Đầu Ngón Tay

Chương 39: Những ngày ly biệt



Tích tụ cả một mùa đông cũng không có lớp tuyết nào đọng lại, rốt cục chỉ hào phóng phiêu phiêu bay bổng trên mặt đất.

Từ Thời Thê "a" thở ra một hơi, ở trên mặt kính vẽ một trái tim, sau đó đứng nhìn kiệt tác của mình, khẽ mỉm cười.

"Phục vụ, hóa đơn tính tiền!"

Trong nhà hàng vẫn huyên náo như cũ, đột nhiên có người lớn tiếng làm Từ Thời Thê tỉnh lại, nàng đưa tay xóa đi trái tim kia, xoay người đi vào trong quầy chuẩn bị tính tiền.

Văn Già La hôm qua đã đi rồi.

Trên thực tế các nàng hẹn hò chỉ kéo dài trong một ngày.

Sáng ngày thứ hai lúc tỉnh lại, kéo màn cửa sổ ra liền phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi, mặt đất có một tầng tuyết đọng thật mỏng, bầu trời vẫn âm trầm.

"Tuyết rơi?" Văn Già La cũng tỉnh, có chút hưng phấn, "Chờ tuyết rơi lớn chúng ta ra ngoài đi đắp người tuyết a!"

Từ Thời Thê có chút lo lắng liếc nhìn sắc trời: "Trận tuyết này trông giống như một lúc nữa sẽ không ngừng, đến xế chiều chúng ta có thể xuống núi sao?"

Văn Già La ngẩn người, thời điểm đang giùng giằng, điện thoại di động liền vang lên.

Điện thoại là Niếp bí thư gọi tới, hỏi cùng một vấn đề với Từ Thời Thê.

"Buổi sáng nếu như không xuống núi, đợi lâu sợ rằng xuống núi lái xe sẽ không an toàn. Nếu như các cháu cảm thấy rảnh rỗi ở lại vài ngày cũng không sao, chỉ là sợ các cháu chuẩn bị thức ăn không đủ, tôi có thể cho người mang một ít lên? "

"Không cần." Văn Già La hít vào một hơi, "Chúng cháu buổi sáng liền đi."

"Có cần tôi cho người đến đón các cháu xuống núi hay không?"

"Cháu sẽ lái chậm một chút, không sao đâu." Văn Già La lại nói tạm biệt liền cúp điện thoại. Cô khoanh tay ngẩng đầu, lông mày nhíu lại: "Chúng ta buổi sáng liền phải xuống núi rồi."

"Chị nghe thấy." Từ Thời Thê ngồi trở lại bên giường, nghiêng người qua ôm cô, "Sau khi xuống núi có phải hay không sẽ không thể không gặp mặt nhau nữa? "

"Ai nói vậy." Văn Già La giãy khỏi nàng, "Em ngày kia mới đi. Hơn nữa sau khi xuống núi chúng ta còn có thể cùng một chỗ mà."

"Quên đi." Từ Thời Thê cầm tay nàng, "Lưỡng tình nếu như lâu dài... Cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau. Em dành chút thời gian cho gia đình đi a!"

Văn Già La trầm mặc nhìn nàng, cho đến khi trên mặt cô không nhịn được miễn cưỡng mỉm cười mới duỗi tay véo mặt của nàng: "Cô gái khẩu thị tâm phi". Sau đó liền xốc chăn xuống giường.

Từ Thời Thê cười khổ vuốt gò má bị đau, ngồi ôm lấy hai đầu gối của mình. Nàng nhìn nhìn hết thảy trong gian phòng này, rõ ràng thời gian chỉ rất ngắn ngủi, cũng đã nảy sinh không đành. Chắc hẳn nàng cả đời đều sẽ không quên nơi này, về sau dứt khoát mỗi mùa đông đều tới đây ở vài ngày đi. Nghĩ đến mình cũng chiếm quan gia một chút lợi lộc, nàng cười cười, đứng dậy buộc lấy tóc dài, giương giọng hỏi: "Giờ chị liền thu dọn đồ đạc nhỉ?"

"Chị lại nhanh như vậy muốn xa em?" Văn Già La cắn răng nghiến lợi thanh âm có điểm hàm hồ truyền đến.

Từ Thời Thê cười đến dựa vào tường, nàng liền thích trêu chọc cô gái kia.

"Trước dọn dẹp cho sạch sẽ đã, em đừng đi ra, chị thay quần áo đây." Nàng nói rồi chuẩn bị cởi ra dây lưng áo ngủ.

Trong phòng cửa phòng tắm cùng lúc mà "Ping" mà mở ra, Văn Già La vọt ra, chỉ về phía nàng trợn mắt nhìn.

Cô gái kia một đầu tóc ngắn rối bời, trên môi đầy bọt kem đánh răng màu trắng, Từ Thời Thê sững sờ nhìn, sau đó "xì " một tiếng nở nụ cười. Nàng khom lưng xuống, cơ hồ là cười đến chảy nước mắt, thắt lưng lại rất đau, muốn đứng thẳng cũng không thẳng nổi.

"Chị chờ đó." Văn Già La dậm chân, phun ra lời hung dữ lại xông về phòng tắm, sau một trận ngổn ngang thanh âm, gọn gàng xinh đẹp lần nữa lại vọt ra.

Từ Thời Thê thật đúng là đứng ở đó chờ, nàng liền đứng ở bên giường, nhìn cô gái kia dáng vẻ hùng hổ, đơn giản liền giang hai cánh tay ra, đem cô vừa vặn đón vào trong ngực, sau đó hai người ngã xuống giường lớn mềm mại.

Văn Già La nhanh chóng mà bò người lên, duỗi tay đè ép hai tay Từ Thời Thê, bắt bọn nó duỗi ra hai bên thân thể. Từ Thời Thê hơi nghiêng mặt, hiến dâng ra cái cổ duyên dáng, cổ áo cũng mở một nửa, phong cảnh bên trong mỹ hảo vô hạn.

Kem đánh răng hương bạc hà lưu trên cổ Từ Thời Thê, lại đang tràn đầy trong miệng của nàng. Hai người dùng cùng loại kem đánh răng, hơi thở mát mẻ tựa như tăng gấp đôi, dập tắt một chút bực bội trong lòng Văn Già La bởi vì sắp biệt ly mà sinh ra.

Tuy là còn muốn ở lại lâu chút nữa, nhưng nhìn ngoài trời tuyết quả thật xu hướng ngày càng lớn, Văn Già La cũng biết phải nên mau đi thôi.

Lúc rời đi, trong kính chiếu hậu nhìn hình ảnh biệt thự, Văn Già La bắt lấy tay Từ Thời Thê, kéo đến bên môi hôn một cái, rồi mới chuyên tâm lái xe.

Sau khi xuống núi hai người trước tìm chỗ ăn điểm tâm, kỳ thực đã không còn là sáng sớm nữa, Văn Già La đưa Từ Thời Thê về nhà, cô vốn muốn lên nhà ngồi một chút, nhưng Từ Thời Thê ngăn cô.

"Em trở về đi, năm này không thể trải qua cùng em, mẹ em nhất định hy vọng em mau mau về nhà. Chúng ta... điện thoại liên lạc."

Văn Già La gật đầu, mắt nhìn phía trước, cũng không nhìn nàng.

"Làm sao rồi?" Từ Thời Thê xoay đầu lại, hơi chế giễu, "Em là người lớn nha, cũng không phải như con nít không ăn được kẹo. "

Văn Già La cứng ngắc xoay cổ qua: "Phải nhớ em đó."

"Biết." Từ Thời Thê cười.

"Gọi điện thoại cho em."

"Chị sẽ nhớ kỹ." Từ Thời Thê gật đầu.

"Sau khi trở về, người đầu tiên em nhìn thấy phải là chị."

"A, " Từ Thời Thê nghiêng đầu một chút, "Cái này có thể không nhất định nha." Nàng nhìn Văn Già La đang muốn phát tác, bèn nghiêng người qua hôn một cái lên đôi môi mỏng kia, "Ngoan, đi thôi, lái xe cẩn thận."

Được hôn, tuy rằng chỉ là tính chất an ủi, Văn Già La sắc mặt vẫn khá hơn một chút, nhưng cô vẫn tiếp tục không nhúc nhích.

"Tại sao còn chưa đi vậy?" Từ Thời Thê ôn nhu hỏi.

Văn Già La quay đầu, ánh mắt cổ quái nhìn nàng: "Chị không xuống xe em đi sao được, muốn cùng em về nhà sao?"

Từ Thời Thê sửng sốt, cắn răng, cũng cứng đờ xoay người đi mở cửa xe.

Thời điểm tay nàng đang mở cửa xe, Văn Già La đột nhiên hỏi: "Này, có muốn hay không cùng theo em về với ông bà mừng năm mới?"

Từ Thời Thê ổn định thân thể, cũng không quay đầu: "Không cần dụ hoặc chị." Nói xong quả quyết bước xuống đóng cửa xe lại.

Văn Già La thở dài, lời này đúng là đầu óc phát nóng mà xông ra, ai kêu vừa rồi Từ Thời Thê giả bộ trấn định đầy sơ hở, trước khi xuống xe sau tai đều đã đỏ bừng.

Từ sau đó, đến khi Văn Già La lên máy bay, các nàng đều chưa gặp mặt lại. Vốn là còn thời gian hơn hai ngày, nhưng là đột nhiên Văn Già La bận rộn.

Thời điểm không thể gặp mặt thì điện thoại ắt không thể thiếu, Từ Thời Thê mới biết được, thì ra một số đồng bọn chơi đùa từ nhỏ đến lớn của Văn Già La từ nước ngoài về ăn tết. Mấy người kia cũng đều xem như là quan nhị đại, được cha mẹ đưa ra ngoại quốc học tập. Bởi vì cùng Văn gia coi là là thế giao, cho nên cũng xem như là gần gũi. Trước đây La Lâm Y cũng muốn theo phong trào đưa Văn Già La xuất ngoại, nhưng là thấy thân thể của cô thực sự rất yếu, dạ dày hoạt động vẫn luôn không tốt, ở trong mắt bà, tảng thịt bò chín 7 phần nhất định sẽ hành hạ chết con gái, cho nên không cam lòng lắm. Lúc này mấy đứa đã trở về, La Lâm Y sắp xếp chúng nó ở nhà tụ hội, cho nên Văn Già La không rút đi được.

Từ Thời Thê thường là có bạn bè quanh người, cũng biết Văn Già La bình thường không có bằng hữu gì lui tới. Bây giờ nghe cô nói như vậy, cũng vui vẻ, hy vọng cô hảo hảo đi chơi. Chỉ là La Lâm Y thái độ nhiệt tình làm cho trong lòng nàng thoáng nghi ngờ, lại không dám nghĩ tới, chỉ có thể trong điện thoại nghe thanh âm mà giải nỗi lòng.

Văn Già La cũng đề nghị nàng đến lão trạch chơi, nhưng Từ Thời Thê không đi. Đã đến cuối năm rồi, việc kinh doanh trong quán thì càng thêm bận hơn, điện thoại đặt trước vang lên không ngừng, người đến ăn cũng liên tục không ngừng. Hàng năm vào thời điểm này tuy là người ăn cơm đều sẽ tăng lên, nhưng không giống như năm nay nhiều đến quá mức như vậy. Nàng cũng có lưu tâm quan sát nhà hàng đối diện mới mở kia, so với nhà nàng trang hoàng xa hoa, lại luôn thủ đoạn chồng chất, thế nhưng hình như cũng không bán tốt bằng nhà nàng, điều này làm cho ba nàng rất là đắc ý.

Ngày Văn Già La lên máy bay là còn hai ngày nữa là hết năm, trước khi đi cô gọi điện thoại cho Từ Thời Thê, trong giọng nói đều là không nỡ. Cô nói ngày về, đầu năm mới liền sẽ trở lại,

"Phải chiếu cố thật tốt gia gia nãi nãi," Từ Thời Thê nói, "Đừng làm chuyện kích động."

Văn Già La nhàn nhạt trả lời: "Nơi đó là điển hình trấn nhỏ Giang Nam, mùa đông cũng sẽ mưa giống như mùa xuân vậy, mưa kia, có lẽ sẽ làm cho em...rất nhớ chị."

"Chỉ là có lẽ sao?" Từ Thời Thê nhẹ giọng cười, "Nếu có cành dương liễu* đầu xuân, nhớ kỹ chiết cho chị một cây đấy."

"Có hoa nở đến lúc hái thì cần phải hái** sao?" Văn Già La nheo mắt lại, chú ý tới ánh mắt nãi nãi đã nhìn đến, liền hoãn hoãn nói, "Em phải đi. Tạm biệt."

[*Lấy từ tựa bài thơ – Chiết cành dương liễu. ]

[** Nguyên câu thơ là:Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi. Nghĩa là: Hoa nở đến lúc hái cần phải hái, đừng đợi không hoa bẻ cành trơn. Hàm ý là phải qúy trọng thời gian.]

Từ Thời Thê không nói gì, nghe đầu điện thoại bên kia khe khẽ tiếng hít thở, trong lòng thắt lại.

"Nói đi." Văn Già La ra lệnh.

Từ Thời Thê vẫn ngậm chặt miệng, nàng cảm thấy nếu mở miệng, có lẽ sẽ là "Em ở lại đi" hoặc là "Mang chị cùng đi nhé" không hề lý trí mà nói như vậy. Sao xa nhau lại khó khăn đến thế, kỳ thực gộp lại cũng không cách nhau bao lâu, hai ngày vừa rồi không gặp mặt cũng không hề dâng lên cảm giác mất mát đến thế. Nhưng nàng cuối cùng vẫn là giữ chặt miệng không nói gì. Cô gái kia có thể dễ dàng ảnh hưởng nàng đồng thời nàng làm sao không biết mình cũng có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cô gái kia.

Văn Già La môi dán chặt vào điện thoại thở dài, sau đó treo máy.

Văn Già La rời đi trong hai ngày đầu, Từ Thời Thê thường xuyên trong mộng nghe được tiếng thở dài đó, khiến cho nàng trằn trọc khó ngủ. Khi tỉnh lại ngoài phòng pháo hoa xán lạn, cũng không biết là người nào đang đốt. Bởi vì tết đến trong nhà chuẩn bị không ít thuốc lá, nàng sờ soạng một bao để ở trong phòng. Vốn là nghĩ cô gái kia đi, mình nhất định so với trước kia càng trống rỗng tịch mịch, đến lúc đó liền hút chút thuốc, trong khói mù lượn lờ mà nhớ gương mặt em ấy. Nhưng lại nghĩ tới mấy điều linh tinh về khói thuốc, nàng lại quyết định không hút nữa.

Nàng đem tất cả thuốc lá rút ra, xé mở, lá thuốc thì để vào trong một tờ giấy trắng, sau đó mở cửa sổ, hướng ra bên ngoài thổi một hơi.

Lá thuốc bị thổi bay, còn mang theo mùi hắc nồng nặc, rồi cũng không biết rơi đến nơi nào.

Sau đó cô gái kia lại gọi điện thoại tới, thanh âm như thường, Từ Thời Thê mới dần dần yên lòng. Ngay cả tạm biệt cũng không chịu nói, sợ là chính mình đã làm tổn thương em ấy, nhưng nàng lại không dám phóng túng chính mình, cho nên chỉ có thể trong dày vò được ngọt ngào, trong ngọt ngào chịu đau khổ.

Nhưng là nàng cũng không có quá nhiều thời gian nghĩ đến Văn Già La, năm mới đến, các thân thích đến đi tấp nập, tràn ngập bát quái trên bàn cơm, nàng lập tức thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích, đi tới chỗ nào đều kiệt sức gấp đôi mà ứng đối.

Cô lớn nói con gái hai mươi lăm tuổi là thời điểm đẹp nhất, lớn hơn nữa ngay cả lá cây làm nền cũng bắt đầu héo rũ, Thời Thê, cháu lại thêm một tuổi, nên tìm chồng đi thôi.

Dì Hai nói thời gian từ từ qua, chồng phải từ từ tìm, nhưng là phải tính đến chuyện này mới được, cháu bây giờ bắt đầu chậm rãi tìm còn có thể, trễ nữa, cũng chỉ có thể tìm được những người thừa lại, mà cũng chỉ có thể bị những người còn lại hốt thôi.

Vào lúc này có chỗ dựa, Vương Viện liền đặc biệt dám nói. Bà sớm thấy con gái đi suối nước nóng trở về sắc mặt có vẻ vui mừng, nhưng hỏi dò mấy lần, dường như cũng không phải kết giao bạn trai như bà mong muốn. Hiện tại bà vừa nghe vừa điên cuồng gật đầu tán đồng, vội vàng bổ sung, nói thừa dịp chúng ta bây giờ còn trẻ, con mau nhanh kết hôn sinh con, sau đó muốn sống tiêu sái thế nào qua ngày liền tiêu sái như vậy mà qua, con cái không cần lo, có chúng ta trông giúp. Chờ con qua mấy năm nữa, chúng ta cũng già mất rồi, không theo kịp mấy đứa nhỏ, đừng trách mẹ làm bà ngoại không tốt.

Từ Thời Thê ăn gà, vịt, thịt, cá, rau, củ liên tục gật đầu, vừa đem thức ăn giống như sáp nuốt xuống, còn phải giả bộ dáng vẻ hưởng thụ mỹ vị. Sáp này ngâm trong dạ dày, cuộn lên chua xót, để cho nàng rất khó chịu. Mẹ của nàng, không vì cái gì khác, chỉ muốn giúp mình trông con, giảm bớt gánh nặng. Toàn tâm toàn ý yêu thương thế này sẽ chỉ làm nàng càng thêm cảm thấy đôi vai nặng trĩu, ngay cả lưng cũng có chút chịu đựng nữa.

Đợi nàng về đến nhà, lúc nhìn đến trên bàn sách kia, mấy cây tiên nhân cầu đã đổi thành chín nhánh hoa hồng đỏ nở rộ xinh đẹp, quả thực muốn không thở nổi.

Vương Viện theo sau lưng nàng, cẩn thận nhìn thần sắc của con gái, cười nói: "Nghe nói đây là hoa tượng trưng cho tình yêu, hy vọng có thể trong năm mới mang đến nhân duyên tốt cho con."

Từ Thời Thê trầm mặc tiến lên nhìn hoa, lấy tay nhẹ nhàng chạm xuống gai bên dưới hoa. Mẹ, tình yêu của con đã tới rồi, nhưng là con làm sao có thể lấy nó đem đâm vào lòng mẹ khiến cho máu chảy đây.

Nhìn không thấy sắc mặt con gái, nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm tình của con cũng không phải tốt, Vương Viện suy đoán, xem ra là làm gấp quá, con gái ngay cả nói cũng không nói.

Từ Trung Đạt theo đến, ở phía sau hút thuốc nhìn, kéo Vương Viện một cái, nháy mắt. Hai vợ chồng sau khi rời khỏi thấp giọng nói, Từ Thời Thê cũng không thể nghe rõ, nhưng cũng biết mình dần dần sẽ trở thành một cái tâm bệnh của ba mẹ. Kỳ thực nàng cũng trước sau cho rằng mẹ và con gái có kết nối, mẹ nàng coi như không phải thật rõ ràng nàng là nghĩ như thế nào, cũng có thể nhận thấy được nàng đối với hôn nhân là thật dửng dưng đến không có bất kỳ ý kiến gì. Chính là bởi vì có trực giác như vậy, mới có thể lần lượt dò xét nàng a!

Về sau nữa, thời điểm đi thăm người thân, Từ Thời Thê liền dứt khoát không ngồi vào bàn. Nàng trực tiếp lấy cơm rồi gắp đồ ăn đi ra bên ngoài, dẫn mấy đứa nhỏ nhà họ hàng đi chơi, trông chừng chúng nó ăn, sau đó chạy tới nhà bếp phụ làm chút chuyện. Đi lên kính cẩn cùng trưởng bối tạm biệt, khách khí cùng huynh đệ tỷ muội nói lời từ biệt, bóp qua từng khuôn mặt của đám con nít, lúc vẫy tay vẫn như cũ mang theo nụ cười.

Không có ai nhìn tới được ý nghĩ chân thật của nàng. Kỳ thực mỗi một năm ăn tết đều cũng là như thế này. Chỉ là theo tuổi tác tăng dần, ở trong mắt mọi người có chút chuyện hiển nhiên trở nên gấp không chờ nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.