Dẫu Ngươi Là Phế Vật

Chương 45: Hồi Kết



Thần bóng tối đứng ra

- Tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì?

Khôi Nhất kiên định nói

- Tỷ ấy không làm gì sai cả, tỷ ấy chỉ muốn bảo vệ chúng tôi mà thôi, là các ngươi chính các ngươi đã vì lo sợ sức mạnh của tỷ ấy mà khiến cho tỷ ấy mở ra cửa tử của chính mình

Thần ánh sáng nói

- Làm sao tiểu tử phàm nhân như ngươi lại biết?

- Bởi vì các ngươi cùng đã từng là con người, các ngươi muốn có sức mạnh không phải hướng đến việc dệ nhất là mà bảo vệ người khác, tại hạ nói sao.

Thủy thần nói

- Nhưng người này vốn dĩ không có quan hệ gì với các ngươi

Khôi Nhất thing lặng, thì giọng Lý Uyển Vân vang lên

- Nhưng nàng là người của ta, các ngươi, ai dám đụng vào

Thần ánh sáng muốn nói thì thần Mộc chặn lại nói

- Uyển Vân sao ngươi dám nghịch thiên, ngươi còn muốn giống như nha đầu này cả giới thần nhân ma đêu truy sát ngươi

Lý Uyển Vân nói nhẹ như không hề lo lắng bởi trước mặt nàng là các vị thần

- Bởi vì ta đã có được thừa nhận của thức thần rồi, ta và các thần giờ này giống nhau, ý kiến của ta cũng có uy lực

Một chiếc vương niệm tỏa sáng, đó là mang hào quang sáng rực, nó hơn cả Tương Đan, các vị thần ngạc nhiên, khi thức thần của nàng ta lại là người vừa xuất hiện ngồi trên đám mây kia, hèn chi nàng ta có thể xuất hiện rồi biến mất không ai hay

Lý Uyển Vân nói rõ ràng

- Ta không tự xưng mình là thần, không xem nhẹ tính mạng nhưng ta là người hơn cả thần, ta bỏ đi phàm tục nhân thế, mà đội lên chiếc vương niệm, ngồi lên chiếc ghế cao nhất thách thức những khó khăn mà của thần nhân ma sẽ gặp đang gặp và đã gặp, ta sẽ là người giải quyết không buông bỏ phải đi đến cùng cho dù chuyện này không liên quan đến phu thê ta. Ta là Khôi thần

Các vì thần nghe vậy mà quỳ xuống, Khôi Nhất thở dài nhưng bản thân lại không thể ngăn kịp việc dịch chuyển của tâm ma, Ly Điện không phải nơi người ta có thể đến rồi có thể dễ dàng rời đi, Khôi Yên khóc toáng lên khi không thấy Doanh Doanh nữa

Lý Uyển Vân tiến đến ôm lấy nàng mà nói

- Muội đừng lo, dù muội ấy có ở đâu đi chăng nữa tẩu cũng sẽ mang tỷ ấy về cho muội, lúc này cần phải hồi phục lại nơi này, sau khi thi xong muội cùng Nhất nhi trở về đảo tu luyện, ta phải đi giải quyết khi nào rãnh ta sẽ đến chơi với muội

Câu nói vừa dứt thì tất cả đã trở lại như không hề có chuyện gì, Khôi Nhất đang đứng vững trên sân và đương nhiên nói trong nước mắt

- Hôm nay Lý gia đã đứng đầu trong Liên Quân Hội nhưng đối với chuyện thừa kế ngại vị tuyệt đối không can thiệp, thất công chúa cũng không muốn điều đó, chuyện này do người nào đưa ra hãy để người đó giải quyết. Tỷ, tẩu, nhất định đệ sẽ tìm ra hai người

Y Giang thất thần như rối nói

- LIÊN QUÂN ĐẤU năm nay Lý gia tộc là lật ngược dòng, đã trở lại đệ nhất gia tộc dù có sự chen vào Lưu gia thôn vùng Thiên Sơn, xem ra chúng ta vẫn còn hy vọng phía trước

Khôi Nhất lúc này nói

- Cha, Lữu Vĩ từ ngày hôm nay hài tử bất hiếu không thể theo người. TA LÀ KHÔI NHẤT LÀ NHỊ ĐỆ CỦA VU ĐẢO, HÔM NAY CHÚNG TA CHIẾN THẮNG LÀ VU ĐẢO CHIẾN THẮNG LÀ KHÔI GIA CHIẾN THẮNG

Y Giang nói lớn

- Wow ... sự ra đời của một gia tộc khác, là Vu Đảo thần dược nơi có Cổ Hà tiên sinh đan dược sư, không ngờ nơi đó lại là một nơi rèn luyện ra những nhân tài như vậy

