Cơ Huyền nghe vậy liền thở phào có chút nhẹ nhõm. Dị hỏa để Tử Tinh Dực sư vương hấp thu cũng là một lựa chọn tốt.
Vòng hỏa xung quang Tiểu Y Tiên cũng được dập tắt, nàng chạy tới phía Cơ Huyền cười nhẹ nói:
- Lần này thì đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài nhỉ. Cũng đáng với nỗ lực.
Cơ Huyền nhìn bộ dạng vui vẻ của Tiểu Y Tiên thì hừ hừ hai tiếng không nói gì. Nữ nhân vô lương tâm, ta thì chật vậy đến mức này còn nàng thì ở đó nói móc nói xéo.
Tiểu Y Tiên thấy dáng vẻ trẻ con của Cơ Huyền thì nụ cười càng sâu hơn, nàng ngồi bên cạnh cậu sau đó thản nhiên để Cơ Huyền gối lên đùi nàng.
Cơ Huyền sững người một lúc mới phản ứng lại, cậu trợn to mắt nhìn Tiểu Y Tiên.
Đây là cảm giác gì!
Dung nhan khuynh quốc khuynh thành ở ngay trước mắt! Từng làn u hương kỳ diệu xộc vào mũi. Thật sự được gối lên ôn ngọc nhuyễn hương!
Tiểu Y Tiên dù sao cũng là hoàng hoa khê nữ cộng thêm ánh mắt bị Cơ Huyền nhìn trừng trừng đến vậy tốt xấu cũng thấy xấu hổ, nàng đem che mắt cậu hẵng giọng nói:
- Nghỉ ngơi đi.
Cơ Huyền thấy nàng ngượng ngùng cũng không nhìn chằm chằm nàng nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Cơ Huyền tận hưởng cảm giác gối lên ôn ngọc nhuyễn hương, nhưng cậu quên mất một điều là cậu đang ở trong một nơi cực hàn lạnh lẽo. Hàn khí xâm nhập vào cơ thể Cơ Huyền cả người liền rùng mình một cái, hắt hơi liên tục.
- Không ổn, thế này thì sẽ bị cảm chết mất. Đi về nhà nàng rồi chúng ta tiếp tục việc còn đang dở.
Cơ Huyền cuối cùng cũng không chịu nổi liền bật dậy nghiêm túc nói với Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên nghe vậy mặt có chút đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ Cơ Huyền lời nói luôn có ẩn ý. Nếu nghĩ mắng cậu thì cậu sẽ bảo nàng nghĩ bậy, không mắng khi về nhà cậu sẽ được nước làm tới. Con người gian manh đến tận cùng. Tiểu Y Tiên thở phì phì trợn mắt với Cơ Huyền.
Cơ Huyền cũng không biết trong đầu tiểu y tiên nghĩ gì, cậu tiến tới vị trí Tử Tinh Dực sư vương đang ngủ say trên người sư vương lập lòe tử quang xen lẫn xích quang nóng bỏng. Xem ra hệ thống nói đúng, quá trình tiến giai phi thường thuận lợi. Cơ Huyền đưa tay ra định thu hồi Tử Tinh Dực sư vương thì biến cố sảy đến.
- Rầm....
Sàn băng bên trên bị đục ra một lỗ ra to, đem cả băng động này chấn tới rung lắc không thôi. Trên đó xuất hiện một ma bào trung niên nhân, ánh mắt hắn híp lại liếc tới vị trí của bọn Cơ Huyền bên dưới, giọng nói âm lãnh như đang ra lệnh nói:
- Dị hỏa ở đâu? Đưa dị hỏa cho ta thì ta sẽ phóng cho các ngươi một con đường sống.
Cơ Huyền nhìn ma bào trung niên nhân này, giọng nói bình đạm:
- Ta không biết Dị hỏa gì ở đây?
Ma bào trung niên nhân nhìn xung quanh nơi này, trong không gian vẫn còn luồng ba động năng lượng tồn tư của dị hỏa để lại liền khẳng định dị hỏa quả thực đã xuất hiện tại nơi này. Trung niên nhân cười lạnh với Cơ Huyền nói:
- Ngươi đừng giả ngốc với ta. Trong khoảng khắc vừa rồi ta đã bắt được hơi thở của dị hỏa và lần ra đến đây, ta chắc chắn nơi đây có xuất hiện dị hỏa..... Xem ra các người không chịu phối hợp rồi, vậy thì đừng ép ta ngoan độc.
Ma bào trung niên nhân vừa dứt lời, đấu khí lục mang cuồn cuộn từ trong cơ thể lão phóng xuất ra bên ngoài hình thành vô số phong nhận sắc lạnh, suy áp ép xuống phía dưới.
