Đi ra ngoài không được, ở lại cũng không xong, Vân Vận nóng nảy, đột nhiên chu cái miệng nhỏ, cắn vào vai Cơ Huyền một cái, song gần gũi tiếp xúc với hơi thở nam tử như vậy, cơ thể nàng càng trở nên khô nóng, nhất thời giống như củi khô gặp lửa nhỏ, đột nhiên bùng cháy lên.
Tà hỏa trong cơ thể vất vả lắm mới đè ép được nay lại bùng lên, cánh tay dùng sức gắt gao ôm lấy cái eo mềm mại nhỏ nhắn vào trong lòng.
Cơ Huyền cúi đầu hướng tơi môi thơm của Vân Vận mà hung hăn hôn xuống.
Cơ Huyền đã từng có vài lần hôn môi kiểu pháp với Nhã Phi nên có tương đối kinh nghiệm. Lưỡi của Cơ Huyền dẫn dắt Vân Vận, quấn lấy lưỡi của nàng như hai con rắn nước quấn lại nhau, khiến cho Vân Vận cảm thấy khoái cảm kì lạ.
Hai đầu lưỡi trong miệng không ngừng dây dưa, liên tiếp khoái cảm không những đem tới khoái cảm với Vân Vận mà cũng không ngừng ăn mòn tâm linh Cơ Huyền, cánh tay càng ngày càng ráng sức, tựa hồ muồn đem nữ nhân trong lòng hòa tan vào thân thể mình.
Dục hỏa trong cơ thể ngày càng bành trường, trong lúc mơ hồ, bàn tay Cơ Huyền không biết lúc nào đã từ chiếc eo thon mềm mại của Vân Vận, hơi hơi đu động sờ sờ vuốt vuốt lên ngọn núi đôi mềm mại bên hút hồn nam nhân qua lớp áo.
Khu vực mẫn cảm đột nhiên bị tập kích, điều này làm cho Vân Vận thần trí vốn đang bị dục hỏa chiếm cứ đột nhiên trở nên thanh tĩnh, thấy tư thế thân mật của hai người hiện tại, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ tái nhợt, nhanh chóng như tia chớp môi thoát ra khỏi miệng Cơ Huyền, khẽ cắn răng, gian nan thấp giọng nói:
- Vân Huyền, ngươi...Ngươi nếu dám đối với ta làm chuyện này, đợi ta hồi phục ta nhất định giết chết ngươi!
Thanh âm Vân Vận vang làm nhất thời khiến cho Cơ Huyền thoát khỏi sự khống chế của dục hỏa, nhận thấy tay của mình đang xoa bóp kiều nhũ của đối phương, vội vàng rút tay ra, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, cố liều mạng áp chế dục hỏa đang bốc lên.
Vân Vận thần trí lần nữa lại bị dục hỏa xâm chiếm, cánh tay ngọc xiết chặt thắt lưng Cơ Huyền, má ngọc không ngừng cọ xát trong lồng ngực hắn, bất quá ngay lúc thần trí sắp lần nữa mơ hồ, nước mắt đột nhiên rơi ra từ đôi mắt đẹp, thanh âm mê người từ đôi môi đỏ mọng của Vân Vận truyền ra:
- Ta nếu như thất thân, nhất định trước hết sẽ giết ngươi, sau đó sẽ tự sát!
Nước mắt trong suốt theo một đường chảy xuôi xuống gò má, cuối cùng rơi xuống lồng ngực Cơ Huyền khiến cậu bất đắc dĩ không thôi.
- Cầm thú, hay không bằng cầm thú.... Con mẹ nó hôm nay lão tử cứ làm không bằng cầm thú đó.
Cơ Huyền nhìn nước mắt chảy xuôi trên má ngọc Vân Vận liền mềm lòng. Nàng cường đại là vậy mạnh mẽ là vậy, nhưng nàng vẫn là nữ nhân vẫn có một mặt mềm yếu chỉ là mặt này nàng cất sâu xuống đáy lòng làm người khác không thể nhận ra. Giọt nước mắt đó như đập tan đi tương đối dục hoả trong lòng, còn lại sự luyến tiếc của Cơ Huyền.
