Đầu Ngón Tay

Chương 22: Ánh nắng tháng tư



Ngắm nhìn những nét chữ nắn nót quả thực làm cho người ta thoải mái, ánh mắt Từ Thời Thê đầy hưởng thụ, thanh âm của nàng lại khiến kẻ khác phải say mê. Nàng thấy cụ nhà đã ngủ an tĩnh mới chậm rãi đọc nhỏ giọng lại, miệng khô khốc, khẽ ho nhẹ một tiếng.

Văn Già La như giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn nàng, giúp cụ nhà sửa lại chăn lần nữa rồi đứng lên.

"Đi ra ngoài đi"

Cơ thể Từ Thời Thê đang dựa vào bàn đọc sách lập tức thẳng đuột, biểu cảm trên mặt bắt đầu nhăn nhó, thấy Văn Già La nhìn nàng chằm chằm, nàng mới hít một hơi xong nói: "Chân... tê"

Văn Già La đưa tay đỡ nàng, một tay rất tự nhiên nắm lấy tay Từ Thời Thê, một tay rút quyển sách, còn tranh thủ sắp xếp gọn gàng đống sách vở trên bàn, hai chân nhẹ nhàng đá đá vào chân Từ Thời Thê.

Tắt đèn, hai người lui ra cửa, Văn Già La gọi dì giúp việc chuẩn bị chút trà, sau đó nhìn chằm chằm Từ Thời Thê, dìu nàng cùng với cả đôi giày cao gót xiêu xiêu vẹo vẹo xuống lầu.

Dưới lầu vô cùng yên tĩnh, chỉ có một đầu bếp đứng ở cạnh cầu thang chờ lệnh. Thấy hai người bước xuống thì nhẹ giọng thông báo cơm trưa đã chuẩn bị xong xuôi.

Lúc đi ngang qua cây cầu gỗ nho nhỏ kia, dù giữa tiết đông, vẫn có tiếng nước chảy róc rách, nói không chừng ở đó còn có một con suối. Từ Thời Thê đã phần nào thưởng thức được khí chất nho nhã của tòa trạch viện này, nhưng ngồi ở đây, cảm giác hưởng thụ thời tiết vẫn chưa từng thay đổi....

Lúc vào phòng ăn bất ngờ xuất hiện thêm cả  Văn Bảo Hoa, Từ Thời Thê nhất thời thu chân, không dám nhìn người bên cạnh, lại còn chột dạ không nói nên lời. Cứ như bị người bắt quả tang đang làm chuyện xấu vậy.

Cũng may Văn Bảo Hoa chỉ cười vẫy tay, bỏ qua cho nàng.

Lúc Văn Bảo Hoa nhận được điện thoại của mẹ còn có chút kinh ngạc. Mặc dù biết rõ mẹ và cha đã rời khỏi phòng nghiên cứu yêu quý để trở về nhà, nhưng cô vẫn chưa gặp mặt bọn họ. Sau khi nhận được thông báo, cô mới biết bà nội không thoải mái, nghĩ đến chuyện mình vì mang thai mà quá mức phấn khích, lúc trở về báo tin cũng không phát hiện cái gì.

Nhưng sau khi về đến nhà, nàng mới phát hiện chuyện cũng không như mình những tưởng, mẹ chỉ lôi cô hỏi chuyện Thập Thất.

Thập Thất? Nghe đâu Thập Thất ấy vậy mà đang ở nhà mình, thậm chí còn đang giúp Già La ru bà nội ngủ, Văn Bảo Hoa cảm thấy hơi khó tin. Nghe tiểu thẩm thẩm kể nàng cùng Già La ăn điểm tâm rồi trùng hợp ghé qua chơi, trong đầu Văn Bảo Hoa bất chợt loé lên cảnh tượng Già La ngấu nghiến món cơm trộn trứng lòng đào. Có điều nghĩ tới đây, Văn Bảo Hoa nhất thời cũng không thổ lộ ra nghi ngờ của bản thân với Già La.

Sở dĩ người lớn trong nhà gọi mình về là muốn hỏi đôi chút xem Thập Thất là người như thế nào, trông bọn họ hứng thú với nàng như vậy, Văn Bảo Hoa khó hiểu, song lại bị ngăn không cho lên lầu, tránh phá hỏng giấc ngủ yên ổn hiếm có của bà nội.

