Một giờ trước, nam thư ký bước vào tòa nhà công ty, theo thói quen chào bác bảo vệ đứng ở cửa.
“Chú Trần, chào chú.”
“Chào cậu.”
Nam thư ký vừa đi thêm một bước đã nghe thấy chú Trần gào lên: “Cậu, cậu lén lút ở đây làm gì vậy?”
“Ông chú này, sao công ty mấy người lại tuyển nhân viên phẩm chất kém thế?”
“Cái cậu Mục Nhiên ấy, cậu ta có phải thứ tốt lành gì đâu?”
“Cậu đừng ăn nói lung tung, đây là công ty, tôi mời cậu đi ra ngoài!”
Nam thư ký quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đầu đinh mũi chuột đang gạ gẫm chú Trần nói chuyện gì đó.
“Chú Trần, đợi chút.” Anh ta nhanh chóng bước lên hỏi gã đàn ông: “Anh có chứng cứ Mục Nhiên nhân phẩm kém?”
Gã đầu đinh đánh giá Tiểu Phương vài cái rồi cười đáng khinh: “Có, từ nhỏ đến lớn, cần gì có nấy.”
Nam thư ký nhạy bén nắm được tin tức quan trọng, từ nhỏ đến lớn?
“Anh có quan hệ gì mới Mục Nhiên?”
Gã đầu đinh cười ha hả: “Anh hy vọng bọn tôi là quan hệ gì thì tôi là quan hệ đấy.”
Nam thư ký lạnh lùng quay người: “Thưa anh, nếu anh không có chứng cứ rõ ràng, công ty sẽ không tin tưởng lời anh nói mà liên hệ thẳng với luật sư.”
Nói xong, anh ta làm bộ đi xa mấy bước.
Gã đầu đinh bị bảo vệ lôi đi, thấy nam thư ký nhất quyết không cho mình cơ hội, vội vàng nói: “Tôi là anh họ Mục Nhiên, anh họ!”
“Bố tôi với bố nó là hai anh em!!!”
Nam thư ký hỏi: “Anh tên là gì?”
Gã đầu đinh: “Hạng, Hạng Lực.”
“Thế bố anh tên gì?”
“Hạng Cương.”
Chú Trần không nhịn được cắt ngang: “Cậu họ Hạng, người ta họ Mục, sao có thể trở thành anh em được?”
“Tôi nói thật mà, Mục Nhiên ranh con kia theo họ mẹ, bố nó họ Hạng!”
Nam thư ký cười thầm trong lòng, mất công anh ta đi tìm mòn cả đế giày không thấy người, vừa định từ bỏ thì con mồi lại tự mình dâng lên tận miệng.
“Chú Trần, đưa người vào phòng bảo vệ.”
Hạng Lực đợi trong phòng bảo vệ hơn một tiếng, không ăn không uống.
Gã rất sốt ruột, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, cuối cùng hò mấy tay bảo vệ bên ngoài: “Mấy người đi chơi hết rồi à?”
“Chậc, đừng có làm mất thời gian của nhau chứ! Mấy người không muốn nhưng công ty khác muốn, tôi đi đây!”
Một lúc sau, cửa phòng bảo vệ mở ra, toàn bộ bảo vệ đều ra ngoài.
Hạng Lực nhìn hai người đàn ông bước vào, một người là nam thư ký ban nãy, còn một người mặc tây trang phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng.
Nam thư ký kéo ghế cho Tạ Tắc Nghiêu: “Mời ngài.”
Hạng Lực phản ứng lại cực nhanh, chắc chắn người đàn ông ngồi trước mặt gã là ông chủ lớn.
Gã đầu đinh cười lấy lòng: “Chào ông chủ.”
Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng nhìn gã: “Tôi không phải là ông chủ của cậu.”
Hạng Lực cười hì hì: “Ngài nói cái gì thì nó là cái đó.”
Nam thư ký mở miệng hỏi: “Anh Hạng, hiện tại anh có thể nói chứng cứ của anh là gì?”
Hạng Lực đưa mắt nhìn nam thư ký rồi lại nhìn sang Tạ Tắc Nghiêu.
Gã ta không ngốc, dưới trình trạng không phân biệt được đâu là địch đâu là bạn, gã sẽ không nói bậy.
“Tôi có thể hỏi các người và Mục Nhiên có quan hệ gì…”
Nam thư ký lên tiếng cắt ngang: “Mục Nhiên là nghệ sĩ của Tất Hỏa.”
Hạng Lực không biết chuyện này, nhưng gã ta biết đây là công ty Diệu Tinh.
Nếu thế chắc chắn công ty này sẽ không đứng về phía Mục Nhiên.
Gã đảo mắt, lập tức hỏi: “Nếu tôi nói thì tôi có…quà cáp gì không?”
“Tôi thấy trên mạng người ta bán tin giá cao lắm.”
Nam thư ký gật đầu: “Tất nhiên.”
Hạng Lực: “Bao nhiêu?”
Tạ Tắc Nghiêu: “Tùy vào lượng từ cậu nói.”
Mắt Hạng Lực sáng ngời, vội vàng bảo: “Tôi có thể nói ba ngày ba đêm! Tôi là anh họ Mục Nhiên.”
“Đầu tiên phải kể đến bố nó Hạng Mộ là con nuôi bà nội tôi nhặt về, ông ta mới tốt nghiệp đại học xong đã leo lên người đại gia họ Mục rồi cùng bà ta mở công ty, mỗi tháng chỉ gửi về cho bà nội tôi chút tiền thuốc men, vong ân bội nghĩa! Mẹ kiếp cũng chẳng nhìn xem ai là người nuôi ông ta lớn.”
“Mười năm trước cái nhà đó gặp tai nạn, chỉ còn lại Mục Nhiên…” Hạng Lực than một tiếng: “Đúng là trời xanh có mắt.”
Nam thư ký âm thầm lau mồ hôi hột, liếc mắt nhìn Tạ Tắc Nghiêu.
Hạng Lực đang thao thao bất tuyệt nên không để ý đến sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh, tiếp tục khoa tay múa chân nói: “Năm đó Mục Nhiên mới tốt nghiệp cấp hai, cần có người giám hộ nên bố tôi nhận nó về.”
“Nhưng mẹ kiếp nó có khác gì thằng bố của nó đâu, có tiền là chẳng thèm nhìn người. Bố mẹ tôi có lòng tốt muốn giúp nó gồng gánh công ty, kết quả nó cho rằng nhà tôi ham tiền nhà nó, chỉ muốn ăn chứ không muốn làm.”
“Nó còn dám thuê người đánh bố tôi nằm viện một tháng!”
Tạ Tắc Nghiêu hỏi: “Tìm ai đánh?”
Hạng Lực đáp: “Thì mấy thằng lưu manh trong trường, tôi thấy nó thường xuyên bán mông cho mấy thằng đó, nếu không còn lâu bọn kia mới giúp.”
Nam thư ký sợ hãi run cầm cập, biết thế anh ta nên bảo chị Dương dày dặn kinh nghiệm đến!
“Mấy thằng đấy không chỉ đánh bố tôi mà còn dọa tôi nữa.”
Hạng Lực làm bộ xoa tay: “Ông chủ nhìn này, giờ tay tôi còn di chứng, đi khám bệnh tốn không ít tiền.”
Tạ Tắc Nghiêu nhếch miệng: “Thế à?”
Hạng Lực cho rằng hắn đang cười, vội vàng hùa theo: “Đúng, nhiều lắm.”
“Nói mồm không có ích, Tiểu Phương, lấy cho anh ta cái bút để anh ta viết xuống.”
Hạng Lực run tay nhanh chóng viết.
Viết được một nửa, gã duỗi người hỏi: “Ầy, nhà WC công ty các người ở đâu thế?”
Nam thư ký đáp: “Ra cửa rẽ trái rồi đi thẳng.”
Chờ Hạng Lực ra ngoài, Tạ Tắc Nghiêu đứng dậy cởi tây trang, xắn cổ tay áo.
Nam thư ký hoảng sợ hét lớn: “Tạ, Tạ tổng, ngài muốn làm gì tôi???”
Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng đáp: “Đi WC.”