- Hệ thống, ngươi đưa cách giúp nàng thoát khỏi xuân dược?
- Tinh. Kí chủ không tính ăn nàng luôn sao? Đó không phải ước mong của người sao? Thế này thì quả không đáng mặt nam nhân nga.
Hệ thống đối với hành động này của Cơ Huyền rất phản đối, đùa giỡn nói.
- Câm miệng, hiện giờ còn đã là giờ phút nào rồi còn đùa giỡn. Mau nói cho ta biện pháp mau lên.
Cơ Huyền bị Vân Vận quấn quanh người. Đôi tay nàng quấn quanh cổ Cơ Huyền, đôi thỏ ngọc trắng buốt lộ ra tước mặt không ngừng cọ sát vào lồng ngực cậu, miệng nhỏ không ngừng tiến tới gặm gặm tên người Cơ Huyền. Hiện giờ chỉ có cách gồng hết sức kháng cự lại, nếu không lý trí đứt đoạn thì hỏng.
- Tinh. Làm như lúc kí chủ phá phong ấn vậy, đưa tay đặt trên bụng nàng truyền đấu khí của mình vào người nàng. Hỗn Nguyên thôn thiên quyết có thể xua tan đi hiệu quả của dược lực... Chỉ là chiêu này là giúp địch ngàn mình tổn tám trăm.
Hệ thống chậm giãi nói biện pháp cho Cơ Huyền. Giọng nói máy móc nhưng pha chút thất vọng nhưng lại có sự khâm phục trong đó. Xem ra cái hệ thống này không đốn mạt đến thế.
Cơ Huyền đành phải cắn răng một cái, khom người đem Vân Vận ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng trên giường đá. Đang định tiến hành thì hệ thống kêu lên:
- Tinh. Chú ý: Phải trực tiếp tiếp xúc da thịt với bụng nàng, giống như lúc giải phong ấn vậy.
Cơ Huyền nghe vậy liền trợn mắt, Vân Vận hiện tại, y phục đã giải khai hơn phân nửa.Xuân quang không ngừng tiết lộ ra, cực kỳ chói mắt. Hiện tại chẳng những phải liều mạng áp chế dục hỏa, giúp mỹ nhân đã thoát y nửa thân thể thoát dục hoả.
Cơ Huyền bỗng cắn mạnh vào bản thân một cái, trong miệng chảy máu tươi, lấy đau đớn áp chế dục hoả. Hai tay tiến tới y phục của nàng xé xuống.
- Rẹttttt!!!!
Chiếc áo mỹ miều bị Cơ Huyền xé toạc ra, bụng trắng vào ep thon cũng như được giải thoát, nửa trên Vân Vận bị Cơ Huyền trực tiếp thu hết vào mắt.
Cảm giác đau đớn và vị sắt mặn mặn trong miệng giúp Cơ Huyền duy trì lí trí. Tay đặt lên bụng nàng, đấu khí của Cơ Huyền lại truyền trực tiếp vào cơ thể nàng xua tan đi dược lực. Đấu khí theo vị trí tràn vào, khuôn mặt đỏ hồng của Vân Chi từ từ giảm đi, phiến phấn hồng trên da thịt cũng chậm rãi hồi phục lại vẻ tuyết trắng như ban đầu.
Sau một lát, Cơ Huyền mồ hôi chảy đầm đìa rốt cục cũng dời được bàn tay đi, đem mảnh vải lớn phủ lại lên người Vân Vận, kịch liệt thở hổn hển, quay đầu nhìn khuôn mặt đã hồi phục lại bình thường của Vân Vận, không khỏi thở dài một hơi.
- Mấy cái Tiên hiệp, Huyền Huyễn kiếp trước đều là giả dối. Cái gì mà tâm hướng đại đạo, cái gì mà vong tình, cái gì mà mĩ nhân trong lòng không loạn, toàn giả dối.
