy đau, đôi mắt ươn ướt bất mãn nhìn Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình cũng nếm ra được, động tác của anh chậm lại, nhẹ nhàng li3m lên vết thương của Văn Ý, cũng không chịu buông tha cho cô, sau đó anh câu lưỡi cô lên, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Văn Ý buộc phải chịu đựng hết những thứ này, cho đến khi Thẩm Ôn Đình hoàn toàn hôn đủ rồi, anh mới từ từ rời đi.
Thẩm Ôn Đình lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ôm cô vào lòng, dựa người vào vai cô hít thở.
Khuôn mặt Văn Ý đỏ bừng lên, người đàn ông này thật sự không phải là Liễu Hạ Huệ.
Không những không phải, mà phản ứng còn rất lớn.
Cơ thể căng cứng, Văn Ý hoàn toàn không dám động đậy, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi người đàn ông trên người mình, "Thẩm Ôn Đình, chỗ này không được đâu..."
Cái lều vải này không cách âm, chỗ này cũng không đủ lớn.
Thẩm Ôn Đình nghe thấy vậy, anh nhìn Văn Ý, "Đừng có nghĩ lung tung."
Văn Ý bĩu môi, cô cũng đâu có muốn nghĩ lung tung, vậy thì làm phiền anh có thể khống chế nửa người dưới của mình một chút được không?
Cô không nói nên lời, nhìn cái lều trên đầu mình, cái bóng đèn này, khiến cho Văn Ý có một loại cảm giác giống như đang ở trên bàn mổ.
"Mở miệng, để anh kiểm tra chút nào." Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh đột nhiên nói.
"A..." Văn Ý ngoan ngoãn mở miệng ra.
Ánh đèn quá tối, Thẩm Ôn Đình mở đèn trên điện thoại lên.
Quả thật môi dưới có một vết thương nhỏ, nhưng mà cũng không quá nghiêm trọng, bây giờ không còn chảy máu nữa, chẳng qua là để lại một vết hồng hồng.
"Đau không?" Thẩm Ôn Đình rất bình tĩnh, nhưng anh vẫn nằm trên người Văn Ý, nhìn không giống anh chút nào.
"Bây giờ không đau." Văn Ý lẩm bẩm nói, đôi mắt nhỏ nhìn rất ai oán, "Anh là chó à?"
"Anh xin lỗi, nhất thời không nhịn được." Thẩm Ôn Đình ôm lấy Văn Ý, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
Là một nụ hôn rất nhẹ, nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Văn Ý nhìn anh, Thẩm Ôn Đình bây giờ, giống như là đổi thành một người khác vậy, rất dính người.
Cô hơi nghiêng người, lại bị Thẩm Ôn Đình ôm vào trong lòng.
Mũi cô áp lên ngực anh, hương trà lành lạnh xộc vào trong chóp mũi.
"Văn Ý, anh rất vui." Giọng nói của Thẩm Ôn Đình vang lên trong màn đêm yên tĩnh, xung quanh im lặng trở lại, ngay cả âm thanh nói chuyện của Ngải Tư Ngôn cũng biến mất.
Chỉ có Thẩm Ôn Đình và giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh.
Văn Ý hơi ngượng ngùng, cô nhỏ giọng hỏi anh, "Vui cỡ nào?"
Thẩm Ôn Đình thở dài một tiếng, "Vui đến nỗi muốn trừng phạt em ngay lập tức."
Văn Ý: "..." Em hoài nghi là anh đang lái xe*, hơn nữa em còn đang nắm chắc chứng cứ!
(*) Lái xe, ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ hành vi kể chuyện cười 18 +, phân phát tài nguyên cho mọi người.
[Baidu]
"Anh chờ lâu lắm rồi, suýt chút nữa đã lật mai rùa của em lên luôn rồi." Thẩm Ôn Đình tiếp tục nói, đầu ngón tay ấm áp quấn lấy tóc cô, nhẹ nhàng quấn một vòng.
Văn Ý không nhịn được mà hỏi anh, "Bao lâu vậy?"
Thẩm Ôn Đình im lặng không trả lời.
Chờ đợi quá lâu, cho đến khi nghe thấy cô nói vậy, anh cảm thấy có hơi không chân thực.
Một đêm không mộng mị, Văn Ý ngủ rất ngon.
Chỉ là cô lại mơ thấy những chuyện trước kia.