*****

Hoan hỉ được 700 năm lúc này, trên thần điện lúc này Lý Uyển Vân đang xem các thông cáo được đưa đến, Khôi thần đứng đầu các vị thần, đem thời gian Vu Đảo biến mất, vậy nên Khôi Nhất cùng Khôi Yên dần hóa thể thần, càng ngày càng mạnh, nhưng không thể lớn thêm nữa, thể thần không phải thứ cho phép người có thể sử dụng được

Vũ đảo, một thiếu niên cùng một thiếu nữ đang vui đùa hằng ngày, đó chính là Khôi Nhất cùng Khôi Yên

Khôi Yên hỏi

- Ca chừng nào tỷ và tẩu mới trở về đây, chúng ta đã đợi rất lâu rồi, cũng đã đi dự không biết bao nhiêu xuân rồi

Khôi Nhất không biết nói sao

- Cả hai bận chuyện chưa thể trở về chúng ta phải đợi đến khi hai người trở về nhất định sẽ cho chúng ta rất nhiều thứ, muội phải cố gắng tu luyện không được để hai người buồn khi trở về

Lúc này từ dưới nước hiện lên một con rắn nhỏ, chính là xà thần thú năm xưa là kết quả của máu 2 người, là Hoài Tuyết

Hoài Tuyết tiến vào không ít thương tích, dường như đã xảy ra một trận chiến

- thúc thúc, cô cô, có chuyện xảy ra trên thần điện, Khôi thần đã bị hạ độc, không rõ là ai, mà bên Ly Điện đến nay vẫn chưa có tung tích không rõ là ai đã hạ độc người

Khôi Yên nghe không hiểu nhưng Khôi Nhất lại tái mặt nói

- Hoài Tuyết nhanh nào, chúng ta đến thăm tẩu

Hoài Tuyết nói

- Nhưng hai người chỉ là bán thần mà thôi, thần điện không cho phép người lạ xâm phạm

Khôi Nhất quay sang nói với Khôi Yên

- Ngày này cuối cùng đã đến, chúng ta đi đón tỷ và tẩu được chứ?

Khôi Yên nghe vậy thì gật đầu lia lịa, Khôi Nhất từ 200 năm trước không còn bán tiến nữa mà là Nhất thần, vậy nên vào thần điện là chuyện rất bình thường, thần điện cánh cổng không thể cản được, còn Ly Điện sớm đã được xác định, nhưng cần thời gian để khơi dậy, Khôi Nhất cùng Tương Đan sức mạnh ngang nhau nên đối với các vị thần khác không thể nào xem nhẹ có thể coi là tiểu tử phàm nhân năm xưa

Khôi Nhất mở ra đồng thời hai cánh cổng, đôi mắt kinh hãi khi nhìn vào biến động của Ly Điện xem ra có lẽ tỷ đã tỉnh lúc này người duy nhất có thể cứu tẩu chỉ có thể là tỷ

"ĐÙNG"

Đất trời rung chuyển, một thiếu nữ xuất hiện nhưng lại là một ánh mắt sắt lạnh đóng bằng cả người nhìn vào, nàng chính là Doanh Doanh thực sự, cơ thể lẫn linh hồn, Doanh Doanh nhìn không gian kia mở ra mà mỉm cười

- Đệ đón ta sao?

Khôi Nhất gật đầu

- Dù cho tỷ có không còn là sức mạnh nữa nhưng cơ thể thần không thể nào dễ dàng biến mất được, đi thoi tẩu đang đợi chúng ta

Doanh Doanh thoát một cái đã tiến vào không gian xuất hiện trước mặt Khôi Yên, dáng người khuôn mặt khác lại còn khí tức bức người khiến cho tiểu muội muội nhỏ khóc toáng lên

Hoài Tuyết nói

- Mẹ

Doanh Doanh gật đầu đưa ra một viên đan dược hóa hình, Hoài Tuyết đã chờ đợi rất lâu và lúc này đã hóa thành một con rồng hoàng kim, nhận lấy đan dược mà hóa thành người, gọi là LONG THẦN, ma thần thú

Doanh Doanh nhìn sang không gian bên kia, nàng đang ngủ rất sâu như không có chuyện gì nhưng mà Doanh Doanh cảm nhận được diều gì đó không đúng. Nhanh chóng bước chân qua không gian, tiến ngồi cạnh giường chạm vào khuôn mặt kia, rồi đem một đan dược ra đặt vào miệng của Khôi Thần nói nhẹ nhàng

- Muội đoán được tỷ sẽ gặp chuyện nên trước khi đi Ly Điện đã chuẩn bị sẵn, là ai cứ để muội mọi chuyện muội sẽ thay tỷ sắp xếp

Tương Đan vừa nhìn thấy Doanh Doanh hình dạng đã lui lại thủ

- Ngươi là ai?