Nam thư ký vội vàng theo đuôi hắn.
Tạ Tắc Nghiêu vừa đi vừa tiện tay cầm luôn cái bảng ‘Đang sửa chữa’ đặt trước cửa, sau khi vào trong thì khóa chặt WC.
Hạng Lực chưa kịp làm gì đã thấy Tạ Tắc Nghiêu, gã cười hì hì nói: “Chào ông chủ, ngài cũng đi WC à?”
Tạ Tắc Nghiêu đi tới trước mặt gã, không nói không rằng giơ chân lên đá.
“Á, á – Đệt mẹ mày!”
Tạ Tắc Nghiêu dẫm lên ngực Hạng Lực, tiện tay vác theo luôn cái thùng rác bên cạnh trùm lên đầu gã.
Đống giấy bẩn thỉu bốc mùi ngập tràn trong họng, Hạng Lực muốn nôn khan cũng không được, ghê tởm đến mức muốn ngất đi.
“Ọe…”
Thấy Tạ Tắc Nghiêu ra tay, nam thư ký bên cạnh hiểu ý vội vàng tháo cà vạt làm thành cái dây trói chạy tay Hạng Lực, hung dữ đá gã một cái rồi học mấy phản diện trong phim quát: “Nói mau, mấy người đã làm gì Mục Nhiên?”
Đến lúc này Hạng Lực mới hiểu ra hai người này đứng bên phe Mục Nhiên.
“Mẹ kiếp Mục Nhiên ở nhà tôi ăn no ngủ kỹ, tôi dám làm gì nó?”
“Nói thật!” Nam thư ký đá gã thêm phát nữa, giận dữ đe dọa: “Mày không cần cái mạng này nữa à? Muốn tao cho mày ra biển làm mồi cho cá mập không?”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………….”
Hạng Lực rùng mình muốn trốn thoát nhưng gã bị cả hai bên kèm cặp, mãi không tránh nổi.
Cuối cùng đành khóc lóc van xin: “Đại ca, ông chủ, những gì tôi nói đều là sự thật!”
“Ban đầu chúng tôi cũng muốn cướp tiền của Mục Nhiên nhưng thằng ranh đó rất khôn, lần nào cũng bị nó vạch trần.”
“Đã thế nó ăn rất khỏe, hôm nào cũng ăn hết cơm nhà tôi!” Nước mắt nước mũi Hạng Lực tuôn như thác: “Bố tôi muốn tiền cho nên không dám làm căng với nó, vậy là bắt đầu chửi mắng mẹ….Mẹ không làm gì được, bố toàn uống rượu rồi trút lên người khác. Một lần bố tôi uống quá đà nên đã đi tìm Mục Nhiên gây sự. Kết quả, kết quả bị nó đánh nhập viện.”
“Tôi có dám lừa ngài đâu!”
Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày: “Thế mẹ cậu và cậu ở đâu?”
“Mẹ tôi càng không dám làm gì nó, chẳng hiểu sao bố tôi lại cho rằng Mục Nhiên đưa tiền cho mẹ, xuất viện còn đánh mẹ một trận. Lúc đó tôi mới lên cấp ba, Mục Nhiên có đám lưu manh kia bảo kê, tôi rén lắm chứ…”
Tạ Tắc Nghiêu: “Lai lịch của đám lưu manh thế nào?”
Hạng Lực khóc lớn: “Không biết huhuhu, biết tôi đã nói huhuhu.”
Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt, mũi chân di chuyển xuống dưới nghiền vào bụng gã đầu đinh.
Thấy thế, nam thư ký bên cạnh hắng giọng: “Lại không nói thật, cẩn thận cái mạng nhỏ của cậu!”
Tạ Tắc Nghiêu: “………….”
“Đại ca, đại ca, hai anh tha cho em đi, em nói thật rồi…” Cả người Hạng Lực run như cầy sấy, gã sợ mình sẽ chết ở WC.
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Vấn đề cuối cùng.”
“Các người có kỳ thị gay không?”
Hạng Lực: “Huhuhu, kỳ thị gay làm gì, chúng tôi kỳ thị người nghèo….”
