Dâu Nhà Nông

Chương 101



Thái dương ngả về tây, từng làn khói bếp từ mấy nóc nhà bảng lảng bay lên, bao trùm cả Hạ Tây thôn.

Trương Tích Hoa cầm món đồ chơi chơi Hà Sinh làm cho con đặt xuống chiếu trúc trải bên hiên nhà. Du ca ngồi giữa chiếu, chăm chú chơi đồ chơi để nương đi nấu cơm.

Việc nhà đã quen, Trương Tích Hoa động tác dứt khoát, rất nhanh đã xử lý xong con gà. Hà gia nuôi gà không giống những nhà khác chỉ để bọn chúng tự kiếm ăn, Trương Tích Hoa thường xuyên băm nhỏ rau trộn cùng trấu cho vào chuồng, cho nên gà vịt trong nhà rất mập mạp, con gà vừa thịt cũng phải được hơn năm cân. Nàng định dùng một nửa luộc cùng nấm hương, một nửa xé nhỏ xào cùng cải xanh với nước tương và hạt tiêu, phối hợp cùng canh bí đỏ. Bữa cơm có mặn có chay, đủ chất đủ lượng.

Đang dở tay thì Du ca chạy tới, hắn nhìn thấy lông gà đầy đất, gà mái “A Hoa” cũng không thấy đâu. Miệng đứa nhỏ nghẹn lại, đột nhiên thương tâm khóc lớn. Trương Tích Hoa giật mình, vội vàng đi rửa tay, ôm con lên hỏi: “Làm sao? Tiểu Ngư Nhi sao lại khóc?” Du ca hít hít cái mũi, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Trương Tích Hoa có chút dở khóc dở cười, trong lòng đã biết vì sao con trai lại khóc. Bất quá, nàng làm bộ như không biết, dụ dỗ nói: “Tiểu Ngư Nhi đừng khóc, trẻ con có ngoan thì mới được mọi người thương. Đợi một lát nương nấu cơm xong sẽ đút cho Du ca ăn có được không?”

Du ca ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Ăn A Hoa sao?”

Sợ mẫu thân nghe không rõ, Du ca lại bồi thêm một câu: “Du ca không cần ăn A Hoa.”

Trương Tích Hoa: “. . .” Có một đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện đôi khi cũng là một loại giày vò.

Từ lúc chưa biết đi Hà Du đã đòi đuổi theo bầy gà chơi đùa. Mọi người trong nhà cũng nuông chiều để hắn chạy chơi cùng bầy gà, dạy cho hắn gà nào là gà nhà mình. Thậm chí Hà Tằng thị cùng Hà Nguyên Nguyên còn đi dạy cho hắn nhìn từng con theo đặc tính, còn đặt tên cho bọn chúng. Du ca cũng lanh lợi, rất nhanh đã ghi nhớ toàn bộ. Hiện tại nàng làm thịt bạn gà “A Hoa” của con, khó trách hắn đau lòng như vậy.

Trương Tích Hoa nhức đầu ôm con vào lòng ra sức dỗ dành một phen, đứa nhỏ khó khăn lắm mới thôi khóc. Nàng thở phào một cái, bé xíu như vậy đã biết trọng tình nghĩa, tương lai còn dài cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa…

Tâm tình của Du ca không tốt, hắn liền biến thành cái đuôi nhỏ của nương, Trương Tích Hoa đi đến đâu liền đi theo đến đấy, thi thoảng còn giúp mẹ lấy thứ này thứ khác. Hai mẹ con cùng nhau làm xong cơm thì sắc trời đã tối, ánh trăng cũng treo cao trêи đầu, chưa đến ngày rằm đã tròn vành vạnh.

Trương Tích Hoa cầm chén nhỏ của Du ca, giả vờ muốn múc canh gà cho hắn, tiểu tử kia lập tức im lìm không vui. Nàng cũng không còn cách nào, đành đợi Hà Sinh trở về ép hắn ăn một chút.

Mấy người Hà Sinh đi trêи đường đã có thể ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng của canh gà nấm hương. Hà Nguyên Nguyên liền nhanh chân vào cửa, cao giọng nói: “Tẩu tử, muội ngửi thấy mùi canh gà liền đói quá đi mất!”, cả người liền muốn nhào vào bàn ăn.

“Đi rửa tay chân cho sạch sẽ, còn trò gì mất mặt hơn nữa không?” Hà Tằng thị đi sau lưng khuê nữ, vội vàng lên tiếng nhắc, có khách đến nhà mà một chút bộ dáng cũng không chịu để ý giữ gìn, xem ra cũng phải tội nghiệp Hoàng Gia Vượng một phen rồi.

Hà Nguyên Nguyên le le lưỡi, chạy như bay đến giếng nước sửa sang ổn thoả, liền vội vàng ngồi vào bàn cơm.

Hà Tằng thị nhìn thấy lại nhắc nhở: “Còn chưa ai động đũa đâu, chú ý lễ nghĩa một chút.”

Hà Nguyên Nguyên trề môi, thoáng nhìn đến Tiểu Ngư Nhi đang mất hứng, cái mũi hồng hồng, ánh mắt còn phủ một tầng nước. Nàng liền tới trước mặt hắn, hỏi: “Tiểu Ngư Nhi sao thế?”

