Có câu "vui quá hóa buồn", mà vui quá hóa buồn chính là muốn răn dạy con người ta chớ nên cười quá sớm. Nếu thời gian có thể chẻ đôi vì hai cá thể song song, vậy thì có lẽ hai người sẽ nhìn thấy được tình cảnh của đối phương. Nhưng tiếc thay, điện thoại vừa ngắt kết nối, cả hai lập tức như đôi cá bơi giữa biển cả rộng lớn mênh mông ngàn dặm, đích đến khác nhau, lại xa xôi cách trở. Cho nên Từ Thời Thê "vui quá hóa buồn" ở chỗ, nàng hí hửng tới mức dí mặt vào trang báo, điện thoại rơi xuống đất cũng chẳng hay biết.
Chỗ nàng ngồi là quầy thu ngân rất gần với cánh cửa nên di động trượt một chút rồi rơi đúng vào tầm đặt chân của một tốp khách. Có một người phụ nữ mang giày cao gót, gót giày đạp thẳng vào điện thoại, có lẽ do điện thoại của nàng đã cũ mèm, nó chịu không nổi bèn "tạch" một phát. Từ Thời Thê nghe thấy tiếng ai sợ hãi kêu lên, liền tò mò ngẩng đầu. Nụ cười bên khóe miệng còn chưa kịp thu hồi đã phải chứng kiến cảnh di động thân mến ở bên mình mấy năm nay vướng vào gót giày người ta.
Từ Thời Thê véo mặt mình, duy trì nụ cười mỉm đi tới nhặt điện thoại lên, tùy ý vứt nó lên quầy sau đó dẫn mấy vị khách vào trong. Điện thoại đã hỏng thì nàng cũng chẳng có lí do gì để bắt khách hàng bồi thường. Lòng hơi buồn bởi chút đùa giỡn chả đáng, nhưng dù sao kết quả cũng do tự mình tạo nên. Lúc quay lại quầy, Từ Thời Thê không thể nào mở máy lên. Cũng may nàng không hay sử dụng di động, nếu không nàng đã cuống quít khi không dùng nó. Dù sao trong tiệm cũng có điện thoại cá nhân, tìm ai cũng tiện. Nghĩ tới đây nàng lại có chút buồn, lúc trước công tác ở bên ngoài, nàng chưa từng có khái niệm quản lí tài sản, thế nên tiền trong thẻ càng xài càng giảm. Hôm nay mà muốn đổi di động, lại phải rút vốn ra. Nàng bắt đầu cân nhắc đến chuyện tìm việc, không lẽ đòi bố mẹ phát lương ư?
Mấy ngày tiếp đó, Từ Thời Thê luôn giúp đỡ việc trong tiệm, sự kiện "ngộ độc thực phẩm" coi như đã trôi qua, may là được xử lí kịp thời nên không tạo ảnh hưởng xấu, lượng khách hàng vẫn ổn định. Mà quán ăn kia còn đang sửa sang vẻ bề ngoài, chắc bọn họ cũng sắp xong khiến bố mẹ nàng khẩn trương theo. Tiệm nhà nàng đã làm bá chủ độc nhất vô nhị ở đây lâu rồi, sợ gặp phải đối thủ, cộng thêm hoài nghi kia nên thành ra cứ như lâm đại dịch, bố nàng suốt ngày suy nghĩ cùng mấy đầu bếp xem nên sáng tạo thêm món mới như thế nào. Vì vậy, mỗi khi Từ Thời Thê rảnh là lại được ăn thử, chua ngọt đắng cay, dù sao thì nàng vẫn tìm thấy sự vui vẻ trong đó.
Lúc Từ Thời Thê xé lịch, nàng mới phát hiện đã cuối tuần rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhớ tới bữa cơm hẹn người ta, nàng ngó cái di động bị vỡ trong ngăn kéo, xong lại nhấc điện thoại bàn gọi cho Văn Bảo Hoa. Ở đầu dây bên kia, Văn Bảo Hoa tò mò truy hỏi lí do nàng luôn tắt máy, muốn tìm cũng không thấy. Bởi nàng không nhớ số của Văn Già La nên dĩ nhiên nhiệm vụ liên lạc rơi đều giao cho Văn Bảo Hoa.
Từ Thời Thê nhất thời không xấu hổ mà thú nhận chuyện trêu chọc cô em họ của đứa bạn, thoải mái kể lại chuyện hôm ấy, xong hẹn sáu giờ tối gặp nhau ở quán.
- Cậu không biết đâu, em gái tớ vô cùng mong đợi bữa cơm tối nay đấy.
Đó là lời Văn Bảo Hoa nói trước lúc cúp máy, để cho Từ Thời Thê nghe có hơi khó hiểu. Mong đợi cái gì cơ, đừng có nói con bé giận dai trò đùa hôm nọ nên suy tính trả đũa khiến nàng đẹp mặt tối nay đấy chứ? Nhớ lại mấy lần gặp gỡ trước, Từ Thời Thê cảm thấy việc này hết sức khả thi. Xem chừng mình phải chuẩn bị sẵn tinh thần chống đỡ Đại tiểu thư.
Nhưng chờ đến tối, thời điểm trông thấy Văn Già La, nàng lại hơi giật mình. Mới chỉ một tuần thôi mà sao khí sắc con bé uể oải, xuống sắc dữ dội. Nó đứng sau lưng bà chị mặt mũi hồng hào, chả khác gì dân tị nạn Châu Phi. Mà vị dân tị nạn này vừa bước vào tiệm đã hung dữ trợn mắt nhìn nàng, đi bộ mà như đang bay, nghiến răng nghiến lợi y chang sắp nuốt chửng nàng. Nhưng Từ Thời rất thản nhiên bơ đi ánh mắt đấy, chỉ vừa nói chuyện với Văn Bảo Hoa, vừa giới thiệu hai người với bố mẹ mình.
Trên thực tế, hai người chỉ gặp mặt có vài lần, bởi vì chuyện gần đây mà nhất thời cảm thấy có chút quen biết. Cũng không thể không giới thiệu Văn Già La, Từ Thời Thê chỉ đành nhìn em. Cũng may, dù mặt Văn Già La đầy bất mãn với nàng nhưng không hề quên lễ phép trước người lớn. Tuy hai bên thực chất chả có quan hệ gì, thậm chí biểu hiện của đối phương còn mang hơi hướng lấy lòng, em vẫn thu hồi răng nanh bén nhón, chào hỏi nhàn nhạt.
Vì biết cô gái tên Văn Già La chính là người đã giúp đỡ mình nên Từ Trung Đạt và Vương Viện tưởng rằng, đấy hẳn là một người thật bản lĩnh. Ai ngờ đến lúc gặp con bé, hai người phải lẩm bẩm, có lẽ nên thêm thắt chút ít vào thực đơn thôi, đứa nhỏ kia sao có thể gầy tới mức khiến người ta thấy tuyệt vọng. Xem ra ai cũng có hạnh phúc của riêng mình, người có tiền, có quyền chưa chắc đã sống thoải mái tự tại như những kẻ bình dân tầm thường như hai người. Đứng ở cửa trao đổi dăm ba câu, Từ Trung Đạt ra ngoài cùng Vương Viện, trao trọng trách tiếp khách cho con gái.
Dẫn hai người ngồi xuống ghế, Từ Thời Thê thấy Văn Già La cởϊ áσ khoác, bên trong mặc một cái áo lông cao cổ, nàng không thể không lắc đầu. Đây quả thật là tự ngược, con bé nhìn gầy thế kia hẳn là gần đây lại không chịu ăn uống. Người gầy vốn luôn sợ lạnh, bây giờ lại còn đang tiết thu.
Văn Bảo Hoa vừa yên vị thì nhận được điện thoại của chồng, bèn mải mốt ra ngoài. Hai người họ thích quấn lấy nhau dây dưa một chỗ, nội dung điện thoại thường xuyên thiếu muối, lại còn sến sẩm nên toàn bị người ngoài chê bai, thành ra cô rèn được thói quen đứng dậy, biến đi chỗ khác gọi điện.
Nhất thời trên bàn chỉ còn hai người. Không gian nho nhỏ không TV, chỉ còn âm thanh chiếc đũa đụng chén dĩa. Từ Thời Thê thấy sắc mặt cô bé kia vẫn cứng nhắc liền bắt đầu suy nghĩ nên mở lời thế nào. Nàng còn chưa nghĩ ra thì đã nghe thấy tiếng Văn Già La nghiến răng.
- Sao chị lúc nào cũng tắt máy vậy?
Từ Thời Thê ngẩng đầu, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Văn Già La càng thêm phiền muội mà đứng dậy, sợ là tức quá muốn bỏ đi, sắc mặt dần tái nhợt. Em dựng cổ áo lên một chút rồi lại ngồi lên ghế, khí thế câu hỏi kia nhìn thế nào cũng như một lời oán trách dịu dàng.
