Năm lớp chín, còn khô khan nhàm chán hơn tưởng tượng nhiều.
Nhất là khi Ngải Tư Ngôn cũng bị cấm túc, mỗi ngày cũng chỉ ở trong nhà làm đề như cô, lúc rảnh rỗi hai người chỉ có thể cầm điện thoại lên, tám chuyện linh tinh gần đây.
"Giờ giải lao kết thúc."
Hai giờ, Thẩm Ôn Đình đúng giờ đi vào phòng, anh nhìn Văn Ý đang mải mê tám chuyện, nhắc nhở một câu, "Điện thoại."
"Xong ngay đây xong ngay đây." Sau khi tạm biệt Ngải Tư Ngôn, Văn Ý mới bỏ điện thoại xuống.
Đôi mắt đảo qua đảo lại, cô tò mò nhìn cậu thiếu niên ở bên cạnh mình, "Thẩm Ôn Đình, lớp các anh có ai đang yêu đương không?"
"Em hỏi cái này làm gì?" Thẩm Ôn Đình mở sách ra, anh liếc nhìn Văn Ý đang chộn rộn.
Mỗi lần đến giờ học, chuyện gì cô cũng nói được, chỉ là không muốn nói chuyện đề thi.
"Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà." Con gái luôn thích buôn dưa lê, nhất là trong khoảng thời gian bị kỳ thi tra tấn như thế này, đương nhiên sẽ cần những chuyện khác để giải trí, "Trong lớp bọn em có hai đôi, chắc chắc lớp anh cũng có.
Anh là lớp trưởng, không phải anh không biết đấy chứ?"
Anh biết là có.
Chỉ là những chuyện này không liên quan đến anh, Thẩm Ôn Đình cũng chưa từng để ý đến.
"Thẩm Ôn Đình, anh có bao giờ nghĩ đến việc yêu sớm chưa?" Văn Ý nhìn anh, "Anh xem, anh cũng đã mười bảy tuổi rồi, qua một năm nữa, anh không được tính là yêu sớm nữa rồi."
"Anh vậy mà lại không biết em còn thay anh lo lắng những chuyện này đấy." Thẩm Ôn Đình khoanh tròn câu hỏi rồi đưa cho Văn Ý, "Có tâm trạng nghĩ đến những thứ này, không bằng em nghĩ làm thế nào để tăng điểm lên đi."
Văn Ý: "..." Người này sao lại không thú vị như vậy chứ!
Văn Ý tức giận cầm lấy quyển sách ôn tập, cô lại không cam lòng mà hỏi một câu, "Thật sự không muốn yêu sớm à?"
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Em muốn yêu sớm à?"
Đối mặt với đôi mắt trong veo của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý rụt cổ lại, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, "Không muốn."
Sau đó cô giả vờ ngồi thẳng dậy, tay trái đè lên sách vở, tay phải cầm bút, nghiêm túc nói tào lao, "Em thích học tập."
Thẩm Ôn Đình: "..."
Càng đến gần kỳ thi vào cấp ba, Văn Ý càng căng thẳng.
Mà biểu hiện căng thẳng của cô chính là buông thả.
Nhìn thấy cô thư thả cả buổi sáng, ngồi trên ghế sofa là cá mặn mà không định học bài.
Thẩm Ôn Đình lấy điện thoại từ trong tay cô đi, anh nhìn xuống quả bóng nho nhỏ, "Thay quần áo, ra ngoài."
Ánh mắt Văn Ý ngay lập tức sáng lên, còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi chuyển cấp.
Mỗi ngày Văn Ý đều di chuyển giữa hai điểm là trường học và nhà họ Thẩm, chứ đừng nói đến những chuyện không thường xuyên nhìn thấy như ra ngoài chơi, ra ngoài tản bộ.
"Đi đâu thế?" Văn Ý giống như một cái đuôi nhỏ nhảy nhót sau lưng Thẩm Ôn Đình, ánh mắt lấp lánh nhìn Thẩm Ôn Đình.
"Dẫn em ra ngoài tản bộ."
Văn Ý: "..." Sao câu này nghe thấy không đúng chỗ nào ấy nhỉ?
Cho đến khi đi đến cửa phòng, Văn Ý mới nhận ra được, cô tức giận nhìn bóng lưng của anh, "Thẩm Ôn Đình, anh mới là chó ấy!"
Bước chân của Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, anh xoay người lại, Văn Ý đã vội vàng chạy vào phòng mình.