Trong lòng Cơ Huyền hung hăng mắng mấy quấn tiểu thuyết kiếp trước. Đọc là một việc, nhưng chân chính trải nghiệm lại là việc khác.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện đấu khí trong cơ thể bởi vì giúp Vân Vận áp chế dục hỏa mà tiêu hao, nhất thời khiến cho dục hỏa lại một lần nữa bùng lên, khuôn mặt đỏ lên, Cơ Huyền thân thể run rẩy, nhìn nữ nhân xinh đẹp nằm trên giường đá không có một chút nào phòng bị, cước bộ không tự chủ được đột nhiên bước tới, cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át mê người kiều diễm, nhãn đồng hiện vẻ nóng cháy, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Bỗng Cơ Huyền lại cắn một cái gì đó trong miệng, máu tươi lại chảy ra, giọt máu rơi xuống khuôn mặt như tiên tử của Vân Vận rồi vòng theo gò má rơi xuống thoạt nhìn thật chướng mắt, giống như một bức tranh tuyệt mĩ bị vấy bẩn bơi giọt mực vô danh vậy.
Dùng chút lí trí cuối cùng Cơ Huyền lao thẳng một đường ra khỏi sơn động, mặt kệ Tiêu Viêm có ở đó hay không.
Tiếng bước chân sau khi biến mất, nằm trên giường đá Vân Vận lúc này khẽ run rẩy, hai mắt khẽ mở ra, nhìn quần áo trên mình đã tan tác, đôi mắt đẹp khẽ nhỏ nước mắt rơi xuống, mặc dù nàng minh bạch rằng chuyện đáng sợ nhất cũng không có phát sinh, nhưng thân thể nàng đã bại lộ trước mặt Cơ Huyền.
Nghĩ đến việc mình bảo tồn thân thể nhiều năm như vậy cùng với nụ hôn đầu tiên, thật không ngờ được lại ở trong sơn động nhỏ này bị một vị thiếu niên nhỏ hơn mình nhiều đoạt đi, Vân Vận có loại cảm giác khóc cười không ra nước mắt.
Nằm trên giường đá, Vân Vận hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Sau khi chạy khỏi hang động, Cơ Huyền tiến tới thác nước lao tới. Một hồi nước lạnh làm Cơ Huyền tỉnh táo hơn, ngồi dưới chân thác nước.
- Ầm Ầm Ầm
Nước lạnh liên tục xuối lên người Cơ Huyền làm cậu bình tâm lại. Vận chuyển Hỗn Nguyên công bài trừ tất cả dục hoả. Cuối cùng bản thân Cơ Huyền cũng lấy lại tâm trí.
- Rầm.
Từ dưới chân thác nước Cơ Huyền phóng thích đấu khí ép ngược lại dòng chảy. Sau đó một tiếng vang vọng Cơ Huyền rời chân thác nước thở phì phò.
- Haiz. Trải qua lần này mới hiểu sâu sắc cảm giác của Chân Chí Bình lúc cướp trinh tiết của Tiểu Long nữ.
Cơ Huyền nhảy khỏi thác nước nằm trên đất vừa thở vừa lẩm bẩm.
- Ngày xưa thì cảm thấy Chân Chí Bình này thật hèn hạ xấu xa, nhân lúc người ta cháy nhà mà hôi của. Giờ mới thấy thực ra Chân Chí Bình là " nam nhân đích thực ". Ta không thể không phục
- Còn Cơ Huyền ta thì mỹ nữ trong ngực chủ động với ta, cuối cùng thì đến cầm thú cũng không bằng.
Trải qua lần cùng Vân Vận diễn ra xuân sắc vừa rồi Cơ Huyền sâu sắc cảm nhận được tình cảnh của Chân Chí Bình khi đó. Trăng thanh gió mát, trước mặt là một nguời con gái như hoa như ngọc, người mà bao năm qua trong mơ cũng thầm thì gọi tên, đang ngồi bất động, ta sẽ hành động ra sao? Chân Chí Bình đã lựa chọn con đường thành cầm thú ách nhầm là nam nhân mới đúng.