- À, điện thoại bị hỏng. - Từ Thời Thê thuận miệng đáp, lấy bình rót trà cho em, mắt lại nhìn sang máy điều hòa.
- Hỏng? - Văn Già La chớp chớp mắt, giọng hơi lạ lùng. - Sao có thể trùng hợp thế?
- Thế mà lại trùng hợp vậy đấy. - Từ Thời Thê xòe tay, bất đắc dĩ thú nhận. - Hôm ấy, sau khi nói chuyện với em... thì vô tình đánh rơi điện thoại xuống đất, đúng lúc bị người ta giẫm trúng. Không tin thì chị mang thi thể tới cho em kiểm tra nhé?
Hiện tại ngay cả môi Văn Già La cũng trắng bệch.
- Có thể đừng độc ác như vậy được không?
Từ Thời Thê cúi đầu thổi nước trà, cố nén cười. Chắc do mình chán quá, nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, lại không nhịn được mong muốn trêu chọc con bé.
- Điện thoại rơi xuống đất... bởi vì cười dữ quá sao?
Á? Từ Thời Thê nhướng mày, môi hơi nhếch lên.
- Hôm đấy, thật xin lỗi.
Văn Già La lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, đột nhiên sắc mặt thay đổi một chút, chỉ thốt lên hai chữ:
- Đáng đời.
Như vậy hẳn là đã hết giận nhỉ? Từ Thời Thê nhất thời cảm thấy yên lòng.
Hai người ngồi im một hồi, rốt cuộc Văn Bảo Hoa cũng nấu cháo điện thoại xong, vừa vào liền thấy hai người đang mở to mắt nhìn cô bèn luôn miệng xin lỗi.
Ba cô gái không thích uống rượu ngồi chung một chỗ cùng ăn cơm thì tất nhiên sẽ không quậy tung trời phá biển bể đất. Họ mở một chai rượu chát nhưng cũng chỉ rót mỗi người nửa ly rồi thôi. Từ Thời Thê không quan tâm tới chai rượu nữa, mặc dù nói đây là bữa cơm cảm ơn, nhưng đâu cần phải kính trái kính phải. Dù sao giao tình giữa nàng và Văn Bảo Hoa đã lâu, mọi người chỉ coi đây là một buổi tụ họp thôi.
Từ Trung Đạt tự mình bưng vài món đi vào, vừa định nâng cốc thì đã thấy ánh mắt con gái phản đối. Một người phụ nữ đã kết hôn cùng hai cô gái độc thân tựa hồ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng cũng giống như chẳng có nhiều. Văn Bảo Hoa cứ như người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới vậy, chuyện gì cũng nói tới gia đình bé nhỏ của mình, mà Từ Thời Thê tập trung lắng nghe, thi thoảng hỏi vài câu giúp bầu không khí không quá tẻ nhạt. Văn Già La thì làm gì được vậy, em chỉ lạnh lùng ngồi một bên, chị họ vui vẻ là được rồi. Chị ấy không nhất định phải là hình mẫu để em noi theo. Không những lạnh lùng lắng nghe Văn Bảo Hoa nói, mà em còn lạnh lùng liếc nhìn nàng đang cười ôn hòa.
Giả tạo, Văn Già La cho là như vậy.
Đề tài của Văn Bảo Hoa không biết từ lúc nào đã không còn xoay quanh gia đình bé của mình. Cô chuyển sang mỹ phẩm đến quần áo, trang sức, hết thảy đều trong phạm vi mọi phụ nữ ưa chuộng. Sau đó vô tình nói tới việc phụ nữ ăn diện lộng lẫy, trở nên xinh đẹp vì người yêu, lại tự nhiên quay sang hỏi vấn đề tình cảm của Từ Thời Thê. Lúc ấy Từ Thời Thê cứng đờ, trực giác của nàng mách bảo Văn Già La chợt nhìn thẳng mình, nàng như một người đang mơ màng bỗng nhiên bị đánh thức, rồi trợn to hai mắt. Trên thực tế, vấn đề này như một tiếng sét đối với mình, nàng mỉm cười uống một hớp rượu, chậm rãi đáp:
- Tớ, tớ chính là như vậy.
- Chuyện này, dạo trước họp lớp đã tha cho cậu. - Văn Bảo Hoa nhắc nàng. - Đúng rồi, gần đây còn đi xem mặt không?