Du ca mím môi, không nói một lời nào.

Hà Nguyên Nguyên sờ sờ đầu: “Nào, nói cho cô nghe, ai lại dám chọc giận Tiểu Ngư Nhi cơ?”

Du ca lại hít hít mũi, ưu thương nói: “Cô… A Hoa…”

Hà Nguyên Nguyên không rõ.

Du ca chỉ vào chén mình: “A Hoa…”

Hà Nguyên Nguyên nháy mắt đã hiểu, liền kiên nhẫn nói: “Tiểu Ngư Nhi muốn nói là A Hoa đang ở trong chén, cho nên ngươi không muốn ăn phải không?”

Du ca gật gật đầu, mang theo giọng mũi nói: “Không cho nương làm thế nhưng mà nương làm thịt A Hoa rồi… Cô, lông của A Hoa ở đầy đất…”

Du ca chỉ vào chỗ lông gà, lại cao giọng nói: “Ta không ăn A Hoa.”

Hà Nguyên Nguyên cúi đầu một lát, đột nhiên cười hỏi: “Tiểu Ngư Nhi rất thích A Hoa đúng chứ?”

Du ca nghiêm túc gật đầu.

Hà Nguyên Nguyên xoa đầu hắn, nghiêm trang nói: “A Hoa cũng rất thích Tiểu Ngư Nhi, nếu Tiểu Ngư Nhi ăn A Hoa vào bụng. Thì từ nay về sau A Hoa vẫn ở trong bụng Tiểu Ngư Nhi rồi, A Hoa có đi đâu nữa đâu.”

Du ca trợn to mắt, tựa hồ chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Hà Nguyên Nguyên lại khẳng định nói: “A Hoa lớn lên khoẻ mạnh, Tiểu Ngư ca ăn A Hoa xong cũng sẽ khoẻ mạnh, còn có thể chạy nhanh hơn cả A Hoa.”

Du ca vui vẻ hỏi: “Ta ăn A Hoa, A Hoa sẽ ở trong bụng ta sao?”

Hà Nguyên Nguyên cười gật gật đầu: “Đúng! Chỉ cần ngươi nhớ tới A Hoa, A Hoa sẽ rất vui vẻ.”

“Ta muốn ăn đùi gà!” Du ca cầm muỗng lên, tự mình ăn canh, còn vui vẻ nói: “Ta muốn lớn lên mạnh khoẻ như A Hoa, chạy nhanh như A Hoa.”

Trương Tích Hoa ở một bên nhìn chăm chú hai cô cháu, nhìn Hà Nguyên Nguyên chỉ cần vài câu đã dỗ dành được con mình, nàng đột nhiên cảm khái. Cô nhỏ tính tình rất lạc quan sáng sủa, gặp chuyện gì đều cười hì hì, rất hiếm thấy nàng sầu não. Đôi lúc chỉ mất hứng một chút, sau đó liền vui vẻ trở lại.

Giống như chuyện này vậy, Trương Tích Hoa nhức đầu không có biện pháp thì Hà Nguyên Nguyên chỉ cần dỗ dành một chút liền thành công. Trương Tích Hoa vuốt ve bụng mình, không biết là bé trai hay bé gái. Nếu là con gái thì nàng sẽ nuôi lớn lên giống như cô nhỏ, tính tình hoạt bát sáng sủa lúc nào cũng vui vẻ mới tốt.

Du ca ngoan ngoãn tự mình ăn cơm, Hà Sinh cùng Trương Kỳ Thăng, Trương Kỳ Nguyên đem mấy bao thóc chất một đống cao trong sân. Xem ra, năm nay là trúng lớn rồi. Hà Đại Xuyên nhìn thành quả, cười đến độ nếp nhăn trêи mặt cũng run rẩy.

Mọi người thu thập xong liền cùng nhau ăn tối, hai lão nhân gia mời cơm các đệ đệ của Trương Tích Hoa xong thì trêи bàn liền im lặng, tất cả đều bận ăn uống. Thứ nhất là do đói bụng, thứ hai là do đồ ăn rất ngon miệng, Hà Sinh ăn một mạch 3 chén cơm cùng 3 chén canh mới ngừng lại.

Sau bữa cơm, mọi người đang cùng nhau ngồi ngoài sân phe phẩy quạt hương bồ hóng mát cùng chuyện phiếm mấy câu thì nghe thấy tiếng gọi cửa. Hà Đại Xuyên mở cửa trông thấy La Nhị Cẩu, chân mày lập tức nhíu lại.

La Nhị Cẩu mang theo một chùm nho lớn, híp mắt nói: “Thật may quá, Đại Xuyên ca ở nhà, vừa khéo ta muốn tìm người.”

Hà Đại Xuyên còn chưa kịp đáp, hắn đã lách người đi vào viện, tủm tỉm nói: “Ai nha! Cả nhà hôm nay ăn gà sao?”

Mấy người ngồi trong sân nhìn thấy hắn liền tỏ thái độ: Hà Tằng thị nhíu mày, Hà Sinh trầm mặt, Hà Nguyên Nguyên trừng mắt. La Nhị Cẩu tựa như thân bằng quyến thuộc lâu năm, chào hỏi nhiệt tình xong liền giơ cao chùm nho: “Hôm nay vận khí tốt, tìm được một ít nho liền muốn đem cho các ngươi. Hương vị đoán chừng rất tốt, mau ăn thử.”

Hắn vươn tay đưa cho Hà Nguyên Nguyên: “Đây, rửa qua một lần là có thể ăn.”

Hà Nguyên Nguyên bĩu môi, thập phần khinh thường nói: “Cứ như chưa ai được ăn qua.”

La Nhị Cẩu lập tức nói: “Nho thì rõ là không hiếm lạ gì, nhưng nho chín ngọt lại là chuyện khác.”

Hà Nguyên Nguyên thập phần không nể mặt, đáp: “Nhà ta không cần, ngươi mau mang về đi.” Nàng chưa từng che dấu chuyện mình chán ghét La gia.

Một chút dị sắc trêи mặt La Nhị Cẩu cũng không có, hắn cười cười: “Đại ca đại tẩu tử, không sợ các ngươi chê cười, nhà ta là không hiểu chuyện mới náo loạn thành như vậy. Đều là người cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, cũng không nên oán hận làm gì. Ta hôm nay đến đây là muốn tạ lỗi…”

Hà Nguyên Nguyên không khách khí bật cười: “Lấy một chùm nho dại không đâu vào đâu để tạ lỗi? Chuyện cười thế này đúng là cực phẩm.”

Mùa này trong các sơn cốc nho dại chín cũng không phải ít, chỉ cần tốn công một chút liền là món quà vặt các nữ tử rất thích. Vì muốn Trương Tích Hoa đổi khẩu vị, Hà Sinh còn cố ý hái về không ít. Muốn nói nó không đâu vào đâu cũng không phải, thôn dân đi vào núi cũng rất nhiều, mấy chỗ có nho đều biết mà nhanh tay hái hết, để tìm được một chùm nho chín ngọt thật sự không phải dễ.

” Nguyên Nguyên, ngươi đi xem phòng bếp nước nóng còn không? Nấu thêm một chút.” Hà Tằng thị đuổi khéo khuê nữ, La Nhị Cẩu là loại người nào, trong thôn ai cũng rõ? Chính là một tên cáo già thù dai, khuê nữ hôm nay nói chuyện có chút không nể mặt hắn, hiện tại cẩn thận vẫn hơn.

“Nhìn bẩn cả mắt.” Hà Nguyên Nguyên nhỏ giọng thầm thì một câu, ngẩng đầu trừng mắt nhìn La Nhị Cẩu, dậm chân đi vào bếp.

La Nhị Cẩu cười cười: “Trẻ con, giống như Hương Viên nhà ta vậy.”

Hà Đại Xuyên nhíu chặt chân mày, từ khi nào khuê nữ của ông lại được đem ra so với khuê nữ của La Nhị Cẩu vậy? Không biết xấu hổ à?

Hà Tằng thị nói: “Hương Viên là thiếu phu nhân huyện thành rồi. Hà Nguyên Nguyên nhà chúng ta cũng chỉ là một nha đầu trong thôn nhỏ, sao có thể cùng so sánh được?” Nghe xong lời này, La Nhị Cẩu không có phản bác, chỉ hớn hở cười.

Hà Tằng thị nói mấy lời này, cũng chỉ là muốn La Nhị Cẩu đừng so sánh bậy bạ. Bà cũng có chút nóng ruột, không biết đối phương là muốn làm gì. Hà Sinh đã sớm biết nguyên nhân, chỉ ngồi im không nói gì.

Quả nhiên, một lát sau, La Nhị Cẩu liền nói thẳng: “Đại ca đại tẩu tử, các ngươi đừng lo lắng, ta là người ngay thẳng, tâm tư cũng không lắt léo nhiều như vậy. Ta hôm nay tới đây cũng không phải rảnh rỗi nói chuyện phiếm, chính là mấy hôm nữa trong nhà làm tiệc mừng, muốn để A Sinh nương tử giúp một chút.”

Chỉ là giúp một tay? Hà Tằng thị cúi đầu tự hỏi, nếu không phải mưu mô gì thì bà mới yên tâm được.

La Nhị Cẩu lại lên tiếng: “Nếu tẩu tử có thời gian rảnh, xin đến giúp một tay. Ta biết công việc cũng vất vả, các ngươi cũng đang bận rộn, thế thì một người cấp một trăm đồng tiền, ngươi thấy thế nào?”

Hà Tằng thị cúi đầu trầm tư. Hà Đại Xuyên phẩy phẩy quạt trong tay nói: “Xin thứ lỗi. Trong nhà đang bận thu lúa, việc nhà làm không hết còn phải chạy ra ngoài để cho người ta sai sử. Thật không dám với tới.”

Nụ cười trêи mặt La Nhị Cẩu có chút cứng nhắc, đám người Hà gia này mềm cứng không ăn. Định làm khó ông đây à? La Nhị Cẩu nắm chặt quả đấm, nội tâm bắt đầu tức giận.

Hà Tằng thị nghe trượng phu cự tuyệt, bà vốn vì hai trăm đồng tiền mà động lòng một chút nhưng nhớ đến nháo loạn hôn sự lần trước, trong lòng cũng buông xuống, nói: “Nhà ngươi có việc vui thì ta xin chúc mừng trước. Bất quá trong nhà thật sự bận rộn vô cùng, ta cũng không cách nào đến giúp một tay.”

Nụ cười trêи mặt La Nhị Cẩu lập tức vỡ ra.

Hà Sinh thấy không khí ngột ngạt liền nói: “Chúng ta cũng không phủi tay không giúp. Kỳ thật, ngươi muốn tìm một đầu bếp tốt thì ta cũng có biết một người, trù nghệ của hắn khó có thể chê bai, lại thêm tiền công cũng vừa phải. Bằng không ngươi xem qua một chút?”

Hà Sinh cũng đã tính toán kĩ lưỡng, tuy rằng hắn không sợ La gia nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, va chạm cùng xích mích với những loại người như thế rất phiền toái cho nên liền tìm cách cự tuyệt khéo léo một chút. Hắn mỗi năm giúp rất nhiều người viết câu đối xuân, mấy thôn lân cận hắn cũng có biết một vài người. Vị kia tay nghề thật sự rất tốt, nói cho La gia một chút cũng không vấn đề gì.

La Nhị Cẩu nghe xong, nội tâm mặc dù không vui, trêи mặt cũng không biểu hiệu gì. Hà Sinh liền nói La Nhị Cẩu biết đại khái tình huống của đối phương, La Nhị Cẩu nghe xong trêи mặt dần dần tươi cười.

Hà Nguyên Nguyên ở trong phòng bếp nhìn mọi người khách khí đối đãi với La Nhị Cẩu liền thập phần không thuận, hắn vừa đi nàng liền nhanh chân đem chùm nho ném vào chuồng heo.

“Để cho heo ăn ta còn sợ ô uế.” Hà Nguyên Nguyên nói to.

Hà Tằng thị có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng vừa phải thôi.”

Hà Nguyên Nguyên tức giận: “Rõ ràng là đáng ghét, sao còn khách khí với hắn? Ta thật không hiểu nổi mọi người sao lại phải làm như thế? Vừa rồi chỉ muốn mang đòn gánh đuổi hắn ra khỏi cửa!”

Hà gia nhất thời im ắng. Cũng không phải Hà Nguyên Nguyên nói không đúng, mọi người đều nghĩ vậy, chỉ là không dám làm.

Trương Tích Hoa ôn nhu cười trấn an nói: “Nguyên Nguyên, đừng tức giận. Người như thế có đáng giá cho muội tức giận mà hại đến sức khoẻ không? Lại còn phiền toái thêm ra chứ có được ích lợi gì đâu.”

Thô bạo như ý muốn của cô nhỏ sẽ hả giận tức thời nhưng sẽ gây ra một đống chuyện, nhu hoà cự tuyệt như cách của Hà Sinh là tốt nhất, Trương Tích Hoa hoàn toàn tán đồng.

Ban đêm nhiều muỗi, ngồi mãi trong sân cũng không ổn, hai lão nhân gia rất nhanh đã đứng lên đi giếng rửa mặt, chuẩn bị trở về phòng. Trương Tích Hoa sắp xếp ổn thoả cho hai đệ đệ xong liền mang con về giường. Hà Sinh che thóc cẩn thận, khoá cửa kĩ càng xong cũng đi nghỉ ngơi. Trương Tích Hoa để lại một ngọn đèn, Hà Sinh đổi y phục xong leo lên giường liền thổi tắt.

Trương Tích Hoa trở mình nhào vào lòng trượng phu, Hà Sinh cũng không ngại nóng, ôm nương tử nhè nhẹ xoa đầu nàng. Hắn ngẫm nghĩ một lát mới lên tiếng: “Đã nửa tháng rồi vẫn chưa thấy Ích châu có hồi âm gì, vài hôm nữa đỡ bận rộn chắc ta phải đi trấn trêи một chuyến.”

“Được, đi hỏi một chút xem sao.” Trương Tích Hoa nói.

Từ ngày đó đến giờ, tất cả mọi người đều tận lực không dám nói đến chuyện Hà Thông, trong nhà mới từ từ hạ xuống thương tâm mà bình tĩnh lại.

Hà Sinh hôn một cái lên đỉnh đầu nương tử, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, không cần phải lo lắng.”

Đêm khuya an tĩnh, Trương Tích Hoa rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Hà Sinh ôm lấy nàng, trong tâm náo loạn rất nhiều suy nghĩ, rất lâu sau đó mới mệt mỏi thϊế͙p͙ đi.

Huynh đệ Trương gia ở lại giúp đỡ Hà gia liên tục ba ngày, lại thêm huynh đệ Giang gia xong việc cũng đến giúp một tay. Người nhiều việc liền nhanh, Hà Đại Xuyên đoán chừng ruộng của Trương gia cũng sắp đến ngày gặt liền có ý muốn để anh em Trương Kỳ Thăng, Trương Kỳ Nguyên về nhà sớm một chút. Nhà mẹ đẻ của Trương Tích Hoa chỉ có hai mẫu ruộng nước nhưng đất trồng lúa mì cũng không ít. Hà Sinh không thể phân thân đi Dương Tây thôn giúp, đành để hai đệ đệ về trước, đợi công việc thư thả hơn sẽ đi nhà vợ một chuyến.

