Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 34



Edit: Kidoisme

[Móa.]

[Ủa rồi muốn gì? Hỏi câu chán đời thế không biết.]

[Anh MC chưa cần nhìn đã biết không chơi game!]

[Game yyds!]

(*)永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén): mãi mãi là Thần.

[Anh MC này trăm câu như một:)))]

[Trả lời như kiểu sao em ăn cơm? Vì em đói ấy.]

MC ngạc nhiên ho khan một tiếng, nhanh chóng nhìn về phía Lục Liên Trà: “Còn cậu thì sao?”

“Liên Trà thích chơi game không?”

Lục Liên Trà lắc đầu: “Không thích lắm.”

“Thế trong Happy life 2 các cậu có chơi game cùng với nhau không?”

“Đào khoai lang có được tính không ạ?”

“Không tính, trò khác đi.”

MC và Lục Liên Trà chơi trò hỏi đáp anh một câu tôi một câu.

Mục Nhiên lén uống ngụm nước, nhấc mắt lên đã thấy đạo diễn đổ mồ hôi đầm đìa, đứng sau là Vương Hoắc run như cầy sấy cùng mặt thối Tạ Tắc Nghiêu.

Cậu nhìn Tạ Tắc Nghiêu dò hỏi, hắn nhếch môi cười, sắc mặt dần tốt lên chút chút.

MC nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Tiếp đến theo yêu cầu của khán giả chúng ta sẽ chơi trò đáp nhanh mười câu hỏi nhé?”

“Mục Nhiên với Liên Trà chuẩn bị xong chưa?”

“Câu hỏi đầu tiên, Lục Liên Trà và Mục Nhiên có quan hệ gì?”

Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Bạn bè.”

Lục Liên Trà cũng trợn mắt lên: “Thực sự chỉ là bạn bè.”

[Ủa sao tôi ngửi thấy mùi lạ.]

[Hiểu, hiểu.]

[??? Rồi hiểu cái gì? Sao tôi không hiểu???]

[Lục Liên Trà còn lâu mới bỏ qua anh top nào ngon, suy ra Mục Nhiên không phải là top!]

“Câu hỏi thứ hai, lúc quay show có kỷ niệm nào đáng nhớ không?”

Lục Liên Trà gật đầu.

Mục Nhiên nghĩ nghĩ một lát, hình như giữa hai bọn họ chẳng có chuyện gì đáng nhớ cả.

Thấy thế, MC vội vàng hỏi tới tấp: “Liên Trà có thể chia sẻ không nào?”

Lục Liên Trà uốn éo đáp: “Nhưng đây không phải là câu hỏi của khán giả.”

MC: “………………”

Lục Liên Trà: “Câu tiếp đi.”

Livestream trên sân nhà, Lục Liên Trà là nhân vật chính vậy nên hầu hết câu hỏi đều dành cho cậu ta, Mục Nhiên thật thà ăn đồ ăn trên bàn, can tâm làm cái bình hoa xinh đẹp.

“Được rồi, câu hỏi cuối cùng….”

Nhìn đến kịch bản, MC hơi nhíu mày nhìn về phía tổ đạo diễn cầu cứu nhưng có vẻ ông đạo diễn đang bị Vương Hoắc răn dạy nên không để ý anh ta.

MC uống thêm ngụm nước để kéo dài thời gian nhưng bình luận khán giả giục tới giục tấp, anh ta đành phải liều mạng, cắn chặt răng hỏi: “Trong tập một, Mục Nhiên từng nhận được câu hỏi về tình trạng hôn nhân, lúc đó tại sao cậu lại trả lời là ‘quên đi’?”

Mục Nhiên ngẩn cả người.

Khóe miệng Lục Liên Trà hạ xuống, hơi sầm mặt nhìn MC.

[Đệt, hình như hỏi phải câu khó rồi hả?]

[MC buồn cười thế?]