_
Tiết trời rực rỡ của tháng năm, Văn Ý thay một chiếc váy dài.
Cô xõa tóc xuống, chia ba bảy.
Nghĩ một lúc, cô lại đội thêm một cái mũ.
"Được rồi!" Văn Ý gộp hai bước làm một, cô nhảy từ trên lầu xuống, đắc ý nhìn Thẩm Ôn Đình, "Em muốn đi xem phim, gần đây có một bộ phim mới chiếu, hay lắm ấy."
Văn Ý mười lăm tuổi, chính là một nụ hoa đang đợi nở.
Chiếc áo hai dây mà cô mặc, phía trước ngực có một họa tiết nhô lên.
Bờ vai mỏng manh, xương quai xanh rõ ràng.
Nhìn cô giống như một đóa hoa nhỏ đang chờ người đến phá.
Yết hầu Thẩm Ôn Đình trượt nhẹ xuống, anh không vui nói, "Mặc áo khoác vào."
Chiều dài của váy thì ổn, chỉ là hở vai quá.
Mới vào hè, thời tiết bên ngoài vẫn còn rất nóng.
"Ồ." Lúc này Văn Ý rất nghe lời, cô lên trên lầu tìm một chiếc áo khoác mặc vào.
Cuối tuần, rạp chiếu phim khá đông.
Bọn họ xem một bộ phim hoạt hình, xung quanh bọn họ là những đôi tình nhân trẻ.
Khi ánh đèn tối xuống, Văn Ý nghiêng đầu nhìn sang là có thể nhìn thấy một đôi tình nhân đang hôn nhau, dường như còn có thể nghe thấy được tiếng nước chảy.
Thiếu nữ mới biết yêu, cô rất tò mò những chuyện này.
Cô không hề ngại ngùng một chút nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm người ta.
Đôi tình nhân kia vẫn tiếp tục hôn nhau, không ai nhìn thấy một người xem nhỏ tuổi đang nhìn say sưa, còn Thẩm Ôn Đình thì chú ý đến vẻ khác thường của Văn Ý.
Anh nhìn theo cô, sắc mặt Thẩm Ôn Đình tối sầm xuống, "Văn Ý."
Lúc này Văn Ý mới quay đầu lại, "Sao vậy?"
Thẩm Ôn Đình: "Xem phim."
"Ồ." Văn Ý ngồi thẳng người dậy, cô nghiêm túc xem phim, sau đó lại nhích sang bên cạnh Thẩm Ôn Đình, nhỏ giọng hỏi anh, "Bọn họ hôn nhau như vậy có bị thiếu dưỡng khí không?"
Thẩm Ôn Đình liếc nhìn cô khinh bỉ, "Em thở bằng miệng à?"
Văn Ý á khẩu, cô ấm ức nói, "Em chưa từng thử bao giờ."
Thẩm Ôn Đình nhắm hai mắt lại, đối với một cô gái đang ở độ tuổi này, tò mò những chuyện thế này, cũng rất bình thường.
"Sau này sẽ có người dạy em." Anh nói, đối mặt với ánh mắt của Văn Ý, giọng anh mang thêm vài phần dịu dàng, "Không vội."
Cô có vội đâu!
-
Mới đó mà đã qua kỳ thi chuyển cấp, Văn Ý cũng về lại nhà họ Văn.
Nhà họ Thẩm lớn như vậy nhất thời trở nên trống rỗng, không chỉ ông nội Thẩm, ngay cả Thẩm Ôn Đình cũng có chút không quen.
Ông cầm chiếc bình sứ màu tím lên, ông nội Thẩm nhìn cậu cháu trai nhà mình, "Một năm nữa, Thẩm Ôn Đình phải ra nước ngoài rồi."
"Vâng." Chuyện ra nước ngoài, đã được quyết định từ rất lâu rồi.
Ông nội Thẩm lại hỏi, "Chuyện này con vẫn chưa nói với Tiểu Ý à? Vẫn là nói sớm một chút, để Tiểu Ý khỏi phải buồn."
Buồn sao?
Bây giờ Văn Ý sợ anh như vậy, chỉ e là cô không buồn chút nào.
Ông nhấp một ngụm trà làm dịu cổ họng, Thẩm Ôn Đình nói, "Con biết rồi."
Bên trong phòng khách chỉ còn lại tiếng của TV, có chút vắng vẻ.
