Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 40: Hoàn chính văn



Edit: Kidoisme

Tạ Tắc Nghiêu trố mắt ra nhìn, thấy Mục Nhiên rất bình thường không giống như đang phát bệnh.

“Em tỉnh rồi à?”

Mục Nhiên gật đầu: “Ừ, nếu không đã bị anh lừa chịch.”

Tạ Tắc Nghiêu: “……….”

“Chuyện sinh hoạt vợ chồng không được gọi là lừa.” Tạ Tắc Nghiêu bình bĩnh nói: “Người ta gọi đó là tình thú.”

Mục Nhiên: “……..”

“Nhiên Nhiên, con livestream xong chưa?” Giọng nói của bà Phương vang từ bên ngoài vào.

“Rồi ạ, con ra đây.”

Mục Nhiên đáp rồi lôi Tạ Tắc Nghiêu ra ngoài.

Đi được hai bước, Tạ Tắc Nghiêu dừng lại nghiêm túc nói với cậu: “Đây là lần đầu anh vi phạm.”

Mục Nhiên: “Không, lần đầu của anh là hôm qua.”

Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc.

Phòng ăn đã bày biện đủ loại món Mục Nhiên thích ăn.

Bà Phương nhìn Tạ Tắc Nghiêu rồi lại nhìn Mục Nhiên, gắp cho mỗi người một đũa thức ăn: “Nhiên Nhiên mau ăn đi, mẹ tự xuống bếp làm đó.”

Mục Nhiên gật đầu, nhanh chóng dùng bữa.

Thấy thế, Tạ Tắc Nghiêu gật đầu với bà Phương rồi đứng dậy nhận điện thoại của thư ký Dương.

“Tạ tổng, chuyện của Phàn Phái đã được giao cho công an giải quyết, bên đó cũng đăng văn bản thanh minh cho chúng ta, Diệu Tinh đã yên ổn.”

Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt nhìn bản thanh minh thư ký Dương vừa gửi, trầm giọng nói: “Viết rõ ràng lý do gã ta bị sa thải.”

“Được ạ.” Thư ký Dương nói: “Mục tiên sinh vừa livestream đã lên hot search, ngài muốn dập xuống không?”

Tạ Tắc Nghiêu mím môi phun ra hai chữ: “Không cần.”

Nửa tiếng sau Diệu Tinh ra văn bản thanh minh lần nữa đồng thời chia sẻ bài viết của cơ quan cảnh sát, giải thích đầy đủ lý do Phàn Phái và em họ gã bị sa thải đồng thời có danh sách nghệ sĩ cũng dùng thủ đoạn tương tự kèm theo. Văn bản nêu rõ Phàn Phái vì lợi ích mà tổn hại danh dự công ty nên bị đuổi việc, ngay sau đó gã ôm hận nên đã đánh cắp bí mật thương nghiệp bán cho Blogger nhằm trả thù.

Rất nhiều người phụ họa theo, chứng cứ xác thực không còn đường chối cãi.

[Mả mẹ nó, chính con chó này làm Mục Nhiên giải nghệ!]

[Thật á? Tôi vừa mới ngủ dậy mà???]

[Cậu đi xem lại livestream đi, mới đây thôi.]

[Aaaaa sao lại có tên của idol tôi trong danh sách?]

[Chết mất, sụp phòng rồi…]



Tạ Tắc Nghiêu quét mắt qua rồi tắt điện thoại.

Lúc về thấy Mục Nhiên đã ăn xong, đang bóc quýt cho vào miệng. Nhìn bàn ăn trống không, Tạ Tắc Nghiêu quyết định cầm quả quýt trong tay cậu rồi nói với bà Phương: “Con đưa Nhiên Nhiên tới bệnh viện đã.”

Bà Phương gật đầu nhận lại quả quýt rồi đặt vào tay Mục Nhiên: “Nhớ về ăn cơm chiều nhé hai đứa.”

Mục Nhiên: “Vâng ạ.”

Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày: “Mẹ đừng để em ấy ăn nhiều quá.”

Bà Phương cười cười nhìn hắn: “Ừ, cũng đúng.”

Chờ Tạ Tắc Nghiêu đưa người đi, Tạ tổng già ngồi bên cạnh nhìn không được, quay đầu sang hỏi vợ: “Sao em bảo có chuyện quan trọng muốn họp gia đình?”