Tạ Tắc Nghiêu nhịn không được đạp gã thêm phát nữa: “Đồ ngu.”
Chẳng biết bao lâu sau Hạng Lực mãi mới cởi được cái cà vạt trên tay, gã ta quay đầu nhìn thấy cái thùng rác, dùng sức quăng thẳng nó xuống đất.
“Đệt con mẹ mày!”
Gã đầu đinh khập khiễng đi tới trước bồn rửa mặt, đang tính rút điện thoại định báo công an thì nhớ ra nãy nam thư ký đe dọa mình nếu dám mở miệng sẽ ném gã xuống biển làm mồi cho cá mập.
“Mẹ kiếp, đợi tao tìm công ty đối thủ rồi tuồn chuyện này ra ngoài, tao xem chúng mày bảo vệ thằng Mục Nhiên kiểu gì!”
Hạng Lực rút tờ khăn giấy lau mặt rồi súc miệng thêm lần nữa, kiếm xem có đồ gì nhét vào túi hay không.
Đột nhiên trong gương xuất hiện một người đàn ông béo ú, cười ha hả nhìn gã: “Cậu là anh họ Mục Nhiên phải không?”
Giờ nghỉ trưa, Tạ Tắc Nghiêu lái xe về nhà.
Mục Nhiên vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng thấy hắn ngồi trên giường nhìn mình.
Cậu xoa mắt ngồi dậy, chỉ thấy Tạ Tắc Nghiêu đang thay quần áo.
Tầm mắt Mục Nhiên chậm rãi đi xuống thấy được vết xước trên mu bàn tay hắn: “Anh, có chuyện gì vậy?”
Động tác Tạ Tắc Nghiêu hơi dừng lại, thuận miệng đáp: “Không cẩn thận cọ vào tường.”
“Dậy ăn trưa rồi đi bệnh viện.”
Mục Nhiên bò dậy chạy đến bên người Tạ Tắc Nghiêu, dí sát mặt vào kiểm tra từ trên xuống dưới.
Đầu ngón tay, mu bàn tay, cánh tay…
Mục Nhiên khẽ nhíu mày: “Anh đi đánh nhau à?”
Tạ Tắc Nghiêu mím môi: “Không có.”
Mục Nhiên giương mắt nhìn chằm chằm hắn, không nói năng gì.
Hai giây sau, Tạ tổng cụp đuôi ủ rũ: “Anh đánh người ta.”
Đánh nhau là hai bên cùng đánh nhưng đánh người là một phía đơn phương.
Mục Nhiên yên tâm hẳn, gật đầu bảo hắn: “Không bị đánh là được.”
Nói xong cậu nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân.
Tạ Tắc Nghiêu do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định không nói chuyện mình vừa đánh anh họ Mục Nhiên cho cậu biết.
Ăn cơm trưa xong xuôi, Mục Nhiên và Tạ Tắc Nghiêu tay trong tay tới bệnh viện.
Lúc đến phòng trị liệu vật lý, hắn đứng ngoài chờ để Mục Nhiên tự mình đi vào.
Bác sĩ Thompson châm nến thơm, nhẹ giọng bảo cậu: “Hôm nay chúng ta sẽ tiến thành thôi miên lần hai.”
Mục Nhiên dạ một tiếng, thuần thục bò lên ghế ngồi.
Thompson điều chỉnh lưng ghế, nở nụ cười nhàn nhạt: “Hy vọng cậu có thể tỉnh lại.”
Mục Nhiên nhắm mắt, nhanh chóng đi vào trong giấc mộng đẹp.
Lần này cậu mơ thấy chuyến du lịch Las Vegas giữa mình và Tạ Tắc Nghiêu.
“Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, dù cho bệnh tật hay khỏe mạnh, dù cho xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng sẽ đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, vĩnh viễn bên nhau cho đến cuối đời chứ?”
“Con nguyện ý.”
Lễ phục, nhà thờ, hôn lễ đơn giản giống như một trò đùa…
Kết thúc buổi lễ, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là nụ cười hạnh phúc của Tạ Tắc Nghiêu.
Cùng với tấm ảnh chụp trong văn phòng của hắn.