Dù nói tự nhủ lẩm bẩm như vậy nhưng nếu cho Cơ Huyền chọn lại cậu vẫn sẽ giúp đỡ Vân Vận. Vì dù sao Cơ Huyền lúc sống cũng khát khao có được một tình yêu rung động thiên nhai. Giống như Chân Chí Bình đạo hữu nào đó Cơ Huyền không có tặc đảm làm vậy. Mà nếu Cơ Huyền dám làm đảm bảo khi Vân Vận hồi phục cậu sẽ rất thảm, cậu vẫn còn có khát vọng sống mãnh liệt nga.
- Haiz, không bằng cầm thú thì không bằng cầm thú vậy
Thở dài một tiếng Cơ Huyền quay lại sơn động, đứng trước cửa sơn động bỗng nhớ ra là không thấy Tiêu Viêm. Xem ra hắn đã chạy thật xa khỏi chốn thị phi này rồi. Cơ Huyền cũng cảm thấy may mắn, nếu vừa nãy Tiêu Viêm ở gần đây sẽ chứng kiến hết thẩy.
Cơ Huyền cất bước đi vào sơn động, ánh mắt dừng lại trên bãi đá có chút sửng sốt, vốn dĩ Vân Vận phải nằm trên giường đá, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng đâu
Thân thể chợt có chút cứng ngắc, Cơ Huyền khóe mắt phiêu phiêu nhìn về phía sau, thấy một thân tử y huyền bí, Vân Vận trường kiếm trong tay đang kề sát yết hầu cậu, vẻ mặt băng hàn.
Yết hầu truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm cho Cơ Huyền cả người da gà nổi lên, nhưng cố làm cho giọng lạnh đi nói:
- Nàng tính lấy oán báo ân sao? Ta cứu nàng hai lần rồi đó. Hình như khởi đầu mọi chuyện là do nàng, hành động của ta chỉ là cứu nàng thôi...
Dừng lại một chốc lại nói tiếp:
- Hơn nữa kể đến ta cũng không có làm gì quá phận cả.
Nghe vậy, trên khuôn mặt băng hàn của Vân Vận thoáng hiện lên nét ửng đỏ, trong lòng hung hăng nghĩ, đúng thật ngươi không có làm chuyện đó, nhưng ngươi đối với ta như vậy thì có khác gì so với làm chuyện đó đâu?
Đôi mắt đẹp khẽ lóe lên, song ngọc thủ cầm trường kiếm của Vân Vận nhưng lại không có di động chút nào, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thấy trên khuôn mặt của Cơ Huyền bỗng nhớ tới vết máu vương trên mặt nàng lúc nãy. Chạm nhẹ gò má vết máu đó chắc do Cơ Huyền tự làm tổn thương mình duy trì tỉnh táo.
Bàn tay hơi nới lỏng ánh mắt hiện lên nét nhu hòa, một lúc lâu sau, một âm thanh sa sút tinh thần mệt mỏi vang lên, vô lực thu hồi trường kiếm lại, quay về sơn động bước đi, trường kiếm trà trà lên vai Cơ Huyền, thản nhiên nói:
- Chuyện hôm nay, chúng ta coi như chưa phát sinh cái gì, nếu ngươi mà truyền ra ngoài, ta hội nhất định giết ngươi.
Quay lại nhìn bóng lưng của Vân Vận, Cơ Huyền cảm thấy một cỗ xúc động mặc danh. Cơ Huyền không thích cảm giác này tí nào, nhìn bóng lưng đang rời đi cậu thốt lên lời kinh thiên:
- Ta sẽ chịu trách nghiệm... Ta sẽ lấy nàng.
Vân Vận đang tiến vào sơn động bị lời của Cơ Huyền làm xáo động bước đi, nàng quay lại nhìn Cơ Huyền ánh mắt đẹp như muốn xuyên thấu Cơ Huyền lạnh giọng hỏi:
- Ngươi vừa nói gì?
