Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 125: Vân Sơn



Phía trên không trung xanh thẳm, ngàn dặm không một đám mây. Hai vệt đen nhỏ dừng lại trên bầu trời xa xa, trông xuống phía dưới tòa Ô Thản Thành tựa lưng vào núi mà xây dựng nên, đứng tại độ cao này, vừa vặn có thể đem Ma Thú sơn mạch ngay bên cạnh Ô Thản Thành, thu vào ở trong tầm mắt, phóng mắt nhìn lại, dãy núi trải dài liên miên bất tận, phong cảnh quả thật là hùng vĩ hoành tráng.

Tử Vân Dực sau lưng nhẹ nhàng rung động. Tiêu Viêm cúi đầu nhìn xuống phía dưới Ô Thản Thành, thật lâu sau đó, gã thở dài than thầm,

- Lần ly khai này, chỉ sợ sau này khó có cơ hội trở về a.

Thấp giọng líu ríu một câu. Quay đầu lại Tiêu Viêm nhìn người ở bên cạnh cách đó không xa, nơi đó. Mỹ đỗ toa nữ vương như một thứ thất thải chân thật, thân thể có chút mơ hồ lay động.

- Lần này trở lại Vân Lam Tông, mục đích hết sức rõ ràng. Giết tên Vân Lăng! Tìm phụ thân ta, nói tóm lại. Lần này, song phương trở mặt thành thù thì chuyện giữ gìn hòa khí là việc dư thừa.

Tiêu Viêm thản nhiên nói.

- Ta nói rồi, sinh tử của ngươi, ta sẽ giúp, trong vòng một năm.

Mỹ đỗ toa nữ vương liếc nhìn gã một cái, đôi hàng mi đột nhiên khẽ cau lại. Trong con ngươi yêu dị chợt hiện lên thất thải quang mang, một lát sau, nàng ta không biết vì sao lại thầm quát bản thân mình:

- Im lặng dùm ta một chút nào, hắn không phải là thân nhân của ngươi, vậy ngươi quan tâm để làm gì hả?

Trong con ngươi yêu dị, thất thải quang mang lần thứ hai lóe ra, sau một lúc lâu, hai hàm răng Mỹ đỗ toa nữ vương cắn chặt lại, ngẩng đầu hướng về phía Tiêu Viêm lạnh giọng nói:

- Yên tâm đi! Ngươi không chết đâu mà lo.

- Đa tạ! Ở thời điểm "Sinh tử quan đầu" ngươi giúp ta một phen, thì đủ rồi.

Tiêu Viêm cười nhạt nói, gã đương nhiên biết rõ, mới vừa rồi Mỹ đỗ toa nữ vương đang cùng Thôn thiên mãng linh hồn, nhất định nói chuyện gì với nhau rồi.

- Ngươi cứ phô trương đi, có lão Vân Sơn ở đó. Ngươi lại muốn giết tên Vân Lăng, đâu có dễ dàng như vậy chứ.

Mỹ đỗ toa nữ vương cười lạnh nói, nàng ta dĩ nhiên đối với Tiêu Viêm có được hai loại Dị hỏa cảm thấy rất khiếp sợ. Nhưng dù sao gã hậu sinh này thực lực rất thấp, căn bản khó mà khống chế triệt để hai loại Dị hỏa đó được, muốn mượn lực lượng chân chính ấy cùng một Đấu tông cường giả đối kháng, chắc chắn là không có khả năng.

- Có lẽ vậy.

Lúc này Tiêu Viêm cũng không có tâm tình cùng nàng tranh luận, hắn biết hành trình đến Vân Lam Tông lần này, là một việc cực kỳ nguy hiểm. Mức độ nguy hiểm của nó, thậm chí sẽ vượt xa hơn so với lần đầu tiên. Suy cho cùng, bây giờ hai bên đã chính thức kết thành tử địch. Bởi Vân Lăng đối phó với Tiêu gia và bắt cóc phụ thân gã, chuyện này chỉ có dùng mạng sống của lão ta, mới có thể đền bù nổi. Cho nên, đại trưởng lão Vân Lam Tông này, nhất định phải chết. Cho dù có thêm lão Vân Sơn bảo vệ đi chăng nữa.

Phật nộ hỏa liên là con át chủ bài cuối cùng của gã, đáng tiếc thứ uy lực này tuy rằng khủng bố, nhưng nó cũng để lại hậu quả thật sự rất đáng sợ, đấy là điểm mấu chốt mà Tiêu Viêm lo lắng nhất.

- Đi thôi.