Doanh Doanh đói với phản ứng kia cười trừ

- Tương Đan huynh lại sợ hãi ta vậy sao?

Tương Đan gằn lên

- Ngươi làm gì Khôi Thần, ngươi là kẻ hạ độc

- Có kẻ hạ độc nào quay lại cứu chữa không? Phiền huynh gọi tất cả đến cả thức thần nữa, xem ra chuyện này không để cho tỷ ấy giải quyết được

Tiếng chân dồn dập xuất hiện Tương Đan xông đến thì bị Khôi Nhất chặn lại

- Huynh không được lần nữa động vào tỷ ấy

Khôi Yên lúc này bức phá thành thần, 700 năm không khổ tâm tư của Doanh Doanh trong Ly Điện bảo vệ linh hồn của tiểu muội này, cuối cùng cũng hoàn thành, Yên Thần xuất hiện đối với cả thiên hạ là chuyện vui hơn nữa đối với tất cả chúng sinh cũng vậy, Khôi Yên đưa tay hất đám thần tiến đến

- Ai làm phiền tỷ cùng tẩu, ta đánh

*****

Lý Uyển Vân khi tỉnh dậy đã ở Vu Đảo nghỉ ngơi nghe tiếng gà gáy đánh thức mình, mở mắt ra thấy căn phòng năm xưa của hai người mà lo lắng chạy ra ngoài xem, trước mặt nàng là Doanh Doanh cùng với Cổ Hà đang cứu chữa không phân biệt là người là thần hay mà là ma, chỉ cần có duyên đến được đây có thể được cứu, đó là bởi số chưa tận được

Lý Uyển Vân nghẹn lại, nàng chạy đến thật nhanh đi qua cả bệnh nhân mà tiến đến trước mặt Doanh Doanh nói

- Ta bị thương, cứu ta

Doanh Doanh còn đang tập trung cho người trước không để ý nên hỏi

- Vị thương nơi nào?

- Trái tim của ta đập rất nhanh, nó không dừng lại được

Doanh Doanh làm rơi bút của mình, nàng trông thấy ánh sáng cứu sống mình đã thức dậy, thời gian chờ đợi mỗi đêm, nàng còn nghĩ mình đang mộng, nàng đưa tay muốn chạm lấy, ngay lúc đó Lý Uyển Vân cầm lấy tay hơi ấm của người khiến Doanh Doanh không giữ được nước mắt của mình, nàng đứng lên bước đêm ôm lấy nàng

- Vân tỷ, cuối cùng tỷ đã chịu thức dậy, chấp nhận nguyện ý bên cạnh muội

Cổ Hà nói với hàng dài bệnh nhân nói

- Đừng làm phiền phu thê bọn họ, các ngươi dám bước lên một bước ta không dám đảm bảo tỉnh mạng của các ngươi đâu

Rồi một đám người từ xông bao người đi đầm hô hoán

- Trách đường để hoàng tử vào trước, nhanh lên

Là một đám lính tân binh, đứng trước hai người đẩy mạnh Doanh Doanh khiếng nàng ngã nhào làm Lý Uyển Vân hoảng hốt nói

- Ngươi là ai?

Tên kia quát lại

- Im lăng ả đàn bà không biết điều nếu như hoàng tử có chuyện gì ngươi dám đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra không?

Lý Uyển Vân đỡ lấy Doanh Doanh nhưng lại bị hắn rút kiếm chém thẳng vào có Doanh Doanh xoay người đỡ nên kiếm xoẹt qua cánh tay, tên kia vị Lý Uyển Vân tức giận không chế

- Bổn tọa hỏi ngươi là ai? Lại dám làm tổn hại muội ấy

- Đám đàn bà chẳng ích lợi gì, hoàng tử sẽ là hoàng đế không thể để người chết ở đây, ta có chết cũng được, dù có hi sinh cái mạng nhỏ này của ta

Doanh Doanh nói

- Hắn nói đúng đấy, Vân tỷ thả hắn xuống đi, còn hoàng tử kia quả thực sẽ là hoàng đế tương lai nhưng không phải thời điểm này, hắn đã chết từ lâu rồi, tình yêu hắn dành cho chủ tử đã duy trì thể trạng ấy, nỗi đau mất đi người yêu thương tỷ cũng đã từng trãi tỷ hãy bỏ qua cho hắn đi, hắn là nhân không thông tri chỉ mong cứu người mà thôi