[Thì sao? Chẳng nhẽ không thể hỏi à?]

[Chắc chắn là có quả dưa lớn rồi, nếu không Lục Liên Trà đã không sầm mặt xuống.]

Mục Nhiên do dự một lát rồi mở lời: “Thì là….”

Lục Liên Trà vội vàng cắt ngang: “Có thể mới chỉ là đính hôn.”

Cậu ta quay ra nói vào ống kính: “Đính hôn thì sẽ không tính là đã kết hôn, nên quên đi cũng được.”

Tuy mặt cậu ta đang nói với khán giả nhưng Tạ Tắc Nghiêu cảm thấy Lục Liên Trà đang trực tiếp cà khịa thẳng vào mặt mình.

Mặt Tạ tổng đen chẳng khác nào cục than.

Đạo diễn chưa ngồi ấm chỗ lại bị Vương Hoắc đào lên hỏi chuyện.

Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Giống Liên Trà nói, không mời khách khứa.”

[Không mời khách ý là ký giấy kết hôn rồi đó hở?]

[Chậc, hôn nhân kiểu này sao giống đối phương cũng trong giới giải trí thế?]

[Móa, đừng nói hai các cậu là một cặp đấy nhé?]

[Chậc, chẳng nhẽ ý của từ ‘bạn bè’ tức là ‘bạn trai’?]

[CP này mà thành khéo tôi khóc mất.]

Lục Liên Trà cạn lời nhìn đống bình luận, trí tưởng tượng của mọi người hơi lạc đề rồi đấy: “Mấy người đừng nói nữa!”

“Chúng tôi là chị em tốt, yêu nhau trời đất khó dung!”

Mục Nhiên: “…………”

MC gian nan vuốt mồ hôi hột trên trán, sợ kênh live của mình bị anti report vội vàng đánh trống lảng: “Liên Trà có thể chia sẻ chuyện thú vị trong lúc quay show mà bị biên tập edit cắt đi không?”

“Để cho mọi người biết được hoàn cảnh của khách mời.”

Lục Liên Trà ồ một tiếng: “Những cảnh được biên tập edit cắt đi đều là những chuyện không thú vị.”

MC: “……………….”

Cũng may cả đoàn phải live có hai tiếng, bình luận cực kỳ hài hòa, anh MC bon mồm chém gió thêm nửa tiếng nữa rồi kết thúc công việc.

Mục Nhiên cùng Lục Liên Trà đi về phía phòng thay đồ tẩy trang.

Tịch Đồng vừa giúp Mục Nhiên thay quần áo vừa hạ giọng bảo Lục Liên Trà: “Ông nội, về sau lúc livestream ông đừng nói luyên thuyên nữa nhé.”

“Cậu không muốn sống trong giới giải trí nhưng tôi thì có.”

Lục Liên Trà vỗ vai cậu ta an ủi: “Anh sợ gì, anh có phải lính Diệu Tinh quái đâu.”

Tịch Đồng há mồm nuốt câu định nói xuống họng, sửa lại thành: “Vương Tổng bên Tất Hỏa là bạn thời bé của Tạ tổng, quan hệ cực tốt.”

Lục Liên Trà: “Biết rồi, biết rồi mà.”

Vừa dứt lời cậu ta đã bị Phàn Phái lôi vào một căn phòng thay đồ khác.

Phàn Phái đuổi hết stylist đi, đóng cửa cẩn thận.

Lục Liên Trà khó hiểu nhìn gã: “Anh Phàn, anh sao đấy?”

Phàn Phái đặt mông ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Lục Liên Trà: “Sau này cách xa Mục Nhiên ra.”

Lục Liên Trà mờ mịt: “Mấy hôm trước anh vừa bảo em học tập ảnh xong?”

“Đấy là tôi không biết quan hệ giữa Tạ tổng với Vương tổng tốt đến mức này!” Phàn Phái gào lên.

Lục Liên Trà:???

Gã thấp giọng giải thích: “Nãy lúc Tạ tổng với Vương tổng xem livestream, tôi nhìn thấy rõ ràng.”

“Tạ tổng đen mặt khi thấy Vương tổng nổi giận vì Mục Nhiên!” Gã ta tấm tắc vài câu: “Không ngờ Mục Nhiên có thể khiến Vương tổng say mê đến mức này, tôi chắc Tạ tổng sẽ hãm hại cậu ta, cậu tránh xa Mục Nhiên ra cẩn thận bị vạ lây.”

Lục Liên Trà: “…………….”

Lục Liên Trà: “Anh Phàn, anh đổi nghề đi đừng làm quản lý nữa. Tài năng của anh mà không đi viết kịch bản đúng phí luôn.”

Phàn Phái trừng mắt mắng: “Nghe tôi là được, nói nhiều.”

“Hôm qua Tạ tổng mới xem sơ yếu lý lịch của tôi.” Gã ta ái muội nhìn Lục Liên Trà: “Không chừng hắn sắp tìm tôi, nhờ tôi hỗ trợ.”

Lục Liên Trà: “…………..”

“Anh Phàn, anh có biết là anh thiếu gì không?”

“Thiếu người hỗ trợ hả?” Phàn Phái tưởng Lục Liên Trà đã nghĩ thông suốt, vội vàng gợi ý: “Cậu giúp tôi bằng cách đi gặp Tạ tổng vào buổi tiệc mừng Tết Nguyên Đán năm nay nhé?”

Lục Liên Trà: “………….Ý của em là anh có cảm nhận được mình thiếu thông minh không?”

Phàn Phái: “…………..”

Lục Liên Trà: “Con người vừa phải có cả trí thông minh lẫn sự tưởng tượng.”

“Thông minh để nhận biết đâu là đúng, đâu là sai.”

“Cấp hai cô giáo chưa dạy anh à?”

Mục Nhiên tẩy trang xong, vừa bước ra khỏi cửa với Tịch Đồng đã gặp phải Phàn Phái nổi giận đùng đùng đi từ hướng khác đến.

Gã hung dữ trừng cả hai người rồi vội vàng rời đi.

Tịch Đồng buồn bực mắng: “Thằng điên này, đổi sắc mặt như lật bánh tráng.”

“Mấy hôm trước thấy tôi là bô bô cái mỏ lên chào ngọt xớt, sao giờ hệt như tôi nợ gã mấy triệu vậy không biết?”

Mục Nhiên à một tiếng, thuận miệng đáp: “Khéo là tìm được anh bác sĩ hôm trước tôi yêu cầu, đang tiến hành chữa bệnh.”

Nói đến bác sĩ Tịch Đồng mới nhớ ra bệnh của Mục Nhiên: “Bác sĩ nói máu bầm của cậu thế nào rồi?”

Mục Nhiên: “Đã tan một chút, tình trạng cụ thể thì phải đợi đợt điều trị kế tiếp.”

Tịch Đồng há miệng thở ra hơi dài, cuối cùng cậu ta cũng có thể nhìn thấy hy vọng.

“Khi nào cậu đi điều trị lại?”

“Khoảng hai ngày nữa, để đội ngũ y bác sĩ có một Lễ Giáng Sinh trọn vẹn.”

Hai người dung dăng dung dẻ đến bãi đỗ xe, Tạ Tắc Nghiêu đã chờ ở đó.

Mục Nhiên vẫy tay với Tịch Đồng rồi ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn thật chặt.

“Ok, đi thôi.”

Tạ Tắc Nghiêu không khởi động xe mà lẳng lặng quay sang nắm tay cậu.

Mục Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn: “Có chuyện gì thế?”

Tạ Tắc Nghiêu nhấp môi: “Vừa nãy….”

Mục Nhiên đợi một lát, thấy Tạ Tắc Nghiêu chưa nói nốt câu còn lại.

Cậu thử bổ sung: “Chẳng nhẽ…bố mẹ phát hiện ra chuyện anh em mình lên giường?”

Tạ Tắc Nghiêu: “…………Không, chuyện vừa nãy xảy ra khi livestream, anh bảo đảm sẽ không lặp lại lần nữa.”

Mục Nhiên càng mờ mịt hơn: “Ý anh là chuyện gì cơ?”

Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt: “Thì là mấy câu MC hỏi em….”

Mục Nhiên nghĩ lại, chậm rì rì nói: “Anh bảo chuyện kết hôn hả?”

“Hình như mình đã đăng ký ở Las Vegas rồi mà?”

Nửa năm trước, Tạ Tắc Nghiêu xách Mục Nhiên đến Las Vegas du lịch.

Đêm đến hai người đăng ký gói ảnh hôn lễ ở cạnh khách sạn rồi đến lễ đường tuyên thệ, trao nhẫn…

Từ lúc Tạ Tắc Nghiêu đề nghị cậu kết hôn đến lúc chụp ảnh xong chỉ mất vỏn vẹn một tiếng.

Lúc hai người rời khỏi giáo đường, Mục Nhiên quay ra hỏi: “Giấy đăng ký kết hôn đâu anh?”

Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh đáp: “Anh không cầm về.”

Mục Nhiên khẽ nhíu mày: “Thế mình đi lấy.”

Tạ Tắc Nghiêu ngăn cậu lại: “Không sao, anh chụp ảnh lại rồi.”

Hai người về đến nhà, Mục Nhiên phát hiện trạng thái của Tạ Tắc Nghiêu không ổn.

Cậu nghiêm túc nhớ lại, hình như từ khi hắn gặp riêng dì của cậu là tâm trạng bắt đầu xuống dốc không phanh.

Mục Nhiên mở khung chat của Khuất Uyển ra, đi thẳng vào vấn đề: [Dì ơi, hôm trước dì với Tạ Tắc Nghiêu gặp mặt nói chuyện gì vậy ạ?]

Q: [Chẳng nói gì cả, nói chuyện của cháu.]

Mục Nhiên: [Chuyện của cháu?]

Q: [Sau Giáng Sinh ăn cơm với nhau chứ? Gọi cả bố mẹ Tạ Tắc Nghiêu đi cùng luôn.]

Thấy có ăn, Mục Nhiên lập tức quên hết chuyện định nói: [Được.]

[Ăn gì thế ạ?]

Q: [Đồ Pháp, ông chủ nhà hàng bên đó nợ dì một bữa.]

Mục Nhiên: [Để cháu ăn hộ.]

Đêm Giáng Sinh.

Lúc Mục Nhiên và Tạ Tắc Nghiêu đến nhà hàng Pháp, Khuất Uyển đang ngồi nói chuyện với Bố Tạ và Bà Phương.

Đợi người tới đông đủ, Khuất Uyển ra hiệu cho nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món.

Bà Phương với Khuất Uyển cực kỳ hợp cạ, trò chuyện không ngừng, hết từ công ty đến chính trị, thỉnh thoảng đá qua chút thời trang. Tạ tổng trẻ với Tạ tổng già ù ù cạc cạc, thỉnh thoảng chen miệng vào vài câu tỏ ý ta đây có nghe câu chuyện.

Mục Nhiên chăm chỉ vùi đầu ăn, đồ Pháp mỗi món mang lên đều ít nhưng được cái nhiều loại, có thể thỏa mãn cái bụng đói của thực khách.

Mục Nhiên ăn mãi, ăn mãi, ăn đến độ bếp trưởng cũng phải tự mình ló ra ngó xem ai ăn khỏe thế.

Ông cười vui vẻ chào Khuất Uyển sau đó dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo hỏi Mục Nhiên: “Ăn được không?”