Được rồi, Văn Bảo Hoa biết thanh âm của Thập Thất là món quà đẹp nhất mà trời cao ban tặng cho nàng, lúc còn ngồi ghế nhà trường, Thập Thất luôn luôn được giao nhiệm vụ đọc diễn văn, chỉ cần là thi đấu diễn thuyết, nàng chắc chắn không thể không tham gia; Nghe nói sau khi lên đại học, ở phương diện này, nàng liên tiếp đạt giải thưởng lớn. Nhưng Văn Bảo Hoa thật không ngờ giọng của Thập Thất còn có tác dụng ru ngủ, nghĩ tới việc nàng đang ở trên lầu đọc sách thôi miên, tâm tình Văn Bảo Hoa như con chim bay khỏi lồng rồi mà vẫn thấy khó ở.

"Mẹ biết quan hệ của con và con bé không tệ, hơn nữa con bé còn kết bạn với Già La, cho nên không biết liệu có thể nhờ con bé giúp một chuyện hay không nhỉ? Kiểu vào nhà mình ở một thời gian ngắn ấy. Giờ ai cũng bận bịu, không thường xuyên ở nhà, con bé trông cũng tốt tính, có lẽ sẽ đỡ đần được chút ít. Nếu không thì mọi người có thể trả lương để mời về, chỉ cần con bé đọc sách cho bà nội nghe trước khi ngủ, giá cả tuỳ nó."

Thập Thất không phải người như vậy. Văn Bảo Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này cứ để con, mọi người có việc thì cứ đi trước đi, lát nữa mà nhiều người cũng không tốt, sẽ làm cho bạn con áp lực."

La Lâm Y đột nhiên hỏi: "Thẩm có cần ở lại không?"

Văn Bảo Hoa cười: "Tiểu thẩm thẩm, thẩm từng giúp gia đình cậu ấy, đây là áp lực lớn nhất đối rồi. Con hiểu Thập Thật mà, cái gì cần nói và không cần nói con sẽ tính. Mọi người cứ đi đi, để dì chuẩn bị bữa trưa, con giữ Thập Thất lại ăn cơm, nếu thuận miệng đề nghị, chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý."

"Vậy cũng tốt." La Lâm Y gật đầu một cái, cười: "Già La lần này trở về cũng chủ động ăn uống, thẩm cũng không muốn làm khó con bé."

Văn Bảo Hoa hơi chần chừ một chút, sau đó cô thổ lộ suy nghĩ ban nãy ra. La Lâm Y nghe xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng, con gái bà đột nhiên cự tuyệt chuyện ăn uống, gây tổn hại sức khoẻ đến mức như vậy; thế mà bây giờ nó tựa như đột ngột thức tỉnh, lúc đầu bà rất cao hứng, bởi vậy mới quên suy ngẫm về nguyên nhân.

Chẳng lẽ Già La đã suy nghĩ thông suốt, chịu buông tha? Mọi người suy đoán hay là con bé đã thích người khác?

Dù người đó là ai đi chăng nữa, La Lâm Y mỉm cười, đây chắc hẳn là chuyện tốt.

Mọi người gật đầu, chỉ riêng Văn Bảo Hoa vẫn cảm thấy việc này thực kỳ lạ. Có lẽ do ngày đó, mặc dù Già La ăn rất gắng sức, nhưng con bé trông không như đang hưởng thụ món ăn, lại giống như nó chỉ đơn giản là cần một vật gì đó để lấp đầy dạ dày mà thôi.

Song nhìn mặt tiểu thẩm đầy vui mừng, cô lại không dám nói lời nào gây đả kích, đành phải suy xét lại trong lòng trước đã.

Sau đó những người lớn đều rời khỏi lão trạch, chỉ còn nàng ở lại chờ.

Thấy Thập Thất đi theo Già La vào phòng ăn, nàng vẫy vẫy tay.

"Sao chị lại về đây?" Văn Già La đi tới kéo ghế cạnh cô, ngồi xuống. Hôm nay xem chừng chỉ có ba người dùng cơm, những người lớn vừa mới đây đều đã đi mất.

