Đấu Phá Thương Khung Huyền Thoại Ngũ Tài Nhân

Chương 25: Quyển I: Vân Lam Tông – Ngũ Tài X Nạp Lan Yên Nhiên - "Tuổi Thơ" 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo diễn biến của chương trước:

………………..

Yên Nhiên: “Đào Tỷ….Phụ Vương Đại Nhân…có ăn không…?”

Mang theo một chút mong đợi trong lòng hi vọng hắn sẽ ăn chung với mình, chùm tóc (ahoge) trên đầu đang đung đưa khuôn mặt vô cảm Yên Nhiên nói.

Trong lòng nàng mặc dù biết kết quả sẽ như vậy nhưng không nhịn được mong đợi hôm này sẽ khác.

Tiểu Đào: “Vương Công Bệ Hạ…hôm nay có việc khẩn nên đã tới Vương Điện và ngài ấy sẽ ăn ở đó.”

Biết Tiểu Vương Nữ mong đợi cái gì, Tiểu Đào khẽ lắc đầu đáp.

Yên Nhiên: “Vậy Sao.”

Yên Nhiên vô cảm đáp, sau đó nàng xoay người rời, tiến về phía phòng ăn.

Mặc dù Yên Nhiên không biểu lộ ra cái gì nhưng Tiểu Đào có thể từ cái chùm tóc (ahoge) trên đỉnh đầu của nàng đang héo xuống thừa biết bây giờ Tiểu Vương Nữ đang rất thất vọng.

Song, Tiểu Đào cũng không biết nói gì cho phải vì nàng cũng chẳng có gì để nói nữa rồi.

Tiểu Đào: { Ít nhất cũng đã ba tháng cả hai cha con họ đã không ăn chung với nhau rồi.}

Mang theo sự mỏi mệt cùng với áp lực nặng nề, Tiểu Đào nghĩ.

……………………..

Ngày 21 Tháng 7 Năm 875 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

7 giờ 45 phút Trưa (AM)

Dựa lưng vào mềm mại và đắt tiền ghế dựa, Yên Nhiên ngồi bắt chéo chân ở trước to lớn bàn ăn, nhìn trên bàn bày biện chỉnh tề bộ đồ ăn cùng bữa sáng, cũng không khách khí, trực tiếp động thủ ăn.

Song, ăn được một nửa nàng liền dừng tay, không phải là vì nàng ăn no mà là vì nàng…đã không có hứng ăn.

Nhẹ nhàng đặt xuống dao và nĩa, Yên Nhiên hơi dựa vào ghế, nàng xoay đầu nhìn treo ở trên tường ba bức vẽ to khoảng 6 mét ở bên cạnh.

Bức hình ở giữa là một lão giả thân mặc chiến giáp, mặc dù đã râu tóc bạc phơ, nhưng từ thân hình cao lớn, tay hai tay chống kiếm, vô cùng vững chắc hữu lực kia cùng khí thế uy nghiêm, nghiêm khắc và ánh mắt sát phạt mơ hồ có thể cảm giác được một chút ẩn dấu hung khí từ trong đó thì nhìn cũng biết không thể nào xem thường lão giả này được dù ông ta đã trong độ tuổi gần đất xa trời.

Và người này chính là Cựu tộc trưởng của Nạp Lan Gia Tộc nay là Nạp Lan Vương Tộc và bây giờ là Thái Thượng Trưởng Lão của Nạp Lan Vương Tộc và còn được người đời xưng hô là 『Sư Tâm Nguyên Soái』– Nạp Lan Kiệt

Và cũng là … Gia Gia của nàng.



Đảo mắt nhìn qua bức hình bên trái tiến vào mắt là một trung niên nhân, nhưng thay vì là nói là trung niên, thì Yên Nhiên cảm thấy phải nên gọi là Thanh Niên trong độ tuổi trung niên thì thích hợp hơn.

Tuổi trẻ tóc đen thon mượt nam nhân tư thái ưu nhã ngồi trên ghế.



Nếu như mọi người chỉ nhìn bức hình ở đây mà gọi kẻ ăn mặc tao bao như hoa hoa công tử này là Phụ Vương của nàng thì…

Ngươi đúng một nửa rồi đấy.

Vì bức hình trên là bức vẽ của Phụ Vương nàng nhiều năm trước, trước khi hắn gặp mẫu thân, ở thời điểm đó hắn nổi tiếng là Gia Mã (Gama) hoa hoa công tử, kẻ đã có không ít quan hệ mập mờ với bốn trong mười người Gia Mã thập đại mỹ nữ những nữ nhân đẹp nhất ở thời đó, không chỉ vậy hắn còn có không ít quan hệ hoặc tình một đêm với không ít mỹ phụ và vô số nữ nhân hồi đó.

Yên Nhiên: { Gọi hắn là Ph-ch thủ đỉnh cấp thì cũng không phải là nói ngoa …}

Nghĩ tới đây nàng hơi chút cau mày vì nàng chợt nhận ra là Phụ Vương của mình có quan hệ với không ít nữ nhân trong quá khứ, điều đó khiến nàng trong lòng bỗng cảm thấy trong tương lai có thể…chỉ là có thể thôi…là sẽ ai đó xuất hiện trước mặt nàng tự nhận là huynh đệ tỷ muội của mình.

Nghĩ vậy Yên Nhiên nàng hơi phiền muộn vuốt trán một chút.

Yên Nhiên: {Quay lại vấn đề chính…là tại sao chỉ là một nửa… }

Đơn giản là vì tên họa sĩ vẽ bức hình này đã không đủ can đảm để nhìn vào mắt của Phụ Vương, hắn quá sợ, quá sợ Phụ Vương và không dám nhìn thẳng vào mắt ông để vẽ ra được một bức chân dung tốt nhất về ông, không thể vẽ ra được một bức có thể thể hiện hết tất cả khí chất khát máu ẩn chứa trong đôi mắt đó của ông.

Vì thế nên hắn chỉ có thể dựa vào bức ảnh cũ của Phụ Vương lúc ông còn là hoa hoa công tử mà vẽ ra bức ảnh này, phần lớn không có gì thay đổi, thứ thay đổi duy nhất là tuổi tác và vóc dáng mà thôi.

Phụ Vương của nàng Nạp Lan Túc …『Nạp Lan Vương Công』, nhưng đối với thiên hạ, người ta còn biết tới ông với một cái tên khác còn nổi tiếng hơn là…

『Vương Công Xiên Người』hay『Bạo Vương Khát Máu』Hoặc là 『Vương Công Hấp Huyết』v.v….

Yên Nhiên: { Dựa theo ghi chép về cuộc đại chiến ba năm trước…}

Khi đó Nạp Lan Gia vẫn chưa được gọi là Nạp Lan Vương Tộc như bây giờ, vào thời điểm đó vẫn còn được Tộc Trưởng Nạp Lan Túc đã dẫn đầu đội quân 14 vạn người tiến hành đánh đuổi quân xâm lược từ 4 Đế Quốc Xuất Vân, Lạc Nhạn, Mộ Lan, Thiên Xà liên thủ với nhau tấn công 39 vạn người đạo quân …

『Hợp Tung Quân』.

Khi đó để có thể khiếp sợ kẻ thù, những kẻ đang có tinh thần phấn chấn sĩ khí no đủ, Nạp Lan Túc đã đưa ra một sách lược phải nói là cực kỳ tàn bạo, khát máu, điên loạn đến mức mà chỉ huy của『Hợp Tung Quân』lúc đó là đến từ Lạc Nhạn Đế Quốc, Kim Nhạn Tông, Nhạn Lạc Huyền đệ tử của Nhạn Lạc Thiên cùng với Mộ Lan Đế Quốc Đại Nguyên Soái – Hùng Minh Nguyên Soái cũng phải thốt lên nhưng lời như thế này.

“Ta, kẻ không biết sợ hãi trước bất kỳ kẻ nào, nhưng với hắn, tên nam nhân được gọi là Nạp Lan Túc đó thì là một chuyện khác…”

“Vì hắn không phải là người…”

“Vì hắn…”

“Là…Ác Quỷ.”

Họ.. kẻ ngày ngày hành quân không sợ ngày không sợ đêm, không biết mệt mỏi, không sợ gian nan để tiến tới vùng đất này, xâm lược nơi này.

Nhưng khi đến đây, đứng trước họ và phần còn lại của Gia Mã là một núi xác chết từ hơn mười ngàn người tạo ra thành với mười ngàn cây giáo nhọn dâm xuyên qua cơ thể của họ từ phía dưới lên của bất kể là nam hay là nữ, là già hay là trẻ vô số người dân của bốn đế quốc tạo thành.



Chứng kiến cảnh tượng như địa ngục trần gian ở trước mắt mình.

Họ…đã chùn bước.

Họ sợ…họ sợ phải đối mặt với Nạp Lan Túc….đối mặt với quỷ dữ.

Vốn như lang như hổ đạo quân, dưới cái suy nghĩ đó, dưới áp lực của cái cảnh tượng đáng sợ kinh hoàng đó mang lại, càng làm cho bọn họ trong lòng càng thêm sợ hãi.

Nhận thấy sĩ khí đại quân suy giảm, sau nhiều lần cân nhắc, họ quyết định dừng chân, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút cùng với đó là dọn dẹp ‘rừng xác người’ này.

Và thời gian ‘nghỉ ngơi’ đó kéo dài tới gần nửa tháng.

Nhưng họ không hề hay biết rằng cái quyết định mà họ cho là khôn ngoan này lại chính là nguyên nhân dẫn đến ngày tháng đau khổ nhất của họ sau này trong hành trình xâm lược Gia Mã (Gama).

Nhờ vào nửa tháng dừng chân của『Hợp Tung Quân』.

Nạp Lan Túc với thời gian xung túc mà kẻ thù cho ông, ông đã có đủ thời gian cho việc chuẩn bị tất cả mọi thứ mà ông cần để đạt tới chiến thắng và rồi khi mà 『Hợp Tung Quân』bắt đầu di chuyển, ông.. bắt đầu hành hạ kẻ thù của mình.

Ám sát chỉ huy.

Mai Phục trong rừng.

Truy Kích ở trong mưa bão.

Đánh Du Kích ngươi tiến ta lui, ngươi lui ta tiến, ngươi mỏi ta đánh, ngươi dừng ta nhiễu.

Đầu độc vào nước.

Bỏ độc vào đồ ăn.

Cho phân vào đầu mũi tên.

Trùng độc, rắn độc v.v…

Đủ loại trò nham hiểm nhất mà ngươi có thể nghĩ ra.

Và những kẻ bị bắt được…luôn luôn có cái kết cục là hoặc bị cắt xẻo cho chó hoặc sư tử ăn, hoặc là bị xóa tên và cắt lưỡi làm nô lệ hoặc chặt đầu xử tử hoặc bị Xiên Người bằng giáo nhọn.v.v…

Và tất nhiên đối với kẻ thù ông chính là Ma Quỷ với những trò tệ hại người thường không tài nào làm được của ông.

Và khi họ phán quyết, buộc tội, lăng mạ ông là ma quỷ, tiểu nhân bỉ ổi, ông đáp lại bằng những lời này.

『Này..đây là chiến tranh đấy lũ đần, các ngươi làm được gì ta nào.』

Nhưng đối với người dân Gia Mã (Gama) ông là người hùng, là người tàn nhẫn với kẻ thù của mình, những kẻ cố gắng gây hại cho đất nước của ông, ông là người đánh đuổi quân xâm lược ngoại quốc.

Ông trung thành với tổ quốc của mình tới mức, từ những thành tựa mà ông đạt được ngay cả Gia Hình Thiên và Gia Kiến Thiên thậm chí cả Nạp Lan Kiệt đã ghi nhận công nhận nỗ lực của ông và tự nhận bản thân mình không thể nào làm nổi.

Cuối cùng ở sau ba tháng trôi qua, cuộc chiến chính thức kết thúc với cái chết của Hùng Minh Nguyên Soái ở Trận『Đồi Đen』, nơi mà chính Nạp Lan Túc dùng Nạp Lan Tộc trấn tộc Bảo Khí 『Bình Minh Bất Diệt』đâm xuyên ngực của Hùng Minh và kết thúc cuộc chiến với sự đầu hàng của『Hợp Tung Quân』.

Sau trận chiến Nạp Lan Túc nổi danh và trở thành người hùng.

Thiên Hoàng Gia Kiến Thiên ban thưởng tước vị Công Tước cho ông và vô số tiền tài và đất đai.

Kết hợp với thực lực bất ngờ đạt tới cảnh giới Đấu Vương Nạp Lan Túc cùng với tước vị Công Tước đó của ông.

Từ đó cái tên Nạp Lan Vương Công đã ra đời…nhưng còn cái tên như 『Vương Công Xiên Người』hay『Bạo Vương Khát Máu』Hoặc là 『Vương Công Hấp Huyết』 thì…

Cốc… Cốc…Cốc

Hmmm?

Vốn đang nhìn bức ảnh đắm chìm trong suy nghĩ của mình Yên Nhiên bị tiếng gõ cửa đánh tỉnh, lôi trở lại với thực tại.

Yên Nhiên: “Vào đi”

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa nói.

Nhận được Yên Nhiên cho phép, đã chờ ở đó hồi lâu Tiểu Đào lập tức mở cửa tiến vào bên trong, bước chân nhẹ nhàng cất bước tiến lại gần Yên Nhiên, nàng khẽ khom người nói.

Tiểu Đào: “Vương Nữ Điện Hạ…đã tới giờ đi học rồi ạ.”

Yên Nhiên: “Ừm.”

Hơi gật đầu đáp lại Tiểu Đào, nàng sau đó ném xuống quấn ở cổ của nàng khăn ăn, vung người đứng lên đi theo Tiểu Đào chuẩn bị rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, ngay tại cánh cửa nàng nghiêng đầu nhìn về bức ảnh còn lại, im lặng nhìn nữ nhân cực kỳ xinh đẹp đang mỉm cười dưới ánh mặt trời đó.



Yên Nhiên: “….”

Nàng không nói một lời nào…điều duy nhất là im lặng nhìn bức ảnh đó một lúc sau đó nàng xoay người rời đi.

Rầmmm!!

……………..

Yên Nhiên: “…”

Im lặng ngôi trên một chiếc được bốn con tuấn mã kéo lấy hào hoa phú quý xe ngựa.

Ngồi bắt chéo chân trên xe, nàng dùng tay chống cằm nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ mà sững người, im lặng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ngồi đối diện nàng Tiểu Đào trầm mặc không nói lời nào chỉ đứng một bên, hai tay để ngang bụng nhìn nàng.

Tiểu Đào: { Haizz…bệnh cũ của Điện hạ lại tái phát rồi..}

Im lặng nhìn đỉnh đầu chỏm tóc (Ahoge) của Yên Nhiên cứ vài chục giây là lắc lư một lần, Tiểu Đào biết tâm trạng bây giờ của Yên Nhiên đang có chút căng thẳng.

Tiểu Đào: { Thiên Đạo trên cao…cầu xin ngài … xin ngài hãy phù hộ cho điện hạ mau chóng khỏe lại… thoát khỏi lời nguyền đáng sợ đó…để điện hạ có thế sống một cuộc sống mà nàng ấy đáng lẽ nên được sống.}

Không đành lòng nhìn Yên Nhiên chịu khổ, nàng từ tận đáy lòng mình cầu nguyện Yên Nhiên có thể mau chóng khỏe mạnh.

