Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 51-52: 51: Ngoại Truyện 4 Chuẩn Bị Mang Thai - 52: Ngoại truyện 5. Mang thai



51: Ngoại Truyện 4 Chuẩn Bị Mang Thai


Đối với chuyện mang thai này, Văn Ý vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tháng ba năm sau đi kiểm tra lại, cơ thể gần như đã phục hồi.
Sau đó lại dùng mọi cách để quấy rầy Thẩm Ôn Đình rất lâu, nhưng anh vẫn không chịu thỏa hiệp.

Cuối cùng Văn Ý không còn cách nào, sau khi thỉnh giáo Lục Y Y, cô chọc thủng bao cao su.
Buổi tối, cô cố ý mặc một bộ đồ ngủ rất gợi cảm.

Nhiệt độ vào ban đêm hơi thấp, Văn Ý không chịu nổi mà chui vào trong chăn, cô chán nản nghịch điện thoại.
WeChat hiện lên một tin nhắn.
Lục Y Y: Kế hoạch đã thực hành chưa?
Văn Ý: Đang thực hành, Thẩm Ôn Đình vẫn chưa về.
Lục Y Y: Bên em có vài tư thế để dễ thụ thai, chị có muốn xem thử không?
Văn Ý: "??" Chị nghi ngờ em đang phân phát tài nguyên 18 +, hơn nữa còn có chứng cứ.
Do dự hai ba giây, Văn Ý bình tĩnh từ chối: Không hay lắm đâu.
Lục Y Y: Dáng người của nam chính rất đẹp.
Sau đó Lục Y Y gửi đến một tấm ảnh chụp màn hình, người để trần.

Để lộ nửa thân trên, cơ bụng tám múi, giá trị nhan sắc cũng rất cao.
Văn Ý cắn răng, cô bị sắc đẹp trước mặt mê hoặc: Gửi đến đi.
Còn là một đoạn phim "nghệ thuật", giai đoạn đầu rất dài.

Văn Ý xem đến nỗi sắp ngủ thiếp đi, cô kéo thanh tiến độ, nhìn thấy nam nữ chính bắt tay vào việc.
Văn Ý tỉnh táo hơn được một chút, cô đang tập trung xem, bên cạnh giường lõm xuống.

Xung quanh có hương trà thoang thoảng bay tới, ngón tay cô run lên, cô còn chưa kịp tắt màn hình, một bàn tay vươn ra trước mặt cô, lấy điện thoại đi.
Trái tim Văn Ý run lên, cô lặng lẽ dịch sang mép giường, lắp bắp giải thích, "Đây là một bộ phim tình cảm bình thường."
Không ngờ bên trong điện thoại lại vang lên tiếng r3n rỉ vô cùng quyến rũ.

Tiếng rên, Văn Ý khóc không ra nước mắt, cô muốn mở miệng giải thích lần cuối, Thẩm Ôn Đình lại hờ hững liếc nhìn cô một cái, Văn Ý lập tức sợ hãi.
Âm thanh trong điện thoại hơi dừng lại, cũng không biết là Thẩm Ôn Đình đã làm gì, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ gõ vài cái, sau đó anh ném điện thoại lại cho Văn Ý.
Văn Ý vội vàng nhìn xem, video đã bị xóa hoàn toàn, màn hình điện thoại hiển thị cuộc trò chuyện giữa cô và Lục Y Y, cũng không biết là bí mật nhỏ của hai người đã bị Thẩm Ôn Đình nhìn thấy được bao nhiêu rồi.