Cặp song dực sau lưng rung lên mãnh liệt, gã chuyển thân hóa thành một đạo quang ảnh, nhằm về nơi Đế đô xa xôi ấy mà bay vụt đi.

......

Vân Lam Tông đại điện nghị sự, hơn mười bóng người ở cạnh cái bàn rộng bên trong đại điện. Những người này phần lớn đều một thân bạch bào, huy hiệu trên ngực rất đặc thù, khiến người ta hiểu, bọn họ ở Vân Lam Tông vị trí không hề thấp.

- Vân Lăng. Mấy ngày trước, ngươi cùng Vân Lôi, Vân Thịnh rời khỏi tông môn làm gì?

Giữa đại điện yên lặng. Nữ tử ẩn chứa nhàn nhạt uy nghiêm thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, bỗng nhiên vang lên.

- Tông chủ! Bởi vì bọn ta có chút chuyện riêng tư, cần ra ngoài một chuyến để giải quyết thôi.

Nghe thanh âm nữ tử này, đang ngồi ở vị trí giành cho trưởng lão, lão Vân Lăng hơi hơi căng thẳng, chợt vội vàng cười nói.

Theo khoảng cách một tầm mắt Vân Lăng, chỉ thấy tại chỗ trung tâm cái bàn. Một nữ nhân trên người mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt đang ngồi ngay ngắn ở trên đó, trên gương mặt mỹ lệ bày ra vẻ ung dung mà lại ẩn chứa sự cao quý, lúc này đang ngầm có chút tức giận, nghe Vân Lăng xưng hô, người này rõ ràng đúng là đương nhiệm Tông chủ Vân Lam Tông - Vân Vận

- Các ngươi đi Ô Thản Thành thì phải.

Hừ lạnh một tiếng. Vân Vận nói.

Vân Lăng sửng sờ, ngẩng đầu liếc nhìn hai người khác trên bàn hội nghị một cái. Coi thần sắc vẻ mặt bọn họ cười khổ, lão hết hi vọng để kiếm cớ thoái thác, đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu.

- Tông chủ. Tiêu Viêm hại danh tiếng Vân Lam Tông ta tổn hao rất nhiều, nếu như dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, chẳng phải ngày sau làm cho những kẻ khác tưởng rằng, ai cũng có thể ở trước mặt Vân Lam Tông ta mà chà đạp xỉ nhục sao? Hơn nữa cái chết của Mặc Thừa có liên quan tới hắn, theo lý mà nói. Dù cho đưa hắn liệt vào danh sách truy sát của Vân Lam Tông, Cũng không có gì là quá đáng a.

Vân Lăng giãi bày nói.

- Ngươi quên mất Tiêu Viêm sao? Trò cười mấy ngày trước đây trên Vân Lam Tông, các ngươi còn ngắm chưa đủ à? Tiêu Viêm đều không phải kẻ ngu xuẩn, trước sau gì hắn hoài nghi đến Vân Lam Tông mà thôi. Lấy tính khí của hắn, ngươi cho rằng, hắn sẽ nuốt giận a? Mỹ đỗ toa nữ vương, có cái loại siêu cường này làm chỗ dựa. Dù cho Lão sư của ta, cũng không dám nói có thể tất thắng cô ta nữa?

Vân Vận hàng mi cau lại, cười lạnh nói.

- Ách

Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Vân Vận, tên trưởng lão nọ cũng không dám nói thêm nữa. Chỉ biết rụt cổ lại rồi ngồi xuống.

- Thế bây giờ Tông chủ định xử lý việc này ra sao? Chẳng lẽ đem ta giao nộp cho Tiêu Viêm, để hắn trút căm phẫn ư?

Vân Lăng như bị một chút bực tức, lão nhịn không được nói.

- Đem ngươi giao nộp? Chưa đến nỗi phải như vậy a, với lại cho dù giao nộp. Tiêu gia cũng không có lá gan mà thu lấy, mà ngươi cũng chớ vội mừng. Chuyện bị Tông nội trừng phạt ngươi tránh không khỏi đâu.

Lạnh nhạt nhìn Vân Lăng. Vân Vận nói tiếp:

- Cũng may ngươi lần này còn không có gây ra đại sự gì lớn. Qua vài ngày nữa, ta sẽ phái người đi đến Tiêu gia phối hợp điều tra một chút. Chắc chắn Tiêu Viêm cho dù có Mỹ đỗ toa nữ vương làm chỗ dựa, cũng không hy vọng ở Gia Mã Đế quốc mà đắc tội với Vân Lam Tông ta đâu.

