Tên đồng bọn và lão Lang bị Cơ Huyền ném lại chung một góc, vũ khí, nạp giới bị Cơ Huyền lấy hết đi. Hai tên chật vật, tên đồng bọn hướng tới phía Cơ Huyền đe dọa:
- Là người củaThiết sư dong binh, Thiết sư đoàn trưởng của chúng ta là người bao tre khuyết điểm nếu ngươi dám giết chúng ta dong binh cùng ngươi không chết không thôi. Không những thế sau lưng của Thiết sư đoàn còn có một thế lực khác chống lưng, dù ngươi có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể chống đối lại đấu linh cường giả chứ…. Nếu bây giờ ngươi thả chúng ta ra thì chúng ta coi như hòa, nước sông không phạm nước giếng.
- Nói xong?
Cơ Huyền để tên đó nói hết sạch điều muốn nói thì lãnh đạm hỏi. Cậu nắm chặt lấy cổ của hai tên, thi triển công pháp, chỉ trong chốc lát hai tên này hóa thành xác khô. Trước khi chết bọn chúng mắt mở trừng lên không thể tin được, tốn bao nhiêu nước bọt để bảo toàn mạng sống cuối cùng thì công cốc.
Đem vứt hai cái xác khô đó ra một góc, Cơ Huyền lúc này mới đem ánh mắt đánh tới phía tên đại hán đang trọng thương kia.
Bắt được ánh mắt của Cơ Huyền, lại nghĩ đến một màn vừa rồi tên đại hán rùng mình, hắn bất chấp vết thương ôm quyền hướng tới Cơ Huyền nói:
- Tại hạ, Ngô Tiêu đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân. Ân tình này tại hạ nhớ kĩ, khi đại nhân có việc cần nhờ tại hạ chết không từ nan….. Nay đã làm phiền đại nhân rồi, tại hạ đi trước.
Nói dứt lời gã đại hán tên Ngô Tiêu đó ôm vết thương lết đi, có điều Cơ Huyền nào để hắn đi dễ dàng thế, lợi dụng cậu xong hiên ngang rời khỏi đây. Cơ Huyền tiến tới vài bước chặn trước mặt Ngô Tiêu, tay trái bóp miệng hắn, tay phải xuất hiện một viên huyết thanh to bằng nắm tay. Đấu khí khu động từ huyết thạch rơi ra một giọt dịch như giọt máu.
Giọt dịch vừa trôi tới miệng Ngô Tiêu liền tản mát trong cơ thể hắn, đem vết thương của Ngô Tiêu lành lại dưới mắt thường, hồi phục bảy tám phấn thương thế cho hắn. Cảm nhận được sự điều thần kì này Ngô Tiêu trợn tròn mắt, hắn giống ăn phải linh dược cực phẩm vậy.
Cơ Huyền làm xong tiến lại vào góc ngồi, nhàn nhạt nhìn Ngô Tiêu lãnh đạm nói:
- Hiện tại ngươi có hai lựa chọn. Một ngươi có thể giải thích điều gì khiến hắn truy sát ngươi. Hai ta sẽ tự tìm hiểu, có điều kết quả ngươi sẽ giống mấy cái xác khô kia thôi.
Ngô Tiêu liếc tới hai cái xác, nghĩ tới thực lực của Cơ Huyền can đảm chạy trốn cũng không có. Hắn trầm ngâm cân nhắc lợi hại, cuối cùng thở dài một hơi nói:
- Ta có điều kiện. Ta muốn mười vạn kim tệ.
- Ngươi nghĩ mình có tư cách nói điều kiện với ta.
Cơ Huyền cười nhạt với hắn.
- Đúng là ta không có tư cách nói điều kiện ở đây nhưng ta đảm bảo bí mật này đủ để khiến đại nhân động tâm…. Vì nó liên quan tới Dị hỏa.
Ngô Tiêu tay nắm chặt lại, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Hắn đang đánh cược sinh mạng mình.
Cơ Huyền nghe thấy hai chữ “ Dị hỏa ” liền cảm thấy hứng thú, khuôn mặt cậu dưới lớp mặt nạ khé biến, có điều giọng nói vẫn bình đạm:
- Nói tiếp.
- Đại nhân vậy là đồng ý rồi….
Ngô Tiêu nghe vậy liền vội vàng nói:
- Gần nửa tháng trước ta khí đi săn ma thú liền vô tình phát hiện được tàn đồ liên quan tới tung tích dị hỏa ở một hang động kì dị vùng ngoại ô.
Hắn từ trong ngực móc ra một tấm bản đồ da dê mỏng, có chút cũ nát đưa cho Cơ Huyền.