“Tự nhiên lại đi nấu cho Nhiên Nhiên ăn?”

Bà Phương liếc mắt nhìn ông: “Chuyện hiểu lầm của hai vợ chồng nó đã giải quyết xong rồi, em còn nói thêm được gì nữa?”

“Hiểu lầm?” Tạ tổng già ù ù cạc cạc: “Hai đứa nó thì có hiểu lầm gì?”

Bà Phương cười cười: “Chuyện này anh đi mà hỏi thằng con giai anh chứ sao lại hỏi em?”

Nói xong bà cầm chiếc túi xách đắt đỏ lên nói: “Em đi spa đây, kệ anh.”

Tạ tổng già uốn éo nằm trên ghế cứ thấy bứt rứt khó chịu, mãi không nghĩ ra hai thằng con mình có vấn đề gì?

Lúc nào cũng như vợ chồng son, phát cơm chó còn hơn cả ông với vợ thì lấy đâu ra vấn đề?

Tạ tổng già quyết định rút điện thoại gọi thẳng cho Tạ Tắc Nghiêu: “Alo, con với Nhiên có vấn đề gì thế?”

“Mau kể bố nghe.”

Tạ Tắc Nghiêu: “……………….”

Hắn lạnh lùng cúp máy, dắt tay Mục Nhiên đến văn phòng Thompson.

Lần kiểm tra này vẫn giống mấy lần trước, chỉ khác ở chỗ là Thompson tự mình kiểm tra.

Thompson điều chỉnh dụng cụ, nhàn nhạt mở miệng: “Mục tiên sinh, trong mắt ngài Tạ tiên sinh là loại người nào?”

Mục Nhiên hơi ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Quá trình điều trị có vấn đề sao?”

Thompson gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cậu không có nhưng Tạ tiên sinh thì có.”

Mục Nhiên trầm mặc một lát rồi đáp: “Anh ấy giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.”

Có lẽ là do cách dạy con của bố Tạ, năng lực giải quyết công việc của Tạ Tắc Nghiêu rất tốt nhưng hắn lại luôn lo được lo mất, hoàn toàn không dám khẳng định mình trong chuyện tình cảm.

Thực ra Mục Nhiên cũng chẳng để ý sự khống chế của hắn lắm mà ngược lại, cậu còn rất hưởng thụ được hắn sắp đặt.

Chắc tại cá tính thích ăn no chờ chết của cậu đã khiến hai người trở nên tuyệt phối.

Chụp X- quang, lấy máu….sau khi tiến hành một loạt các cách kiểm tra sức khỏe, Thompson đưa kết quả cho Tạ Tắc Nghiêu nhìn thử.

“Chúc mừng ngài, máu bầm bám trong não Mục tiên sinh đã hoàn toàn biến mất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ không tái phát lại.”

“Ngài có cảm nhận gì không?”

Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy đầu mình nhẹ hơn, không còn cảm giác bị choáng nữa.”

Thompson cười cười: “Được, thế cậu về nghỉ ngơi thêm một tháng nữa rồi quay lại kiểm tra.”

Mục Nhiên gật đầu đồng ý.

“Mục tiên sinh, Tạ tiên sinh, tôi có thể nhờ hai người một số chuyện không?” Thompson hỏi.

Mục Nhiên ghét nhất là phiền hà, cậu uốn éo một lát rồi mới mở miệng: “Ngài nói đi đã, tôi không chắc.”

Thompson đẩy mắt kính: “Là về bệnh của ngài. Tôi mất công về nước là để chữa bệnh, một phần là lấy thêm thông tin cho nghiên cứu mới. Liệu hai vị có thể chia sẻ một chút sinh hoạt sau khi khỏi bệnh được không?”

Phiền thì cũng không phiền, mà không phiền thì cũng phiền.

Mục Nhiên quay đầu nhìn Tạ Tắc Nghiêu.

Tạ Tắc Nghiêu gật đầu đồng ý: “Tôi sẽ dành chút thời gian giúp ngài.”

Thompson cười lớn: “Thế nhờ ngài.”

Sau đó ông lại nói thêm chút chuyện cần chú ý, Tạ Tắc Nghiêu nghe hết rồi đứng dậy tạm biệt ông.