Trương Tích Hoa còn cẩn thận mang mấy thang thuốc cùng toa đưa cho hai đệ cầm về cho cha mẹ, nhắc nhở bọn họ phải uống thuốc đúng giờ. Muội muội Trương Hà Hoa của nàng đã định xong hôn sự, năm sau cũng sẽ gả ra ngoài, bởi vậy Trương Tích Hoa cũng gởi một ít vải tốt mang về cho muội muội làm của hồi môn.

Trong thời gian này, La gia cũng rất náo nhiệt, Hà gia không ai rảnh rỗi để mắt đến yến tiệc này. Bất quá Tú Nương vốn là nữ nhân thích ồn ào, con trai bảo bối cũng ném ở nhà cho Vân tỷ, chính mình chạy đến nhà La Nhị Cẩu nhìn nhìn. Ngày đó trong thôn bỗng có rất nhiều người đến, đại đa số đều ăn vận xiêm y hảo hạng, trêи người toàn là trang sức đắt tiền, xe ngựa cũng xa hoa rộng rãi.

Tóm lại, yến tiệc rất vui vẻ náo nhiệt.

La Nhị Cẩu nghe Hà Sinh nói qua liền vội vàng đi thỉnh người. Vừa vặn vị đầu bếp kia trong nhà cũng không có bao nhiêu ruộng đất, mọi việc đã làm xong, vừa nghe có việc làm, không hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng. La Nhị Cẩu thử một chút thủ nghệ của hắn, thấy rất tốt nhưng vẫn dây dưa trả giá, bớt đi 20 đồng tiền, bất quá đối phương cũng đồng ý.

Mấy người Hà gia không ai đến, Tú Nương lại tràn đầy phấn khởi chạy đến nhà oang oang kể cho Hà Tằng thị cùng Trương Tích Hoa nghe tình huống ngày hôm đó. Tú Nương nói hăng say đến nước miếng tung bay, khoa tay muốn chân không ngừng, chỉ hận mình không được mời đến. Nói cái gì mà người đến một thân toàn vàng bạc, xiêm y lấp lánh rực rỡ các thứ.

Hà gia không ai hứng thú gì.

Tú Nương nói đến hưng phấn, cũng không để ý người khác có nghe hay không. Nàng nói xong còn hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”

Trương Tích Hoa cùng mẹ chồng vẫn không ai lên tiếng.

Tú Nương che miệng cười nói: “Cả hai tỷ muội La gia cùng trở về. Biến hóa thật lớn, giống như đoá hoa mỹ lệ động lòng người, tả hữu ngồi hai bên vị lão gia kia, quan hệ cũng thực thân thiết.”

Tú Nương vỗ đùi, mập mờ nói: “Ta liền kỳ quái. Hai người này cùng chung một chồng mà có thể sống hoà thuận sao? Sóng gió thế nào lại không phát sinh?”

Hà Tằng thị không để ý lắm: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?”

Tú Nương nói: “Đại nương, chúng ta cũng chỉ nói với nhau vài câu thì có sao đâu.”

Hà Tằng thị đối với đứa cháu này cũng có chút không vui, bất quá cũng không phải người nhà mình, khó mà dạy dỗ được, cho nên không nói gì nữa.

Tú Nương lại bồi thêm: “Hương Cầm bây giờ nhìn như tiểu thư đài các vậy, càng lúc càng xinh đẹp. Bởi vậy mới nói, nam nhân đã nhìn trúng rồi nào dám buông tay.”

Hà Tằng thị thật sự không nghe nổi nữa, thu thập một chút liền đi ra ngoài. Tú Nương lại chuyển đến Trương Tích Hoa nói: “Ai nha, Hương Viên thì khác, ngươi mà nhìn thấy liền biết có bệnh nha. Sắc mặt thì tái nhợt, cả người gầy yếu, đoán chừng trong tháng ở cữ không để ý đâu.”

Nữ nhân khi ở cữ phải chú ý rất nhiều, hậu viện nhà quan lại sâu thẳm lắt léo, nếu không trụ vững sẽ lưu lại bệnh hậu sản, ảnh hưởng đến cả đời sau. Bởi vì không liên quan đến mình, Trương Tích Hoa chỉ nghe mà không để ý lắm.

Tú Nương dài dòng liên miên nói mãi không dứt, say sưa một hồi mới giật mình nói: “Thôi chết, cũng không biết nha đầu Vân tỷ kia trông chừng đứa nhỏ thế nào rồi?” Nàng phủi phủi tay, vội vã chạy về nhà.

Trương Tích Hoa chợt cảm thấy lỗ tai an ổn rồi.

Chuyện La gia tổ chức tiệc đầy tháng cho ngoại tôn trong thôn cũng bàn luận một trận, bất quá nhà nào cũng bận thu lúa, trong lúc nhàn thoại mới nói một hai câu, chuyện cũng từ từ mà tan đi.

Ngày mùa nhộn nhịp vì một trận mưa lớn mà ngừng lại.

Cũng may Hà Đại Xuyên tính toán thời gian cẩn thận, thóc lúa của Hà gia cũng đã thu hồi cẩn thận, chỉ bị một ít dính nước mưa.

Nhà hàng xóm bên cạnh không tin trời sẽ mưa, chỉ lo ở trong ruộng gặt lúa, kết quả toàn bộ lúa mới trong nhà bị ướt sạch, cả nhà liền đau lòng không thôi. Hạt lúa ẩm nếu không kịp thời phơi khô sẽ nảy mầm, không chỉ công sức cày cấy cùng gieo gặt đổ sông đổ biển mà lương thực cũng bị lãng phí, chuyện cơm ăn qua ngày lại khiến người ta đau đầu không thôi.