- Ta nói ta sẽ lấy nàng.
Cơ Huyền lặp lại lời nói với giọng điệu chắc nịch. Sau đó yết hầu của Cơ Huyền bị một thanh trường kiếm đâm tới, tuy không sâu nhưng vẫn rỉ máu.
Vân Vận ánh mắt chứa lửa giận và sát khí đâm trường kiếm về phía Cơ Huyền giọng trầm xuống:
- Đừng tưởng ta sẽ không giết ngươi.
Cảm giác đau đớn ở cổ họng, Cơ Huyền nhìn tới ánh mắt của Vân Vận khẽ cười nhẹ nhàng. Kéo mặt nạ xuống mặt đối mặt với Vân Vận giọng nói nghiêm túc:
- Ta Cơ Huyền thề với trời tương lai nhất định sẽ cưới Vân Vận nàng làm vợ, vì nàng che chắn mọi khó khăn thủ hộ bảo vệ nàng cả đời. Nếu trái lời thề THIÊN ĐẠO KHÔNG DUNG.
- Ngươi...
Nghe lời nói thề độc của Cơ Huyền trường kiếm trong tay nàng khẽ rung lên, ánh mắt nàng nhìn tới Cơ Huyền. Thiếu niên vừa bỏ đi lớp mặt nạ che chắn, ngũ quan bình thường khuôn mặt non nớt lại chứa sự kiên định dị thường không hợp với tuổi.
Bắt tới ánh mắt kiên định đó trong lòng Vân Vận bỗng nổi lên một cảm giác rung động mãnh liệt. Áp chế cảm xúc đó, thu lại trường kiếm nàng tiến vào trong động, lãnh đạm nói:
- Ngươi hiện giờ vẫn chưa đủ khả năng, đem lời đó thu lại đi.
Cơ Huyền nghe vậy nở nụ cười khổ:
- Đúng là hiện tại ta chưa đủ khả năng. Với thân phận của ta chỉ như con cóc ngồi dưới đáy giếng, còn nàng là thiên nga bởi vì gặp rủi ro nên bản thân mới có may mắt bắt gặp nàng, bất quá khi nàng hồi phục thì bầu trời rộng lớn kia mới là cuộc sống của nàng.
Dừng lại một lúc Cơ Huyền nghiêm túc nói tiếp:
- Nhưng không có nghĩa ta sẽ mãi là một con cóc. Một ngày nào đó ta có thể biến thành một con hùng ưng trên bầu trời, vì nàng che mưa che nắng. Thế sự không có gì là tuyệt đối. Hiện tại lời nó của ta có thể là sáo rỗng, nhưng ta sẽ dùng thực lực để chứng minh.
- Hi vọng lời ngươi nói sẽ thành sự thật.
Vân Vận nói lời thì thầm.
Mỗi lời của Cơ Huyền đều được như len lỏi vào trái tim của Vân Vận làm nàng loạn nhịp. Lần đầu tiên trên đời, nàng biết đến cảm giác động rung là như nào.
Chỉ là họ " có thể sao " ba chữ này như quấn lấy nội tâm của Vân Vận. Khoảng cách tuổi tác, khoảng cách thực lực, khoảng cách gia thế nhưng thứ này ngăn cách họ có thể sao. Cười khổ trong lòng, Vân Vận nàng đây lại trở nên phiền não vì một vấn đề này sao.
Giọng nàng phiêu đãng, nhẹ nhàng không rõ nói với Cơ Huyền hay nói với chính mình:
- Nếu có một ngày ngươi có thể thực hiện điều mình nói, có thực lực tiến tới trước mặt ta tiến nói những lời đó một lần nữa có lẽ....
Vân Vận khoé miệng nhếch lên một nụ cười tuyệt mĩ.
- Có lẽ ta cũng sẽ điên cuồng với ngươi, đứng cùng ngươi không ngần ngại đối đầu với cả thiên địa.