Mục Nhiên vừa mới ra đến cửa đã bị Thompson gọi lại: “Tạ tiên sinh, xin dừng bước.”

Tạ Tắc Nghiêu đứng im chờ ông nói.

Thompson lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ đưa cho hắn: “Ngài có thể ghi chép vào đây.”

Tạ Tắc Nghiêu quay người trở lại văn phòng.

“Tạ tiên sinh, Mục tiên sinh là người thông minh, cậu ấy rất hiểu ngài…”

“Có đôi khi, vấn đề tình cảm xuất hiện từ sự không chia sẻ.”

Tay Tạ Tắc Nghiêu hơi trùng xuống, hắn nói: “Cảm ơn bác sĩ.”

Hắn đi ra khỏi văn phòng, thấy Mục Nhiên đứng đằng xa, trầm mặc một chút rồi mới mở miệng hỏi: “Nhiên Nhiên, em thực sự muốn giải nghệ sao?”

Mục Nhiên gật đầu rồi đi vào thang máy.

Thang máy rất vắng, chỉ có hai người bọn họ. Tạ Tắc Nghiêu nâng mí mắt nhìn thấy ảnh ngược hai người trong thang máy: “Tại sao em lại muốn giải nghệ?”

Mục Nhiên nghĩ nghĩ, chậm rãi đáp: “Thực ra thỉnh thoảng đóng phim cũng khá vui vẻ, nhưng làm nhiều rồi lại không cảm thấy thích nữa.”

“Ảnh hưởng trên mạng cũng làm tâm trạng của em xấu đi…em sợ.”

Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày: “Có anh rồi, sợ gì?”

“……………” Mục Nhiên nhếch môi nhìn hắn: “Em sợ anh làm ra chuyện trái pháp luật.”

Tạ Tắc Nghiêu khô cằn đảm bảo: “Anh được giáo dục rất tốt, sẽ không làm mấy chuyện như vậy.”

Mục Nhiên chớp mắt: “Anh mới hất cho Thôi Cương một bát canh nóng và đánh Hạng Lực một trận.”

Tạ Tắc Nghiêu: “Em bảo anh trừ hại cho dân.”

Mục Nhiên à một tiếng, bình tĩnh nói: “Thôi không lý do, em an ủi anh đấy.”

Tạ Tắc Nghiêu: “……………”

Trầm mặc một lát, hắn thấp giọng bày tỏ: “Nhiên Nhiên, anh không hy vọng em cảm thấy áp lực khi anh chiếm hữu em.”

“Đương nhiên là không ghét rồi.” Mục Nhiên kỳ quái nhìn hắn: “Em chỉ thích làm phế vật thôi.”

Tạ Tắc Nghiêu: “…………..”

Thấy cái mặt hắn bành ra bắt đầu mím môi, Mục Nhiên cười ha hả: “Tuy nhiên em vẫn thích anh nhất.”

Tạ Tắc Nghiêu giật mình, thậm chí quên luôn cả chuyện ra khỏi thang máy.

[Tạ tiên sinh, Mục tiên sinh yêu cậu hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.]

Mục Nhiên đi được hai bước, thấy anh chồng mình vẫn còn đang đờ đờ đứng bên trong.

Cậu khó hiểu gọi hắn: “Này, anh làm sao đấy?”

Tạ Tắc Nghiêu đi lên phía trước bắt lấy tay Mục Nhiên, trầm mặc dắt cậu xuống bãi đỗ xe rồi ôm chặt vào lòng.

Một lúc sau, hắn nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, anh yêu em.”

Bỗng nhiên được tỏ tình, Mục Nhiên hơi hoang mang, nhịn không được hỏi: “Anh muốn play trên xe à?”

Tạ Tắc Nghiêu: “………….Không, anh đột nhiên muốn nói thôi.”

Mục Nhiên nghiêng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn: “Em cũng yêu anh.”

Tạ Tắc Nghiêu hắng giọng, bình tĩnh nhìn quanh: “Anh muốn muốn play trên xe.”

Mục Nhiên: “…………….”

Đương nhiên với cả đám camera hai người hoàn toàn không thể thân mật, ai bảo ở chung cư có độ an toàn cao quá.

Tạ Tắc Nghiêu đậu xe xong vẫn thấy không can tâm lắm: “Mình đến căn biệt thự khác đi?”