Nghe vậy. Vân Lăng lúc này mới lặng lẽ thở ra một hơi, tuy rằng trừng phạt của Tông môn rất nghiêm khắc. Bất quá với quan hệ và địa vị của lão ở Vân Lam Tông, chắc hẳn những người của Hình đường ấy, cũng không dám quá mạo phạm như thế.

Chuyện này trước hết xử lý đến đó thôi.

Phất tay. Vân Vận đứng dậy, ánh mắt bao hàm vẻ uy nghiêm nhìn khắp đại sảnh, nói:

- Ta nhắc lại một lần nữa, tràng nháo kịch ngày đó, đã kết thúc. Làm cho Mặc Thừa bị chết, nếu ai còn gán tội cho một mình Tiêu Viêm. Sẽ bị nghiêm trị.

- Vâng.

Các vị trưởng lão nghe vậy, đều là gật đầu đáp lại.

Vân Vận thở nhẹ một hơi, vừa định để cho mọi người giải tán. Nhưng mà lão Vân Sơn ngay ở bên cạnh sắc mặt đột nhiên biến đổi, đôi mắt vốn khép kín bất thình lình mở to ra. Khí thế hùng hồn khủng bố, làm chấn động cả bên trong đại điện.

- Lão sư? Người bị sao vậy?

Vân Vận lo lắng, vội vàng hỏi.

- Tuy rằng chuyện này chúng ta định kết thúc như vậy, đáng tiếc là. Hắn không chịu đáp ứng a.

Sắc mặt hơi âm trầm, ánh mắt lão Vân Sơn nhìn về đại điện nơi không trung xa xa.

Vân Sơn lời vừa dứt không lâu sau đó. Khó mà che giấu một tiếng quát ẩn chứa vô cùng lạnh lẽo, lại như một thứ lôi điện phẫn nộ, từ trên không trung giáng phủ xuống. Nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ dãy núi.

- Vân Lăng lão cẩu. Mau lăn ra đây mà nhận lấy cái chết!

Tiếng quát lạnh lẽo. Lại như Lôi thần phẫn nộ. Quét sạch tất cả dãy núi.

Bên trong Vân Lam Tông, các đệ tử đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trên bầu trời xanh thẳm. Nơi đó, hai đạo nhân ảnh đứng lơ lửng giữa trời, sát ý dày đặc ấy. Đó là do một hắc bào thanh niên dẫn đầu, từ trong cơ thể gã tràn ra ngoài.

Ánh mắt Tiêu Viêm âm u lạnh lẽo chậm chạp tại phía dưới khắp quảng trường Vân Lam Tông đảo qua, cuối cùng ngừng lại ở một chỗ trên đại điện, nơi đó. Một đạo bạch quang xen lẫn vẻ giận dữ, chợt dữ dội bắn đến, sau cùng huyền phù ở giữa bầu trời. Tiếng gầm phẫn nộ, vang vọng khắp không trung:

- Tiêu Viêm. Ngươi vô lễ như vậy, quả nhiên là muốn chết phải không?

Ánh mắt tử thần nhìn chòng chọc Vân Lăng huyền phù giữa không trung, lúc này vẻ mặt của lão đang xanh mét, tay phải của Tiêu Viêm dồn sức đem Huyền Trọng Xích ở sau lưng rút ra. Bất ngờ chỉ vào người lão, lành lạnh nói:

- Lão vương bát đản! Hôm nay cho dù có Vân Sơn bảo vệ cho ngươi, ta cũng phải nhất định lấy tính mệnh của ngươi.

- Khẩu khí thật lớn a! Đúng lúc ta đang tìm ngươi đây. Ngày hôm nay. Ta xem ngươi có lẽ để lại cái mạng ở Vân Lam Tông đi.

Cười lạnh một tiếng. Vân Lăng nghiến răng cả giận nói. Gã này xông vào trước Tông môn, vừa chỉ tên điểm họ lại còn chửi rủa uy hiếp một trận, quả thực là làm cho danh dự của lão ở trong Tông môn bị hủy hoại hết mà.

- Vân Lăng. Im miệng.

Tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng, bỗng nhiên giữa không trung vang lên. Nghe tiếng quát này, các đệ tử Vân Lam Tông ở bên dưới, đều không hẹn mà cùng hơi hơi khom người lại. Ngay cả lão Vân Lăng, cũng chỉ biết oán hận phất tay, lui ra phía sau một bước.