Mưa đã rả rích một ngày một đêm không dứt, cũng không thể ra ngoài làm việc, Hà Sinh đành tranh thủ đội mưa đi Đại Lương trấn, đến tận giữa trưa mới trở lại.

Trương Tích Hoa nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Hà Sinh dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói ngắn gọn: “Còn chưa có gì.” Hắn đem mấy thứ vừa mua được đưa cho nàng.

Trương Tích Hoa tiếp nhận này nọ, nghe lời hắn vừa nói nhịn không được có chút thất vọng. Chuyện này như một vết sẹo, thế nào cũng không yên.

Hà Sinh mua một ít xương heo, một cân thịt ba chỉ, một cân đường trắng, một cân đường đỏ cùng ba cân muối, một ít quà vặt cùng đồ chơi nhỏ cho muội muội cùng Du Ca. Hà Nguyên Nguyên cùng Du ca chạy ra cửa, thấy nhiều đồ như vậy liền cười híp cả mắt.

Sau hai ngày dài, thái dương vàng rực lại treo cao trêи đỉnh núi, khắp thôn xóm lại phơi đầy thóc lúa cùng ngũ cốc. Trong ruộng Hà gia còn lại một ít lúa chưa gặt liền giao lại cho các nam nhân, Hà Nguyên Nguyên, Hà Tằng thị, cùng với Trương Tích Hoa cùng Hà Du đi sân phơi lúa trong thôn thay nhau trông nom thóc của nhà mình.

Trương Tích Hoa mang thai lại phải trông chừng Du ca, Hà Tằng thị để cho nàng ở nhà, trông nom mấy chiếu thóc trong sân cùng trước cửa sẽ đỡ mệt hơn. Mấy tiểu tử nhà khác ngang tuổi Du ca đã sớm không cần người nhà để ý, bình thường chính là ca ca, tỷ tỷ kéo đệ đệ, muội muội, mỗi ngày đúng giờ trở về nhà ăn cơm, sơ sài cùng qua quýt nhưng lớn lên cũng rất mạnh khoẻ, rắn chắc.

Từ khi biết tiểu nhi tử A Thông bị lừa bán, Hà Tằng thị cơ hồ muốn đem tôn tử giấu vào lòng, lúc nào cũng nghiêm khắc dặn dò cả nhà phải chú ý trông Du ca, bà ở nhà chỉ cần không nhìn thấy tôn tử một lúc liền muốn đi tìm người. Không chỉ Hà Tằng thị, Hà Đại Xuyên cũng sợ cháu mình bị lừa bán, thời thời khắc khắc muốn nhìn thấy Hà Du.

Trương Tích Hoa cũng hiểu cảm giác chim sợ cành cong của cha mẹ chồng, y thuật của nàng rất tốt nhưng đối với chuyện này cũng không biết làm thế nào để mở nút thắt trong lòng hai lão nhân gia. Bất quá phu thê nàng cũng đã bàn bạc kĩ, nếu ông bà thích thì cứ thuận theo thôi.

Nắng hè vàng ươm, Trương Tích Hoa trở qua một lần thóc xong liền mang con ngồi trêи chõng tre dưới gốc cây ngô đồng. Du ca chơi vui vẻ một hồi liền lăn ra ngủ say, Trương Tích Hoa đem con đặt xuống chõng, đắp cho hắn một chiếc chăn mỏng ngừa cảm lạnh.

Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, gió nhẹ phất phất qua mặt, ve kêu râm ran trêи đầu, khung cảnh thật sự muốn ru ngủ người ta. Trương Tích Hoa có chút lim dim trêи chõng, đột nhiên có một nam tử khôi ngô tới gần, gọi: “A Sinh đệ muội. . .” Hứa Hoài nhẹ giọng thăm dò.

Trương Tích Hoa lập tức mở mắt, trong lòng cả kinh, đứng bật dậy chào một tiếng liền nói: “Mau vào nhà đi ạ.”

Trương Tích Hoa cảm thấy thập phần không yên, khiến cho Hứa Hoài phải tự mình đến đây một chuyến nhất định là tin tức của tiểu thúc. Ngày đó Hà Sinh cũng nói, nếu có tin tức Hứa Hoài sẽ lập tức báo một tiếng.

Hứa Hoài vào trong gian nhà chính ngồi xuống, Trương Tích Hoa châm trà xong liền đi nhà Hà Nhị thúc nhờ Hà Chính ra đồng gọi Hà Sinh.

Hà Sinh lập tức trở lại, Hà Đại Xuyên quyết định hôm nay nghỉ sớm một chút, xử lý ổn thoả cũng nhanh chân chạy về nhà. Hà Sinh vội vàng về nhà thì Trương Tích Hoa đã mời Hứa Hoài một đĩa đậu phộng non luộc cùng một đĩa lê lớn. Nàng không vội vã hỏi tình hình mà là đợi trượng phu về tiếp chuyện.

Huynh đệ thân thiết cũng không khách khí, đối mặt với Hà Sinh, Hứa Hoài hơi trầm ngâm, thở dài nói: “A Sinh, chuyện có chút phức tạp, xem ra đệ phải chuẩn bị tinh thần một chút.”