Lý Uyển Vân đẩy hắn ra xa khiến hắn ngã nhào vào xác người đã lộ rõ chỉ còn cốt, nhưng hắn không chấp nhận đem những gì của mình níu kéo

Doanh Doanh nói

- Ngươi cũng đã chết sao lại lưu luyến nơi này, có lẽ hoàng tử đang chờ đợi ngươi ở dưới đó, cả ngươi cũng chỉ cố tìm đến mà gây chuyện khắp nơi như thế, nếu như đã có duyên đến đây thì ta giúp ngươi nhìn thấy chân thực sự thực mà ngươi chối bỏ. Chấp nhận điều này

Nói rồi ai cũng nhìn thấy đám người đó toàn là cốt trong bộ đồ lính di chuyển, khiến cho nhân đến hoảng sợ nhưng còn thần và ma thì rất đỗi bình thường, bọn họ đang có kiểm soát bản thân không đến liếm máu của Doanh Doanh đây là điều mà bọn họ đã chấp nhận nếu không họ sẽ không còn có thể bước ra khỏi đây nữa

Lý Uyển Vân bắt Doanh Doanh trở về phòng để cứu thương, nàng săn sóc nhẹ nhàng, nàng không cảm nhận được sức mạnh của Doanh Doanh nữa, nàng sợ hãi nàng sẽ mất người này

- Doanh, muội nhất định sẽ không có chuyện gì? Vết thương nhỏ không sao!

Doanh Doanh ôm lấy Lý Uyển Vân lo lắng, nàng không rõ thời gian mình sẽ bao lâu nhưng chỉ cần Lý Uyển Vân ổn nàng sẽ chấp nhận điều đó, giống như binh lính kia sẽ rời đi nhưng lúc này chưa phải

- Vân tỷ, ta bây giờ không khác gì nhân, ta bắt đầu đã không cò gì, đến cuối cùng lại không có gì, quả là xứng với danh hiệu phế vật

Lý Uyển Vân dùng miệng của mình nuốt đi những lời đó, cố gắng tiếp xúc thật nhiều, nàng sợ rằng thời gian nàng không còn nhiều nữa, nàng lo sợ sẽ mất Doanh như bính lính kia, mơ hồ mà tìm đến đây

Cả hai quấn lấy nhau bằng những nụ hôn thì Khôi Yên xông vào giọng nha đầu líu rít

- Tẩu ...

Nhìn hai người đang ôm nhau, khoảng cách rất gần khiến nha đầu nhỏ bé này đỏ mặt gượng, quay người lại ngay, không những nàng mà còn Khôi Nhất nữa, Khôi Nhất nói

- Bọn đệ không biết hai người đang ...

Lý Uyển Vân phất tay đẩy hai người cửa đóng lại, tiếp tục công việc của mình, Khôi Nhất nói lại

- Thời gian còn nhiều, tỷ ấy mang trong mình cốt thần không biến mất được đâu, tẩu đừng lo lắng, khi nào hai người xong thì ra ngoài nói chuyện nhé

Nàng nghe mà khựng người, nàng nhìn Doanh Doanh khuôn mặt đỏ bừng, nàng thẹn đến tức

- Muội ... dám lừa gạt ...

Doanh Doanh ôm lấy người

- Ta chưa kịp nói tỷ đã ... mà thôi chuyện sức mạnh biến mất là sự thật

Lý Uyển Vân nầng khuôn mặt kia đối diện với mình

- Dẫu ngươi là phế vật, ta Lý Uyển Vân nữa đời còn lại sẽ là của ngươi, tuyệt đối không cho ngươi làm càn, không cho phép ngươi gánh một mình, không cho phép phế vật ngươi biến mất khỏi tầm mắt của ta. Ta yêu muội, Doanh

Doanh Doanh cười, nụ cười đầy ôn nhu

- Nương tử tỷ tỷ

...

END.

p/s: Chân thành mọi người đã theo dõi, và xem hết câu chuyện này, nếu như các bạn cảm thấy mình hợp với lối kể chuyện này hãy theo dõi mình và xem thêm những câu chuyện khác nữa, mặc dù còn nhiều sai xót mong rằng mọi người bỏ qua cho mình.

Chúng ta cùng phiêu theo những hoàn mỹ của truyện có thể trách đi những khó khăn của cuộc sống đời thường, cuộc sống quá êm đềm lại không thích nhưng quá chông gai lại không hề muốn, cuộc sống ai ngời nấy lo lắng.

Hẫy gọi tôi là Au, tôi là tác giả của câu chuyện này, bạn nào muốn đưa đi đâu xin hãy nhắn tin riêng, hãy xem trọng công sức và sức xám của tôi.

Một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.