- Không. - Từ Thời Thê trả lời sảng khoái lạ thường, hận không thể trực tiếp kết thúc cái đề tài này.
Văn Bảo Hoa lại như có điều phải suy nghĩ.
- Vậy à? Nói thật nhé, mau yêu đương đi, tớ còn chưa từng thấy qua dáng vẻ cậu khi yêu bao giờ đâu.
- Chẳng lẽ sẽ chẳng phải người nữa ư? - Từ Thời Thê nhún vai. - Cậu cũng biết tính tớ mà, không có chuyện núi lở đá mòn đâu.
- Dù sao thì tớ vẫn tò mò. - Văn Bảo Hoa cười đáp.
Văn Già La nãy giờ một mực im ắng đột nhiên lên tiếng:
- Chẳng lẽ chị cũng có nỗi khổ?
Một câu này còn mãnh liệt hơn cả tiếng sấm. Cũng may Từ Thời Thê đã tu luyện một thân bách độc bất xâm, cho nên nàng chỉ nhẹ nhàng cười nói:
- Chị cũng không cần dùng cả đời chỉ để tác thành cho một người mình thầm mến.
Văn Già La khẽ híp mắt.
- Chị chê cười em à?
- Đâu có đâu. - Từ Thời Thê chớp mắt vô tội. - Mặc dù tình cảm của em không đáng để ca tụng, nhưng cứ xem như là của hiếm nhân gian đi.
- Nhưng chị ngay cả một người để thích cũng không có, thế chẳng phải còn bi thảm hơn so với em sao? - Văn Già La phản kích không chút do dự.
- A, trên đời có chuyện lập gia đình, cũng còn một khái niệm gọi là chủ nghĩa độc thân, chả lẽ em chưa từng nghe nói ư? - Từ Thời Thê càng ngày càng ôn hòa. - Như em nói, dù gì thì cuối cùng em cũng sẽ đi trên con đường với chị, cho nên đừng đi được năm mươi bước lại cười một trăm bước.
Văn Bảo Hoa tranh thủ lúc hai người nói chuyện để ăn ít thức ăn, sau đấy nhận thấy cuộc đối thoại dần trở nên quỷ dị bèn ngẩng đầu lên, nhìn trái một chút xong lại quay sang phải một chút, không thể không bật cười.
- Từ bao giờ mà quan hệ của hai người tốt thế?
- Ai thèm quan hệ tốt với chị ấy chứ? - Văn Già La trừng mắt.
Văn Bảo Hoa kinh ngạc.
- Chẳng phải mấy bữa trước em còn gọi điện hỏi chị vì sao điện thoại Thập Thất mãi không gọi được sao?
Lại một lần nữa mặt Từ Thời Thê đầy dấu chấm hỏi.
Văn Già La vừa mới bình tĩnh một chút, lại bị Văn Bảo Hoa chọc cho huyết khí tuôn trào. Em giơ tay, tức giận chỉ Từ Thời Thê, phẫn uất mở miệng:
- Chị hỏi xem chị ấy đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đi?
- Chị nào có làm gì. - Từ Thời Thê nhất thời cảm thấy oan uổng, nhưng thấy đứa bạn đầy tò mò nên đành bất đắc dĩ kể qua loa chuyện hôm đó, cuối cùng còn bổ sung thêm câu.
- Chả phải em chỉ phun ra có xíu xiu sao? Di động của chị cũng hư rồi, chẳng lẽ chưa đủ cho em hả giận ư?
- Không đủ! Không đủ! - Văn Già La đập bàn, mặt vừa giận vừa thẹn.
Lần này Từ Thời Thê hiểu vấn đề. Nhìn biểu hiện kia thì chắc sau khi "phụt..." một phát thì hẳn đã xảy ra chuyện gì đó. Bị Văn Bảo Hoa truy hỏi, Văn Già La mới vô cùng không tình nguyện hồi tưởng.
Em thừa nhận lúc quyết định đi ăn cơm, đã muốn trừng phạt Từ Thời Thê, nên vừa gọi thức ăn xong, em bèn gọi cho Từ Thời Thê rồi nói ra ý của mình. Nàng cũng không do dự mà đáp ứng yêu cầu của em khiến em có hơi bất ngờ, lại nhớ tới những hành động quan tâm ôn nhu bà chị kia từng làm, có vẻ cũng chẳng lạ lắm.