Cơ Huyền nhìn ma bào trung niên nhân đánh giá, đấu khí hóa cánh thực lực rơi vào khoảng đấu vương tới đấu hoàng, uy áp so với Tử Tinh Dực sư vương và Khôi Mĩ thì yếu hơn không ít xem ra cũng tầm đấu vương trung giai đến cao giai thôi. Cậu xác định thực lực của hắn thì cũng cười lạnh lại nói:
- Chỉ có thực lực đấu vương mà ngươi quá kiêu ngạo đó, nếu ta xem ngươi thế nào cưỡng ép được bọn ta.
Khôi Mĩ đồng thời xuất hiện trước người của Cơ Huyền, phóng xuất uy áp ngược lại hướng ma bào trung niên nhân. Làn sóng uy áp mãnh liệt đánh nát uy áp của hắn, đem ma bào trung niên nhân đánh bật lại vài bước.
Trung nhiên nhân ra oai phủ đầu thất bại, còn bị phản chấn khiến hắn lùi lại vài bước trên hư không, ma bào trùm đầu cũng bị đánh rơi xuống. Ánh mắt hắn khẽ biến nhìn về Khôi Mĩ đứng trước mặt Cơ Huyền.
- Đấu hoàng.
Ma bào trung niên nhân cảm nhận được khí thế của Khôi Mĩ liền nhận ra nàng là đấu hoàng cường giả. Sắc mặt hắn biến đổi một hồi, không nghĩ ở nơi này sẽ xuất hiện đấu hoàng, có điều hắn liếc tới Tử Tinh Dực sư vương đang nằm ở gần Cơ Huyền thì tròng mắt lão có rút lại vì hắn cảm nhận khí thế của nó cũng không thua kém Khôi Mĩ bao nhiêu cũng là cường giả đấu hoàng.
Trong lúc khí thế hai bên đang giằng co căng thẳng thì Tiểu Y Tiên nhìn ma bào trung niên nhân như nhận ra điều gì đó, nàng tiến lại gần Cơ Huyền nói nhỏ:
- Cơ Huyền đó là thành chủ của Vạn Triều thành, đấu vương Ngạn Phong. Nghe đồn hắn đã là tiến vào bát tinh đấu vương, khá nổi tiếng ở Xuất Vân đế quốc, trong giới dược sư hắn đã tiến vào hàng ngũ Ngũ phẩm dược sư. Chỉ là không biết vì lí do gì mà mấy năm gần đây tiến đến Vạn Triều thành làm thành chủ. Xem ra lão nhắm tới Dị hỏa.
Cơ Huyền được Tiểu Y Tiên khái quát sơ lược về Ngạn Phong liền gật đầu. Bát tinh đấu vương, ngũ phẩm dược sư xem ra lão ta cũng không tầm thường tí nào, so với Cổ Hà thì chỉ kém chút đỉnh. Chỉ có điều đấu vương thì vẫn là đấu vương, cậu bên cạnh có đấu hoàng, nếu thật sự động thủ thì không biết hưu chết về tay ai.
- Cạc cạc, ta không nghĩ ở đây có đấu hoàng cường giả nhưng dù có đấu hoàng cường giả thì kết quả vẫn vậy thôi, nếu đưa ta dị hỏa thì ta sẽ để các ngươi an ổn.
Ngạn Phong sau một hồi trầm ngâm thì giọng nói âm dương quái khí lên tiếng.
- Ta đã nói ta hoàn toàn không biết ngươi nói gì, chúng ta đến đây chỉ vì Băng Hàn linh tuyền hoàn toàn không biết một chút gì về dị hỏa.
Cơ Huyền vẫn nhún vai nói lại một lần nữa.
- Tiểu tử, có lẽ thế thực sau lưng ngươi không tầm thường, thậm chí còn phái ra một đấu hoàng cường giả và một ma thú cao giai đấu hoàng bảo hộ ngươi nhưng nếu ta đoán không sai thì ma thú đó đang tiến giai......
Ngạn Phong cười lạnh rất ra một bộ ta nắm chắc trong tay phân tích thì giọng bỗng im bặt lại. Lão hướng tới Tử Tinh Dực sư vư vương đang tiến giai quét lại thêm một lần nữa, rồi mặt lão trở nên phẫn nộ chửi:
- Khốn nạn, tên điên. Ngươi để cho ma thú đó hấp thụ dị hỏa để tiến giai, mẹ nó dị hỏa chân bảo của thiên địa lại để cho một đầu súc sinh hấp thụ.
Ngạn Phong rít gào với Cơ Huyền, chân bảo của thiên địa, báu vật khiến ai cũng muốn cướp đoạn hay bị kẻ điên lãng phí cho ma thú hấp thụ. Ngạn Phong tức đến vò đầu bứt tai, chửi ẩm lên.
Cơ Huyền chứng kiến cảnh đó trong lòng có chút... quái dị. Đường đường là một đầu xỏ một nơi vậy mà hiện nay như một người đàn bà chanh chua. Đồng thời cũng thở dài xem ra bị phát hiện rồi, cậu nói:
- Nếu ngươi đã biết vậy thì nên hiểu nơi đây không còn dị hỏa cho ngươi đâu, ngươi có thể đi.
