Đầu Ngón Tay

Chương 45: Quẻ hạ hạ



La Lâm Y kể từ lúc biết lão thái thái ở trên máy bay suýt chút nữa ngất xỉu, mí mắt vẫn luôn nháy. Trên đường đi bệnh viện bà lại nhìn thấy tai nạn giao thông, một chiếc xe gắn máy bị đụng tựa như một cái tượng gỗ bị ném trên không trung bất kể trọng lực, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Bà sờ lấy tim của mình, cảm thấy nó cùng mí mắt giống nhau, nhảy đến không bình thường, không khỏi bất an cất tiếng hỏi chồng bên cạnh: "Văn Châu, lão thái thái... sẽ không sao chứ?"

Năm nay rốt cục nhín chút thời gian cùng người nhà, Văn Châu đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Ông chậm rãi mở mắt nhìn bà, thanh âm trầm thấp: "Không nên suy nghĩ bậy bạ."

Hai người bọn họ cũng không phải là yêu nhau rồi cưới, thế nhưng sau khi kết hôn cảm tình lại thành sâu đậm. Đối với La Lâm Y mà nói, con gái cùng trượng phu đều là trời, bản thân mình luôn không quan trọng bằng. Bây giờ nghe giọng nói của chồng bình tĩnh có lực, trong lòng bà thoáng thấy dễ chịu hơn.

Nhưng mà trái tim thỉnh thoảng vẫn sẽ đập loạn, làm bà rất khó chịu.

Đến bệnh viện thấy được lão thái thái, mới lại yên tâm một ít, chỉ là bầu không khí trong bệnh viện lại càng khiến người ta không khỏe, bà ngồi ở đây mà luôn có loại xung động muốn rời đi.

Theo lý mà nói bà và lão thái thái cũng là rất gần gũi, vốn không nên có loại xung động bất hiếu này, nhưng ngày hôm nay từ lúc bắt đầu ra cửa tâm trạng luôn bất an, hơn nữa con gái không cùng bà về nhà, thì càng có loại khó chịu không nói ra được.

Lão thái thái, cả ba con trai cũng không có giữ lại ai, duy chỉ có để lại Già La, La Lâm Y ráng không làm cử động cau mày, âm thầm đánh giá hai bà cháu. Bà vốn len lén nhờ lão thái thái nói bóng nói gió Già La, hiện tại còn không biết đã biết được cái gì, chỉ là thoạt nhìn giống như có bí mật gì đó, những người khác tựa hồ còn chưa phát hiện, chỉ có bà nhận ra.

Rời bệnh viện, La Lâm Y nghĩ đợi lát nữa phải tránh mọi người gọi điện thoại cho con gái, ít nhất phải biết lão thái thái gặp chuyện không may cùng nó có quan hệ hay không. Trên đường đi qua một công viên trong thành phố, trong công viên có miếu Quan Thế Âm đèn nhang cường thịnh, bà lại nảy sinh ý tưởng viếng thăm một chuyến. Kỳ thực văn Châu cho tới bây giờ đều không cho phép bà đi tố thần bái phật, bao gồm cả lão gia tử, bọn họ đều là người vô thần. Nhưng ngày hôm nay bà đặc biệt muốn đi, đồng thời ý niệm này trong đầu tựa như cũng có chút cấp bách, nên bà tìm một cái cớ xuống xe ở giữa đường.

"Em muốn đi đâu anh đưa em đi." Văn Châu nhìn bà.

"Không cần." La Lâm Y cười, "Em chỉ là có hẹn trước, chẳng mấy chốc sẽ về."

Văn Châu không có nói tiếp, tài xế cũng đã xuống xe giúp bà mở cửa xe.

Thấy xe đi xa rồi La Lâm Y mới xoay người bắt một chiếc taxi, trước đi ngân hàng, bà không mang theo bao nhiêu tiền mặt trên người, đợi lát nữa dù sao cũng phải có chút biểu hiện. Ngôi miếu này đã có gần ngàn năm lịch sử, là một trong các di tích của thành phố, hiện tại được bảo hộ trong công viên, một cõi cực lạc giữa những tòa nhà cao tầng.

Nhưng vào ngày lễ hay ngày đầu tháng với rằm, nơi đây đoàn người qua lại không dứt, khó tránh khỏi rơi vào ồn ào trần thế.