Văn Bảo Hoa không để ý tới cô, chỉ kéo Từ Thời Thê ngồi vào một cái ghế khác bên cạnh, mặt đầy ngạc nhiên cùng sùng bái bảo: "Thập Thất, bà nội thật sự nghe cậu đọc sách xong ngủ?"

Từ Thời Thê cười một tiếng, uống một hớp nước, đáp: "Nghe cậu nói kìa, cứ như thể đấy là chuyện gì vô cùng kinh khủng vậy, tớ thấy Già La chuyên chú dỗ dành bà nội, tay nghề trái cũng cực kì nhuần nhuyễn." Nghe tên mình bị nhắc tới, Văn Già La dựa lên ghế, thuận theo lưng của Văn Bảo Hoa để nhìn nàng. "Chị đừng khiêm tốn, không phải em đã khen giọng chị cũng còn tạm chấp nhận được à."

Văn Bảo Hoa quay đầu trừng cô: " Em nói như thế mà được à, cậu ấy là bạn học tốt nhất của chị, bị em lừa vào lão trạch cũng không biết đường báo với chị một tiếng, chị còn chưa tìm em tính sổ đâu."

"Chị ấy cũng là bạn em mà." Văn Già La nhàn nhã trả lời, đồng thời mắt nhìn khoảng không.

Từ Thời Thê che miệng mỉm cười nhìn hai chị em bọn họ nói chuyện, có người đưa khăn tay đến, vẫn còn nóng hổi. Thức ăn cũng được bày lên, bốn món một canh, bình thường như cơm bữa. Văn Bảo Hoa trước múc một chén canh cho Từ Thời Thê, cô biết thói quen này của người bạn học: "Thập Thất, cảm ơn cậu."

"Chuyện này có gì mà cảm ơn." Từ Thời Thê nhận lấy chén canh. "Bà nội tớ đã mất sớm, thấy bà của cậu thì gợi nhắc tớ chút ký ức tốt đẹp cùng bà, như vậy hành động cũng trở nên hết sức tự nhiên."

Văn Bảo Hoa nhìn nàng: "Này, Thập Thất, cậu có thể ở lại vài ngày được không?"

Những lời này làm cho hai người bên cạnh sửng sốt. Đúng lúc Từ Thời Thê đang húp canh, Văn Già La cũng bắt chước nàng múc một chén chuẩn bị uống. Hai người cùng buông chén xuống nhìn người ngồi giữa.

Từ Thời Thê nhanh chóng hiểu rõ vấn đề. "Ý của cậu, là muốn tớ hằng ngày đọc sách cho bà cậu nghe?"

Văn Bảo Hoa gật đầu: "Thập Thất, bởi vì là cậu nên tớ sẽ không khách khí. Thực ra, tớ cũng mới biết bà nội gần đây không ngủ được." Nàng liếc nhìn Văn Già La một cái: "Em cũng không nói cho chị biết." Sau đó mới tiếp tục nói với Từ Thời Thê: "Tớ biết cậu ban ngày muốn ở trong tiệm giúp đỡ cha mẹ, thế nên cậu chỉ cần ở đây vào buổi tối là được. Mỗi ngày sẽ có người đưa đón cậu, khoảng thời gian này tớ cũng không về nhà, ở lại lão trạch cùng cậu."

Từ Thời Thê trầm mặc chốc lát. Văn Bảo Hoa tưởng chỉ cần dựa vào quan hệ của hai người thì việc này sẽ hoàn toàn không gặp trở ngại, nếu như nhà Từ Thời Thê cần giúp đỡ, cô cũng sẽ không chần chừ mà hỗ trợ. Cô cho rằng giữa hai người tồn tại thứ tình cảm sâu đậm như vậy, nhưng cô lại trông thấy dưới đáy mắt Từ Thời Thê loé lên sự do dự, lại đột nhiên cảm thấy nỗi niềm ảo não, có phải bởi cô đã quá mức tuỳ ý hay không. Lúc cô định mở miệng nói tiếp, Từ Thời Thê mỉm cười gật đầu.

