Dâu Nhỏ Tự Lập Trong Gia Đình Phú Gia

Chương 31-32



Chương 31: Gặp lại Kiều Tranh 1

Không lâu sau, Văn Phương đẩy cửa đi vào đã thấy Triệu Hi Thành đang ngồi sau bàn làm việc, cười như có như không nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. Cô ta thoáng ngẩn ngơ nhưng chưa đến một giây đã lại bình thường, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói đáng yêu:

– Hi Thành, hôm nay sao đến sớm vậy

Cô ta vừa nói vừa đóng cửa. Sau đó nhẹ lắc eo, lả lướt đi tới. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy màu đen bó sát khiến dáng người càng gợi cảm, vô cùng dụ hoặc.

Cô ta đi đến bên cạnh Triệu Hi Thành, ngồi trên đùi anh, tay ôm cổ anh, cười kiều mỵ, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng quyến rũ.

– Có biết em nhớ anh lắm không! Giọng nói mềm mại khiến người ta miên man bất định.

Không thể không nói, Văn Phương là cao thủ dụ dỗ đàn ông, lơ đãng thôi cũng có thể khơi mào dục vọng nguyên thủ của đàn ông. Đây cũng là nguyên nhân cô ta có thể ở lại bên cạnh anh thời gian dài như vậy. Nhưng mà, giờ xem ra, quả thật thời gian cô ta đã ở bên cạnh anh quá dài.

Mặt Triệu Hi Thành lạnh xuống, nhẹ đẩy cô ta ra, cô ta đành phải rời xa ra. Anh lạnh lùng nói:

– Đây là văn phòng, chú ý đến ngôn hành của cô đi! Còn nữa, về sau phải gọi tôi là Tổng giám đốc

Mặt Văn Phương cứng đờ nhưng lập tức cười quyến rũ. Cô dựa lưng lên bàn làm việc, mông tròn lẳn khẽ nhếch lên, ngực như ẩn như hiện. Trước kia thấy tư thế này của cô ta, anh sẽ đứng dậy ôm cô ta vào lòng…

Cô ta cười mềm mại, đáng yêu vô cùng:

– Chẳng phải giờ còn chưa đến giờ làm việc sao?

Nhưng Triệu Hi Thành lại làm như không thấy, thờ ơ, ánh mắt nhìn cô ta càng lạnh lùng. Trong lòng Văn Phương không khỏi lạnh run, lúc này mới ngượng ngùng đứng dậy, vẫn vớt vát:

– Chắc anh còn chưa ăn sáng! Em đi mua cho anh!

Triệu Hi Thành cười lạnh:

– Bữa sáng của cô vẫn là người khác đi mua cho cô, sao tôi lại không biết xấu hổ mà phiền đến cô được!

Sắc mặt Văn Phương tái lại. Cô ta quanh co:

– Vừa rồi em quên… vừa khéo Tiểu Lợi phải xuống dưới, em bảo cô ấy tiện đường mua…

Triệu Hi Thành hừ lạnh một tiếng, nghĩ cũng chỉ là lòng hư vinh của đàn bà phát tác, nghĩ bay lên được cành cao thì không nhịn được mà tác oai tác quái, hận không thể để cho cả thế giới biết mình lợi hại cỡ nào. Lại nói tiếp, nếu không phải cô ta không biết thu liễm trước mặt Thiệu Lâm thì Thiệu Lâm mất trí nhớ rồi sao còn biết chuyện của bọn họ!

Nghĩ vậy anh liền bốc hỏa!

Loại đàn bà này cứ giữ ở bên người, sớm hay muộn cũng thành chuyện xấu!

Lập tức, anh bình thản, nhẹ vung tay với cô ta rồi nói:

– Giờ cô đi ra ngoài đi.

Văn Phương còn định nói gì đó, trong lòng cô ta rất bất an, luôn cảm thấy không ổn nhưng thoáng nhìn sắc mặt âm trầm của anh thì biết lúc này không thể lại trêu chọc anh được. Dù không tình nguyện cũng phải ra ngoài.

Cô ta vừa bước ra, Triệu Hi Thành đã gọi điện cho phòng quản lý nhân sự…

*******

Chu Thiến chờ Triệu Hi Thành đi vốn định ngủ tiếp một chút nhưng vừa nằm xuống, suy nghĩ lại ùa đến, đầu óc hỗn loạn vô cùng.