La Lâm Y sau khi vào miếu, nhìn thấy trong đại điện thờ Quan Thế Âm tay nâng Tịnh bình, gương mặt hiền từ, mang cảm giác nhìn xuống chúng sinh. Bà hướng thùng công đức phía trước Quan Thế Âm bỏ vào một xấp tiền thật dầy, có người từ bên cạnh đưa lên ba cây nhang.

Khẽ liếc mắt, đưa nhang chính là một bố y hòa thượng, đê mi thùy mục*, chỉ hỏi bà, nữ thí chủ đợi lát nữa có muốn hay không rút xăm.

(*Đê mi thùy mục: Cụp mi rũ mắt. Ý nói một người bộ dáng hiền lành)

La Lâm Y xuất thần, có chút cảm giác quái dị, lại lập tức lấy lại tinh thần, gật đầu, rồi hết sức chuyên chú mà cầu bái.

Trong Thiên Điện còn thờ một ít tượng phật bà căn bản không nhận ra, có người nói cũng phải đi kính bái từng cái, La Lâm Y liền dáng vẻ đoan chính, từng cái bái lạy.

Khi bà nhận được điện thoại báo Văn Già La xảy ra tai nạn xe, là đang rút xăm.

Lúc bà lắc lắc cái ống thẻ kêu xoạt xoạt, điện thoại di động cũng vang lên, sau đó có một quẻ liền rơi xuống mặt đất, dù bà nghe điện thoại không cần nhìn cũng biết đây là quẻ hạ hạ.

Ném ống thẻ, vẻ mặt La Lâm Y trắng bệt, cơ hồ nhảy dựng lên. Điện thoại là văn Châu gọi tới, chỉ nói con gái xảy ra tai nạn xe, lập tức đến bệnh viện. Bà ở trong lòng liên tục thét lên, bà liền biết ngày hôm nay nhất định còn sẽ xảy ra chuyện mà, phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu, huống chi mẹ con liên tâm, bà nguyên bản chính là bởi vì vậy mà vẫn luôn bất an.

Sớm biết có nói gì cũng phải kéo con gái về nhà... Cơ hồ là lảo đảo lao ra khỏi miếu, bên ngoài âm u, đè nén khiến người không cách nào hít thở.

Người trước tiên nhận được điện thoại báo xảy ra tai nạn xe chính là văn Châu. Tai nạn vừa xảy ra, người bên đường liền phát hiện, vội vàng gọi điện thoại cấp cứu. Trước khi xe cứu thương đến không ai dám động vào người trong xe, chỉ vây quanh tại chỗ nhìn, thảo luận. Xe cứu thương đến sau đem người trong xe ra, sờ túi liền tìm được điện thoại di động. Trong điện thoại di động Văn Già La tất nhiên có số của ba cô, lại bởi vì chỉ có một chữ "Ba " rất nhanh được thấy trước.

Văn Châu lúc đó đã trở về nhà, ba anh em đang ngồi đàm luận một số chuyện, vừa nhìn thấy là con gái gọi điện thoại tới, ông liền bắt máy, sau đó sắc mặt trở nên lo sợ, "vụt " đứng lên, đụng ngã bàn trà phía trước.

Văn Dục đang ở bên giường bệnh hống lão thái thái vui vẻ, lúc nhận được điện thoại của ba mình, cả kinh điện thoại di động suýt chút nữa rơi trên mặt đất. Nhưng trong điện thoại chỉ nói cho hắn biết hiện tại xe cứu thương đã hướng Lục Tổng Y Viện chạy đến, dặn trước đừng nói cho lão thái thái, sợ bà lo lắng.

Văn Dục không thể làm gì khác hơn là tránh đi ánh mắt lão thái thái, đi ra phòng bệnh. Chờ đến khi anh chàng chạy xuống lầu đến cửa bệnh viện, một số chủ nhiệm khoa đã chờ ở đó rồi, còn có thư ký Niếp của chú út, cũng không biết từ nơi nào tới, đang nhẹ giọng an bài công việc.

