Đầu Ngón Tay

Chương 40: Đối mặt mâu thuẫn bạn bè



Nhưng là, vẫn có khi trốn không thoát được, tỷ như Huống Tiểu An trở về, nàng ấy là trở về đính hôn.

Nàng lúc xuất hiện đã là ngày mùng ba tết rồi, nàng rốt cục rút ra thời gian, bỏ vị hôn phu qua một bên, cùng khuê mật tụ hội. Ngồi trong quán nhà Từ Thời Thê, câu đầu tiên chính là hỏi nàng, Bảo Hoa kết hôn rồi, tớ cũng đính hôn, vậy khi nào đến phiên cậu.

Một nụ cười còn chưa có hoàn toàn mở ra đã bị vội vã thu hồi, Từ Thời Thê ngồi xuống lãnh đạm nói tớ sẽ không kết hôn.

Huống Tiểu An kinh ngạc, quay đầu nhìn Văn Bảo Hoa.

Trên thực tế Văn Bảo Hoa so với nàng còn phiền muộn hơn, bởi vì không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Từ Thời Thê có chút trốn tránh nàng. Nguyên bản vẫn là còn hồ đồ, ngày hôm nay nghe xong lời nói sấm sét này của nàng, ngược lại có chút hiểu rõ ra. Chẳng lẽ là các nàng đều có đôi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Từ Thời Thê, để cho nàng phiền?

"Xảy ra chuyện gì?" Huống Tiểu An đánh giá nàng, "Cậu tuy là vẫn luôn không có tìm bạn trai, nhưng cũng chưa từng có nói qua như vậy, ai khi dễ cậu? "

Lời này Huống Tiểu An mặc dù không có nghe qua, Văn Bảo Hoa thì đã nghe Từ Thời Thê nói qua một lần. Đó là khi cùng em họ cũng ngồi ở chỗ này ăn cơm, Từ Thời Thê có nói qua cái từ "Độc thân chủ nghĩa " này. Nhưng nàng lúc đó thật là không có chăm chú nghe, chỉ cho là Từ Thời Thê là nhằm vào em họ mới nói câu nói đó, lẽ nào nàng thật sự có suy nghĩ này.

Từ Thời Thê cảm giác được ánh mắt Văn Bảo Hoa lặng lẽ rơi trên người mình, cũng không sắc bén, nhưng cũng giống như muốn nhìn thấu mình.

"Cậu là phụ nữ có thai, ăn nhiều một chút." Từ Thời Thê đem mâm thức ăn hướng nàng bên kia dịch một chút, giọng nói nhàn nhạt.

"Thập Thất," Văn Bảo Hoa thở dài, "Cậu đến tột cùng có xem chúng tớ là bạn hay không? "

Huống Tiểu An trừng mắt, ánh mắt ở trên mặt hai người bọn họ nhìn qua nhìn lại: "Có chuyện gì tớ không biết sao?"

"Không có." Từ Thời Thê nhẹ giọng phủ định, sau đó nhướng mắt nhìn lại Văn Bảo Hoa, "Cậu chớ suy nghĩ quá nhiều, tớ chính là gần đây bị họ hàng làm cho có chút thảm mà thôi."

"Ha ha," Huống Tiểu An nhướng mày nở nụ cười, vô cùng thương hại mà vỗ vỗ vai nàng, "Tớ nói rồi, quả nhiên là con thỏ nóng lên cũng cắn người mà."

Huống Tiểu An vốn không suy nghĩ gì sâu xa, nhưng Văn Bảo Hoa tâm tư lại tinh tế hơn rất nhiều. Nàng nghe thấy những lời Từ Thời Thê nói, lại cho rằng trong đó tất cả đều là nói dối. Nhưng cô gái này lại có cố chấp của chính nàng ấy, xem ra hỏi như vậy là không lấy được kết quả gì.

"Được rồi, mọi người cùng bà nội tớ sắp về tới," Văn Bảo Hoa đột nhiên nói, "Nãi nãi nói có mang cho cậu quà, mời cậu đến lão trạch chơi, tớ đặt trước thời gian với cậu a, đến lúc đó trở lại đón cậu."