Cô dứt khoát ngồi dậy, thay quần áo. Đột nhiên cô rất muốn đến bệnh viện nhìn xem, cô muốn xem xem vì sao mãi đến giờ “cô” còn chưa tỉnh lại?

Đi xuống tầng, đại sảnh đang có người hầu quét dọn, không thấy Triệu phu nhân và Hi Tuấn, hẳn là chưa ngủ dậy.

Chu Thiến không gọi lái xe. Cô không muốn người nhà họ Triệu biết mình đến bệnh viện. Cô ra khỏi biệt thự, khu này rất khó gọi taxi, cô phải đi bộ một đoạn mới có xe.

Đến bệnh viện đã gần 9h

Chu Thiến tìm được phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh ánh sáng u ám, không khí yên tĩnh. Thân thể của cô nằm cô độc ở giường bệnh. Trên tay cắm dây truyền, người cũng bớt đi khá nhiều máy móc.

Cô nhẹ nhàng đi tới

“Chu Thiến” nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhắm chặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hai má hóp vào, nhìn qua không chút tức giận, vui mừng, nếu không phải máy móc vẫn chạy bên cạnh thì thật sự cô đã nghĩ nằm ở đây là một người chết.

Chu Thiến ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt đi đâu được. Ngày nào cô cũng bảo dưỡng tốt cho thân thể Tống Thiệu Lâm mà thân thể mình lại thành ra thế này, vừa tức giận lại vừa khổ sở.

– Vì sao cô còn không tỉnh lại? Cô còn định tránh tới bao giờ? Cô khẽ nói.

Giọng nói phiêu đãng trong không gian tạo thành cảm giác quỷ dị.

– Cô hại tôi thành ra thế này lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Cô mau tỉnh lại trả thân xác lại cho tôi!

Chu Thiến nhìn cô nhưng cô lại như con rối gỗ cũ kĩ, không có chút phản ứng.

– Anh Kiều Tranh đã quay về, cô không muốn gặp anh ấy sao? Thì ra chúng ta lại có duyên như vậy, lại cùng đi thích một người…

Cô vươn tay nắm tay “Chu Thiến”. Tay cô vô cùng gầy yếu, quả thật là da bọc xương, làn da tái nhợt, xanh mướt, gân xanh, mạch máu nổi đầy.

Tay Chu Thiến khẽ run. Cô buồn bã, nước mắt tràn mi:

– Xin cô mau tỉnh lại đi, tôi khó khăn lắm mới gặp lại anh ấy, tôi không muốn dùng thân phận của cô để đối mặt với anh ấy. Cô có biết tôi chờ anh ấy bao lâu rồi không. Nhưng giờ anh ấy ngay trước mặt, nhưng mắt anh ấy nhìn không phải là tôi… Cô đừng ích kỉ như vậy, đừng trốn tránh nữa. Cô tình lại đi, cho tôi cơ hội cạnh tranh công bằng…

Cô ôm mặt, nước mắt chảy dài qua kẽ tay. Nỗi buồn từ khi gặp lại Kiều Tranh úc kết, một khắc này như vỡ òa.

Đúng lúc này, cửa mở ra.

Chu Thiến theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra, nước mắt vẫn đọng trên khóe mi. Thấy người đến, cô kinh hoảng đứng dậy.

=======

Chương 32: Gặp lại Kiều Tranh 2

Đứng trước cửa là khuôn mặt tiều tụy của cha, phía sau là khuôn mặt kinh ngạc của Kiều Tranh!

Cha gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc đi. Chu Thiến nhìn ông, trong lòng vô cùng áy náy. Cha nhất định rất đau lòng! Rõ ràng ở ngay trước mặt ông nhưng lại không thể nhận thức ông, Tống Thiệu Lâm, cô nhẫn tâm vậy sao?

Chu Minh Xa nghi hoặc nhìn Chu Thiến đang khóc, chần chừ hỏi:

– Tiểu thư, cô là ai? Cô biết con gái tôi sao?

Chu Thiến kinh ngạc, chẳng lẽ cha không biết người gây tai nạn? Nghĩ lại, cũng hiểu ngay được. Từ sau khi tỉnh dậy cô chưa từng lộ diện, Triệu gia lại phong tỏa tin tức, vấn đề bồi thường cũng do luật sư làm nên cha cô không nhận ra cô cũng không lạ.

