Theo tiềng quát hạ xuống. Một bóng dáng thân ảnh màu xanh nhạt như tia chớp cảm tưởng như tại khắp nơi ngóc ngách trong đại sảnh bắn đến. Một thân hình quỹ dị trôi tại giữa không trung. Đã là xuất hiện tại trước người Cơ Huyền.
- Thiên phong cương!
Thoáng hiện tại trước người Cơ Huyền. Nạp Lan Yên Nhiên mặt lạnh lùng nhìn Mộc Chiến đang vẫn không có ý đình chỉ công kích. Cánh tay trắng như tuyết từ trong tay áo bào rộng thùng thình vươn ra. Ngọc chỉ thon dài nhẹ nhàng phe phất. Năm tia Thiên phong cương hiển hiện trên đầu ngón tay tựa năm ngón tay bén nhọn mang theo màu xanh nhàn nhạt.
Ngũ đạo phong cương sắc bén điên cuồng xoay tròn giống như muốn đem không gian xé rách. Cương phong kình khí hình xoắn ốc bạo xuất ra. Chợt hung hăng bắn trên lục sắc mộc thứ bao phủ trên quyền đấu của Mộc Chiến.
- Ầm!
Theo một đạo tiếng vang bùng nổ. Mộc Chiến trên quyền đấu. Từng đợt vụn vỡ bắn mạnh ra. Trận gió mang theo kình khí hung hãn. Trực tiếp khiến cho Mộc Chiến bạo lui lại mấy bước. Mỗi một bước đặt chân. Lưu lại trên mặt đất dấu ấn thật sâu
Đến bước lui lại cuối cùng. Mộc Chiến bả vai một trận run rẩy mãnh liệt. Một cỗ kình khí vô hình. Từ trong cơ thể tràn ra. Để lại một dấu vết thật sâu ở trên cây cột ở phía sau thân..
- Nạp Lan Yên Nhiên? Hắc. Không nghĩ tới bất quá chỉ mới hai năm không gặp mà thôi. Ngươi dĩ nhiên mạnh lên nhiều như vậy. Xem ra Vân Vận tông chủ đối với ngươi dạy dỗ vô cùng dụng tâm a.
Liếm máu tươi trên nắm tay. Không để ý đến điểm đau nhức ấy. Mộc Chiến kinh ngạc nói.
- Mộc Chiến. Nơi này là Nạp Lan gia tộc. Không phải là Mộc gia nhà ngươi,. không thể để ngươi làm càn như thế!
Nạp Lan Yên Nhiên quát khẽ.
Mộc Chiến đôi mắt híp lại,nắm tay siết chặt. Ánh mắt tại trong đại sảnh quét qua. Sau đó hướng về Nạp Lan Kiệt, Nạp Lan túc hai người đang bước nhanh tới. Biết mất cơ hội động thủ với Cơ Huyền hắn bất đắc dĩ đành phải buông tay. Cằm khẽ nâng, nhìn chằm chằm Cơ Hiyeefn:
- Hôm nay nể mặt Yên Nhiên. Sẽ không phế ngươi.. bất quá ngày sau. Xin khuyên ngươi cách Nhã Phi xa một chút! Nếu không...
- Tuỳ thời.
Cơ Huyền rét lạnh nói.
- Có cốt khí! Không nghĩ tới mới vừa quay về đế đô. Đã gặp phải người có thể làm cho ta giải tỏa phiền muộn. Ta rất hưng phấn a...
Hướng về phía Tiêu Viêm nhếch miệng cười. Mộc Chiến hàm răng trắng rợn. Có chút uy nghiêm.
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh không rồi. Có đều ta đảm bảm nếu ngươi còn tìm tới ta thì ngươi sẽ không toàn mạng trở về đâu.
Bị người ta nhìn chằm chằm vào góc tường nhà mình cảm giác đương nhiên không thoải mái, nếu hắn dám tìm tới cậu gây phiền phức nữa thì Cơ Huyền không ngại diệt đi hắn.
- Tốt lắm. Các ngươi đều ít nói một chút. Hôm nay là Nạp Lan gia tộc tụ hội. Không nên nhiễu loạn nhã hứng của mọi người.
Nhìn hai người châm chọc lẫn nhau. Nạp Lan Yên Nhiên mày liễu cau lại, quát lên.
Cơ Huyền nhún vai không nói nữa. Cùng Nhã Phi đi tới phía khác.
.....
Tiêu Viêm ở phía khác ánh mắt từ trên người Mộc Chiến. Dời đi hướng về nữ nhân xinh đẹp bên kia.. Đôi mắt híp lại.. Lúc trước Nạp Lan Yên Nhiên ra tay.Tiêu Viêm liền nhận thức được cái gọi là ếch ngồi đáy giếng. Nàng một kích liền có thể bức lui Mộc Chiến cùng chính mình chiến đấu chẳng phân biệt cao thấp. Nữ nhân này, trong ba năm. Thực lực tiến bộ cực nhanh. Tuy nói vừa rồi nàng thi triển đấu kĩ có lẽ cấp bậc không thấp. Bất quá nếu là không có thực lực hùng hậu duy trì. Đấu kĩ cấp bậc cao tới đâu. Ở trong chiến đấu, cấp bậc khác biệt không xa cũng không có tác dụng lớn...
- Vân Lam Tông bồi dưỡng nàng. Thật sự là không phải thừa a. Lần này ba năm ước hẹn, không phải trò chơi......
Ánh mắt dừng ở trên thân thể mềm mại đường nét đẹp đẽ của Nạp Lan Yên Nhiên. Tiêu Viêm trong lòng lẩm bẩm nói.
....
- Được rồi, ta thật sự không có việc gì, chỉ với điểm ấy chiến đấu cũng không thể thương tổn được ta.
Bất đắc dĩ nhìn Nhã Phi đang không ngừng xem xét mình, Cơ Huyền lắc đầu, cười khổ nói.
- Nam nhân của nàng không yếu vậy đâu.
- Xuỳ, cứ cậy mạnh đi. Tuy lão nhân gia của ngươi cường hãn nhưng " núi cao vua ở xa " không thể chạy tới giải cứu ngươi đâu. Thực lực của Mộc Chiến đó thực sự rất mạnh, tình thế vừa rồi của ngươi thực nguy hiểm đó.
Nhã Phi lúc này mới thở phào một hơi, giọng nói có chút oán trách, nhẹ giọng mắng.
- Cũng may nắm ở đây là Nạp Lan gia tộc.... Đi thôi theo ta đi cảm tạ người ta.
- Nạp Lan tiểu thư, đa tạ ngươi lúc trước ra tay...
Nhã Phi tiến lên hai bước, đi tới bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên, thay Cơ Huyền mỉm cười cảm tạ nói. Cơ Huyền cũng bất đắc dĩ gật đầu với Nạp Lan Yên Nhiên coi như đa tạ.
- Không có gì, dù sao đây cũng là Nạp Lan gia tổ chức, mọi người đến đây là khách không thể để kẻ khách gây loạn được.
Nạp Lan Yên Nhiên liếc mắt nhìn Cơ Huyền một cái, người này sau khi nhìn thấy nàng thì lạnh lùng khác xa với lúc ở cùng Nhã Phi. Tuy rằng nàng không phải có ý với Cơ Huyền hay gì nhưng là một nữ nhân xinh đẹp, năng lực xuất chúng, được vô số thanh niên tuấn dật thiên phú cực cao theo đuổi bỗng xuất hiện người không bị mị lực của nàng làm ảnh hưởng có chút không quen.
- Đầu tiên là Nham Kiều, tiếp tới là tên này. Nhã Phi có mị lực lớn vậy sao?
Nạp Lan Yên Nhiên trong lòng thầm nhủ.
.....
Cơ Huyền đi cùng Nhã Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Nhã Phi.
Nhã Phi cảm nhận ánh mắt của Cơ Huyền liền thở dài, giốn như tiểu cô nương phạm lỗi nhỏ giọng nói:
- Ta đối với hắn rất bất đắc dĩ. Đánh không đi, mắng không nghe. Nên chỉ có thể làm vậy.... Ngươi không phải sinh khí chứ.
- Nàng có thể nói thẳng với ta. Đâu cần vòng vo tam quốc như vậy chứ?
Cơ Huyền thấy dáng vẻ tội nghiệm của nàng Cơ Huyền thở dài bất đắc dĩ, lửa giận không nổi lên được.
Cơ Huyền búng nhẹ vào trán của nàng nói:
- Từ lần sau nếu muốn làm gì thì có thể nói với ta, ta là nam nhân của ngươi trời có sập xuống ta cũng thay ngươi đỡ không cần phải tính toán như vậy.... Xem ra đại trưởng lão của nàng có điều muốn nói ta đi trước.
Nhã Phi nhìn Cơ Huyền rời đi trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, câu nói " ta là nam nhân của nàng, trời có sập xuống ta cũng thay ngươi đỡ ", những lời nói đó như vang vọng trong tâm của nàng. Nàng không chọn sai người, một nam nhân vì nàng bao dung vì nàng gánh vác.
- Nhã Phi. Đang suy nghĩ cái gì chứ?
Tiếng cười già nua đột nhiên ở sau người vang lên. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười híp mắt cười nói.
- A? Không có gì.
Bị quấy rầy suy nghĩ Nhã Phi cả kinh, vội vã trả lời.
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười cười. Chậm rãi đi lên đến đây, khuôn mặt có thâm ý nói:
- Đó là người mà ngươi chọn sao?
- Đúng vậy.
Nhã Phi nghe lời của đại Đằng Sơn liền sững sờ, xong giọng nói đầy kiên định nói.
- Tuy tiểu tử Cơ Huyền đó không tệ nhưng hắn với ngươi không được.... Nhưng nếu là Nham Kiều thì gia tộc sẽ nghĩ lại.
Con ngươi nhìn chằm chằm Đằng Sơn. Nhẹ giọng nói:
- Đại trưởng lão. Người nói lời này có ý gì?
Nhã Phi vội vàng nói:
- Đại trưởng lão. Ta đối với Nham Kiều cũng không có cái loại cảm tình này. Chỉ là cùng hắn là bình thường bằng hữu mà thôi.
- Không cảm tình có thể bồi dưỡng...
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn nói.:
- Ngươi hẳn là cũng biết, thân là người trong gia tộc cũng rất ít có hai bên tình nguyện, Nhưng nếu ngươi cùng người đó hợp nhau vùa lại có lợi ích cho Gia tộc thì đó là chuyện rất hạnh phúc.
- Có thể nói khó nghe một chút. Trước khi Nham Kiều xuất hiện.bên trong gia tộc đã lựa chọn người thích hợp với ngươi, đó là Mộc Chiến. Bởi vì, nếu hai người đám cưới thì Đối hai cái đại gia tộc mà nói thì đó là một kết cục rất tốt.
Nghe vậy chén rượu trong tay Nhã Phi hơi run lên.
- Ai
Nhìn phản ứng của Nhã Phi. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn thở dài một tiếng. Vỗ vỗ bả vai của nàng. Đi trở về đại sảnh.
Hàm răng cắn chặt môi đỏ mọng. Nhã Phi cúi đầu nhìn chén rượu hồng.Khuôn mặt cực kỳ quyến rũ động lòng người giờ phút này lại là chứa một nét thoáng hiện làm cho đích bởi vì chi tâm vỡ đích nhàn nhạt đau thương.
Ngọc thủ hoàn tại trước ngực. Nhã Phi nhẹ nhàng ngồi ở trên thềm đá. Gió đêm lành lạnh. Làm cho nàng có chút nguội lạnh trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.Một lúc sau, cặp mắt mê người của Nhã Phi đột nhiên hơi hơi cong lên. Tựa như hồ ly nhãn. Lóe ra khôn khéo cùng hấp dẫn.
- Muốn không bị gia tộc nắm trong tay. Vậy... Cũng chỉ có nắm trong tay gia tộc...
Nhẹ giọng nỉ non. Đôi mắt đẹp của Nhã Phi nhìn chằm chằm chén rượu hồng. Bên trong đó. Gò má quyến rũ động lòng người.
Nàng sẽ không từ bỏ Cơ Huyền, đó là người duy nhất đem lại cảm giác ấm áp của cuộc đời. Cậu cho nàng cơ hội niết bàn trùng sinh. Hiện tại nàng không chỉ có thiên phú tu luyện và còn có tài năng thương buôn. Nàng sẽ không làm theo những gì gia tộc sắp xếp, nàng sẽ đi theo con đường nàng muốn đi.
Từ phía sau nàng vang lên một âm thanh nhu hòa quen thuộc. Làm cho nhất thời trong lòng nữ nhân. Lặng lẽ xúc động một chút.
- Ngoài trời gió lạnh. Cũng không sợ ngã bệnh a...
Nhẹ nhàng sờ cái mũi. Nhã Phi hai tay lôi kéo người đó. Thân thể mềm mại hướng về bên trong. Cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Cơ Huyền cũng không ngoại hưởng thụ phúc lợi, cánh tay thuận thế ôm xuống eo thon của Nhã Phi nói:
- Ở đây nhàm chán quá, đi về thôi.
- Ân...
Nghe vậy. Nhã Phi gật đầu đáp ứng.
Chỉ là lúc hai người rời đi thì hai luồng khí tức cường đại phóng lên cao, lan toả khắp tứ phương, khiến các cường giả trong đại sảnh rung động không thôi. Cơ Huyền nheo mắt nhìn về phía hai luồng khí tức cường đại đó, thì thảo nói:
- Xem ra là hai đấu hoàng cường giả. Một là Hải Ba Đông, còn khí tức còn lại là.... lão bất tử của hoàng thất sao? Nhã Phi đi xem kịch không.
- Đấu hoàng cường giả chiến đấu mà ngươi lại coi đó là kịch vui... Thôi đi ta không hứng thú lắm, về thôi.
Nhã Phi thấy gan Cơ Huyền to đến không tưởng, còn muốn chạy đi xem đấu hoàng cường giả chiến đấu thì trợn mắt. Mạnh mẽ kéo cậu rời đi.
Cơ Huyền thì nhún vai, để mặc nàng kéo đi. Đấu hoàng với người khác thì hiếm có thôi còn với cậu thì quá bình thường, nếu Nhã Phi không hứng thú thì Cơ Huyền cũng không tham gia làm gì.