Hà Sinh cả người chấn động, hắn cố gắng khắc chế cảm xúc, khẩu khí bình tĩnh nói: “Xin Hứa Hoài huynh thẳng thắn.”

Hứa Hoài thấy bọn họ đều tương đối bình tĩnh, liền trực tiếp mở miệng nói: “Bằng hữu của ta từ Ích châu nói người đã đi đến Thái Bình châu rồi. Mà hiện tại Thái Bình châu đã gặp mấy trận đại hồng thuỷ, hắn cũng khó có thể dò hỏi tình huống. Cho nên A Thông gần đây rốt cuộc thế nào cũng không có cách nào xác định được.”

Thái Bình châu cùng Ích châu cũng không cùng thuộc một châu phủ, cách nhau lại rất xa. Thái Bình châu là cực nam của triều đình, năm nào cũng mưa lớn, lũ lụt thường xuyên, bất quá máy năm gần đây tai hoạ thập phần nghiêm trọng, đại hồng thuỷ khiến cho đường đi cùng một diện tích lớn ven sông ngập cao quá đầu. Giao thông đi lại đã bị cắt đứt từ lâu, chuyện tin tức còn phải chờ khôi phục đường xá mới có thể hỏi thăm được.

Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa nghe xong, tâm tình liền rất trầm trọng.

Hứa Hoài thở dài, nói: “A Thông tám năm trước đã bị bán đi Thái Bình châu đào hầm mỏ, tình hình mỏ khai thác gần đây ra sao cũng không cách nào dò hỏi được. Lúc này có muốn cũng chỉ có thể đến Ích châu rồi theo đường núi gập ghềnh hoang vu mà đi xuyên qua thì may ra.”

Đường này thập phần khó đi, người khác dò hỏi tin tức cũng không dễ dàng gì, làm sao dám để người ta tốn thêm nhân lực cùng tài lực để tìm kiếm giúp mình nữa chứ?

Hứa Hoài không nói rõ, Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa đều hiểu.

Người môi giới nhìn thấy Hà Thông lớn lên thanh tú, lại văn hay chữ đẹp, liền muốn bán hắn đến phương nam làm thư đồng. Hà Thông biết được đương nhiên không chịu theo, đào thoát cũng không được, hắn chỉ còn cách cào nát mặt mình. Người môi giới vừa thấy mặt mày hắn hốc hác nghiêm trọng, cả người liền phát hoả, nổi giận bán hắn đến Thái Bình châu khai thác mỏ thuê.

Hứa Hoài nói xong, Hà Sinh trầm mặt nhờ hắn ngàn vạn lần đừng nói cho hai lão nhân của Hà gia biết. Hắn sợ cha mẹ nghe xong không chịu nổi. Hứa Hoài cũng hiểu, lập tức gật đầu đáp ứng.

Không khí trong lúc nhất thời rất nặng nề, Hứa Hoài do dự một lát, nhẹ giọng nói: “A Sinh, chỗ huynh đệ ta cũng không ngại mà nói ra mấy lời. Chuyện này phải buông xuống đi thôi, thời gian đã qua lâu như thế, biển người rộng lớn, biết tìm ở đâu?”

Hà Sinh cúi đầu không nói, Trương Tích Hoa trầm mặc, nàng không cách nào thay thế trượng phu trả lời, huống hồ còn phải xem cha mẹ chồng ý muốn thế nào.

Khu vực khai thác mỏ điều kiện gian khổ, năm nào không có người chết vì lao lực thì cũng có người chết vì bị thương. Nguyện bám trụ lại nơi đó chỉ là người bần cùng bất đắc dĩ kiếm miếng ăn qua ngày, hoặc là phạm nhân bị triều đình định tội, cùng quan gia bị đày mà thôi. A Thông bị bán đến đó chắc chắn đãi ngộ cũng không khác gì các phạm nhân, đốc công không làm khó thì cũng sẽ an bài những chuyện cực khổ mệt nhọc nhất, thức ăn mỗi ngày cũng không thấm vào đâu. Tình huống thực tế thế nào, Hứa Hoài cũng không dám nghĩ sâu.

Giây lát, Hà Sinh nặng nề thi lễ với Hứa Hoài, nói: Đa tạ Hứa Hoài huynh ra tay giúp đỡ, ta thật sự rất cảm kϊƈɦ. Bất quá chuyện có tiếp tục hay không còn phải thương lượng cùng cha mẹ.”

Hứa Hoài nói: “Thôi! Ngươi khách khí cái gì? Chuyện ta làm được ta sẽ giúp. Nửa tháng sau hàng hoá của ta cũng đi Ích châu một chuyến, nếu cả nhà muốn tiếp tục thì có thể đi cùng, trêи đường cũng an toàn hơn một chút.”

Hứa Hoài ở huyện nha làm việc nhưng trong nhà cũng có mấy cửa hàng, mỗi khi năm hết tết đến cũng buôn bán một chút, lấy hàng từ Đại Lương trấn bán cho nơi khác, cũng tranh thủ thu thêm một ít hàng hoá về trấn bán. Hắn cũng không có một thương đội riêng mà hợp tác cùng một số người, dựa vào bản lãnh cùng số vốn bỏ ra mà thu lời.

Hà Sinh lúc này cũng không biết cám ơn thế nào cho hết lời. Hứa Hoài phẩy tay, ý bảo không cần khách khí.

Hứa Hoài từ xa đến một chuyến, Hà Sinh liền mời hắn ở lại dùng cơm.

Trương Tích Hoa rời nhà chính, xuống bếp chuẩn bị hai con cá chiên giòn, thời gian gấp gáp cũng không kịp làm gà vịt gì, liền đến nhà Trương đồ tể mua thêm thịt cùng một ít xương mang về hầm canh.

Thêm mấy loại củ quả hái trong vườn, cơm trưa cũng thịnh soạn hấp dẫn.

Bữa trưa chuẩn bị dọn lên thì , Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị cũng về đến nhà. Hà Tằng thị nghe Hứa Hoài nói xong nước mắt liền chảy dài, bất quá bà cũng khắc chế, trong lòng không muốn thất thố. Hà Đại Xuyên cũng miễn cưỡng cười cười, hai người đều duy trì lễ độ để tiếp đón Hứa Hoài.

Hà Sinh nói qua ý kiến của Hứa Hoài, hai lão nhân gia lại tiếp tục lâm vào trầm tư.

Mấy ngày sau đó, mặc dù trúng mùa thật lớn nhưng phu thê Hà Đại Xuyên cũng không vui vẻ gì. Hà Nguyên Nguyên cũng sầu não theo. Toàn bộ Hà gia chìm trong không khí đè nén ngột ngạt.

Ngày đó Hà Đại Xuyên đến nhà Hà Nhị thúc ngồi thật lâu, cũng không biết hai người tán gẫu cái gì, về nhà ông liền tuyên bố: “Lão bà tử, ngươi đến Hoàng gia hỏi một chuyến, xem có thể làm lễ thành thân của Nguyên Nguyên sớm một chút không?”

Trương Tích Hoa nghe xong liền hiểu rõ. Phỏng chừng cha chồng đã quyết định, chính là. . .

Hôn sự của Hà Nguyên Nguyên vốn định vào sau vụ thu, đồ cưới cũng đã chuẩn bị tốt, tổ chức hôn lễ sớm một chút cũng không có gì đáng ngại.

Hà Tằng thị nói: “Ngày mai ta sẽ đi hỏi một chút.”

Hà Đại Xuyên đáp: “Năm ngày nữa cũng không tệ.”

Gấp gáp như vậy? Trương Tích Hoa trong lòng cả kinh, nàng đã đoán được ông quyết định cái gì, lúc này nội tâm hết sức phức tạp.

Quả nhiên, Hà Đại Xuyên nói: “Ta đã nhờ Nhị thúc các ngươi giúp đỡ, sau đoạn thời gian này ta sẽ đi tìm A Thông. Trong lúc ta không có nhà, mọi chuyện lớn nhỏ liền giao cho A Sinh, việc gì ngươi cũng phải tính toán ổn trọng một chút.”

“Không được!” Hà Sinh kϊƈɦ động đứng dậy, nói: “Cha, người đã lớn tuổi rồi, cứ để ta đi là được.”

Phụ thân đã cao tuổi, thân thể cũng không còn hoạt bát cường tráng nữa. Đường xá xa xôi lại gian khổ, nếu phải liều lĩnh thì cũng là Hà Sinh hắn liều mạng mới đúng. Sao Hà Sinh có thể an tâm cho phụ thân đi.

Trương Tích Hoa ngón tay run run, rốt cục vẫn phải nghe mấy lời này của trượng phu. Trong thời gian này, hai người cái gì cũng không nói, Hà Sinh là không biết mở miệng thế nào, Trương Tích Hoa là cố ý giả vờ như quên đi.

Nàng sợ, nếu nàng nói ra, đáp án của hắn chính là rời đi.

Đi một chuyến, thuận lợi thì ba tháng, năm tháng hay nửa năm sẽ trở về nhà, còn không thuận lợi thì ít nhất cũng phải một năm, chưa kể bất trắc trêи đường. Trương Tích Hoa quả thực không dám nghĩ kỹ…

Trương Tích Hoa không khỏi xoa bụng mình. Một đứa còn chưa ra khỏi bụng mẹ, đứa kia còn chưa đến ba tuổi. Cha bọn họ phải rời đi lâu như thế…

Hà Đại Xuyên nói: “Ngươi chớ xía vào. Ngươi đi làm sao mà được? Trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ đều cần đến ngươi. Ta lớn tuổi, dù sao ngay lúc này cũng bận tay bận chân chuyện gì. Ta đi tìm A Thông cũng được. Chúng ta cố gắng một chút, nếu…”

Nói đến đây, hốc mắt Hà Đại Xuyên cũng đỏ lên, một giọt nước không kiềm được lăn dài: “Nếu A Thông thật sự gặp bất trắc, đó cũng số mệnh ông trời xếp đặt cho hắn, vận mệnh của hắn như thế, thủy chung phải chịu kiếp số này…”

Một câu thế này liền làm cả nhà vang lên tiếng thút thít…

Du ca thấy ông nội khóc, bà nội khóc, mẫu thân vụng trộm gạt lệ, phụ thân cũng đỏ mắt, cô nhỏ đóng sầm cửa, hắn cũng xẹp miệng khóc lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.