Cùng hắn đi xem lão thái thái, Mông Mông thấy hắn chạy, liền cũng đi theo ra, xuống lầu liền vừa lúc thấy một chiếc xe taxi dừng ngay ở cửa, mẹ Văn Già La từ trên xe lao xuống, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.

La Lâm Y vừa xuống xe liền hướng về phía thư ký Niếp kêu: "Con gái của tôi đâu?"

"Còn đang trên đường." Thư ký Niếp là một người đàn ông nhã nhặn mang mắt kiếng, ông vội vàng hướng Văn Dục mặt ra dấu, Văn Dục tiến lên đỡ lấy bà: "Thiếm Út, xe cứu thương lập tức đến, khẳng định không có chuyện gì, thiếm chớ nóng vội chớ nóng vội."

Mông Mông có chút mờ mịt đứng ở sau lưng hắn, kỳ quái hỏi: "Xảy ra chuyện gì? "

Đáng tiếc trong lúc đó không ai để ý nàng.

Ở cửa bệnh viện chờ đợi luôn giống như là đang cùng tử thần chạy đua. La Lâm Y không biết làm sao lại ra tai nạn xe cộ, cũng không biết con gái bị thương thế nào, một đầu ý nghĩ hốt hoảng làm cả người bà đều có chút co quắp, cho đến có người lấp một ly nước ấm đến trong tay bà mới khá hơn một chút.

Trước khi xe cứu thương đến, Văn gia mấy huynh đệ cũng cùng nhau đến.

Cái bệnh viện này ngày hôm nay bọn họ đã hai lần vào, trong lòng đều nhất thời có chút kiềm nén.

Văn gia lão nhị nhỏ giọng hỏi con trai lão thái thái có biết chưa, Văn Dục lắc đầu, biểu tình quái dị, hỏi hắn vì sao, hắn mới do dự mà nói Già La lái chiếc xe hắn mượn tới, xe kia... có chút cũ.

Nghe được ẩn ý trong lời nói của con trai, Văn gia lão nhị một cái tát vỗ lên đỉnh đầu của hắn, tức giận khiển trách Già La nếu như có gì ngoài ý muốn, con chờ tự tháo xương mình đi a.

Văn Dục hơi ủy khuất đứng đó. Xe tốt của mình bị bằng hữu mượn, ngày hôm nay vội vã trở về bí qúa đành mượn đại cái xe chạy. Anh chàng vội vàng đi xem lão thái thái, nên lái rất nhanh, nhưng không phải là vẫn bình an lái đến bệnh viện sao, thậm chí không nghe Mông Mông ngồi trên xe nói khó chịu. Vào bệnh viện đầu tiên là bị Già La nhìn mình một cách khó hiểu, lại bị lão thái thái mắng tối mặt tối mũi một trận. Anh chàng còn không rõ được lão thái thái đang giận chó đánh mèo cái gì, chỉ phải trước tiên chọc cười bà đã rồi hãy nói, lại không nghĩ rằng tiếp theo lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Nghĩ đến Già La người đáng được cầm giải thưởng chuyên tâm lái xe nhất trên đời còn xảy ra tai nạn xe cộ, anh chàng hung hăng muốn đem đập nát cái xe đã đụng vào xe của cô.

Tay siết chặt bị một bàn tay mềm mại nhẹ nắm lấy, Văn Dục cứng ngắc quay đầu, thấy Mông Mông đứng ở bên cạnh hắn, nhẹ nói sẽ không có chuyện gì.

Mông Mông hiện tại đã biết rõ ràng tình huống, trong lòng cũng thình thịch nhảy. Nàng và Văn Già La từ nhỏ đã quen biết, thẳng đến trước khi nàng xuất ngoại hai người vẫn qua lại. Lần này về nước, không nghĩ tới người đột nhiên gầy đi như vậy. Nàng không chuẩn bị xuất ngoại tiếp, ở nước ngoài học xong một năm công phu vẫn cảm thấy không tự tại như ở trong nước. Quan trọng nhất là người nàng thích ở đang ở đây, nàng quyết định trở về đối mặt. Nàng vốn là chuẩn bị cùng Văn Dục cùng nhau bàn mở quán bar tiếp theo, còn tính toán muốn kéo Văn Già La nhập cổ phần, còn chưa đợi được cùng cô thương nghị, cũng đã xảy ra sự tình bất hạnh như vậy.