- Nào có chuyện dễ dàng thế, vì tìm kiếm tung tích dị hỏa mà ta đã phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này hiện tại sao có thể từ bỏ. Nếu đã hấp thụ thì ta chỉ cần giết kẻ đã hấp thụ dị hỏa thôi, cũng đỡ tốn sức lực của ta trong việc thu phục dị hỏa.
Ngạn Phong nheo đôi mắt lại giống như một con độc xà hướng tới Cơ Huyền dơ nanh vuốt.
- Vậy ngươi muốn động thủ?
Cơ Huyền nhìn Ngạn Phong có vẻ muốn động thủ thì cậu đề cao cảnh giác lên.
- Nói cho ngươi biết điều thú vị. Ngươi biết tại sao lại có ngọn núi bằng băng khổng lồ này không? Vì trước đây có một ma thú xây lên nơi này, đem nơi này là địa bàn để đột phá tiến giai. Băng Hàn linh tuyền, Băng Phách Thương châu đều được sử dụng là công tụ tiến giai của nó. Nhưng câu hỏi là bây giờ ma thú đó đi đâu rồi? Tại sao nó bỏ lại địa bản của nó, báu vật của nó mà rời đi không lí do?
Cơ Huyền nghe lời thấy lời của Ngạn Phong trong lòng mơ hồ dẫy lên một cảm giác bất an, Cơ Huyền cũng đã ngờ ngợ về việc ma thú đã tạo ra nơi này một cách kì công thế này giờ đã ở đâu?
Ngạn Phong nở nụ cười một cách điên cuồng với Cơ Huyền, hắn hét lên:
- Ta sẽ cho ngươi biết vì sao nhé..... THƯƠNG TUYẾT CHI NHA xuất hiện đi.....
Sau tiếng hét của Ngạn Phong thì một cảm giác rét lạnh ập tới từ bên ngoài, sự lạnh lẽo đó còn kinh khủng hơn cả hàn khí trong động băng, bóng trắng khổng lồ xuất hiện sau lưng Ngạn Phong.
Cự đại ma thú ở trên không trung, ma thú này hình thể khổng lồ có hơn bảy tám thước, toàn thân lại bao trùm một tầng kết tinh băng quang, ánh nắng chiếu rọi làm quang hoa bắn ra tứ phía, có chút chói mắt.
Một con ma thú đầu sư tử hung tợn, nhãn đồng lấp lánh lam quang cùng thanh quang kì dị, xung quanh cổ nó có vô số mảnh băng kết khổng lồ bao quanh tự như một chiếc bờm bằng băng. Trên thân của nó là một đôi phi dực khổng lồ trắng tinh như tuyết mang vẻ đẹp tuyệt mĩ lạ thường, nhưng mỗi cú đập cánh của nó lại đem thiên địa như đóng băng lại, hàn khí tỏa ra. Bốn cái trảo tráng kiện đồng dạng cũng là được bao phủ bởi băng quang tinh thể, mỗi một lần đạp hạ đều muốn làm không gian chấn động, lực lượng to lớn khó mà tưởng tượng được.
Đầu ma thú này về hình thể bên ngoài gần giống với Tử Tinh Dực sư vương nhưng Tử Tinh Dực sư vương là thú vương chi hỏa còn Thương Tuyết Chi Ngao là âm lãnh chi vương. Xung khắc đối nghịch với nhau.
- Sao hả ngạc nhiên không? Đây chính là sủng thú của ta Thương Tuyết Chi Ngao, không giống ngươi được thế lực chu cấp cho cường giả theo đuôi mà ta đã tự bắt được nó về. Ha ha, ta đã tốn hơn vạn dân của Vạn Triều thành làm hiến tế, vô số đấu linh, đại đấu sư,.... thường nhân cũng có để tạo ra một huyết trận đem trói buộc không chế ma thú kinh khủng này. Kết quả chính là con bài tẩy này ta không sợ bất cứ kẻ nào nữa.
- Dù huyết trận trói buộc làm Thương Tuyết Chi Ngao không thể sử dụng hết sức nhưng dù vậy nó cũng tương đương một đấu hoàng cường giả bảo vệ rồi. Bây giờ thì các ngươi đã thua rồi.
Sự xuất hiện của Thương Tuyết Chi Ngao ngoài dự đoán đã đem tới một lượng lớn phiền phức cho nhóm Cơ Huyền. Cơ Huyền lúc này trong lòng cũng cảm thấy đắng ngắt không thôi, biến cố tiếp tục biến cố.
- Giờ thì làm sao mới phù hợp đây?
Trong đầu Cơ Huyền ánh lên vô số tính toán, tình thế này với Cơ Huyền thực sự là đủ bất lợi.