Lúc còn học cấp ba, thành tích của Thẩm Ôn Đình rất tốt, lúc cô học lớp chín, đã bị Thẩm Ôn Đình ép học kèm.
Có một lần Thẩm Ôn Đình gục xuống bàn ngủ, cơn thèm muốn sắc đẹp của cô nổi lên, cô lén hôn cậu thiếu niên đang chìm trong giấc mộng.
Đó là ký ức xấu hổ của một thiếu nữ mới lớn.
Sau khi tỉnh mộng, cậu thiếu niên mà cô đã lén hôn khi đó đang nằm ngủ bên cạnh mình.
Năm tháng lặng lẽ trôi qua, dòng chảy thời gian vượt qua sông dài, nhưng cậu thiếu niên vẫn ở đó.
Thẩm Ôn Đình vẫn chưa tỉnh lại, hàng mi dày tự nhiên rũ xuống.
Trong lòng Văn Ý cảm thấy ngứa ngáy, cô không nhịn được mà chọc chọc lên đó.
Hàng mi khẽ động đậy, Thẩm Ôn Đình vẫn không tỉnh.
Cô lại chọc chọc lên khuôn mặt của Thẩm Ôn Đình, đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Cô liều mạng dưỡng da thì da mới đẹp được, còn người đàn ông này cẩu thả như vậy, cũng không thấy da anh xấu chút nào.
Nhìn thấy mí mắt và hàng mi của anh khẽ động đậy, Văn Ý nói, "Mau dậy đi."
"Hơi buồn ngủ." Thẩm Ôn Đình hơi cọ cọ vào vai Văn Ý, giống như đang làm nũng vậy.
Cơ thể Văn Ý căng thẳng, trái tim cô lại đập loạn lên.
Cô nín thở, cố gắng ổn định lại hô hấp, giọng nói cũng mềm mại hơn được một chút, "Vậy ngủ thêm một lát nữa nhé?"
"Ừ." Thẩm Ôn Đình đến bên cạnh Văn Ý, nhẹ nhàng cọ vào mặt cô, để lại một nụ hôn rất nhẹ.
Văn Ý: "!" Tim ơi, màyphải bình tĩnh, đừng có nhảy ra ngoài nhé!
Ngủ thêm một tiếng nữa, ngay cả những người đang đợi bên ngoài cũng bắt đầu nói đùa, "Mặt trời lên cao qua đầu rồi, Thẩm tổng, cậu xem có phải nên dậy rồi không?"
Một câu trêu chọc, không ai khác ngoài tên Phương Dịch không sợ kia.
Từ sau khi ôm được người đẹp về, Phương Dịch đích lá gan liền càng ngày càng lớn, hiện đang nhạo báng Thẩm Ôn Đình cùng Văn Ý cũng không sợ.
Thẩm Ôn Đình và Văn Ý bị mấy tiếng này đánh thức, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài, Cố Phương Nguyên đang chuẩn bị bữa sáng, anh thấy vậy thì lại đùa một câu, "Sao lại trễ vậy?"
"Nằm ườn trên giường." Văn Ý ngáp một cái.
Cô lấy cốc giấy dùng một lần đánh răng rồi rửa mặt đơn giản.
Ngải Tư Ngôn ở bên cạnh nhìn cô, "Ngày hôm qua động tĩnh ở lều các cậu lớn lắm đấy."
Lục Y Y cũng dùng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn Văn Ý, "Em cũng nghe thấy."
Văn Ý suýt chút nữa thì uống luôn cả nước súc miệng, cô lấy khăn giấy ướt lau mặt, cô bình tĩnh nói, "Mọi người nghe nhầm rồi."
"Không thể nào!"
Văn Ý liếc nhìn Phương Dịch ở bên cạnh, cô bình tĩnh ụp nồi, "Ba cái lều vải kế nhau, không phải là do Phương Dịch đói khát quá không nhịn được, ép buộc Cố Phương Nguyên sao."
Ngải Tư Ngôn: "..." Ác quá, vẫn là anh Văn ác.
Vừa rồi là do Thẩm Ôn Đình buồn ngu không chịu dậy, bây giờ đến lượt cô.
Cô đứng tựa vào vai Thẩm Ôn Đình, Văn Ý làm nũng, "Lát nữa em muốn đi cáp treo xuống."