Mơ hồ nghe nói rất nghiêm trọng, tổng cộng bị thương ba người, đều đang hôn mê bất tỉnh. Người thứ 3 là ai Mông Mông không biết, người thứ hai lại tựa hồ chính là cô gái mà đi cùng xe Văn Dục, hình như là theo chân Văn Già La cùng rời khỏi phòng bệnh lão thái thái.

Cô gái kia có một giọng nói trời sinh rất hay, một số người giọng nói chỉ có cố định một loại người nào đó thích nghe, thế nhưng cô gái kia, ngay cả nàng lỗ tai kén chọn như thế đều rất hưởng thụ. Thời điểm nàng đang nghĩ như vậy, xe cứu thương rốt cuộc gào thét phóng tới, lục tục khiêng xuống ba cái cáng cứu thương. La a di là người đầu tiên xông lên phía trước, tất cả mọi người theo sát mà đi tới, Văn Dục cũng bỏ tay nàng ra. Mông Mông nhìn không thấy cái cáng mọi người đang vây quanh, liền hướng đi tới cái phía sau, sau đó tâm lộp bộp một cái.

Người thứ hai nằm trên cáng quả nhiên là cô gái kia. Mông Mông nhìn thấy dưới phần gáy của nàng có vết máu, tôn lên sắc mặt trắng bệch thảm đạm, nàng lại càng hoảng sợ, đến gần mới phát hiện trên cổ cô gái kia dường như đã được làm xử lý khẩn cấp, nhìn xuống lồng ngực vẫn có phập phồng. Nàng ôm ngực một cái, nhìn từ xa cô gái kia liền giống như bị cắt vào động mạch cổ, không nhúc nhích nhìn giống như đã chết.

Cáng cứu thương được đưa vào bệnh viện, đặt lên xe đẩy đã được chuẩn bị tốt, Mông Mông bắt được Văn Dục đang chạy theo mọi người, chỉ vào phía sau xe đẩy kia: "Anh có điện thoại nhà chị kia không?"

Văn Dục chợt vỗ đầu, dậm chân gọi điện thoại cho Văn Bảo Hoa.

Văn Bảo Hoa lúc này cùng lão thái thái giống nhau đều chẳng hay biết gì, nàng đang bồi lão thái thái nói chuyện, mới vừa muốn đứng lên đi lại một chút, điện thoại liền vang lên.

Văn Dục nói rất gấp, Văn Bảo Hoa nghe được có chút choáng, hơn nửa ngày mới thất thanh hô lên: "Cái gì, bọn họ xảy ra tai nạn xe?"

Nàng vừa kêu, Văn Dục liền biết không xong, vội vàng kêu nàng nhỏ giọng một chút không nên để lão thái thái nghe được, Văn Bảo Hoa lúc này quay đầu nhìn lại cũng đã không còn kịp rồi, lão thái thái mắt mở lớn bằng cái chuông đồng, làm cho nàng đầu óc trống rỗng, không biết tìm cớ gì để che giấu mới vừa thất thố. Nhưng Văn Dục trong điện thoại lại thúc dục rất gấp, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt an ủi lão thái thái, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại đến quán cho người nhà Từ Thời Thê.

Ngày hôm nay cũng khéo, Từ Trung Đạt cùng Vương Viện đều không ở quán, cả hai đều đi gặp bạn, Văn Bảo Hoa chỉ đành truyền lời lại, để cho nhân viên trong quán nghe điện thoại nhắn lại, cành nhanh càng tốt.

Nói chung, đây là thời khắc phi thường hỗn loạn.

Mấy ai ngờ rằng bởi vì tai nạn xe cộ, trong nháy mắt cướp sạch cái tết vui vẻ, bất kể là được xem như trân bảo - Văn Già La; hay chỉ được để ý chút ít, một cô gái xa lạ - Từ Thời Thê; còn có tài xế xe tải căn bản cũng không biết tên họ kia...

Có vẻ vận mệnh của con người liền đã quyết định ở lúc gặp gỡ ban đầu, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Hiện tại ông trời cho ra một quẻ hạ hạ, người rút trúng sẽ vì nó thương tâm thống khổ, hoặc thậm chí vạn kiếp bất phục... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.