Từ Thời Thê tim đập lỡ một nhịp. Nàng vặn lấy đầu ngón tay tính ngày, rõ ràng cũng biết cô gái kia phải trở về rồi, nhưng vẫn không thể không trổi dậy háo hức.

Văn Già La nói chỗ em ấy ở là một nhà cổ trong đại viện*, đông đúc ra vào, bởi vì lễ mừng năm mới, cho nên lồng đèn đỏ lớn treo thật cao, bầu không khí thật nồng đậm.

[*Đại viện: Nhiều phòng, nhiều hộ cư ngụ chung một tòa nhà có sân lớn]

Trong đại viện không có điều hòa, cô mỗi ngày đều mặc kín mít, lúc ngủ hận không thể đắp ba cái chăn. Lúc đầu muốn ở khách sạn, thế nhưng nói cách nào nãi nãi cũng không bằng lòng.

Kết quả lão thái thái bởi vì quá xúc động, liền ngã bệnh.

Từ Thời Thê biết lão thái thái ngã bệnh, cũng không dám hỏi Văn Bảo Hoa, nàng cẩn thận đem đề tài chuyển hướng, tránh cho tự mình nói sai.

Văn Già La còn nói nàng gặp được những thân thích bên nhà bà nội, gia gia, nãi nãi, thúc thúc, a di còn kém gọi đến khan hết họng, bất quá tiền lì xì lĩnh không ít, cũng coi như an ủi được một chút.

Gia gia nàng năm đó cưới bà nội nàng đi rồi vẫn lăn lộn khắp nơi, già rồi mới định cư lại, cho nên cũng chưa từng về nhà. Rõ ràng gia gia rất có phong phạm của lão tướng ở trước mặt những thân thích nhà bà nội, nên rất biết điều, thấy Văn Già La tấm tắc bảo lạ.

Gia gia nói, nếu như nãi nãi thích, liền mua nhà tại đây ở lâu dài, các con trai thì có thế giới của chúng, cháu thì cũng đã trưởng thành. Nhưng nãi nãi tuy là nhìn cảnh vật cũ không dời mắt nổi, nhưng vẫn kiên định muốn trở về. Rốt cuộc, con cháu ở đâu thì đó mới là nhà của bà.

Lá rụng về cội, trong lòng nhớ đến là tốt rồi, huống hồ, bà nhiều năm không về quê, nay già rồi, đã không thể thích ứng với khí hậu quê nhà nữa, ở lại đây sẽ không tách rời thuốc men, điều này làm cho mọi người rất lo lắng.

Bà chính là tâm vướng bận quá nhiều, lão gia tử oán giận, Văn Già La lặng lẽ nghe, ở một bên bưng trà rót nước.

Những việc này, Văn Già La mỗi ngày thường thường trong điện thoại đều nói cho Từ Thời Thê. Từ Thời Thê tâm cũng phập phồng lo âu theo, nàng nghe ra được giọng Văn Già La rất căng thẳng, nhưng chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ vì lão thái thái cầu phúc.

Kỳ thực Văn Già La còn có ít chuyện không nói cho Từ Thời Thê. Cô vốn chỉ muốn thừa cơ hội này đem bí mật của mình nói cho nãi nãi, nhưng không nghĩ tới lão thái thái cũng đang muốn lợi dụng cơ hội này cùng cháu gái nhỏ thật tốt yên tĩnh mà nói chuyện một chút.

Thật ra thì cũng không hoàn toàn là ý của bà, ở trong mắt bà, mọi việc mà nói bất qúa là thuận theo tự nhiên. Dưa hái xanh thì luôn không ngọt, vô luận chuyện gì, khi bị bóp đến một mức nhất định, chắc chắn sẽ trở lại diện mục trước đây. Bà cũng đã sống đến hơn bảy mươi năm rồi, cũng đủ dài để nhìn thấu một số chuyện từ đầu đến cuối. Nhân quả tuần hoàn, cũng là cái lý này.

Ví như đứa cháu gái nhỏ này của bà, tuy là mấy năm này đều qua thực rất vất vả, nhưng bây giờ còn chưa phải là đang từ từ chuyển biến tốt đẹp sao. Cho nên bà cho dù lo lắng, cũng sẽ không đi làm những việc mà biết rằng sẽ hoàn toàn phản tác dụng, nhưng con dâu bà thì không giống vậy.