Đột nhiên em nghĩ về lần đầu tiên nghe thấy thanh âm của chị ấy, sự an tĩnh dịu dàng này như có ma lực có thể trấn an lòng người. Chuyện em cự tuyệt việc kết hôn, cả nhà đều biết, nhưng hết lần này đến lần khác cứ bị ép làm phù dâu cho chị họ, em trăm ngàn lần muốn từ chối. Bởi vì lúc ấy thể nào cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, Văn Già La thấy cực kì phiền toái. Nhưng khi nghe được giọng nói của nàng, những chán ghét trong tim dần dịu xuống, thanh tĩnh trở lại. Tóm lại, đó là đại sự cả đời chị họ, dâu phụ cùng lắm cũng chỉ là đứng làm cảnh, chẳng cần quan tâm hay nhìn những thứ không muốn nhìn, nghe những thứ chẳng muốn nghe, cho nên em cam tâm tình nguyện.
Văn Già La nghĩ, có lẽ, lúc ăn cơm mà được nghe giọng chị ấy hẳn cũng không khác nhạc đệm là bao, khẩu vị sẽ thật sự khá hơn một chút. Mới đầu còn có chút ý định ác độc, nhưng từ lúc Từ Thời Thê chấp nhận đọc sách cho em, Văn Già La thật sự chuẩn bị tâm lí lắng nghe, thậm chí còn luống cuống tay chân cầm một bát canh, sẵn sàng hưởng thụ. Nhưng mà, nhưng mà!! Nhưng mà em không hề ngờ tính cách Từ Thời Thê lại có một khía cạnh tồi tệ đến thế, cái gì cơ, trĩ không phải một loại bệnh? Em còn chưa kịp đờ người thì hớp canh trong miệng đã phun ra ngoài. Coi như Văn Già La phản ứng mau lẹ, khi đấy có người đi qua, canh phun ra không tới nỗi văng kín một bàn, nhưng tình huống còn oái ăm hơn, canh bắn hết sang một người đàn bà ngồi bàn bên. Người ta diện một bộ váy trắng thuần khiết như tuyết, kết quả là bị nhuộm cho thành một đống hỗn độn chả ra thể thống gì. Trong nháy mắt, Văn Già La máu tràn lên não, mặt đỏ thẹn thùng, đến tận bây giờ em vẫn chưa từng xấu hổ như thế. Em vừa ho khan điên cuồng, vừa vội vàng đứng dậy ngượng ngùng xin lỗi. Nhưng người ta đâu có chấp nhận, tức đến mức trực tiếp kéo em, hỏi chuyện này là sao.
Dù đã qua giờ ăn trưa nhưng trong tiệm vẫn lẻ tẻ vài bàn, ánh mắt mọi người làm Văn Già La vốn đang ho đỏ cả mặt dần đổi sang tím, xong lại có khuynh hướng dần chuyển xanh.
Trong lòng vừa mắng mỏ cú điện thoại đến từ người con gái cách xa ngàn trùng kia, vừa vô cùng mất kiên nhẫn lôi ví chuẩn bị bồi thường, nhưng trong ví chỉ có mấy tờ tiền giấy đo đỏ, không đủ trả giá cho chiếc váy mà bà kia đòi. Cuối cùng, lúc giọng Văn Già La run run bảo cùng đi lấy thêm tiền, người đàn bà kia mới lấy hết tiền trong ví em rồi ném lại một câu "Lần sau nhớ cẩn thận" rồi nghênh ngang bỏ đi. Văn Già La ngơ ngác đứng như trời trồng, chẳng còn tâm trạng ăn cơm. Định đi tính tiền thì cúi đầu nhìn một cái, em trợn tròn mắt - ví tiền trống không chả còn một xu dính túi.
Đứng cách xa nhân viên phục vụ đang mỉm cười đứng chờ thanh toán, Văn Già La hít sâu mấy hơi, gọi điện thoại ngay cho một người đồng nghiệp. Lúc đồng nghiệp mang tiền tới cũng là lúc Văn Già La quyết định sẽ không bao giờ đến tiệm này ăn cơm nữa, vừa bắt đầu nghiến răng nghiến lợi gọi cho Từ Thời Thê. Nhưng bên kia đã tắt máy sẵn, khiến em giận tới nỗi tóc cũng dựng hết lên.
Tốt lắm Từ Thời Thê, tránh được bây giờ thôi, em không tin chị có thể tránh em được cả đời!