Một khi đã như vậy, cũng không nên phá hư không khí. Lâu như vậy mới gặp lại cha, cô cũng không muốn vừa gặp đã bị ông chửi mắng. Chu Thiến lau nước mắt nói:

– Cháu là bạn của Chu Thiến… chú…

Chữ “cha” thiếu chút nữa thốt ra.

Mũi Chu Minh Xa cay cay, nức nở nói:

– Cảm ơn cháu đến thăm nó, nhưng mà, Thiến Thiến cũng không biết…

Ông quay đi lau nước mắt. Chu Thiến thấy cha khổ sở như vậy thì tim như dao cắt. Cô đi tới, cầm tay cha:

– Chú đừng đau lòng, Thiến Thiến nhất định sẽ tỉnh lại.

Kiều Tranh nhìn cô đầy ý vị rồi cũng an ủi Chu Minh Xa:

– Chú Chu, chú đừng buồn phiền quá, Thiến Thiến rất hiếu thảo, nhất định không nỡ để chú đau lòng, nên em ấy nhất định sẽ tỉnh lại.

Chu Minh Xa khổ sở nói không nên lời, chỉ liên tục gật đầu. Sau đó ông đi đến bên giường bệnh, bắt đầu rửa mặt cho “Chu Thiến”. Ông nhẹ nhàng lau trán cô, hai má, khóe mắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng, đầy từ ái

– Các cháu nhìn xem, gầy đến da bọc xương…

Ông không nhịn được lại khóc:

– Tôi cũng không cho hộ lý lau rửa cho nó, hô lý chân tay thô lậu, giờ Thiến Thiến mỏng manh như vậy…

Nước mắt Chu Thiến lại rơi, cô lén quay đi lau nước mắt lại bắt gặp ánh mắt Kiều Tranh. Ánh mắt ấy có chút nghi hoặc lại cũng có sự thân thiết vô cùng

Chu Thiến quay đi, trong lòng vô cùng chua xót. Trong lòng cô khẽ nói: “Tống Thiệu Lâm, nhìn thấy không, anh Kiều Tranh đến đây, anh ấy… vẫn quan tâm cô như vậy, cô bỏ được anh ấy sao? Mau tỉnh lại nhìn anh ấy đi!

Bên kia, Chu Minh Xa vẫn đang nói:

– Từ nhỏ Thiến Thiến đã là đứa trẻ hiếu thuận, là chú không có khả năng làm người cha tốt, không cho nó được sống thoải mái. Học trung học đã phải ra ngoài làm thêm, kiếm được tiền đều đưa cho chú mà chú không thể cho nó đi học đại học… Đứa nhỏ này chưa từng yêu cầu cái gì, sinh nhật ngay cả bánh sinh nhật cũng chưa từng được ăn… Làm chú rất đau lòng… Đứa trẻ ngoan như vậy mà giờ lại thành thế này, mà người làm cha lại chẳng thể giúp nó trị người gây họa…

Ông ngồi xuống, nước mắt tuôn rơi.

Chu Thiến vội bước đến, ngồi xổm bên cạnh ông, cầm tay ông, chân thành nói:

– Chú ơi, chú đừng bao giờ nghĩ như vậy, Thiến Thiến nhất định hiểu sự khó xử của chú. Tiền thuốc men cho cô ấy nhất định không ít, cô ấy nhất định biết chú làm vậy là bị bất đắc dĩ!

Chu Minh Xa như được an ủi, vươn tay vỗ vỗ lưng cô, gật gật đầu.

Chu Thiến nhân cơ hội hỏi:

– Bác sĩ nói như thế nào, cơ hội tỉnh lại nhiều không ạ?

Chu Minh Xa trả lời:

– Thật ra vết thương của Thiến Thiến đều tốt, theo đạo lý hắn là đã tỉnh. Sở dĩ còn chưa tỉnh, bác sĩ nói có thể là do đầu óc bị chấn thương. Nhưng cứ bất tỉnh như vậy rất nguy hiểm, cơ thể sẽ suy yếu, cơ bắp sẽ teo lại, lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng!

Chu Thiến nghe xong lời ông nói, cảm thấy cả người như bị dội gáo nước lạnh, rét thấu xương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.