Cơ Huyền cầm tấm da dê này mở ra xem thì phát hiện ra nó to lớn hơn cậu nghĩ, liếc qua bản đồ nó có cả vị trí của Vạn Yêu lâm và Vạn Triều thành, so với bản đồ Cơ Huyền có còn chi tiết hơn nhiều. Trên tấm da dê còn có vài địa điểm đánh dấu hỏa diễm, có điều các địa điểm đó được gạch bỏ đi nhiều nơi chỉ còn lại hai địa điểm. Xem ra người sở hữu tấm bản đồ này đã thám thính gần hết vị trí của dị hỏa rồi, còn lại hai vị trí mà hai nơi này điều nằm trong Vạn Yêu lâm. Cơ Huyền từ trong nạp giới lấy ra hai mai kim tệ ném tới Ngô Tiêu nói:
- Trong này có hai mươi vạn kim tệ.
Ngô Tiêu cầm hai mai kim tệ vẻ mặt toát lên sự kinh hỉ, xem ra hắn đặt cược đúng rồi. Cầm bản đồ dị hỏa chỉ khiến hắn vong mạng mau hơn, đưa nó cho Cơ Huyền thì ít nhất còn giữ được mạng, thực lực không đủ không có tư cách tranh dành.
- Cảm tạ.
Ngô Tiêu gật đầu với Cơ Huyền sau đó mau chóng rời đi.
Nhìn Ngô Tiêu rời đi Cơ Huyền thu hồi tầm mắt về phía bản đồ, trên bản đồ đánh dấu một vị trí khá gần đây. Cơ Huyền tính đi vòng ra vị trí đó xem xét, sau khi hấp thụ một thành nhỏ của chủng hỏa Thanh Liên Tâm hỏa giúp ích rất lớn với cậu. Nếu có thể thu dị hỏa chắc chắn là trợ lực rất lớn.
- Tinh. Kí chủ tính thu thập dị hỏa sao?
Hệ thống bỗng lên tiếng hỏi Cơ Huyền.
- Xem xét, dù ta không thu được thì không phải còn Tử Tinh Dực sư vương sao? Nếu để nó hấp thụ dị hỏa thành công thì có thể thực lực bạo tăng, trở thành Đấu Tông cường giả cũng nên.
- Tinh. Kí chủ đừng quên hấp thụ dị hỏa nguy hiểm khôn cùng, Mỹ Đồ Tọa thực lực như vậy cũng chật vật với dị hỏa như vậy. Hệ thống không nghĩ Tử Tinh Dực sư vương có khả năng đó đâu.
Hệ thống tiếp tục nói.
- Bây giờ nói điều này còn quá sớm, cứ chờ tìm được dị hỏa thì tính toán sau.
Cơ Huyền không suy nghĩ nhiều nữa, binh đến tướng ngăn, nước đến đê đắp. Bây giờ tính toán suy xét không có ý nghĩa gì lắm. Cơ Huyền tựa vào gốc cây nhắm mắt ngủ.
Hệ thống thấy vậy cũng im lặng.
Năm ngày sau….
Cơ Huyền phi hành trên không, khẽ nhăn mày lại hướng tới bản đồ rồi nhìn tới vách núi sâu thẳm kia. Khẽ lầm bầm:
- Chắc không phải lao xuống vách núi đó đến kiểm tra chứ?
Cơ Huyền không tính lao xuống phía dưới đó, ai biết bên dưới đó có gì chờ đợi mình. Nói đen đủi một chút thì xuống xong không lên được lúc đấy thì tìm ai mà khóc.
- Tinh. Kí chủ có một phần nhỏ của dị hỏa chủng. Dị hỏa cộng hưởng với nhau, chỉ cần triệu hoán hỏa chủng là được. Chỉ cần không quá xa thì hỏa chủng sẽ cảm nhận được.
Hệ thống lên tiếng chỉ dẫn Cơ Huyền.
Cơ Huyền nghe vậy liền tiến sát vào vách vực, cánh tay triệu hoán một tiểu hỏa thanh sắc chập chờn. Sau đó phi dực nhẹ nhàng đưa Cơ Huyền tiến nhập đáy vực, cậu thâm nhập vực một cách chậm rãi.
Tiến sâu vào khoảng năm khắc thời gian mà chủng hỏa cũng không có phản ứng gì cả.
- Tinh. Kí chủ cẩn thẩn dưới khu vực này hệ thống cảm nhận được một thứ năng lượng quái dị.
Hệ thống bỗng vang lên lời cảnh báo.
- Là dị hỏa sao?
- Tinh. Hệ thống không chắc chắn nhưng có một thứ dị gì cực kì quái dị ở bên dưới.
Cơ Huyền nghe vậy liền nhíu mày phân vân, cuối cùng Cơ Huyền lựa chọn dừng lại thoát li nơi này.