Vài đạo bạch quang như thiểm điện ở phía chân trời. Liền tức khắc, mấy người rải rác xuất hiện ở phía trên không trung. Giữa trong đám người đó có một người, quần áo màu xanh nhạt bay phất phơ theo làn gió nhẹ, tóc ở trên đầu được vấn thành hình dáng phượng hoàng, làm nổi bật dung mạo mỹ lệ cao quý của nàng, nhưng cũng khó có thể che giấu một chút uy nghiêm ở trong ánh mắt.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua trên thân thể mấy người vừa xuất hiện này, ánh mắt Tiêu Viêm dừng lại chỗ Vân Sơn một lát, sau đó lại chuyển qua trên người một nữ nhân đứng ở giữa. Có thể tùy tiện khiển trách Vân Lăng thân phận là đại trưởng lão như thế, chắc hẳn thân phận của nàng ta tuyệt đối sẽ không thấp. Mà ở trong Vân Lam Tông, ngoại trừ lão Vân Sơn ở chổ này ra. E rằng chỉ có đương nhiệm Tông chủ Vân Vận mới đủ tư cách làm như vậy thôi.

Cuối cùng tầm mắt di chuyển lên trên gương mặt mỹ lệ cao quý ấy, Tiêu Viêm rất nhanh bỗng đờ đẫn.

- Vân Chi?

Giữa không trung yên lặng, thanh âm kinh ngạc, kèm theo ngỡ ngàng. Bỗng nhiên từ trong miệng Tiêu Viêm thốt ra.

Vân Vận nghe người thanh niên thanh tú trên không trung kia gọi hai chữ “ Vân Chi ” này làm nàng ngỡ ngàng, mày liễu khẽ nhíu lại. Kí ức của nàng như thước phim quay ngược lại, cuối cùng thước phim dừng lại ở khoảng thời gian ở Ma thú sơn mạch. Người đã từng cho Cơ Huyền mượn động phủ để chứa trị cho nàng, cũng giúp nàng lấy được món đồ quan trọng.

Vân Vận sắc mặt không thay đổi nhiều, vẫn cao quý, lạnh như tòa băng sơn cự người ngàn dặm như vậy, nàng nói:

- Ta thật không nghĩ tới, người tên là Tiêu Viêm trong miệng Yên Nhiên, vậy mà lại chính là ngươi.

- Vận nhi! Ngươi và Tiêu Viêm quen nhau à?

Nghe hai người này nói chuyện có phần mập mờ không đầu không đuôi, cả đám người Vân Lăng xung quanh cũng là sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau. Vân Sơn ở bên cạnh nhướng mày, nhịn không được nói chen vào.

- Ân! Có...có duyên đã từng gặp một lần. Chỉ có điều ngay cả tên họ thật hắn cũng dấu đi.

Vân Vận nhớ về khoảng thời gian ở Ma thú sơn mạch, nhớ về hình ảnh của thiếu niên vô sỉ chiếm tiện nghi của nàng có ánh mắt chút trốn tránh, giọng nói lạc lạc.

......

Tiêu Viêm khe khẽ lắc lắc đầu, cúi đầu xuống nhìn Thanh sắc Hỏa diễm trên bàn tay nhẹ nhàng phiêu đãng:

- Hôm nay. Cái mạng chó của Vân Lăng. Phải chết.

- Tiêu Viêm. Chuyện này quả thực là lỗi của Vân Lăng. Nhưng ngươi chỉ bằng vào việc ấy mà muốn lấy đi tính mệnh của hắn. Không khỏi có phần quá mức thì phải?

Vân Sơn trầm giọng nói:

- Hơn nữa cho dù ngươi có Mỹ đỗ toa nữ vương giúp đỡ. Định hy vọng dựa vào lực lượng của chính ngươi mà đánh với Vân Lăng. Chắc cũng là không có khả năng a? Chuyện ngày hôm này. Ta có thể không so đo tính toán. Ngươi đi đi.

Tiêu Viêm nhìn về cái phất tay lão Vân Sơn ngụ ý trục khách. Khóe miệng lại nhếch lên cười mỉa mai, tả thủ cũng là chậm rãi nâng lên, trong lòng bàn tay nhoáng lên một cái. Bạch sắc Hỏa diễm dày đặc, bất thình lình hiện ra ở trong tầm mắt của mọi người.

- Đây là Dị hỏa!

Hướng về Bạch sắc Hỏa diễm dày đặc, mọi người ở tại đây, đôi đồng tử đều là mãnh liệt co rút lại.

- Vân Sơn. Là ngươi dồn ép ta a.

Ngưng mắt nhìn hai loại màu sắc hỏa diễm khác biệt ở trên song thủ. Tiêu Viêm thấp giọng lẩm nhẩm.

Song thủ ngừng lại một chút. Ở ánh mắt mọi người nhìn chăm chăm bắt đầu xoay chuyển. Chậm rãi tựa như tiếp xúc với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.