Lông mi Mục Nhiên hơi run, cậu bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.
“Mục tiên sinh, ngài ổn chứ?”
Mục Nhiên chậm rì rì ngồi dậy, gật đầu với ông: “Tôi tỉnh rồi.”
Thompson cười cười: “Ngài cứ ngồi đây thêm một lát nữa cho tỉnh hắn rồi chúng ta đến phòng chụp chiếu một lần nữa.”
Ông nói xong thì thu dọn đồ đạc đóng cửa ra ngoài, Tạ Tắc Nghiêu gật đầu với ông, nhanh chân chạy vào xem Mục Nhiên.
Hắn đứng cách một khoảng khá xa nhìn chằm chằm cậu, một lát sau nhẹ nhàng mở miệng gọi: “Nhiên Nhiên.”
“Dạ, em đây.” Mục Nhiên gật đầu, cong môi cười khẽ: “Không phải Mục Nhiên em trai anh, mà là Mục Tiểu Nhiên chồng của anh.”
Tạ Tắc Nghiêu thở ra một hơi, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy cậu.
Mục Nhiên dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng thủ thỉ: “Bố mẹ với dì biết em mắc bệnh rồi à…”
Chụp chiếu xong xuôi, bác sĩ Thompson cau mày xem ảnh chụp, cuối cùng cũng thả lỏng một chút: “Mục tiên sinh, máu bầm của ngài nhỏ lại rất nhiều.”
Mục Nhiên cười cười, bàn tay dưới bàn bị Tạ Tắc Nghiêu nắm chặt.
Trên mặt hắn vẫn là điệu mím môi như cũ, vội vàng hỏi: “Còn tái phát nữa không?”
Thompson gật đầu: “Có thể, dù sao mấy chuyện này tôi không cho ngài câu trả lời chính xác.”
“Tôi chỉ mong vấn đề giữa hai người có thể nhanh chóng giải quyết, như vậy bệnh tình mới tốt lên được.”
Lúc hai người ra khỏi bệnh viện, Mục Nhiên hơi mờ mịt: “Giữa hai chúng ta có vấn đề sao?”
Cậu nghiêng đầu nhìn Tạ Tắc Nghiêu: “Bác sĩ bảo anh thế à?”
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói: “Ừ… nói vấn đề ở chỗ em.”
Mục Nhiên ngạc nhiên: “Vấn đề gì?”
Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt: “Anh xin lỗi….”
Mục Nhiên nhéo con thú nhồi bông trong xe, thuận miệng hỏi: “Anh xin lỗi gì? Thẳng thắn được khoan hồng.”
Tạ Tắc Nghiêu nhấp môi, mãi một lúc sau mới phun ra được vài chữ: “Anh cho người đi điều tra chuyện trước kia của em.”
Mục Nhiên ngẩn cả người.
Tạ Tắc Nghiêu tiếp tục nói: “Cả chuyện bác cả, thậm chí sáng nay anh còn gặp anh họ của em nữa.”
“Nhưng mồm gã thối quá, anh ngửi không được nên thuận tay đánh cho một trận.”
“Anh xin lỗi vì chuyện này hả?” Mục Nhiên khó hiểu: “Cần gì, anh đang vì dân trừ hại đấy!”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………..”
“Em chưa từng kể cho anh chuyện bác cả…” Hắn dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói: “Anh cho rằng em không muốn anh biết.”
Mục Nhiên à một tiếng: “Thực ra em không muốn kể vì nó còn liên quan đến bệnh khác của em nữa.”
Tạ Tắc Nghiêu giật mình.
Bệnh của Mục Nhiên….
Mục Nhiên cười cười giải thích cho hắn: “Hồi bố mẹ em mới qua đời, dì em có đưa em đến bác sĩ tâm lý, ông ấy bảo em phải sống với người thân một khoảng thời gian mà công việc của dì lại khá bận nên bà ấy gửi em về cho bác cả.”