Ông nội Thẩm vô thức nhìn về phía sofa, không còn quả bóng nhỏ nữa, ông rất nhớ, "Nếu như không phải nhà họ Văn không cho con bé đi, ông nội đã đưa Tiểu Ý về nhà từ lâu rồi.
Cái tên cáo già Văn Kỷ Niên, tâm cơ quá sâu.
Tiểu Ý về nhà, lại phải chịu ấm ức."
Văn Ý đối với nhà họ Văn mà nói, cô không phải là con gái, mà là một món hàng hóa để giao dịch.
Chính vì bọn họ biết ông nội Thẩm thích Văn Ý, cho nên mới nắm chặt Văn Ý trong tay, sau này cũng có trọng lượng.
Thẩm Ôn Đình hiểu lý lẽ này, vì thế có một số chuyện, không vội được.
Ông nội Thẩm đã nói như vậy, Văn Ý ở nhà họ Văn quả thật sống không được tốt lắm.
Một nhà bốn người, ba người họ đối xử lạnh lùng với cô.
Cho dù cũng không thật sự tổn hại gì, nhưng mà lâu dài, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu.
Huống chi, còn có một Văn Viễn hay kiếm chuyện lung tung.
"Nghe nói nhà họ Thẩm lại cho mày một miếng ngọc à?" Văn Viễn hơi ghen tị, anh ta hỏi cô.
Cậu thiếu niên lúc này rất để ý đến mặt mũi, mặc dù anh không thích ngọc, nhưng loại ngọc thế này một khi mang ra ngoài thì vô cùng có mặt mũi.
Nhưng mà Văn Kỷ Niên lại cảm thấy anh còn nhỏ, tiền tiêu vặt cũng không cho nhiều.
"Đúng vậy, đẹp lắm đấy." Văn Ý đắc ý lôi miếng ngọc từ trên ngực mình ra, cô cố ý nói, "Đông ấm hạ mát, thật sự là một món đồ quý."
Văn Viễn càng thêm chua ngoa, anh nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng, "Không phải chỉ là một miếng ngọc thôi sao? Có gì hay ho chứ."
Văn Ý lười để ý đến anh, rõ ràng giới tính là nam, nhưng mà suốt ngày lại thích can thiệp vào chuyện của người khác như vậy.
Người như vậy, sau này chẳng làm được chuyện lớn gì.
Ngả người ra sau, Văn Ý hài lòng uống sữa chua, "Không ăn được nho thì nói nho chua."
"Mày!"
Văn Ý xua tay, cô đi lên lầu.
Bên trong phòng cô lộn xộn.
Văn Ý đứng ở cửa, cô nắm chặt tay.
Loại chuyện này, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Chẳng phải là không hoan nghênh cô về sao? Cô cũng muốn để cho Văn Viễn biết, rốt cuộc là ai không nên tồn tại trong cái nhà này!
Ngay lập tức, cô nói người khác thay khóa cho cô, Văn Ý trực tiếp đá tung phòng của Văn Viễn lên, cô xé hết toàn bộ bài tập của anh.
Phá hư tủ quần áo của anh bằng một cây kéo, tiện thể còn đổ mực lên ga giường của anh.
_
Bên trong phòng học yên tĩnh, đang là giờ tự học, Hạ Phùng Quân sốt cao nên xin nghỉ, chỗ ngồi chỉ có một mình Thẩm Ôn Đình.
Sau khi đổi chỗ một lượt, lúc này Thẩm Ôn Đình đang ngồi ở bàn cuối cùng kế bên cửa sau.
(*) Theo như mình biết thì các trường cấp ba ở Trung Quốc sẽ đổi chỗ mỗi tuần, các dãy bàn lần lượt đổi vị trí cho nhau.
Lúc anh đang định đổi sang đề khác lại, bên cạnh bất ngờ xuất hiện thêm một Văn Ý đang tức giận.
Tóc cô hơi rối, trên trán còn đổ mồ hôi, chắc là cô đã chạy một mạch đến đây.
"Anh Hạ đâu?" Biết bọn họ đang trong giờ tự học, Văn Ý giảm âm lượng.
"Xin nghỉ bệnh rồi."
Văn Ý gật đầu, cô nhìn xung quanh một vòng, không ai phát hiện động tĩnh của bọn họ bên này, "Vậy em có thể ở đây một lát được không?"
Thẩm Ôn Đình nhìn vẻ mặt của cô, có lẽ anh cũng đã đoán được một chút, "Ừ."
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cậu bạn ngồi bàn trước vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Văn Ý.
Liếc nhìn Thẩm Ôn Đình bên này, trêu Thẩm Ôn Đình, "Em Văn đến à."
"Khụ, thi xong kỳ thi chuyển cấp nên khá chán, làm quen với năm tháng học cấp ba sớm một chút." Văn Ý nói.
"Ồ..." Cậu bạn bật cười, "Dù sao hôm nay anh Hạ không đến.
Chỉ là lát nữa đến tiết Toán, thầy Toán của bọn anh rất thích hỏi anh Hạ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý cứng đờ, cô không biết toán cấp ba.
"Nhưng mà em Văn nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, đợi lát nữa em cứ nằm ngủ trên bàn học là được." Cậu bạn kia cười.
Học sinh cấp ba mà, trên bàn chất một đống sách, đủ để che Văn Ý lại.
Văn Ý nhìn anh, mỉm cười cảm kích, "Cảm ơn anh đã giúp đỡ."
"Nên làm nên làm." Cậu bạn mỉm cười, lại nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với bạn cùng bàn của mình một câu, "Tớ cũng rất muốn có một cô em hàng xóm như em Văn."
Bạn cùng bàn trợn mắt nhìn anh, "Đến lúc đó cậu chỉ là nam phụ số khổ thôi."
Cậu bạn: "..."
Đúng lúc cô nghe được những lời mà bọn họ nói, Văn Ý che miệng cười, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình, "Lớp các anh tốt thật đấy."
Thẩm Ôn Đình dừng bút lại một lát, "Cậu ta nói em à?"
"Xem như là vậy đi." Lúc này Văn Ý mới nói cho Thẩm Ôn Đình chuyện sáng nay, "Rõ ràng là Văn Viễn làm loạn phòng của em trước, ông già Văn Kỷ Niên thiên vị thật đấy, cũng không sợ sau này bị ông trời nhìn thấy được, cho sét xuống đánh chết ông ta!"
Thẩm Ôn Đình im lặng, anh không lên tiếng.
"Nhưng mà cũng chỉ một mùa hè thôi." Văn Ý nói nhỏ với anh, "Em định vào cấp ba sẽ ở nội trú, sau này lên đại học thì giải thoát rồi."
Thẩm Ôn Đình nghe vậy thì nhíu mày, "Đồ ăn trong nhà ăn của trường tạm được thôi." Văn Ý lại là một cô nhóc chiều mãi thành quen.
"Để sau rồi nói." Dù sao cánh cổng trường nhỏ bé này cũng không nhốt được cô, chỉ cần Thẩm Ôn Đình cho cô tiền tiêu vặt, mỗi ngày ăn ở bên ngoài cũng không phải là chuyện gì lớn.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, một quyển sách giáo khoa toán được đưa đến trước mặt cô, "Ở chỗ này của anh không có sách ngoại khóa, vừa hay em có thể chuẩn bị bài trước."
Văn Ý vừa mới thi xong kỳ thi chuyển cấp: "..." Thẩm Ôn Ôn anh tuyệt đối là ma quỷ!
Trên bục trước mặt cô là những đề môn toán Văn Ý hoàn toàn nghe không hiểu, trước mặt cô lại là một quyển sách toán cao siêu.
Văn Ý ngáp một cái, cầm bút lên và bắt đầu vẽ "kẻ bỉ ổi" vào chỗ trống.
Trên trang giấy trắng, sau khi vẽ được vài nét, chuông báo hết giờ vang lên.
Trong lòng Văn Ý vui mừng, lại nghe thấy thầy đứng ở trên bục nói, "Giờ giải lao lớp chúng ta không nghỉ, bạn nào cần đi vệ sinh thì có thể tự đi."
Bên trong phòng học yên tĩnh, không ai đi ra ngoài.
Văn Ý vừa định ngẩng đầu lên thì cô lại bị ấn xuống.
Không nghỉ giải lao, quả nhiên là lớp chọn...
Lại vẽ thêm mấy nét, Văn Ý cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ, nằm đè lên cuốn sách toán đã thôi miên mình, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mặc dù Thẩm Ôn Đình vẫn nhìn tấm bảng đen, nhưng khóe mắt anh lại liếc nhìn Văn Ý.
Thấy cô đã ngủ, anh nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên quyển sách toán của mình.
Vẽ đầy "kẻ bỉ ổi".
Cô nhóc vô lại học chả hay, cày chả biết..