Ở gara biệt thự riêng sẽ không có camera.

Hai người rất ít khi đến đó, một phần là do chỗ đó quá xa Diệu Tinh, Tạ Tắc Nghiêu mỗi lần dậy muộn là chỉ muốn thiền đình khi đi làm, một phần là do Mục Nhiên không thích biệt thự, ở chung cư đi lại có một tầng đỡ hơn suốt ngày phải lên xuống cái cầu thang xoắn ốc.

Mục Nhiên cởi đai an toàn, xuống xe cũng không thèm nhìn hắn: “Không.”

Đại ý là, anh thích thì tự mà đi đến đó.

Về đến nhà, dì Trương nói đã làm xong cơm chiều.

Bà đưa cho Mục Nhiên ly nước ép trái cây, vội vàng hỏi: “Tiểu Mục, hôm nay có đến bệnh viện không?”

“Bác sĩ bảo sao?”

Mục Nhiên cầm cái ly, cười nói: “Bác sĩ bảo máu bầm của cháu hết rồi, đợi thêm một tháng nữa thì quay lại kiểm tra.”

Dì Trương thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, vậy tốt quá.”

“Gần đây đúng là lắm chuyện, cứ hai ba hôm phải tới bệnh viện một lần.”

“Để dì đi xào cho cháu đĩa cua, ăn bổ.”

Nói xong dì Trương nhanh chân chạy vào phòng bếp, khóa cửa lấy di động ra gọi về nhà chính: “Phu nhân, Mục Nhiên nói thằng bé hoàn toàn khỏe hẳn.”

Đầu dây bên kia, bà Phương cười dịu dàng thốt lên: “Ôi tốt quá.”

“Tiếp đến vất vả chị chăm sóc thêm cho tụi nó, chị Trương.”

Dì Trường xua tay nói: “Vất vả gì đâu, nấu vài bữa cơm thôi mà.”

Đột nhiên giọng nói của Tạ tổng già từ đâu vọng tới: “Dì Trương, Tạ Tắc Nghiêu với Nhiên Nhiên có gì hiểu lầm thế?”

“Chị mau nói cho tôi đi.”

Dì Trương khó hiểu: “Gì cơ ạ?”

“Tạm biệt chị Trương, tôi đi ăn cơm đây.”

Ngày đầu tiên khỏi bệnh.

Có thể là do di chứng, hôm nay bọn tôi dùng hết hai cái bao cao su.

Ngày thứ hai khỏi bệnh.

Cuối cùng cũng đến được căn biệt thự kia, nhưng xe bé quá, chúng tôi không làm gì được.

Ngày thứ ba khỏi bệnh.

Mưa nhỏ nên tôi đã xin nghỉ phép, dùng hết bốn cái bao cao su.

Ngày thứ năm khỏi bệnh.

Đi làm, nhưng tôi nhớ Nhiên Nhiên, muốn mang em ấy đi chung để dùng bao cao su…

Thấy Tạ Tắc Nghiêu chuẩn bị viết truyện sex vào quyển sổ, Mục Nhiên nghiêm túc tịch thu.

Ngày thứ năm khỏi bệnh.

Sinh hoạt của hai chúng tôi vẫn ổn, ăn chơi đàn đúm, sau khi tôi khỏi hẳn thì đã cảm nhận được Tạ Tắc Nghiêu thực sự thay đổi. Hắn sẽ hỏi ý kiến của tôi mà không tự làm mọi chuyện như trước.

[Ví dụ: Nhiên Nhiên, đạn đã lên nòng sẵn sàng chờ bắn.]

Ngày thứ tám khỏi bệnh.

Tạ Tắc Nghiêu muốn chơi game cùng tôi, kết quả hắn vừa nhảy dù xuống đã bị người ta giết, giận tới mức lúc đi ngủ cũng mím chặt môi.

[Anh tuyên bố thưởng nóng trên kênh thế giới cho ai giết được cái tên đó!]

Ngày thứ mười khỏi bệnh.

Trước kia tôi không thích trời mưa nhưng hiện tại thấy nó cũng không đáng ghét lắm.

Tạ Tắc Nghiêu anh đang nhìn lén em hả?

Thích mưa không thể hái ra tiền nhưng em yêu anh.

[Ừ, anh cũng yêu em.]

Hoàn chính văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.