“Rất ngon.” Mục Nhiên buông nĩa xuống, gật đầu đáp lại: “Nhưng hơi ít.”

“Được, chúng tôi sẽ lên món ngay.”

Mục Nhiên ừ một tiếng rồi xin phép mọi người đứng dậy đi WC.

Lúc cậu vừa đến cửa đã thấy có người đứng đằng sau đang giơ camera chụp trộm Tạ Tắc Nghiêu.

Mục Nhiên nhìn chằm chằm anh ta sau đó tiến lên một bước: “Này anh.”

Người đàn ông hoảng sợ nhảy lên, quay đầu ôm máy ảnh chạy bay khỏi nhà hàng.

Mục Nhiên nhíu mày, vừa ngồi xuống ghế đã kể lại chuyện cho mọi người.

Ý cười trên mặt Khuất Uyển nhạt dần: “Thợ săn ảnh cũng có thể theo đuôi tới đây?”

Tạ Tắc Nghiêu mím môi, nhẹ nhàng trả lời: “Cháu sẽ cho người xử lý.”

Tạ tổng già hơi khó hiểu hỏi: “Nhiên Nhiên không ở đây, bọn họ chụp cái gì?”

Tạ Tắc Nghiêu: “Chụp con ạ.”

Tạ tổng già liếc mắt nhìn hắn: “Con thì có gì để mà chụp?”

Tạ Tắc Nghiêu nhàn nhạt giới thiệu: “Con bố là tổng tài Diệu Tinh.”

Tạ Tắc Nghiêu già cười lạnh: “Còn tao là bố tổng tài Diệu Tinh.”

Tạ Tắc Nghiêu: “……………”

Tạ Tắc Nghiêu: “Vậy chắc là người ta chụp bố.”

Tạ tổng già nhếch miệng đặt chén rượu xuống bàn: “Bố con làm người nghiêm chỉnh đứng đắn, mấy tay thợ săn ảnh sẽ không bắt bẻ.”

“Ngược lại là con, Tạ Tắc Nghiêu ạ, con phải tự ngẫm lại bản thân xem.”

Tạ Tắc Nghiêu: “……………Bố đừng đổ thừa cho con nữa.”

Tạ tổng già: “Bố chỉ đang dạy con bài học về sự khiêm tốn.”

Nghe hai bố con cãi nhau, Mục Nhiên buồn cười ăn thêm một đĩa đồ ăn.

Khuất Uyển vẫn luôn chú ý đến cậu, thấy Mục Nhiên vui vẻ, đáy lòng bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cơm nước xong xuôi, bà chào tạm biệt ông Tạ bà Phương rồi kéo Mục Nhiên sang một bên sửa lại quần áo cho cậu, hỏi nhỏ: “Gần đây cháu thế nào?”

Mục Nhiên gật đầu: “Tốt ạ.”

Khuất Uyển gật đầu: “Vậy dì an tâm rồi.”

“Dì về công ty đây.”

Mục Nhiên ngạc nhiên: “Nhanh thế ạ?”

“Ừ, dù sao dì về nước cũng vì công việc.” Khuất Uyển sờ đầu cậu, dịu dàng nói: “Chờ hết bệnh qua bên đó thăm dì nhé?”

Mục Nhiên lôi tay áo bà, bĩu môi nói: “Dì đừng kiếm tiền nữa, tiêu mãi có hết đâu…”

Khuất Uyển nhếch môi, bất đắc dĩ xoa đầu cậu: “Nhóc con giống mẹ không giống lại giống bố.”

“Dì giống mẹ cháu, thích hưởng thụ quá trình kiếm tiền chứ không phải là quá trình tiêu tiền, hiểu không?”

Mục Nhiên lắc đầu: “Chẳng hiểu.”

Thích kiếm mà không thích tiêu, rước khổ vào người à?

Khuất Uyển: “Công ty của dì, cháu đừng lo.”