Đôi mắt đen láy của Thẩm Ôn Đình quay lại nhìn Văn Ý, không nói nên lời.
Bình thường cái kiểu không trực tiếp đồng ý, rất có thể là không đồng ý rồi.
Văn Ý vội vàng nói, "Mệt lắm, miệng vẫn còn đau, vừa rồi ăn bánh mì còn bị răng đụng vào."
Văn Ý tố cáo hành động xấu xa của Thẩm Ôn Đình.
Cuối cùng Thẩm Ôn Đình không biết phải làm sao, đành phải đưa người đi ngồi cáp treo.
Từ sau ngày hôm đó, Thẩm Ôn Đình dính lấy Văn Ý hai ba ngày, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Văn Ý hơi tức giận, lúc cô định ám chỉ anh, xui xẻo sao bà dì cả của cô lại đến.
Lần này thì không đau, dù sao thì uống thuốc bắc lâu như vậy cũng không phải là uổng công.
Chỉ là bụng dưới sưng lên, vẫn sẽ có cảm giác khó chịu.
Cô dựa vào chiếc giường nhỏ trong phòng làm viếc, Văn Ý vừa cầm bút, vừa nhìn cái laptop trống không bên cạnh, rơi vào trầm tư.
Lần trước vừa mới giao bản thảo xong, sao mà mới chớp mắt một cái đã qua mười ngày rồi? Nội dung mới còn chưa có chút gợi ý nào, Văn Ý hận đến nỗi muốn cắn đứt ngòi bút.
Cô ngẩn người một lúc lâu, cho đến khi Thẩm Ôn Đình xử lý xong công việc, công việc của cô vẫn chưa hoàn thành.
Trên bụng bỗng nhiên có cảm giác ấm áp, Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình, cô làm nũng, "Viết không nổi."
Cô ném bút đi, đưa cái laptop trống không cho Thẩm Ôn Đình, "Nếu cứ không nghĩ ra thế này, Tiểu Minh lại giục em."
Thẩm Ôn Đình lấy laptop đặt sang bên anh, "Anh viết giúp em."
Hai mắt Văn Ý sáng lên, ngoại trừ sáu năm xa cách ra, cuộc sống của cô vẫn luôn có Thẩm Ôn Đình, hơn nữa trí nhớ của anh còn tốt hơn cô nhiều.
Văn Ý giả vờ trốn tránh, cô nghiêm túc nói, "Không hay lắm đâu, dù sao cũng là việc của em."
Thẩm Ôn Đình hơi trầm ngâm, "Ừ, đúng là không hay lắm."
Văn Ý: "??" Em tùy tiện nói một chút, sao anh lại không kiên trì vậy?
Anh nhìn thấy hết biểu cảm tức giận trên khuôn mặt của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình ôm cô từ trên giường lên, đi vào phòng ngủ chính, "Giúp em viết thì được lợi gì?"
Văn Ý nằm trên vai Thẩm Ôn Đình, cô nhìn người đàn ông này, cô nghiêm túc nói, "Thẩm Ôn Đình, anh cảm thấy mình trở nên xấu xa rồi à?"
Thẩm Ôn Đình vững vàng đặt cô xuống giường, "Sao lại nói vậy?"
"Trước đây anh giúp em không cần báo đáp, chí công vô tư." Văn Ý tố cáo.
Rèm cửa còn đang mở, Thẩm Ôn Đình vươn tay ra kéo lại, lúc này anh mới quay đầu lại, nhìn Văn Ý đang ở trên giường, "Chẳng qua là anh đột nhiên tỉnh ngộ, có người không có lương tâm, dù sao thì anh cũng phải đòi quyền lợi cho mình."
Có người không phải là cô!
Văn Ý chắc chắn rằng người đàn ông này thay đổi rồi, càng ngày càng giống chó!
Cô tức giận kéo cái chăn nhỏ lên đắp kín mình, trong lòng Văn Ý đang suy tư.
Thẩm Ôn Đình cũng không giục cô, anh lấy quần áo đi tắm.
Anh tắm xong rồi đi ra, Văn Ý vẫn đang duy trì tư thế ban nãy, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi.
Anh nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi ngủ rồi.
Tắt cái đèn lớn đi, Thẩm Ôn Đình lên giường, anh dựa vào thành giường, "Nghĩ xong chưa?"
Văn Ý suy nghĩ một lúc lâu mới thử dò hỏi anh, "Chia cho anh 20% tiền nhuận bút."
Thẩm Ôn Đình: "Anh không thiếu tiền."
Cũng phải, giá của Văn Ý còn không bằng một số không của Thẩm Ôn Đình.
"Vậy anh muốn cái gì?" Văn Ý bế tắc, cô đoán tới đoán lui không bằng trực tiếp hỏi cho rồi.
Thẩm Ôn Đình giúp cô nới lỏng búi tóc trên đầu, Văn Ý cảm nhận được hô hấp của anh phả lên trán cô, "Hôn chúc ngủ ngon."
Văn Ý hơi run lên, đôi môi mỏng của anh đã rơi xuống, "Mỗi ngày một cái."
Văn Ý: "..." Trái tim của cô lại bắt đầu không nghe lời rồi.
-
Cuối tuần đến biệt thự Yên Thủy, Lạc Lạc, cậu bé đã theo ba mẹ ra nước ngoài cuối cùng cũng về rồi, đôi chân ngắn cũn cỡn ở bên cạnh ông nội Thẩm, mỉm cười ngọt ngào.
Vừa nhìn thấy Văn Ý đến, cậu bé ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, đôi chân ngắn chạy bạch bạch bạch rất nhanh, trực tiếp ôm lấy eo Văn Ý.
Con nít lớn rất nhanh, mới có một khoảng thời gian không gặp, Lạc Lạc lại cao hơn không ít, "Ra nước ngoài chơi vui không?"
Lạc Lạc gật đầu lia lịa, "Bên đó có rất nhiều chị gái xinh đẹp." Cậu nhóc nhìn Văn Ý, giọng nói non nớt của cậu nhóc vang lên, "Nhưng mà Lạc Lạc vẫn cảm thấy chị xinh nhất."
Cái miệng nhỏ này ngọt thật đấy, nếu mà Thẩm Ôn Đình biết nói chuyện ngọt như đứa nhỏ này, đoán chừng cô đã bị dụ từ lâu rồi.
Văn Ý ôm lấy Lạc Lạc, cô nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, "Có muốn ôm một chút không?"
Thẩm Ôn Đình khẽ lắc đầu.
"Đừng có từ chối nhanh như vậy, Lạc Lạc sẽ buồn đó." Văn Ý hôn lên mặt Lạc Lạc một cái, cô nhìn Thẩm Ôn Đình, "Thử một chút nhé?"
Lạc Lạc cũng rất ngoan, cậu nhóc đưa tay về phía Thẩm Ôn Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp có hơi bối rồi, "Anh ôm."
Thẩm Ôn Đình không còn cách nào, đành phải nhận lấy cậu nhóc từ trong tay Văn Ý.
Cơ thể của con nít rất mềm mại, Thẩm Ôn Đình có chút ngẩn người, trong chóp mũi vẫn còn thơm mùi sữa của Lạc Lạc.
Văn Ý bỏ một lớn một nhỏ lại, cô chạy đến bên cạnh ông nội Thẩm, giúp ông bóp vai, "Ông nội, con muốn tố cáo.
Con bảo Thẩm Ôn Đình dạy con chơi cờ, anh ấy không tình nguyện lắm, lần này ông dạy con nhé."
Ông nội Thẩm hừ một tiếng rồi nói, "Con đấy, trước đây không biết đã từng nói là sẽ học bao nhiêu lần, chẳng phải nửa chừng con đã bỏ chạy rồi sao.
Cái tính này của con, sao có thể ngồi yên ngoan ngoãn chơi cờ được chứ?"
"Vậy nói không chừng, bây giờ con có thể ngồi yên thì sao." Văn Ý bất mãn nói.
Ông nội Thẩm: "Lần này không chạy nữa?"
"Tuyệt đối không chạy!"
Sau bữa cơm tối, Lạc Lạc về nhà, để lại một đống khối gỗ.
Văn Ý nhìn hai lần, lòng ham chơi của cô lại nổi lên, cô kéo Thẩm Ôn Đình qua ngồi, "Cùng chơi không?"
"Những thứ này là đồ chơi của trẻ con." Thẩm Ôn Đình ngồi bên cạnh, đưa trái cây cho cô, "Ăn chút trái cây đi."
"Ai nói vậy, người lớn cũng có thể chơi mà." Văn Ý nói, cô nhìn quả cam trên tay anh, không muốn bóc, "Đút em đi."