Cô ho nhẹ một tiếng, Văn Ý giải thích, "Chỉ là..."
"Học tư thế?" Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, "Em thấy tư thế bình thường chán à?"
Văn Ý: "..." Đây là mấy từ "táo bạo" gì vậy! Chẳng phải hình tượng của anh là lạnh lùng cấm dục sao?
"Không có, chỉ là em chán nên xem một chút thôi." Văn Ý chui ra khỏi chăn, cô nói, "Anh có mệt không, em xoa bóp cho anh thả lỏng một chút nhé."
Văn Ý ở trước mặt, mặc một chiếc áo ngủ cổ V khoét sâu, làn da mịn màng như ẩn như hiện, cám dỗ hơn bình thường nhiều.
Yết hầu Thẩm Ôn Đình trượt nhẹ xuống, anh tiếp tục nói chủ đề vừa rồi, "Anh nhớ là trước đây em cũng đã từng lén xem qua rồi."
Năm tháng tuổi trẻ, ai cũng sẽ tò mò về những chuyện mà mình không biết.

Văn Ý lén xem hai lần, toàn bộ đều bị Thẩm Ôn Đình bắt được.

Cô bị anh dạy dỗ một lúc, bị phạt viết bản tự kiểm điểm.
Nỗi sợ bị phạt viết bản tự kiểm điểm vẫn còn đó, Văn Ý nghiến răng, cô trực tiếp ôm lấy Thẩm Ôn Đình, "Đã khuya rồi, hay là chúng ta làm những chuyện nên làm đi?"
Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nhìn cô, anh không hề động đậy, "Cùng anh đến phòng làm việc, viết bản kiểm điểm."
Văn Ý: "..." Khốn kiếp!
Dùng lực đè lên giấy, Văn Ý cũng suýt chút nữa thì cắn đứt bút.

Trên người được khoác một chiếc áo khoác, hoàn toàn không nhìn được dáng người quyến rũ của cô.
"Viết xong rồi!" Viết hơn bốn trăm chữ, bày tỏ sự bất mãn.
Thẩm Ôn Đình nhìn sơ qua, "Không đủ thành ý."
Văn Ý nổi giận, "Vậy mà không có thành ý à? Từng chữ từng chữ một đều do em viết đấy."
Đúng vậy, chẳng qua là nội dung trên đó thật sự không mạch lạc và không thể tạo thành câu hoàn chỉnh, còn sử dụng rất nhiều câu tục ngữ không liên quan, hoàn toàn là thêm vào để đủ số chữ mà thôi.
Gấp bản kiểm điểm bỏ vào trong ngăn kéo, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, anh đưa tay về phía cô, "Đến đây."
Không đi!
Cơ thể nhẹ bẫng, Văn Ý bị Thẩm Ôn Đình bế lên, đè lên trên bàn.

Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, "Chúng ta đổi chỗ đi."
Văn Ý: "!!"
Đợi đã, bao cao su trong phòng làm việc vẫn chưa bị chọc thủng!
Kế hoạch tác chiến lần đầu tiên tuyên bố thất bại, Văn Ý không những bị viết bản kiểm điểm, cô còn bị hành hạ đau hết cả lưng.
Sau chuyện này, Lục Y Y thông cảm nhìn cô, giúp cô suy nghĩ kế hoạch tác chiến lần hai.
Ngải Tư Ngôn đưa cho cô một ly trà sữa, thở dài nói, "Hôn nhân quả nhiên là nấm mồ của phụ nữa."
Văn Ý ghét bỏ liếc nhìn Ngải Tư Ngôn, "Yên tâm, cậu cũng sẽ vào nấm mồ này nhanh thôi."

Phương Dịch cũng đã cầu hôn rồi, chẳng qua là Ngải Tư Ngôn chần chừ, nói là muốn chọn ngày lành tháng tốt.

Văn Ý đoán rằng với tính kiên nhẫn của Phương Dịch, nhiều nhất là hai ba tháng nữa, anh ta sẽ bắt người vào sổ hộ khẩu của mình.
Ngải Tư Ngôn cắn ống hút, "Phương Dịch không thích trẻ con."
Văn Ý: "Nhóm DINKs à?"
(*) DINKs (Double Income No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.

DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.
"Kiểu vậy." Ngải Tư Ngôn xé một gói khoai tây chiên, "Thôi cứ thuận theo tự nhiên đi."
Lục Y Y nhìn hai người bọn họ, thở dài nói: "Quả nhiên, yêu xong rồi chia tay vẫn tốt hơn."
Văn Ý: "..."
Suy nghĩ của Trap Queen đúng là khác biệt.
Văn Ý bị Thẩm Ôn Đình xoay vòng vòng, cô từ chối kế hoạch tác chiến lần thứ hai, buổi tụ tập của hội chị em kết thúc, cô về biệt thự Yên Thủy, dựa lên ghế sofa trầm tư.
Ngày cuối tuần, ngày lành tháng tốt để làm một chú cá mặn.

Chú cá mặn họ Văn đau eo, sau đó lại ra ngoài một chuyến, bây giờ rất đói.
Cô nhìn Thẩm Ôn Đình đang ở bên cạnh đọc sách, Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, "Em đói rồi!"
Mới sáu giờ, một tiếng trước, Văn Ý mới ăn hai chén cơm.
Thẩm Ôn Đình sờ lên cái bụng căng tròn của cô, anh trực tiếp từ chối, "Lát nữa mới được ăn."
"Vậy anh lấy trái cây đến cho em đi." Văn Ý đang bực bội, cô muốn dày vò Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình tốt tính đi lấy cho cô một ít trái cây, anh liếc nhìn mấy vết hôn không giấu được trên cổ cô, anh bình tĩnh nói, "Mấy kiểu quần áo thế này sau này đừng mặc nữa, dễ bị lạnh."
Anh không hiểu thế nào là quyến rũ à?
Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, "Không lẽ anh không muốn xé nó ra, không thấy quyến rũ chút nào sao?".

Thật ra là có.

Chính vì vậy, tối hôm qua mới có thể dày vò cô trễ như vậy.
Văn Ý há hốc miệng ra, Thẩm Ôn Đình cắt một miếng táo rồi đút vào miệng cho Văn Ý, "Không sợ đau eo thì cứ mặc."
Ngọn lửa nhỏ của Văn Ý ngay lập tức bị dập tắt, một chút cũng không còn.
Cô gặm miếng táo giống như một chú chuột, một lúc lâu sau, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Ôn Đình, "Sinh một đứa đi."
Thẩm Ôn Đình im lặng một lúc, "Được."
-
Mấy ngày chuẩn bị mang thai cũng không dễ dàng gì, Văn Ý nhìn chằm chằm vào bát thuốc bắc đen kịt trước mặt, sống chết không chịu uống.
Thẩm Ôn Đình hơi xụ mặt xuống, "Mở miệng ra."
Văn Ý lắc đầu, cô thương lượng, "Đợi lát nữa em uống?"
Trước kia có lần cô bị ho, Văn Ý đã uống rất nhiều thuốc tây nhưng không đỡ.

Cuối cùng ông nội Thẩm tìm một bác sĩ Trung y, mỗi ngày đều đưa thuốc cho Văn Ý uống, mới đỡ hơn một chút.

Sau khi tình hình chuyển biến tốt, cô nhóc này đổ thuốc bắc vào cái cây bên cạnh.
Sau đó bị Thẩm Ôn Đình phát hiện được, mỗi lần cô uống thuốc bắc cũng phải xem cô uống hết mới được.
Thẩm Ôn Đình ngồi im không nhúc nhích, anh đưa thuốc bắc cho cô, bình tĩnh nói, "Muốn anh đút em uống à?"
Văn Ý: "...!Em tự uống."
Cô bóp mũi, Văn Ý bĩu môi nhìn Thẩm Ôn Đình, uống một hơi hết sạch.

Đầu lưỡi vẫn còn vị đắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý nhăn lại, cô nhét một viên kẹo vào miệng, Văn Ý li3m li3m, cô lầm bầm oán trách anh, "Tại sao khi mang thai người mệt mỏi luôn là phụ nữ vậy."
Quá không công bằng.
Thẩm Ôn Đình có thể vì Văn Ý mà làm rất nhiều chuyện, duy chỉ có chuyện này anh không thể làm gì.

Anh đau lòng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, trên môi còn có chút vị đắng, "Vất vả rồi."
Văn Ý kiêu ngạo nhìn anh, "Biết em vất vả thì đối xử với em tốt một chút."
Thẩm Ôn Đình nói theo cô, "Ngoại trừ ngân hà trên trời, dưới biển sâu dưới đáy sông, em muốn gì anh cũng cho em."
Văn Ý nháy mắt một cái, cô cố ý trêu chọc Thẩm Ôn Đình, "Vậy em muốn chàng trai trẻ đẹp trai"
Thẩm Ôn Đình ngồi im không động đậy, anh liếc nhìn cô, "Vậy thì em cứ nghĩ đi."
Văn Ý: "..." Hơ, đàn ông mà.

Mỗi lần Văn Ý uống thuốc bắc, cả nhà đều quan tâm, có mấy lần ông nội Thẩm nhìn thấy mà đau lòng, ông trách móc Thẩm Ôn Đình, "Tuổi còn trẻ, muốn sinh con làm gì, Tiểu Ý thích đồ ngọt, sao lại để con bé uống mấy thứ thuốc bắc này."
Thẩm Ôn Đình cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể an ủi ông nội Thẩm, "Mang thai ảnh hương rất lớn đến cơ thể, cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian."
"Vậy nên sinh con sớm như vậy làm gì!" Ông nội Thẩm trách mắng, ông vỗ vỗ lên tay Văn Ý, "Con xem dáng vẻ ngốc nghếch của mình này, lại còn không biết gì.

Phụ nữ mang thai một lần ngốc ba năm, sao con lại ngốc vậy chứ."
Văn Ý hừ một tiếng, cô dịu dàng nói, "Ông nội, ông nói vậy không đúng đâu, con thông minh lắm đấy."
Ông nội Thẩm tức giận nhìn cô, "Ngày hôm qua còn không cẩn thận làm vỡ bình sứ màu tím của ông, sao lại vụng về giống như một đứa nhóc vậy chứ."
Văn Ý khẽ run.
Làm vỡ bình sứ màu tím, là chuyện khi cô cò học cấp hai.
Trí nhớ của ông nội Thẩm đã không rõ ràng nữa, ông nhớ được mọi thứ, nhưng cũng bắt đầu không phân biệt được thời gian.
Thẩm Ôn Đình nói, "Ông nội, đến giờ ngủ trưa rồi, ông nghỉ ngơi đi."
"Được được được, ông nội cũng mệt rồi." Ông nội Thẩm chống gậy, dặn dò Thẩm Ôn Đình, "Ớt chuông cũng được rồi, tối lấy ra làm ăn đi, Tiểu Ý thích ăn."
Thẩm Ôn Đình: "Ông nội, gần đây cô ấy chuẩn bị mang thai, không thể ăn đồ cay được."
Ông nội Thẩm tỉnh táo lại, "Đúng đúng đúng, Tiểu Ý đang chuẩn mang thai.

Vậy phải ăn nhiều một chút, làm nhiều đồ ăn mặn đi, con bé thích ăn thịt."
"Được."
Đỡ ông nội Thẩm lên giường, ông nội Thẩm vẫn còn đang lầm bầm, "Con cũng vậy, bớt tăng ca lại.

Còn trẻ đừng để bị bệnh, biệt thự bên này xa lắm, ông nội không sao, hai đứa có thể về khu Thanh Hà ở."
Thẩm Ôn Đình bật cười, anh nói, "Văn Ý không muốn về."
"Tính tình này không biết là học của ai nữa!" Ông nội Thẩm mắng.

Đắp chăn, ông nhắm mắt lại, được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Thẩm Ôn Đình im lặng đứng đó một lúc lâu mới về lại phòng khách.
Văn Ý đang ôm gối xem chương trình trên TV, cô có chút không yên lòng.

Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, cô ném cái gối ra, đưa tay về phía anh, làm nũng, "Ôm em đi."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình dịu dàng, anh ôm Văn Ý vào lòng, cùng xem TV với cô, "Có muốn ngủ một lát không?"
Văn Ý gật đầu, vừa ăn no nên hơi mệt.

