Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 38



Edit: Kidoisme

Nhìn dòng tiêu đề hấp dẫn, Mục Nhiên không thể không mở ra xem.

Blogger XX: Gần đây có một cậu diễn viên flop họ M rất nhiều lần lên hot search, không ít fans nhắn tin hỏi tôi một diễn viên không có tác phẩm, không có danh tiếng thì tại sao có thể nhận show hot như vậy. Giờ tôi đưa tin cho mọi người đây.

Cậu ta có quan hệ rất thân thiết với tổng tài họ V, mấy năm nay đều sống nhờ tiền của anh ta. Nhưng chẳng hiểu ánh mắt thế nào mà quay toàn kịch bản flop, không thể nổi.

Công ty họ V tuy có chút danh tiếng nhưng không thể thỏa mãn cậu ta, chính vì cậu cậu ta leo lên giường người khác, là tổng tài họ T, cũng là bạn thuở bé của V

–Ảnh kèm theo chia làm hai nửa, một nửa là ảnh của Mục Nhiên với Vương Hoắc, nửa còn lại là của cậu với Tạ Tắc Nghiêu.

Hai bức ảnh không hề làm mờ, ngu cũng nhìn ra được là ai với ai.

Mục Nhiên thuận tay mở bình luận ra ngó.

[Tin XX đưa kiểu gì cũng đúng.]

[Cạn mẹ lời luôn, may chỉ tham gia đúng một tập, không phải thường trú như Lục Liên Trà.]

[Hai tấm hình chẳng chứng minh được gì hết.]

[Tôi không tin dưa này nhưng đây lại là blogger trung thành của tôi…]

[Tôi chả biết Mục Nhiên là ai nhưng Vương Hoắc thân với Tạ Tắc Nghiêu là thật.]

[No no no, lại sụp phòng à…]

….

Thậm chí dường như có người cố tình mua hotsearch, lần đầu tiên Mục Nhiên được lên tận top 1 đứng. Cậu đọc hết bình luận, thấy không ít người bênh mình.

Do dự một lát, Mục Nhiên dùng acc thật chuyển tiếp bình luận của một bạn fans.

[Không tin những lời đồn không có chứng cứ xác thực.]

Sau đó cất điện thoại đi, đẩy cửa thư phòng.

Tạ Tắc Nghiêu ngồi trước laptop, lạnh lùng nhìn màn hình.

Đầu bên kia là thư ký Dương đang đổ mồ hôi hột.

“Chuyện gì thế này?”

Thư ký Dương nhanh chóng trả lời: “Chúng tôi đang liên hệ với blogger và công ty của cậu ta.”

“Chuyện này có lẽ là do đối thủ chơi xấu, Vương tổng cũng đã gọi tới hỗ trợ tìm giúp.”

Tạ Tắc Nghiêu ra lệnh: “Dìm hotsearch xuống, tìm người khống chế bình luận.”

“Ảnh chụp đó phát tán từ bữa tiệc của Ngô Tinh, tra lịch trình của Vương Hoắc rồi lấy danh sách trong thời gian nhanh nhất.”

“Được.”

Máy tính lại truyền tới giọng nói của nam thư ký khác, có lẽ là trợ thủ của thư ký Dương.

Mục Nhiên nhìn hắn cắm đầu vào giải quyết công việc, cậu chớp mắt đi đến trước mặt hắn rồi ngồi thẳng luôn lên bàn bắc chân chữ ngũ.

Được một lúc cậu cởi dép lê, quơ quơ chân, thỉnh thoảng cọ lên người Tạ Tắc Nghiêu một cái.

Mới đầu Tạ Tắc Nghiêu còn không nhận ra khác thường nhưng chờ đến khi Mục Nhiên dẫm phải chỗ trí mạng của hắn, hắn mới ý thức được mọi chuyện.

“Tạ tổng, danh sách đã được gửi vào hòm thư của ngài.” Thư ký Dương nói.

Tạ Tắc Nghiêu click mở văn kiện.

Cùng lúc đó, chân của Mục Nhiên ấn nhẹ lên người anh em của hắn.

Tạ Tắc Nghiêu tắt mic, dùng tay cầm lấy chân cậu: “Nhiên Nhiên, ngoan nào.”

Bàn tay của hắn rất nóng, Mục Nhiên khẽ run lên theo bản năng cuộn tròn chân lại.

Tạ Tắc Nghiêu khẽ rên lên một tiếng, hắn tắt máy tính rồi ấn luôn cậu lên bàn sách.

Mục Nhiên chậm rì rì bĩu môi: “Đau lưng…”

Tạ Tắc Nghiêu vội vàng vớt cậu lên ôm vào trong người, chạy thẳng về hướng phòng ngủ.

Mục Nhiên dụi đầu vào cổ hắn, chân lung vẩy theo từng bước chân người đàn ông: “Mông em cũng đau nữa…”

“Ngoan.”

Hai tiếng sau, Mục Nhiên nằm liệt trên giường ngáy khò khò.

Không biết bị cái gì làm phiền, cậu nhíu mày lăn thẳng vào ngực Tạ Tắc Nghiêu tìm chỗ thoải mái để làm tổ.

Đầu ngón tay Tạ Tắc Nghiêu ngẩn ngơ chạm lên mặt Mục Nhiên, nhớ lại lời Thompson từng nói.

Tại sao lại là những cuốn tiểu thuyết đó…

Trong phút chốc, dường như hắn đã có được đáp án cho riêng mình.

Công thụ chính lên giường với nhau rất nhiều.

Mục Nhiên không phải là người có ham muốn mạnh.

Nhưng Tạ Tắc Nghiêu thì có.

Không quan tâm đến thân thể Mục Nhiên, không hề biết tự kìm nén dục vọng của mình. Tạ Tắc Nghiêu đã nín lại nhưng hắn vẫn phạm phải những điều đó.

Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt, thật lâu sau cũng chưa tỉnh lại.

Hắn mơ hồ thấy Mục Nhiên thở dài sau đó dính lại gần mình hơn, chậm rì rì nâng tay lên vỗ vào lưng hắn như an ủi đứa trẻ nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, tiếng di động vang lên đánh thức giấc mơ đẹp của hai người.

Mục Nhiên chưa mở mắt nổi, cậu sờ loạn lên tìm điện thoại rồi áp nó lên tai Tạ Tắc Nghiêu: “Điện thoại của bố, em ngủ đi.”

Tạ Tắc Nghiêu ấn nghe, nhíu mày nói: “Chuyện gì thế ạ?”

Tiếng Tạ tổng già gầm gừ vang vọng toàn phòng ngủ: “Ranh con, con còn ngủ được nữa hả? Lên mạng nhìn bãi chiến trường con bày ra đi!”

“Sao lại để cho loại tin tức vớ vẩn như thế tồn tại? Từ sáng tới giờ biết bố mẹ con phải tiếp bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không?”

Tạ Tắc Nghiêu nhéo mũi: “Con ngủ quên.”

Tạ tổng già bùng nổ: “Dậy!”

“Mấy thằng săn ảnh đó chụp mẹ con xấu quá, từ sáng tới giờ bà ấy đã cà khịa bố không biết bao nhiêu lần!”

Tạ Tắc Nghiêu ngạc nhiên: “Gì cơ ạ?”

Tạ tổng già: “Bố gửi qua Wechat rồi đấy! Đánh răng rửa mặt rồi giải quyết đi! Xóa hết ảnh xấu của mẹ con ngay!”

Nói xong ông cúp thẳng điện thoại.

Tạ Tắc Nghiêu click mở Wechat thấy được tin tức Tạ tổng già gửi đến.

Blogger XX: [Chuyện tình của tổng tài Diệu Tinh]

Bạn đời của Tạ tổng Diệu Tinh là người trong giới giải trí mọi người đều biết nhưng mấy năm nay vẫn chưa công khai. Không ít người cho rằng bọn họ là tình yêu đích thực nên mới giữ kín.

Nhưng hãy nghĩ kỹ lại đi, nếu yêu thật lòng thì làm sao mà giấu được!

Hai ngày trước có nhân viên Diệu Tinh liên hệ với tôi, sở dĩ Tạ tổng không công khai đó là vì người yêu vốn không phải là người yêu.

Tôi đã đi điều tra vài người, cuối cùng tìm được chân tướng.

Tạ tổng có một người trúc mã hiện đang làm bác sĩ ở bệnh viện Lang Phong, vì vấn đề gia đình nên đã từ bỏ, hắn nhớ mãi không quên người kia nên đã tìm thế thân giống hệt với tình yêu đích thực của mình.

Cậu Mục cũng là một trong số đó.

Mấy lần Tạ tổng đến Lang Phong có ông chủ quán cơm làm chứng, hỏi là biết!

Không chỉ thế, hắn là gay nhưng lại đính hôn với Khuất tổng của công ty Mộ Mục! [Ảnh chứng cứ.]