“Công ty là sản nghiệp đứng tên mẹ em, bố em thực chất cũng chỉ là nhân viên của mẹ. Tuy nhiên gia đình bác cả lại tham lam, nhân cơ hội bố mẹ em mất muốn bắt nạt, chiếm lấy công ty của nhà em. Hồi đấy em mới đi học cấp ba, mấy người trong trường giận quá nên đã đánh ông ta một trận.”
Tạ Tắc Nghiêu hỏi: “Bọn họ thích thầm em sao?”
Nghe Tạ tổng nào đó biến thành quả chanh, Mục Nhiên nhịn không được bật cười: “Anh nhìn em hồi mười bốn, mười lăm tuổi chưa? Ai thích cho nổi.”
“Hồi đấy em thuộc đám học yếu, cả đám đến lớp không chép bài, không làm bài tập về nhà nên bị phạt ở lại trường cả ngày. Đúng lúc bác cả đến, bọn họ bực sẵn trong người nên mới xảy ra chuyện…”
Tạ Tắc Nghiêu khô cằn đáp: “Em không sao là được.”
Mục Nhiên tiếp tục kể: “Hồi đó cả bác cả lẫn vợ ông ta đều thích đánh bạc, quan hệ không tốt.”
“Em dạy bà ta vài chiêu để bà ta thắng lớn, bác cả cho rằng em cho bà ta tiền nên hai người mới đánh nhau.”
“Đánh đến nỗi Hạng Lực, thằng lưu manh nổi tiếng xóm em cũng không dám ho he đến em nữa.”
Thẳng đến khi xe lái về trước nhà, Mục Nhiên mới kể xong chuyện hồi trước mình sống chung với cả nhà Hạng Cương.
Tạ Tắc Nghiêu cởi dây an toàn cho Mục Nhiên, đang tính nói chuyện thì cửa xe bị ai đó mở ra.
Bà Phương cười tủm tỉm đứng cạnh xe hai người: “Về đúng lúc lắm, buổi tối có một bữa tiệc, bố con hôm qua ăn đồ ăn không sạch nên đau dạ dày không đi được, hai đứa đi thay nhé?”
Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày: “Nhưng bệnh của Nhiên Nhiên mới ổn mà mẹ?”
Bà Phương ngạc nhiên giữ chặt cậu đánh giá từ trên xuống dưới: “Thật hả con?”
Mục Nhiên gật đầu, chậm rì rì gọi mẹ.
Bà Phương cười tươi như hoa, vội vàng xoa đầu cậu: “Hết bệnh rồi thì phải đi bồi bổ.”
“Hôm nay đầu bếp bên đó là đầu bếp năm sao, chắc chắn đồ ăn sẽ rất ngon.”
Hai mắt Mục Nhiên sáng ngời: “Con đi ạ.”
Bà Phương đắc thắng nhìn thằng con trai ruột.
Tạ Tắc Nghiêu: “……………..Vâng.”
Bà Phương càng cười tươi hơn nữa: “Nhiên Nhiên đi thay quần áo đi.”
Mục Nhiên gật đầu, vừa đi được một bước cậu đã nghe thấy Bà Phương gọi mình: “Quần áo mẹ để trong thư phòng tầng hai nhé.”
Tạ Tắc Nghiêu định theo sau đã bị bà Phương giữ chặt: “Này, phim Nhiên Nhiên sắp chiếu rồi nhỉ?”
“Nhớ tuyên truyền giúp nó, tối nay mẹ thấy có cả đám đạo diễn lớn đến, con đưa Nhiên Nhiên chào bọn họ nhân tiện xem có bộ nào hay nhận cho thằng bé. Đóng phim điện ảnh dễ tranh giải hơn.”
Tạ Tắc Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Mẹ, Nhiên Nhiên không muốn đóng phim nữa…”
Bà Phương ngạc nhiên: “Thế à? Thế giới thiệu cho thằng bé bạn du lịch cũng được.”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………Còn con trai mẹ?”
“Con trai mẹ bận kiếm tiền cho vợ nó đi du lịch.”
“???”
Mục Nhiên vừa bước vào phòng sách đã thấy trên bàn làm việc có một hộ quà.
Cậu lại gần định cầm lên thì phát hiện ngăn kéo mở, bên trong có một cuốn sổ hộ khẩu vô cùng bắt mắt.