Cô cọ vào ngực Thẩm Ôn Đình, Văn Ý hỏi anh, "Đừng nghe ông nội, món chay món mặn phải ăn đủ."
Nhất là người già, họ sợ vô tình mắc bệnh huyết áp cao, lượng đường trong máu cao và mỡ máu cao.
"Anh biết." Anh ôm lấy vòng eo thon thả của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, "Ngủ đi."
"Được..." Văn Ý ngáp một cái, càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi.
Dường như gần đây cô rất buồn ngủ..

52: Ngoại truyện 5. Mang thai

Khoảng thời gian này, Văn Ý không chỉ hay ngủ, cô còn rất hay ăn.

Năm sáu giờ vừa ăn xong cơm tối, chín giờ mới từ phòng làm việc đi ra, Văn Ý đã bắt đầu ăn đồ ăn vặt. Cái miệng nhỏ cứ nhai nhóp nhép suốt ngày, chưa hề dừng lại.

Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, ăn xong ba gói đồ ăn vặt, anh nắm chặt bàn tay không chịu an phận của Văn Ý, “Không được ăn nữa.”

Trong miệng nhét đầy khoai tây chiên, Văn Ý tủi thân nhìn Thẩm Ôn Đình, “Em đói.”

“Đói cũng không được ăn.” Thẩm Ôn Đình đóng ngăn kéo lại, đối mặt với đôi mắt trong veo của Văn Ý, anh dịu dàng nói, “Anh nấu mì cho em ăn nhé?”

“Được.” Văn Ý gật đầu, cô lại tham lam nói thêm, “Nhưng em còn muốn ăn thêm gà rán nữa.”

Thẩm Ôn Đình đau đầu, bây giờ hơn nửa đêm, biệt thự Yên Thủy lại khá vắng vẻ, đồ ăn ở bên ngoài không thể giao vào trong. Hơn nữa buổi tối ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, không tốt cho hệ tiêu hóa.

“Ăn mì trước đã.” Thẩm Ôn Đình nói, “Ngày mai lại ăn gà rán.”

Văn Ý suy nghĩ vài giây, miễn cưỡng đồng ý.

Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đi vào nhà bếp, Văn Ý lén thò bàn tay nhỏ bé của mình về phía tủ đựng đồ ăn vặt, còn chưa chạm vào, đã nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang đứng ở cửa phòng bếp.

Ánh đèn chiếu xuống người anh, phản chiếu chiếc bóng mờ lên trên nền đất. Ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Văn Ý, “Định lén ăn à?”

Cô ngượng ngủng rút tay về, Văn Ý lắc đầu, “Không phải, em chỉ muốn dọn dẹp lại tủ thôi.”

Thẩm Ôn Đình cau mày, lời nói dối vụng về thế này mà em cũng nói được, “Đến đây, giúp anh một tay.”

“Ồ.”

Nấu mì thì cần giúp gì chứ, Văn Ý cùng lắm là đứng ở bên cạnh, uống sữa chua rồi nhìn anh.

Thẩm Ôn Đình vừa mới thêm hai quả trứng gà, anh quay đầu lại đã nhìn thấy Văn Ý đang uống sữa chua, anh bất đắc dĩ nói, “Buổi tối đừng uống đồ lạnh.”

Văn Ý lại hút một hơi, khóe miệng cô dính một chút sữa màu trắng, giọng cô rất mềm mại, “Em đói.”

“Cơm tối ăn không no à?” Mấy ngày nay Văn Ý chuẩn bị mang thai, cơm nước mỗi ngày cô đều ăn đủ. Lúc ăn cơm tối, Thẩm Ôn Đình còn nhớ là cô ăn hai cái đùi gà thêm một tô cơm.

“Ăn no rồi, xong lại đói.” Văn Ý ném hộp sữa chua đi, cô ôm Thẩm Ôn Đình rồi nhìn xung quanh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào trong nồi, “Xong chưa?”

“Sắp rồi.” Thẩm Ôn Đình nói, anh hơi cúi đầu, nụ hôn ấm áp dừng lại trên môi Văn Ý. Nhẹ nhàng chạm vào, đầu lưỡi có vị sữa ngọt ngào, “Ra ngoài đợi anh một lát.”

Văn Ý bị trêu chọc, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, còn muốn hôn anh, Thẩm Ôn Đình đã xoay người lại gắp mì.

Anh bê mì ra, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, “Ăn trước đi, anh đi hâm cho em một ly sữa.”

“Được.”

Sữa giúp ngủ ngon, gần đây Thẩm Ôn Đình cố gắng chỉnh lại thói quen xấu là thức đêm của Văn Ý, trước mười hai giờ, nhất định phải đi ngủ. Nếu thực sự không thể, anh lôi cô ra vận động, vận động mệt rồi cô sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.

Anh rót một ly sữa rồi đi ra, Văn Ý đã ăn mì được một nửa.

Cô thật sự rất đói, không ngừng gắp mì, thậm chí cô còn không nhìn anh lần nào. Trên mũi cô vì nóng mà toát mồ hôi hột, gò má ửng đỏ, cô yên lặng ngồi ở đó ngoan ngoãn ăn mì, Thẩm Ôn Đình thấy trái tim mình đã mềm nhũn đi rồi.

Đợi đến khi cô ăn xong tô mì, Văn Ý hài lòng ợ một cái, cô nhìn anh mỉm cười, “No rồi.”

Một tô mì lớn, nếu còn không no nữa, thì chắc là có kẻ háu ăn trong bụng.

“Uống sữa bò đi.” Vừa dứt lời, một cơ thể mềm mại nhào vào trong lòng anh. Văn Ý vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Ôn Đình, “Nhưng mà em vẫn còn muốn ăn gà rán thì làm sao đây?”

“Buổi tối không được ăn nhiều quá.” Thẩm Ôn Đình vẫn giống hệt như trước đây vậy, những lúc cần thiết anh đều dạy dỗ cô, “Ăn một tô mì, uống xong ly sữa này anh dẫn em ra ngoài tản bộ, xong rồi thì về ngủ.”

“Ông già cổ hủ!” Văn Ý nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Buổi tối lúc đi ngủ, Văn Ý vẫn còn quấn lấy Thẩm Ôn Đình nói muốn ăn gà rán. Vất vả lắm mới dỗ cô đi ngủ được, Thẩm Ôn Đình sờ lên bụng  Văn Ý, nhẹ nhàng xoa xoa giúp cô tiêu thực.

Ánh mắt trong veo dừng lại trên mặt Văn Ý, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cánh tay anh, vì phải chen lấn nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi biến dạng, khóe miệng hơi chu ra, đỏ mọng hấp dẫn.

Thẩm Ôn Đình hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lắng nghe cô nói mớ. Một lúc lâu sau, cô mới ngủ say.

Thứ tư, Văn Ý ở trong phòng vẽ hoàn thành bản thảo.

Phó Thừa Ảnh vừa mới kết thúc lớp học của một lớp, nhìn thấy cô ngáp ngắn ngáp dài, “Tối hôm qua chị Văn ngủ không ngon à?”

“Ngủ rất ngon.” Văn Ý chớp mắt nhìn, hai giọt nước mắt rơi ra.

Phó Thừa Ảnh gật đầu, “Vậy có lẽ là do ngủ càng ngon thì càng buồn ngủ.”

Nói chuyện, Văn Ý tỉnh táo hơn được một chút, nhìn cậu ta cô đơn đứng một mình ở phía sau, “Cô bạn gái nhỏ của cậu đâu?”

Phó Thừa Ảnh bất đắc dĩ bật cười, “Vẫn chưa theo đuổi được, không tính là bạn gái.”

Văn Ý ghét bỏ, “Cũng hơn nửa năm rồi, cậu không được nhỉ.”

Năng lực làm việc của Phó Thừa Ảnh không thể nghi ngờ gì được, sau đó Văn Ý mới biết được, người đàn ông này khi còn là sinh viên năm nhất đã tham gia một cuộc thi, cậu ta trở nên nổi tiếng, được mệnh danh là họa sĩ thế hệ mới có triển vọng nhất. Đến studio nhỏ của cô để làm giáo viên quả thực có chút tủi thân.

Phó Thừa Ảnh không để ý, anh rót một ly nước ấm đặt lên bàn Văn Ý, “Em nhớ là tổng giám đốc Thẩm theo đuổi chị Văn mười năm.”

Văn Ý: “…” Nghe cậu nói lại cảm thấy ưu việt hẳn?

Cuối cùng cũng lên màu xong. Văn Ý thoát khỏi phần mềm, lưu lại và gửi cho biên tập viên.

Cô vươn người một cái, Văn Ý nhìn sắc trời bên ngoài, “Sao cậu vẫn chưa về?”

“Cũng không thể để cho con gái con lứa như chị Văn ở lại studio một mình được.” Phó Thừa Ảnh bật cười.

Chuyện này, Phó Thừa Ảnh quả thật rất ga lăng. Cậu ấy sinh ra trong một gia đình khoa bảng, tuy rằng sau đó ba cậu ta vào giới kinh doanh, nhưng sự lễ phép lịch sự vẫn còn ở trong xương.

“Vậy được, chị ngủ một lát.” Studio không có phòng nghỉ ngơi, phải một lúc nữa Thẩm Ôn Đình mới đến đón cô. Văn Ý ngáp một cái, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Một lát sau, Phó Thừa Ảnh xem WeChat, anh nhìn Văn Ý đang ngủ say rồi nói, “Chị Văn, em còn có việc, cần phải đi trước.”

Văn Ý im lặng ngủ, không trả lời.

Phó Thừa Ảnh nhíu mày, “Chị Văn?”

Giấc ngủ này rất ngon, Văn Ý tỉnh lại, vô cùng tỉnh táo, khoang mũi toàn là mùi của thuốc khử trùng. Cô vẫn chưa quen được mà cau mày một cái, cô nhìn Thẩm Ôn Đình đang ở bên ngoài gọi điện thoại. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên bóng người anh. Có ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh thêm vài phần ấm áp.

Văn Ý yên lặng thưởng thức người đàn ông nhà mình.

Có lẽ là do ánh mắt của cô quá là nóng bỏng, động tác gọi điện thoại của Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, anh xoay lại về phía cô, “Được rồi, trước mắt cứ như vậy.”

Cúp điện thoại, Thẩm Ôn Đình bước đến, anh sờ đầu cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Có khó chịu chỗ nào không em?”

Văn Ý nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Đói có tính không?”

Thẩm Ôn Đình bật cười.

Văn Ý hơi giật mình, Thẩm Ôn Đình rất ít cười, “Em vào bệnh viện mà anh còn cười?”

“Quả nhiên là ngốc rồi.” Thẩm Ôn Đình không biết phải làm sao, anh cầm lấy áo khoác ở bên cạnh rồi giúp cô mặc lên, anh khom người xuống, nhìn thẳng vào cô, “Văn Ý, em mang thai rồi.”

Đầu óc Văn Ý nhất thời cứng đờ.

Mặc dù cô vẫn luôn muốn có bé con, nhưng mà lúc cô thật sự mang thai rồi, tâm trạng lại rất phức tạp.

Cô vô thức sờ lên bụng mình, Văn Ý hỏi anh, “Ở đây có bé con sao?”

“Ừ, mới hơn một tháng.” Thẩm Ôn Đình hơi suy tư. Giữa bọn họ luôn dùng biện pháp an toàn, chỉ là nửa tháng gần đây mới bắt đầu cố gắng, ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên người Văn Ý, cô bị anh nhìn đến nỗi không biết phải làm sao, “Sao vậy?”