Tạ Tắc Nghiêu click mở ảnh, thấy được hôm Giáng Sinh, cả nhà đi ăn cùng nhau.

Vì chụp góc chết cho nên mặt bà Phương cực kỳ vặn vẹo.

Khó trách Tạ tổng già chịu khổ…

“Ông này không đi làm biên kịch đáng tiếc thật.”

Tạ Tắc Nghiêu đang định gọi cho thư ký Dương thì cô đã nhắn tin tới.

Thư ký Dương: [Tạ tổng, có người xưng là bạn học của cậu Mục…]

Thư ký Dương: [Chia sẻ video]

Tạ Tắc Nghiêu ấn vào xem thử, thì ra là một cái video phỏng vấn.

Vai chính là bạn học của Mục Nhiên tên là Thôi Cương từng bị Tạ Tắc Nghiêu cho ăn đòn.

“Đúng! Hôm đó Tạ Tắc Nghiêu đánh tôi ở Hạo Cánh Hiên, bạn học của tôi có thể làm chứng, vì tôi nhắc tới mấy chuyện dơ bẩn của Mục Nhiên!!”

“Chắc chắn hai người bọn họ có giao dịch mờ ám, thủ đoạn của Mục Nhiên quá lợi hại!”

“Về chuyện cũ của Mục Nhiên, chúng tôi đã phỏng vấn anh họ của ….”

Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng tắt video, gọi thẳng qua cho thư ký Dương.

Chưa đợi hắn mở miệng, thư ký Dương đã vội vàng nói: “Tạ tổng, tối qua tôi có kiểm tra danh sách Vương tổng đưa qua, phát hiện có rất nhiều người trùng tên, ví dụ như Carl, Phàn Phái, Lư…”

Thư ký Dương còn nói thêm vài người nữa nhưng Tạ Tắc Nghiêu chỉ nhớ mỗi Phàn Phái. Hắn nhíu mày: “Họ Phàn quen tai quá.”

Thư ký Dương vội vàng đáp: “Gã là người đại diện của Lục Liên Trà.”

Tạ Tắc Nghiêu: “Không, tôi nói cái họ…”

“Phàn….” Động tác của thư ký Dương hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang bên phải.

Nam thư ký hoảng sợ, vội vàng nói: “Chị Dương, em họ Phương!”

“…………..”

Thư ký Dương nhìn sang nữ nhân viên bên cạnh nam thư ký.

“Tiểu Phàn, cô lại đi WC à?”

“Vâng, em bị tiêu chảy.”

“Thế à, đi bệnh viện xem thử xem.”

Thư ký Dương cười lạnh một tiếng, báo cáo tình hình cho Tạ Tắc Nghiêu rồi đứng dậy xắn tay áo ra khỏi văn phòng.

Nam thư ký đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Chị Dương, chị đi đâu thế?”

thư ký Dương cười cười đáp: “Đi trị tiêu chảy cho Tiểu Phàn.”

Cô lôi nam thư ký đến WC nữ.

“Alo anh họ hả? Thư ký Tạ tổng đang điều tra anh đó, là chị Dương nhận việc…”

“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh bị thư ký Dương đạp hỏng.

Thư ký Dương nắm tóc cô ta lôi ra khỏi phòng rồi ấn chặt lên tường.

Nam thư ký quá quen với chuyện này, quen nẻo tháo cà vạt ra trói.

Thư ký Phàn trừng mắt, nhìn thấy nam thư ký muốn trói mình lại thì vội vàng gào lên: “A a a a, chị Dương chị làm gì vậy! Chỗ này là công ty đó!!!”

Thư ký Dương hung dữ bóp mặt cô ta: “Con bà cô cũng biết đây là công ty?!”

Nam thư ký hết hồn, vội vàng lui về sau: “Em không đánh con gái đâu, chị Dương muốn đánh tự mình đánh đi!”

“Em dùng lòng yêu thương bao la cổ vũ chị.”

Thư ký Dương: “……………..”

Bên kia, Tạ Tắc Nghiêu liên hệ cho luật sư của Diệu Tinh, vừa mới đánh xong chữ, dưới chân đã cảm thấy ấm ấm.

Hắn nheo mắt, đang muốn mở miệng liền cảm nhận được độ ấm khoang miệng của Mục Nhiên.

Động tác của Tạ Tắc Nghiêu dừng lại.

Một giây sau, Mục Nhiên xốc chăn lên thở phì phò hai tiếng: “Chẳng ngon gì cả!”

Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc thật lâu rồi thử gợi ý: “Em ăn lại đi.”

Hết chương 38

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.