"Được thôi, dù ở đâu cũng như nhau cả, nếu quả thật có thể giúp đỡ chút gì thì tốt, dẫu sao cũng chỉ là trò chuyện chút ít thôi mà." Nàng cũng không thấu mớ rối rắm trong lòng Bảo Hoa, do dự chốc lát chẳng qua là do ở đó có người kia. Mặc dù Văn Già La không nói gì, cô chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe, nhưng ánh mắt đó làm nàng không tài nào né tránh, một ánh mắt hiếu kỳ, mong đợi.

Nếu như mình đủ tỉnh táo thì đáng lẽ nên cự tuyệt mới đúng. Lúc sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy lòng vừa rút đi, lại xuất hiện một lực hấp dẫn như vậy, quả thật rất khó chịu. Nhưng mà, nghĩ một chút, hầu hết thời gian con bé cũng không ở nơi này, hơn nữa cụ nhà hình như đúng là cần sự trợ giúp của mình, thêm nữa, nếu không đồng ý thì nàng chẳng thể thành thật đối diện với Bảo Hoa, cho nên thực sự không thể làm gì khác ngoài gật đầu.

Văn Bảo Hoa thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: "Vậy cứ quyết định thế nhé, bọn mình ăn cơm đi."

Nói xong, nàng mới nhớ ra bên cạnh vẫn còn một người nữa, xoay đầu lại nói: "Già La, ăn chậm thôi."

Văn Già La ăn không thấy ngừng đũa, song thật chất trông cũng không gấp gáp cho lắm, chẳng qua là hết hớp này đến hớp khác, cứ như thể muốn nuốt toàn bộ đống thức ăn trên bàn vào bụng vậy.

"Nè, em là đang..." Văn Bảo Hoa còn chưa kịp nói hết câu thì bị Từ Thời Thê huých tay một cái, cô đành ngậm miệng lại.

Cuối cùng Văn Già La cũng chịu đặt chén xuống, cô đứng dậy, "Em đi chuẩn bị phòng."

Văn Bảo Hoa vốn muốn nói Thập Thất ở chung một phòng với nàng là được, hoặc là chuyện dọn phòng cứ để dì giúp việc lo, nhưng cô chỉ có thể nhìn Văn Già La nhanh gọn lẹ đi mất hút, sau đó bất đắc dĩ lên tiếng: "...có cần gấp như vậy không?"

Từ Thời Thê cũng buông đũa xuống. Nhìn vẻ mặt của Văn Già La, đại khái là thức ăn trong bụng lại đang kêu gào tạo phản. Suy đoán con bé thể nào cũng sẽ trốn ở đâu đó chịu đựng cơn đau, xong lại ói hết sạch sành sanh, nàng cũng buồn bực lo lắng, cho nên chỉ có thể cắn răng kể hết mọi chuyện buổi sáng ra.

Nghe tin Già La ăn xong nôn mửa, Văn Bảo Hoa cực kì hoảng hốt, cô suy nghĩ một hồi, đành kể cho tiểu thẩm thẩm biết, để thẩm lựa cách giải quyết vậy.

Sau khi gọi điện thoại, tiểu thẩm thẩm bảo sẽ lập tức quay về, Văn Bảo Hoa kéo Từ Thời Thê ra đại sảnh, đi lên lầu.

Quả nhiên, Văn Già La đã chọn được một phòng, Văn Bảo Hoa ngắm một lượt, cách phòng cũng bà nội không xa, Già La còn đang đứng chần chừ trước cửa phòng nàng.

"Thật ra chị ở đâu cũng được, không cần phải mất công dọn dẹp." Thấy đã có người đang tích cực lau dọn phòng, Từ Thời Thê vội vàng nói.

"Tớ cảm thấy chúng mình ở chung cũng rất tốt mà." Văn Bảo Hoa kéo nàng, cười nói.

"Tớ không dám đâu." Từ Thời Thê giả bộ giật mình "Tớ ngủ rất quấy, nếu mà lỡ chân đá bảo bối một cái thì đúng chuẩn tội nhân mà."

Văn Bảo Hoa cười dựa lên vai nàng, phối hợp diễn với vẻ mặt lo lắng: "Nếu đã như vậy thì cậu chỉ có thể một mình một gối trằn trọc cả đêm thôi." 