Đây chỉ là một khu vực có khả năng thôi, còn một khu vực khác chưa kiểm tra, nếu nơi đó kiểm tra không có thì Cơ Huyền đành bất đắc dĩ mới quay lại đây tiến nhập đáy vực.
Cơ Huyền huy động phi dực hướng về Vạn Triều thành lao tới.
…..
Vạn Triều thành.
Từ xa Cơ Huyền nhìn thấy một thành trì khổng lồ, lối kiến trúc của thành trì này so với Gia Mã đế quốc không khác nhau nhiều lắm. Có điều thành trì này dùng mắt thường cũng thấy được chướng khí xung quanh thành bốc lên.
Cơ Huyền chọn một hạ cánh xuống thu hồi phi dực cùng Khôi Mĩ tiến nhập vào thành trì. Về cơ bản nơi đây cũng lười kiểm tra thân thế của người tới, chỉ cần khai danh sau đó nộp lệ phí là có thể tiến nhập vào thành. Nhìn tưởng canh quản lỏng lẻo nhưng thực chất cũng không hoàn toàn như vậy về cơ bản nơi đây theo phong cách quyền đầu nào lớn hơn, cứng hơn thì thắng. Chỉ cần không nháo quá đà thì ai quản ngươi là ai.
Cơ Huyền tiến nhập vào thành thì có chút ngạc nhiên trong ngoài có vẻ hơi tương phản một chút. Trên con đường đoàn xe đi, từ xa đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt vọng lại. Thỉnh thoảng lại có người cưỡi tuấn mã phi trên đường, các dong binh đeo trên lưng đủ loại vũ khí đi lại trên đường. Hai bên các hàng quán bày la liệt, dù là một sạp nhỏ cũng rất nhộn nhịp. Có điều chủ yếu kinh thương độc vật.
Cơ Huyền liếc qua rồi thu hồi tầm mắt, cậu đang tính đi tìm tổng bộ dược sư của Xuất Vân thành thì có một người khoác bào phục, hoa văn so với dược bào thực không giống nhau. Người nhìn thấy Cơ Huyền liền vội vàng đi tới, người đứng đầu là một lão nhân mặt hốc hác xanh xao là Cơ Huyền nhớ tới mấy tên nghiện thuốc phiện kiếp trước, hắn cung kính hỏi:
- Các hạ có phải Cơ Huyền tiểu hữu không?
- Đúng vậy. Viêm Lợi bảo cấc ngươi tìm ta sao?
Cơ Huyền gật đầu hỏi lại.
- Đúng vậy, mời tiểu hữu theo ta.
Lão nhân nhận được lời khẳng định của Cơ Huyền thì càng thêm cung kính, lão lùi lại một bước xoay người kính cẩn nói với cậu.
Cơ Huyền cũng làm thế mời với lão rồi bước đi. Lão nhân đi phía trước, Cơ Huyền thản nhiên bước theo sau. Hai người đi sau khi đi tới vài con đường, rẽ vào ngóc nghách thì tới một nơi có thể nói là tương đối hẻo lánh, người qua lại nơi đây dáng vẻ cũng thập phần âm trầm dáng vẻ có thể hạ độc thủ bất cứ lúc nào.
Nhìn nơi này trong lòng Cơ Huyền hiện lên một chút bất mãn:
- Cô nương này sao không biết cẩn thận như vậy. Chọn địa phương này trú ẩn.
Cùng lão nhân đi tiếp một hồi, cuối cùng thì dừng lại ở một căn nhà, nhìn thực có chút sập xệ, liếc qua có thể thấy y quán. Lão nhân dừng lại ở một vị trí xa xa căn nhà đó rồi cung kính nói với Cơ Huyền:
- Cô nương mà ngài muốn tìm là ở trong đó.
- Khái quát lại sau khi nàng tiến vào nơi này thì như nào?
Cơ Huyền ánh mắt không rời căn nhà sập xệ đó, giọng điệu không có gì thay đổi hỏi lão già.
- Cô nương này sau khi tiến tới Vạn Triều thành thì điệu rất thấp, nàng chi ra một khoản tiền tương đối lớn mua lại căn nhà này. Sau đó nàng liền mở y quán, giúp đỡ người khác. Hầu hết nơi này độc sư tranh đấu đều tự chữa cho mình nhưng căn bản là trị gốc không trị ngọn.
- Có điều khi cô nương này mở ra y quán này thì coi như giúp đỡ cho rất nhiều người, rất nhiều cường giả trúng ám độc đều tìm tới nơi này, sau một khoảng thời gian liền khỏi bệnh. Cuối cùng thì có danh có tiếng, được rất nhiều người chiếu cố tới, những tên không có mắt bị mĩ mạo của nàng đánh động thì đều không có kết cục tốt.