“Em lén đâm thủng bao cao su à?” Thẩm Ôn Đình hỏi cô.

Văn Ý ho nhẹ một tiếng, “Cũng chỉ đâm cái ở trong phòng ngủ.”

Ai biết cái tên đàn ông chó này lại mở thêm “bản đồ mới”, hộp trong phòng ngủ mới dùng hai ba lần.

Thẩm Ôn Đình cắn cô một cái để trừng phạt, anh ôm lấy Văn Ý, “Lần này em làm anh sợ rồi.”

Lúc Bạch Tiêu nhận được điện thoại, Thẩm Ôn Đình hoảng hồn. Cũng may kiểm tra ra, cô đang mang thai.

“Em sai rồi.” Văn Ý ngoan ngoãn nhận sai, cô chọc chọc lên ngực anh, “Phó Thừa Ảnh đâu?”

“Có việc đi trước rồi.” Lúc anh đến studio cậu ấy vẫn còn ở đó, nói là mình có việc bận, sau đó thì không thấy đâu nữa.

“Ồ.” Văn Ý gật đầu, ánh mắt sáng lên, “Vậy em có thể ăn gà rán khôn?”

“Hôm nay phá lệ cho em một lần.” Thẩm Ôn Đình vốn dĩ định từ chối, anh lại nghĩ rằng cô mang thai mười tháng, nếu như không thể ăn, cô nhóc này lại giở thói ra, khó mà phục vụ.

Văn Ý hài lòng, cô ôm lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình, cô làm nũng với anh, “Vậy sao em lai ngủ như vậy? Phụ nữ có thai đều như vậy sao?”

“Mang thai buồn ngủ là hiện tượng bình thường.” Thẩm Ôn Đình đi giúp cô đi làm thủ tục, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh, “Chẳng qua là vấn đề buồn ngủ của em khá là nghiêm trọng.”

Văn Ý: “Tại sao?”

Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, giọng nói mang theo ý cười, “Có lẽ do bình thường em làm cá mặn quen rồi.”

Văn Ý: “… ? ?” Em cảm thấy anh đang cười nhạo em.

Về đến nhà cũng đã một hai giờ, ông nội Thẩm đã ngủ rồi. Văn Ý tắm xong thì chui vào lòng Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình đặt quyển sách trên tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay anh đặt lên bụng cô, “Mệt à?”

“Ngủ đủ rồi.” Văn Ý chớp mắt nhìn, “Anh trông em lâu như vậy, anh ngủ trước đi.”

Thẩm Ôn Đình lắc đầu, ôm cục cưng vào lòng, “Anh không buồn ngủ.”

Văn Ý cũng không lên tiếng nữa, cô im lặng nằm trong lòng anh. Một lúc sau cô không chịu an phận mà cãi cọ với anh, “Thẩm Ôn Đình, sao anh lại bình tĩnh như vậy?”

Văn Ý bất mãn cắn anh một cái, trên chiếc cằm trắng trẻo nhất thời xuất hiện dấu răng nhàn nhạt, “xem phim truyền hình, khi nam chính biết nữ chính mang thai, anh ta hưng phấn nhảy múa, giống như một đứa trẻ vậy đó.”

Thẩm Ôn Đình sờ lên cằm mình, đôi mắt đen láy nhìn Văn Ý đang làm nũng, “Một mình em làm trẻ con là đủ rồi.”

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” Văn Ý bất mãn nhìn Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Anh rất vui.”

Thậm chí Bạch Tiêu cũng nhận ra được vẻ khác thường của anh, anh không còn là Thẩm Ôn Đình điềm tĩnh nữa. Bởi vì Văn Ý, anh bắt đầu trở nên hoạt bát hơn rồi.

Sự xuất hiện của đứa trẻ, khiến anh cảm thấy rất vui. Nhưng thứ mà anh để ý hơn là, Văn Ý sẵn lòng sinh con cho anh.

Niềm vui của anh, đều là vì Văn Ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.