"Chị ấy sẽ không một mình một gối khó ngủ đâu." Văn Già La nãy giờ đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng.

Từ Thời Thê bị dọa sợ hết cả hồn.

"Chị ấy có thể lấy một quyển sách tự mình ru ngủ mà." Văn Già La chậm rãi bổ sung.

Từ Thời Thê như quả bóng lép xẹp, sau đó bị chọc đầy hơi thiếu chút nữa không kiềm được mà nhảy dựng lên. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt cười nhạo chuyện hài nhạt nhẽo này một cái. Xoay người đi: "Mình đi xem bà nội đã thức hay chưa."

Văn Bảo Hoa cười rớt hàm, vịn vào bả vai thon gầy của cô em gái: "Này, em không được ăn hiếp bạn học của chị." Văn Già La nhìn bóng người đang nhón chân khẽ đi vào phòng bà nội như kẻ gian, khóe môi khẽ cong, không nói gì.

Cụ nhà còn chưa tỉnh, vẫn ngủ say. Nếu kéo rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng lại, giống như hiện tại đang là ban đêm vậy. Từ Thời Thê rời khỏi phòng, thấy Văn Già La đứng tựa bên cửa.

"Bảo Hoa đâu?"

"Đi nghỉ trưa." Văn Già La nhìn nàng: "Chị có cần nghỉ chút không?"

Từ Thời Thê ngáp một cái, sáng sớm con bé đã gọi điện đánh thức mình, đúng là vẫn chưa ngủ đủ: "Ừ, nằm một chút là được, một hồi còn phải về nhà một chuyến nữa."

"Đến lúc đó để em đưa chị đi." Văn Già La dẫn nàng tới phòng mình, "Chị đi ngủ, em xuống lầu lướt web một lát."

Kết cấu căn phòng này tương tự phòng cách vách, không gian rộng lớn cùng một ban công nho nhỏ thoáng mát. Toàn bộ sàn nhà được lót bằng gỗ đỏ, bên cạnh chân giường trải một tấm thảm tròn, trên đó là các hoa văn phức tạp, còn có mấy cuốn sách bị ném trên thảm. Trừ tủ quần áo ra thì trên tường còn có kệ bác cổ, trên kệ đặt đầy đủ các loại đồ vật, cũng không có cái nào giống cái nào. Chủng loại phong phú, cổ, mới, nội - ngoại đều đủ, xem ra con bé thích sưu tập đồ lưu niệm.

Văn Già La giúp Từ Thời Thê mở máy điều hòa rồi ra ngoài, Từ Thời Thê đứng ở bên trong, đầu óc bị  bủa vây bởi ý nghĩ "Đây là phòng của Văn Già La". So ra thì căn phòng ở thành phố kia chỉ như là chỗ tạm trú cho con bé. Không có nhiều dấu vết riêng thuộc về em ấy. Nhưng căn phòng này thì khác, vẫn có thể thấy được những con món đồ lúc nhỏ hay chơi, còn có mấy bức hình lúc đi học.

Trong đó có một bức ở góc trên bên trái kệ, một cô gái với mái tóc dài tung bay trong gió, mặc đồng phục, đứng trước một hàng rào nở rộ hoa tường vi, nụ cười rực rỡ tựa như ánh nắng tháng tư vậy.

Trên kệ chỉ có một bức này thuộc về quá khứ, như là cất giữ một khung cảnh bản thân không thể nào quay trở lại. Từ Thời Thê cầm khung hình lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kia, lòng nàng đau khổ xen lẫn chua xót. Lại tựa như bị hàng tường vi kia đâm tổn thương, nàng đột nhiên thu lại đầu ngón tay, không ngắm nữa mà đặt khung hình lại chỗ cũ.

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thật muốn nghỉ ngơi một lát, nhìn chăn đã được vén sẵn một góc, Từ Thời Thê mê man nghĩ lại hình như con bé không có nói không được ngủ trên giường nó. Sau đó nàng quả quyết cởϊ áσ khoác chui vào.

Trước khi ngủ, trong đầu Từ Thời Thê chỉ tồn tại một suy nghĩ, đó là nếu như có thể nuôi mập Văn Già La thêm chút, thật là một cảm giác thành tựu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.