Thẩm Ôn Đình rất nghe lời, ngón tay thon dài bóc vỏ cam, đút từng miếng từng miếng một vào miệng Văn Ý.
Văn Ý nhìn anh, cô xấu tính cắn đầu ngón tay anh không chịu buông ra, đầu lưỡi cô còn vô tình lướt qua đầu ngón tay anh.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối xuống, "Buông ra."
Văn Ý cũng không dám làm bậy, cô nuốt miếng cam kia xuống, lại quấn lấy Thẩm Ôn Đình, "Chất thành một đống rồi, không chơi thì phí lắm."
Thẩm Ôn Đình nghe thấy vậy thì nhìn cô, gần đây lá gan của cô lớn thật, sai khiến anh, còn muốn gì được đó nữa.
Thẩm Ôn Đình tiện thể ngồi xuống thảm với cô, "Chỉ chơi thôi sao?"
"Nếu không thì sao?" Văn Ý liếc nhìn anh một cái, "Muốn thi không?"
Thẩm Ôn Đình nhàn nhạt lên tiếng, "Thắng thì được lợi gì?"
Con ngươi của Văn Ý đảo qua đảo lại, cô suy nghĩ một chút, lại sợ bị ông nội Thẩm nghe được, cô đành phải đến gần Thẩm Ôn Đình, cô cúi người xuống nói nhỏ bên tai anh, "Vậy nếu em thắng, sau này anh cho em đến quán bar mỗi tháng một lần nhé?"
Khoảng thời gian này Văn Ý thật sự bị quản rất nghiêm, cô rất nhớ quán bar.
Hơn nữa đến quán bar cũng chỉ là uống một chút rượu, nghe nhạc một chút, cũng không có làm chuyện không có tính người gì.
Thẩm Ôn Đình suy nghĩ một chút, "Vậy nếu anh thắng thì sao?"
Văn Ý nghi ngờ nhìn anh, "Anh từng chơi cái này rồi à?"
Theo như cô biết, Thẩm Ôn Đình hoàn toàn không có tuổi thơ, anh cũng không thèm chơi mấy thứ đồ chơi này.
Từ khi Văn Ý có thể nhớ được, người đàn ông này chỉ đam mê học hành, lạnh tanh không có tí cảm xúc nào.
Thẩm Ôn Đình: "Không có." Nhưng mà chưa từng chơi không có nghĩa là không chơi giỏi.
Không chơi mà vẫn tự tin như vậy? Văn Ý nghiêm túc phân tích thực lực của Thẩm Ôn Đình, cô quyết định không cần phải đào hố chôn mình, "Thôi bỏ đi, không chơi."
Cô định đứng dậy, lại bị Thẩm Ôn Đình kéo về, trọng tâm không vững, cô trực tiếp ngã vào lòng Thẩm Ôn Đình, ngồi trên đùi anh.
"Ôi chao, mấy người trẻ tuổi bây giờ..." Ông nội Thẩm ở bên cạnh vui vẻ chống gậy đứng dậy, "Ông nội về phòng đọc sách đây, không quấy rầy hai cái miệng nhỏ các con nữa."
Bị hành động của Thẩm Ôn Đình làm cho chú nai trong lòng cô điên cuồng chạy loạn, Văn Ý chọc chọc vào ngực Thẩm Ôn Đình, "Em không thi với anh, dù gì em nhất định sẽ thua."
Thẩm Ôn Đình nhướng mày, quả thật đã thông minh hơn hồi nhỏ nhiều.
Chẳng qua là, miếng thịt đã đến miệng, anh không thể nào bỏ qua.
Ôm lấy vòng eo thon thả của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang không an phận, "Ngoan một chút." Anh không phải Liễu Hạ Huệ, Văn Ý mà còn lộn xộn nữa, anh không thể đảm bảo rằng mình sẽ không làm gì.
Anh tiện tay rút một khối gỗ ra.
Anh huơ huơ khối gỗ, sau đó sập đổ hoàn toàn.
Văn Ý há hốc mồm trợn mắt nhìn, "Anh cố ý?" Trình độ này có thể lừa ai chứ.
Thẩm Ôn Đình không nói gì, anh tiếp tục dụ dỗ cô, "Lần này em thắng, anh cho em đến quán bar."
Sức cám dỗ quá lớn, chỉ cần cô thắng, cô sẽ được tự do, cũng không cần phải lén lút nữa.