La Lâm Y nói, mẹ, Già La theo mẹ về quê ăn tết, chính là một cơ hội, mẹ nhất định phải giúp con thăm dò một chút ý tứ của nó, trong lòng nó, chính là cái sự tình kia, có phải thật đã buông xuống rồi hay không, lại có phải hay không kết giao bạn trai này nọ, đối với chuyện kết hôn có ý kiến gì không, còn có, nếu như nó đồng ý theo bạn bè xuất ngoại đi chơi một chút, cũng có thể.

Con dâu bà, thường thì không có việc gì, cho nên lòng lo lắng liền nặng hơn, nhưng những lời này cũng là nên hỏi một chút rồi, cho nên lão thái thái liền nhận lời chuyện này.

Nhưng bà không nghĩ tới thái độ của cháu gái dường như cũng không có gì thay đổi, vẫn là nói không có bạn trai, không muốn kết hôn, chỉ là khi nghe được muốn cho nó xuất ngoại thì giọng có điểm kịch liệt, nói hoàn toàn không muốn.

Con không bỏ được nãi nãi. Văn Già La ôm đầu lão thái thái, làm nũng.

Thấy cháu gái nhỏ cột tóc lên, tuy là chỉ được một cái đuôi nhỏ tí xíu, còn có chút tán loạn, nhưng lão thái thái lòng vẫn vô hạn cưng chìu. Cháu gái nhỏ vốn nên là dáng dấp bé gái thế này, ở đáy lòng bà, vĩnh viễn tựa như chưa trưởng thành.

Không xuất ngoại thì không xuất ngoại, ta thấy mấy cái tiểu đồng bọn của con học ở nước ngoài chưa chắc đã có tiền đồ. Lão thái thái nói, liền cảm thấy có chút mệt mỏi, Văn Già La giúp bà lên giường nghỉ ngơi, sau đó thật dài thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không có đem những thứ này nói cho Từ Thời Thê, bởi vì... chút chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là chỉ cần nói cho chị ấy rằng phải nhớ mình thế là được.

Mà đồng thời, Từ Thời Thê cũng không có đem gian nan của mình ở bên này nói cho cô biết.

Khi tiếng chuông năm mới vang lên, các nàng không ở bên cạnh nhau, nói không tiếc nuối là không có khả năng, dù sao hai người nguyên bản đều làm xong dự định muốn cô đơn cả đời, ai biết vận mệnh ở ngay lúc này xuất hiện xoay chuyển, trời giáng xuống các nàng phần đại lễ này. Thời khắc 0 giờ, các nàng ngồi ở trên giường gọi điện thoại. Điện thoại làm khoảng cách giữa các nàng lập tức kéo gần lại, Văn Già La nghe giọng Từ Thời Thê, cuối cùng là có chút an ủi.

Năm ngoái giờ khắc này thế nào mà qua, một nhà ba người an phận mà ngồi trước tivi xem xuân vãn, nhìn vào mấy khuôn mặt cũ cười vài tiếng, thảo luận vài câu; còn người kia là trở lại trong lão trạch, có thể đến đều đến, bình thường không thấy được cũng vẫn còn đang vì sự nghiệp của mình bận rộn, mà bồi Nhị lão mới là trọng yếu nhất.

Thời điểm trở về phòng mới có thể cảm giác được trống rỗng, nhưng là lại sẽ rất nhanh nói với mình, không sao cả, ngủ một giấc liền sẽ qua đi, này không phải lại đã xong một năm sao.

Mà năm này tự nhiên liền khác biệt, xem xuân vãn cùng người lớn tựa hồ không kềm chế được, vẫn luôn thất thần. Nhìn thời gian chậm rãi sắp dến 0 giờ, trong lòng bức thiết nghĩ muốn ghe được giọng nói kia, ở vào ngày đặc biệt này, cảm giác đó càng mãnh liệt.

- Tối hôm nay ăn gì?

- Còn có thể là cái gì, luôn là mấy món lễ tết thôi, thịt cá.

- Em bên này đồ ăn ấu có hơi ngọt, không quen ăn như vậy, muốn ăn món chị làm rồi.

- ... Không phải năm mới sẽ trở lại sao, đến lúc đó chị làm cho em ăn.

- Nói rồi đó, không được chơi xấu nha. Bất quá hôm nay vì sao mới chỉ ba mươi thôi?

- Không đúng, phải nói hôm nay đã ba mươi tết rồi, cách ngày em về gần hơn a.

Văn Già La nghe nói như vậy, nhất thời cảm thấy cơm tất niên trong kia bị một chút ngọt thực sự tràn đầy kỹ xảo nhân tạo, làm sao bằng thanh âm bên kia điện thoại là tự nhiên thanh ngọt. Ngoài phòng có pháo hoa nổ, bên tai là người yêu mật ngữ, mặc dù là lẻ loi một mình, cũng đã không còn tịch mịch nữa...

Cùng Văn Bảo Hoa và Huống Tiểu An ngồi chung một chỗ, Từ Thời Thê đã không còn cảm giác như trước kia. Nàng là vẫn chưa từng để ý độc thân tạo nên loại nào đó bị cô lập, chính là hiện tại nàng sẽ ngồi càng thêm an ổn, nói cũng càng thêm thong dong. Chỉ là lúc đối mặt Văn Bảo Hoa tâm tình rất phức tạp.

Nàng nghĩ nàng cùng Văn Già La cũng sẽ không là cái loại đem mọi thứ đều không để ý, nắm tay đi đến chân trời, bằng không sẽ không phải lúc nào cũng lo lắng sợ tổn thương người nhà. Vẫn luôn tránh né, cũng bởi vì nếu động tình liền tránh không được.

Đến lúc đó người thứ nhất biết các nàng tình cảm sẽ là ai chứ, Từ Thời Thê nghĩ, có lẽ sẽ là Bảo Hoa; nếu như nàng muốn tranh thủ người ủng hộ cùng người trợ giúp, e rằng cũng là bắt đầu từ Bảo Hoa nơi này. Nhưng là ngược lại, Từ Thời Thê lại vô cùng mâu thuẫn mà sợ nàng biết. Tựa như đêm đó xem tình tiết trong phim, một cái trục chuyển động rất nhỏ, sẽ móc nối bắt đầu phản ứng rất lớn*, dù ai cũng sẽ không nghĩ tới lúc ban đầu một chuyện nhỏ ngoài ý muốn sẽ đối với tương lai tạo thành dạng gì ảnh hưởng.

(* Nội dung trong bộ phim The Curious Case of Benjamin Button)

Còn có một học thuyết gọi là hiệu ứng cánh bướm*, không biết áp dụng trên người các nàng hợp hay không hợp.

(* Xem wiki nha, đại khái là những sự kiện bé nhỏ nhưng để lại những hệ quả to lớn về sau. Ban đầu chỉ là một khái niệm khoa học đơn thuần, sau đó được nhắc đến nhiều trong văn hóa đương đại đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới hoặc )

Nếu như Bảo Hoa biết nàng đem em họ giới thiệu cho mình quen biết sau sẽ diễn biến thành cục diện hôm nay, không biết nàng có hối hận hay không. Nhưng là coi như nàng không phải trung gian, cũng sẽ không thay đổi sự thật mình và Văn Già La là cùng một loại người. Chỉ là không có kíp nổ thì không thể phát nổ, nàng cùng Văn Già La, đại khái vẫn chỉ là ở vào "Em họ của bạn học " với "Bạn học của chị họ" một loại quan hệ như người xa lạ, sau đó mỗi người cô thủ lấy kiên trì của riêng mình.

Không thể nào đoán trước còn sẽ có hay không vận mệnh khác chú định dẫn dắt, e rằng khi đó người các nàng yêu không phải là người kia, loại sự tình này, không ai nói chắc được, nhất kiến chung tình là có, lâu ngày sinh tình thì lại càng thêm hợp lý tồn tại.