Mục Nhiên dạ một tiếng, do dự mãi rồi mới dám nói: “Dì nhỏ, cháu không muốn đi đóng phim nữa.”

Khuất Uyển gật đầu: “Được.”

Mục Nhiên ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cháu nên làm gì, ăn chơi mãi cũng đâu có được…”

Khuất Uyển nhịn không được nhéo mặt cậu: “Cháu thích làm cái gì thì làm cái đó, không thích thì thôi.”

“Đừng để ý ánh mắt người xung quanh, bọn họ không xứng.”

Mục Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

“Ở nhà chán quá thì lên công ty tìm Tạ Tắc Nghiêu.” Khuất Uyển dừng lại một chút, cười cười nói tiếp: “Nó bận thì ngồi chơi game, không thì lên Weibo nói chuyện với fans.”

Hai người tâm sự thêm một lúc, Khuất Uyển nhìn đồng hồ, thấy đã muộn rồi thì chào tạm biệt cậu: “Dì đi trước, nhớ gọi điện lại cho dì nhé.”

“Được, bye bye dì.”

Màn đêm kéo xuống.

Mục Nhiên rửa mặt xong thấy Tạ Tắc Nghiêu mon men vào ổ chăn, cậu cất tiếng bảo hắn: “Anh, em không muốn đóng phim truyền hình nữa.”

Tạ Tắc Nghiêu ngạc nhiên hỏi lại: “Vậy em muốn đóng phim điện ảnh hay là tham gia gameshow? Anh chuẩn bị nhé?”

“Không.” Mục Nhiên lắc đầu: “Ý của em tức là em muốn giải nghệ, sau này không làm ngôi sao nữa.”

Đầu ngón tay Tạ Tắc Nghiêu hơi dừng lại, giương mắt nhìn cậu: “Ý của dì nhỏ hả?”

“Không.” Mục Nhiên buồn bực đáp: “Là ý của em, vừa nãy em có hỏi dì.”

Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày: “Nhưng em thích đóng phim?”

“Ai nói?” Mục Nhiên càng buồn bực hơn: “Em có bị bệnh tiện đâu mà lại thích làm khổ mình?”

Tạ Tắc Nghiêu: “…………….”

Tạ tổng đánh tới đánh lui trên thương trường, rất lâu sau mới tìm về được giọng nói: “Em không thích đóng phim thật hả?”

Mục Nhiên: “Không.”

Hắn mím môi tiếp tục hỏi: “Thế sao năm nào em cũng đi đóng?”

Mục Nhiên nhíu mày ra vẻ đương nhiên: “Có làm thì mới có ăn, không đóng phim em lấy gì nhét vào miệng.”

Hơn nữa Mục Nhiên cũng có nhu cầu kết bạn xã giao, mỗi năm đóng phim thuận lợi kết thêm một vài người bạn mới, tuy nhiên chuyện cậu hài lòng nhất vẫn là chuyện tiền nong.

Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt, im lặng không nói gì.

Hắn nghi ngờ bản thân chẳng hề biết chuyện gì về Mục Nhiên cả.

Tại sao hắn lại cho rằng Mục Nhiên thích đóng phim, thích ở trong giới giải trí?

Vì….hắn không hiểu.

– Tạ Tắc Nghiêu một đêm không ngủ.

Buổi sáng hôm sau, ông hoàng bóng đêm vác hai cái quần thâm đen sì lả lướt ngồi làm việc.

Nam thư ký sợ hãi gõ cửa phòng hắn, hạ giọng nói: “Tạ tổng, tôi đã thu thập được tin tức.”

Tạ Tắc Nghiêu nâng mí mắt lên hỏi: “Tin tức gì?”

Nam thư ký: “Con trai ruột của Hạng Cương.”

Tạ Tắc Nghiêu: “Gã đang ở đâu?”

“Ở phòng an ninh.”

Hết chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.