Lão nhân chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, khi Cơ Huyền hỏi tới lên thành thạo trả lời. Trong lời nói của lão cũng chứa sự bội phục, giữa nơi độc sư chạy đầy đường, độc vật liên miên thì mọc ra một y quán, hơn nữa có thể đem nhiều loại độc kì lạ chữa khỏi, mà người lại là tiểu cô nương mới hai mấy tuổi đầu đúng là khiến người ta mở to mắt.
Cơ Huyền nghe vậy liền cười khẽ, cậu biết là Tiểu Y Tiên vẫn khát khao cao có thể là một cái dược sư nhưng vì “ Ách nan độc thể ” mà nàng vô pháp làm dược sư nhưng không nghĩ tới nàng chạy tới Xuất Vân đế quốc lại mở một cái y quán, chữa bệnh. Cậu khoắt tay nói với lão nhân:
- Được rồi, ngươi có thể lui đi.
- Ách, việc này…..
Lão nhân nghe thấy vậy khuôn mặt hiện lên chút khó xử.
Cơ Huyền nhìn biểu hiện của lão nhân thì suy nghĩ một chút, từ giới chỉ lấy ra một loại đan phương ném tới lão già nói:
- Cầm đan phương này về cho chủ tử của ngươi, có nó thì giúp hắn ta lập công chuộc tội.
Lão già nhân lấy quyển trục liếc qua thì phát hiện ra là tứ phẩm đan dược Tam Vân Thanh Linh đan liền kinh hỉ, ánh mắt càng kinh dị nhìn về phía Cơ Huyền, tùy tiện ném ra tứ phẩm đan dược không luyến tiếc là trình độ gì? Thả nào Viêm Lợi bảo lão phải cung kính với thiếu niên này. Lão cẩn thận cất nó đi, lần nữa cúi người sau đó rời đi.
- Tinh. Kí chủ đổi tính khi nào vậy? Đan dược quý hiếm đó cũng đem cho, không hợp khoa học.
Hệ thống đối với hành động của Cơ Huyền rất lạ hỏi. Nó theo cậu bao lâu chưa bao giờ chưa bao giờ thấy Cơ Huyền cho đi lợi ích cả, toàn của người phúc ta, hoặc hại người lợi mình.
- Cái quyển trục đó thực sự là đan phương nhưng cũng không hoàn toàn chính xác, về cơ bản chỉ có dược thảo, còn cách luyện chế thì cũng không hoàn mĩ, có thể luyện chế ra nhưng nhất định không bao giờ đạt được trạng thái hoàn hảo nhất. Hắc, chi ra một đan phương lỗi tu bổ thế lực của mình ở Xuất Vân đế quốc không lỗ.
Cơ Huyền cười hắc hắc nói. Viêm Lợi hiện giờ là tay sai của cậu ở Xuất Vân, nếu thế lực của hắn càng mạnh thì với cậu càng lợi.
Cơ Huyền thu hồi lại suy nghĩ thân hình không nhanh không chậm đi tới chỗ ở của Tiểu Y Tiên.
….
Trong nhà Tiểu Y Tiên đang trong trạng thái tu luyện, toàn thân toát ra thất hải sắc khí thực quỷ dị, quanh thân nàng lượn lờ một mảng khói đen có điều mảng khói đen này nhanh chóng bị miếng ngọc đeo ở bên hông hấp thụ vào bên trong.
Tiểu Y Tiên thu hồi trạng thái nhập định mở mắt ra, cười tươi nhìn miếng ngọc bội đeo bên hông dịu dàng cầm nó thủ thỉ:
- Ngươi đúng là một vật thần kì, nhờ ngươi mà tỉ lệ phát độc của ta có thể khống chế rất nhiều, thậm chí khi đột phá cũng không sợ ảnh hưởng đến xung quanh.
Tiểu Y Tiên cầm ngọc bội trên tay trong trí nhớ hiện lên một bóng hình gầy gò, luôn chọc tức nàng, nhưng khiến khắc khi trong tim, là người cho nàng cảm giác ấm áp lạ thường, là người khiến nàng có hi vọng ở tương lai.
- Không biết bây giờ hắn đang làm gì? Trong khoảng khắc nào đó hắn có nhớ tới ta không?
- Cốc cốc.
Bên dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa đánh thức Tiểu Y Tiên khỏi hồi ức. Nàng đứng dậy phủi qua quần áo, rồi tiến xuống dười lầu.
Tiểu Y Tiên mở cánh cửa ra một thân ảnh gầy gò mặc lam y, đeo chiếc mặt nạ vô diện quỷ dị đập tới mắt nàng. Thân ảnh quen thuộc mà nàng vừa tưởng niệm đã xuất hiện trước mặt nàng.
Vô diện lam y nhìn Tiểu Y Tiên liền cởi bỏ chiếc mặt nạ, nở nụ cười tà khí hướng tới nàng nói: