Trương Tích Hoa ngồi giữa Hà Sinh và La Hương Viên, bên cạnh có ánh mắt như kim nhọn hận không thể đâm lên thân thể mình, nàng thấy không được tự nhiên, cả người rúc vào trượng phu, xoay đầu không chú ý đến cô nương bên cạnh.
Dọc đường đi, Hà Nhị thúc không có lên tiếng, chỉ chăm chú để ý đến con đường trước mặt, Hà Sinh vốn ít nói, lúc này cũng không có lời gì để nói, không khí nặng nề làm La Hương Viên thấy phiền não dị thường.
La Hương Viên đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hà Sinh tẩu, nhà mẹ đẻ ngươi ở thượng du Dương Tây thôn?
Đại Ngư thuỷ xuyên qua toàn bộ Đại Lương huyện, dọc theo con sông có rất nhiều thôn trang nhỏ. Lấy Đại Lương trấn làm trung tâm, hướng lên trêи gọi chung là thượng du, đi xuống liền kêu hạ du. Nhà mẹ của Trương Tích Hoa là thượng du, vùng thượng du lại có nhiều đồi núi, ruộng đồng dĩ nhiên rất ít, xuất hành ra ngoài cũng không tiện. Vì thế khi có người nói là người từ thượng du, mọi người liền tỏ thái độ: À, thì ra là ở trong hốc núi chạy đến sao?
La Hương Viên hỏi như vậy, rõ ràng mang theo khiêu khích ý.
Trương Tích Hoa gật gật đầu, cũng không đáp lời.
La Hương Viên cố ý phốc xuy một tiếng, cười nói: “Nhà cậu ta có một biểu tỷ gả tới Dương Tây thôn, nghe nói thành thân không tới hai ngày liền quẫn bách đến độ không có gạo bỏ vào nồi, khiến biểu tỷ ta phải mang của hồi môn bán đi, mới đổi về được ít lương thực chống đỡ đến vụ thu.”
La Hương Viên càng nói càng hăng say, cũng không để ý người khác có nguyện ý nghe không, nói tiếp: “Ngày lại mặt biểu tỷ ta liền tố khổ. Ngày thành thân là mượn chén đũa đồ dùng của hàng xóm xung quanh, ngày hôm sau thức dậy mới thấy trong phòng bếp chỉ còn lại chút chén bể, ghế hư, bàn khập khiễng, còn tưởng rằng trong nhà vừa có cướp bóc quét qua.”
Nàng cười khanh khách rồi một lát, vụng trộm mắt lé nhìn phản ứng của Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh.
“Chuyện này ta cũng có nghe qua”. Hà Nhị thúc không quay đầu lại, nói: “Hương Viên ngươi nói có chút không giống. Nhà trai vốn đã đưa 5 lượng tiền sính lễ, nhà gái đáp ứng thành hôn, sau lại hối hôn nói sính lễ không đủ, phải thêm năm lượng bạc nữa mới bằng lòng gả con gái qua.”
La Hương Viên khóe miệng lệch một chút, xen vào nói: “Mợ ta cũng đã nói nhà hắn đúng là đưa chưa đủ sính lễ…”
Hà Nhị thúc đánh gãy lời của nàng nói: “Hương Viên ngươi đừng vội hãy nghe ta nói hết, lúc đầu nhà trai trước mặt người môi giới đưa ra 5 lượng bạc sính lễ, muốn viết giấy chứng minh. Nhà gái lúc đó lại nói, đều cùng là người một nhà, không cần phải làm như vậy mà tổn thương tình cảm của nhau. Sau nhà gái liền lấy cớ này, sống chết nói nhà trai chưa đưa sính lễ, liền đòi thêm nếu không không gả khuê nữ. Nhà trai hết cách, đành đem hết tất cả đồ đạc trong nhà bán đi mới đủ 5 lượng bạc, đem nương tử về nhà.”
“Đây chính là lừa gạt, tâm tư của nhà gái đen tối như vậy xuống địa ngục nhất định sẽ bị Câu Hồn cắt lưỡi, lăn vạc dầu!” Hà Nhị thúc cảm khái nói. Ngữ khí rất nặng, lại lớn tiếng.
Trong nhất thời, La Hương Viên kinh hách không dám lên tiếng nữa.
Chuyện này thật sự đã xảy ra, gây một trận gà bay chó chạy. Bởi nhà trai cũng có chút thân thuộc với Trương gia, Trương Tích Hoa lại càng biết rõ nhiều chuyện. Nhà trai tiêu tốn nhiều bạc như vậy mới thú được nương tử, trong lòng oán hận không ít. Lại vì chuyện này mà cả nhà thêm nghèo khó, không có lương thực sống qua ngày, nương tử lại một thân trang điểm xinh đẹp, không thành thật đi lắc lư khắp nơi. Trượng phu của nàng liền tức giận, đem số trang sức trêи người nàng đi đổi lương thực ăn. Tân nương mỗi ngày đều đòi tìm chết, kêu trời trách đất đòi chạy về nhà mẹ đẻ. Trượng phu của nàng chạy đến nơi ầm ĩ, lôi về nhà đánh đến nỗi không xuống giường được. Về sau, người nam nhân này liền có tật xấu, mỗi khi không hài lòng liền động thủ đánh vợ.
Tân nương này lớn lên cũng thật xinh đẹp, bằng không nhà trai cũng không tình nguyện dùng 5 lượng bạc để cầu hôn. Nhà gái cũng chính là dựa vào điểm này mà làm bộ làm tịch. Lại còn bảo bên ngoài còn rất nhiều nhà muốn làm mai, 5 lượng bạc là thua thiệt, không có 10 lượng đừng hòng cưới được khuê nữ nhà ta.
Tân nương bị trượng phu đánh đến lệch cả mũi, méo cả miệng, rất khó coi. Nhà mẹ đẻ vừa thấy, xấu thành như vậy cũng không thể lọt vào mắt xanh của ai, vốn là không có cơ hội tái hôn, đón về nhà lại thêm lãng phí lương thực. Vì vậy, chuyện con rể đánh khuê nữ liền mở một mắt nhắm một mắt xem như chưa từng phát sinh.
Lúc còn bé, Trương Tích Hoa rất sợ nam nhân đó, đi đến cửa nhà hắn đều đi đường vòng, càng lúc càng thấy tân nương kia thật đáng thương. Sau này, Thái thị kể lại toàn bộ câu chuyện cho nàng, lại thành khẩn nói một câu: “Con người, cần nhất là phải biết an phận, chỉ cần thành thành thật thật dụng tâm đối đãi mới có thể sống thật tốt.”
Lúc đó nàng chỉ hiểu một nửa, lúc này liền thông suốt. Đối với vị tân nương kia chỉ có thể thở dài một hơn. Nàng rõ ràng thấy chỉ cần thành thành thật thật sống là tốt nhưng sau khi thành hôn cùng trượng phu quý trọng nhau, thông cảm cùng thấu hiểu, vợ chồng đồng lòng cùng nhau sống qua ngày mới là điều vui vẻ nhất.
Nghĩ đến đây, Trương Tích Hoa len lén liếc mắt nhìn trượng phu. Hà Sinh nhìn chằm chằm cảnh vật bên đường, gò má lộ vẻ nghiêm túc. Nhận thấy nương tử đang nhìn hắn, Hà Sinh quay đầu lộ ra một ánh mắt hỏi thăm, Trương Tích Hoa lắc đầu cười cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất vẹn toàn vừa vặn.
Đều nói nữ nhân có hai lần quyết định đến cuộc đời mình. Điều đầu tiên là đầu thai thành kiếp người, toàn bộ đều phụ thuộc vào ý trời. Điều thứ hai là chọn lựa cho mình một nam nhân tốt, quyết định vận mạng nửa đời sau của mình.
Nàng không biết sau này sẽ ra sao, nàng chỉ thấy hiện tại chỉ cần làm tốt nàng liền làm tốt mọi chuyện, nàng thích Hà Sinh, cho nên không ngại để cho trượng phu biết tâm ý của mình. Mấy ngày nay, Trương Tích Hoa có thể thấy được hắn đang biến hoá, chầm chậm để ý tới nàng.
Vậy là đủ, cuộc đời này dài như vậy, nóng nảy cũng không để làm gì. Chỉ cần từ từ chậm rãi, nước chảy bèo trôi, cùng nhau đi qua hết cuộc đời. Đó chính là những gì Trương Tích Hoa mong muốn.
Hà Nhị thúc vốn thẳng tính, đôi lúc nói chuyện không xem sắc mặt người, đem La Hương Viên tức đến á khẩu. Nàng trầm mặc, những điều Hà Nhị thúc nói đều là thật, nhân đó cũng ngụ ý cười nhạo chính mình cùng đường tỷ vì tham tiền mà từ hôn. La Hương Viên cũng không phải không có lòng xấu hổ của tiểu cô nương. Trước mặt người đàn ông mình thích, nàng càng muốn giữ lại tốt đẹp hình tượng, trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm giác thật khó chịu.
Đường về nhà lại rơi vào trầm mặc, xe chậm rãi mang cảnh sắc bỏ lại phía sau, đã gần tới Dương Liễu thôn ngay cạnh, rất nhanh sẽ về đến nhà rồi.
Không ngừng trấn an chính mình, trong lòng La Hương Viên vẫn cất giấu tâm tư nhọn hoắt, vẫn muốn xuất ra đâm người, vì thế đột nhiên mỉm cười nói: “Hà Sinh ca, chàng có biết lần này ta đi trấn trêи thăm ai không? Ta là đi gặp Hương Cầm tỷ đấy.”
Đem lời phóng ra, La Hương Viên cười duyên một tiếng. Cách nhau rất gần, lại thêm nàng luôn chú ý đến Hà Sinh, cho nên khi nhắc tới Hương Cầm thì nàng liền bắt gặp Hà Sinh như vậy mà lại nhíu mày một cái.
La Hương Viên quăng một ánh mắt khinh bỉ đến Trương Tích Hoa, thản nhiên nói: “Hương Cầm tỷ vừa hoài thai, vị lão gia kia tâm liền đau, sợ Hương Cầm tỷ không thoải mái, bên người an bài năm sáu nha đầu hầu hạ, ta nhìn hai người họ hạnh phúc, trong lòng thật sự rất hâm mộ.”
Nàng có chút thất vọng, càng nói Hà Sinh lại càng bình thản, không nhìn được tâm hắn rốt cuộc có tiếc hận gì hay không.
Liếc mắt nhìn trượng phu một cái, Trương Tích Hoa tiếp lời nói: “Ta biết chút y lý, nếu tỷ tỷ ngươi vừa hoài thai không lâu, đúng là phải cẩn thận chăm sóc.”
Biểu tình ngữ khí cũng không cho người ta biết là vui hay giận.
La Hương Viên dùng sức nắm lòng bàn tay của mình, nàng nói lời này, thứ nhất là muốn Hà Sinh không vui, thứ hai cũng muốn kϊƈɦ thích Trương Tích Hoa, tốt nhất là làm gieo vướng mắc này vào lòng nữ nhân kia. La Hương Viên không tin khi biết trong lòng trượng phu có một hình bóng khác để yêu thương thì Trương thị có thế giữ vững bình tĩnh.
Vợ chồng bọn họ náo loạn, xa cách nhau thì nàng mới thoả mãn.
“Hương Viên, đã đến nhà ngươi rồi, mau xuống xe.”
Hà Nhị thúc đem xe dừng ở đường lớn, nhà La Nhị Cẩu cách đó không xa, vì thế lập tức lên tiếng nói.
Đôi vợ chồng La gia này vốn làm người ta ghét bỏ, khuê nữ cũng phiền phức khiến người ta đau đầu. Hà Nhị thúc hận không sớm đem người đuổi xuống.
Chờ La Hương Viên rời đi, Hà Nhị thúc tiếp tục đánh xe, trờ về Hà gia cũng đã quá giờ Thân, không khí cũng đã rất dễ chịu.
Hà Nguyên Nguyên nhanh chóng chạy ra đón bọn họ, dáo dác tìm trêи xe, Trương Tích Hoa cười nói: “Muội tìm cái gì ở đó, thứ muội cần là tỷ đang cầm đây.”
Đến khi chuẩn bị ra về, Trương Tích Hoa muốn mua cho Hà Nguyên Nguyên một xâu kẹo đường. Cô nhỏ dẫu sao tính tình vẫn có chút trẻ con, Hà gia lại toàn là người kiệm lời, Trương Tích Hoa cũng không phải người nói nhiều, đúng là có cô nhỏ cả nhà mới có thể vui vẻ như vậy. Trương Tích Hoa từ nhỏ đã phải lo lắng cho cả ba đệ muội, dưỡng thành tâm ý chăm sóc đệ muội, bất tri bất giác đem cô nhỏ thành muội muội nhà mình mà đối đãi.
Nàng gả đến Hà gia cũng là nhờ cô nhỏ nhiệt tình mới có thể nhanh chóng quen thuộc tình hình. Mặc dù cô nhỏ có chút lười biếng, thân thể lại có vẻ yếu ớt, nhưng không sao, chút nhỏ nhặt này Trương Tích Hoa vẫn có thể gánh vác.
Hà Nguyên Nguyên ôm lấy cánh tay Trương Tích Hoa, cao hứng nói: “Tẩu tử của muội là tốt nhất.”
“Bởi vì mua đồ ăn cho muội nên mới thành tốt nhất?” Trương Tích Hoa mỉm cười hỏi ngược lại.
Hà Nguyên Nguyên nhận xâu kẹo đường, nhanh chóng ɭϊếʍ một cái mới nói: “Nào có? Ca ca cùng tẩu tử luôn tốt.”
Hiện tại mới nhớ ra mình có một người anh, cũng không sợ ca ca ngươi tức giận, Trương Tích Hoa trong lòng lắc lắc đầu, buồn cười nhìn hành động trẻ con của cô nhỏ.
Hà Sinh cùng Hà Nhị thúc đã đem xe tháo ra, mang hết đồ đạc vào trong nhà, để lại các nàng đang nói không ngừng ở cửa.
“Nguyên Nguyên, hôm nay có lật mặt táo chưa?” Hai nàng vào trong sân nhìn thấy mấy mẹt táo đang phơi nắng, Trương Tích Hoa lập tức hỏi.
Hà Nguyên Nguyên cắm cúi ăn kẹo đường, nói lụng bụng: “Đã làm rồi.”
Số táo hôm trước mang về nhà, để lại một phần cho mọi người ăn, còn lại đều mang ra phơi nắng làm táo đỏ. Ngày ngày đều phơi nắng, qua mấy ngày liền có thể có táo đỏ trữ lại.
Trương Tích Hoa ngồi xuống thu táo. Hà Nguyên Nguyên cầm nơ hoa trêи tay, cũng không còn tâm tư cùng tẩu tử làm việc, trò chuyện, đi một mạch về phòng thử nơ hoa xem có đẹp hay không.
Buổi tối khi lên giường chuẩn bị ngủ, Trương Tích Hoa mới biết được những lời của La Hương Viên kia là có ảnh hưởng đến trượng phu.