Do dự một lúc, Văn Ý hỏi anh, "Vậy anh muốn gì?"
"Rất đơn giản, không cần phải lo lắng."
Văn Ý: "..." Sao em lại cảm thấy bất an như vậy chứ.
Chín giờ rưỡi, Văn Ý tức giận ngồi trong phòng làm việc, cô cầm cây bút trong tay, không biết làm sao mới viết xuống được, "Thẩm Ôn Đình anh nghiêm túc đấy à?"
Đã là thời buổi nào rồi, lại còn bắt cô viết Ba chương ước pháp! Hơn nữa tại sao lại là cô viết! Mất mặt, quá mất mặt, đúng là không nên tin vào mấy lời mà người đàn ông này nói.
Thẩm Ôn Đình gật đầu, anh chỉ vào chỗ trống, "Điều thứ nhất, không được phép uống say."
Tuy tửu lượng của Văn Ý tuy tốt, nhưng sau khi cô uống say thì cực kỳ tệ.
Sau khi uống say, cô hoàn toàn muốn dỡ nhà.
Không chỉ như vậy, còn hành hạ người khác, quấn lấy anh đòi ăn "đậu hũ", đến lúc quan trọng thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Điều này cũng được, Văn Ý ngoan ngoãn viết vào.
"Điều thứ hai, không được phép trêu đùa đàn ông."
Cái này Văn Ý không phục, cô lập tức phản bác, "Em trêu đùa đàn ông lúc nào?"
Thẩm Ôn Đình nhìn cô một cái, đếm kỹ tội của cô, "Hồi năm hai đại học, đàn anh khoa IT.
Năm thứ ba đại học, luật sư nhỏ.
Năm thứ tư đại học..."
Văn Ý: "..." Cô cuối cùng cũng biết tại sao ngày hôm đó Thẩm Ôn Đình nói, bàn về tính phong lưu, cô không kém hơn Lục Y Y rồi, còn nhớ đến tận bây giờ.
"Ngưng ngưng ngưng, đây cũng là chuyện của mấy năm trước rồi, sao anh còn bới móc chuyện cũ?" Văn Ý bực bội, cô bắt lấy tay anh cắn một cái, không nhẹ không nặng, nhưng cũng để lại dấu, "Anh còn nhờ người giám sát em em còn chưa tính sổ đâu đấy."
"Không phải giám sát, là bảo vệ.
Chỉ là anh không biết, em phong lưu như vậy, làm vậy có hơi thừa." Giống như con em nhà giàu bọn họ, luôn sẽ khiến người khác bận tâm đến.
Khi đó Thẩm Ôn Đình ở nước ngoài, nếu như Văn Ý có chuyện gì thì anh cũng không thể về ngay được, chỉ có thể nhờ người bảo vệ cô.
Đối mặt với ánh mắt thâm ý của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý khẽ ho một tiếng, có chút chột dạ.
Ở trường đại học có rất nhiều cám dỗ, cũng có rất nhiều anh chàng đẹp trai, cô không thể khống chế được bản thân, cô trêu đùa một chút cũng là chuyện bình thường.
"Thật ra thì em cũng không có làm gì, chỉ là trêu chọc một chút mà thôi." Văn Ý nói, ngay sau đó cô lại cảm thấy là lạ ở đâu đó, "Không đúng, cho dù em trêu chọc thì sao! Ai mà không có quá khứ chứ."
"Anh nhớ là lúc em mười tám tuổi, chuyện hôn ước đã định rồi." Thẩm Ôn Đình nhéo mặt Văn Ý, anh nhàn nhạt nói, "Văn Ý, em hồng hạnh vượt tường mà còn tự tin không sợ như vậy à?"
Được, anh nói rất có lý.
Lúc này Văn Ý hoàn toàn không dám phản bác, cô ngoan ngoãn viết điều thứ hai, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình, có chút buồn bực.
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, rút tờ giấy trước mặt cô đi, "Điều thứ ba nói sau."
"Ồ." Văn Ý nằm ở trên bàn, cô không lên tiếng, khi thì cô lười biếng híp mắt nhìn anh, khi thì cô nghoẹo đầu nhìn anh, "Vậy em có thể trêu anh không?"
Thẩm Ôn Đình im lặng một lúc lâu, vành tai anh hơi đỏ lên,
"Ừ.".