Bảo Hoa ở giữa là không trốn khỏi, khi các nàng cuối cùng đem cảm tình toàn bộ bày ra, Từ Thời Thê cũng không biết có nên hay không nói với cậu ấy một câu xin lỗi. Xin lỗi lừa đi em họ cậu, xin lỗi đã từng đem tình hữu nghị của cậu làm ván cầu...

Cho nên, trực giác của Văn Bảo Hoa là chính xác, Từ Thời Thê nói chuyện cùng nàng tuy là vẫn giống như trước đây, nhưng ánh mắt thân mật giao lưu ít hơn đi, thỉnh thoảng sẽ trở nên rất khách khí. Chỉ là Văn Bảo Hoa không rõ, còn tưởng rằng do mình và Huống Tiểu An ép nàng chặt quá. Kỳ thực nếu như hiểu nàng, liền không nên nói những lời này. Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui, đây là đạo lý tất cả mọi người đều hiểu.

Văn Bảo Hoa cho Huống Tiểu An một ánh mắt, song song cũng liền không tiếp tục đề tài này, mà là xuôi theo Từ Thời Thê nói, liền thảo luận đến công việc của nàng.

"Cậu muốn tìm việc làm?" Huống Tiểu An tấm tắc quan sát nàng, "Tớ còn tưởng cậu chỉ còn chờ làm bà chủ nhà hàng kìa."

"Ba mẹ tớ còn trẻ, kỳ thực cũng không cần đến tớ."

Văn Bảo Hoa cười cười: "Tớ thấy thúc thúc a di cũng thật lợi hại, quán nhà cậu buôn bán dường như càng ngày càng tốt hơn nữa..." nàng nghĩ tới hôm nay lúc đến đụng phải mấy người, "Tớ dường như thấy không ít khuôn mặt quen thuộc, bọn họ thường xuyên đến sao? "

Từ Thời Thê ngẩng đầu suy nghĩ một chút, Bảo Hoa lúc đến vừa lúc có đoàn người khác vào dùng cơm, đều là người của cục nào đó của thành phố. Nàng còn nghe được Bảo Hoa gọi một người trong đó là cục trưởng kia mà: "Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy kỳ quái, gần nhất có mấy đơn vị chọn nhà tớ làm nơi ăn cơm, còn có công ty liên hoan các loại. Ba tớ nhìn tình huống này đều muốn đem tiệm khuếch trương lên."

"Nhà cậu đồ ăn vốn rất ngon." Huống Tiểu An nói gắp khối đậu hủ Ma Bà ăn vào trong miệng.

"Tớ cũng không nói không tốt, chỉ là vẫn còn có chút kỳ quái," Văn Bảo Hoa nghĩ không ra kết quả, dứt khoát cầm đũa dùng bữa. "Quên đi, chỉ cần bọn họ trả tiền là được, nói không chừng năm nay là năm tài vận nhà cậu đó."

Văn Bảo Hoa lúc nói chuyện tay ôm bụng dùng lời nhỏ nhẹ, giữa lông mày cảnh sắc an lành bình tĩnh. Từ Thời Thê lòng lại chua xót. Nàng biết Văn gia mấy tỷ đệ này cảm tình rất tốt, nhưng tương lai, nhất định sẽ làm xáo trộn nhịp điệu sống của bọn họ. Người là không có cách nào thoát ly xã hội, quả của mình, người khác cũng sẽ ăn đến một ít, vị có thể sẽ rất kém, ảnh hưởng đến ăn lại ảnh hưởng giấc ngủ. Nhất là Bảo Hoa đang có thai, càng thêm không thể để cho nàng tâm tình không tốt. Vô luận như thế nào, chuyện mình và Văn Già La đều sẽ đem nàng dính vào, cho nên nhất định không thể để cho nàng biết, chí ít là trước khi nàng sinh con, mình sẽ không để cho Văn Bảo Hoa biết đến.

Không cho Văn Bảo Hoa biết, trước hết tốt nhất cũng không thể để cho lão thái thái biết. Huống hồ lão thái thái thân thể không phải nghe nói không tốt sao, cho dù là qua năm, cũng không nên lại để cho lão nhân gia phiền lòng. Âm thầm quyết định, Từ Thời Thê chỉ còn chờ Văn Già La trở về, hết thảy hết thảy đều phải bàn bạc kỹ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.