Yên Nhiên: “…”

Nhìn từ khung cảnh bên ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua tấm kính, tiến vào mắt nàng là một khu vườn xinh đẹp, hoa cỏ nảy nở tươi xanh.

Có lẽ từ bên ngoài người ta cho rằng Yên Nhiên đang ngắm nhìn khu vườn tươi đẹp đó.

Nhưng thật ra là không phải, thứ Yên Nhiên nhìn không phải là khu vườn đó, không phải là những con bướm xinh đẹp đang đập đó và cũng không phải là những bông hoa ở trong đó.

Thứ mà nàng đang nhìn, chính là những oan hồn oán hận đang không ngừng gào thét ở bên tai nàng, như một giai điệu, những giai điệu của sự kinh hoàng và hỗn loạn, khiến cho người nghe không kiềm được rơi thẳng vào trong vô tận sợ hãi và điên loạn.

Với đôi mắt bạch kim đang từ từ tỏa ra hào quang màu xanh lam đỏ tuyệt đẹp của mình, nàng trong vô thức không chút nào phát giác đôi mắt của mình đang từ từ để cho nàng có thể nhìn thấy thứ mà mắt thường không thể nào có thể nhìn thấy được.

Trên mặt đất, có một con bị chém rớt nhưng rồi lại không ngừng bò thẳng về phía trước cánh tay, uốn éo cuốn thành một chùm nhỏ lăn khắp nơi đầu tóc, một nửa là xương cốt một nửa là thịt thối mèo, thong thả mấp máy vặn vẹo cục thịt, chỉ còn một nửa cái thân trên khuôn mặt vặn vẹo xấu xí nam nhân….

Ở trên không trung, xương khô, có thong thả phiêu động u lam ma trơi, có không cách nào miêu tả được hình dạng nửa trong suốt ảo ảnh vân vân…… núp sau các bụi cây, những góc góc tối, u ám của khu vươn, chứa đầy vô số đang lập loè đôi mắt.

Nếu như là người thường mà vô tình nhìn thấy được khủng bố cảnh tượng này, lắng nghe âm thanh oán hồn kêu gáo mang lại cảm xúc tuyệt vọng này thì có lẽ họ sẽ phát điên và hoảng sợ kêu gào lên.

Nhưng đối với Yên Nhiên, từ lúc sinh ra và tới bây giờ thì cũng đã quá quen với chúng rồi.

Nên bọn chúng đối với nàng mà nói ngoài khiến nàng có chút khó ngủ vì động tĩnh bọn chúng tạo ra cùng với độ xấu xí đến mức khó tả ‘hiếp dâm thị giác’ của nàng làm nhức cả đôi mắt của nàng ra thì không ảnh hưởng gì nhiều.

Chỉ cần nhắm mắt làm ngơ chúng là được.

Và rồi, khi nàng trong vô thức di chuyển tầm mắt của mình, nàng vô tình nhìn xuyên qua tất cả chướng ngại vật, xuyên qua bức tường đá dầy đặc, bức tường sắt thép nặng nề kiên cố.

Tiến vào mắt nàng là một cái hố khổng lồ rộng tới vài chục dặm, sâu không thấy đáy và đang không ngừng tỏa ra nhiệt độ kinh khủng.

『Liệt Dương Hắc Động』

Nhìn cái hố khổng lồ đó trong đầu lập tức nhảy ra cái tên của nó.

『Liệt Dương Hắc Động』là cái tên mà người dân Gia Mã (Gama) đã đặt cho nó sau khi nó xuất hiện.

Vào cái ngày mà nó xuất hiện với uy lực kinh người đến Đấu Tôn Đấu Thánh cũng phải kinh sợ, nhưng với một phép màu đó vụ nổ đó đã không lan tỏa ra xung quanh và hủy diệt cả toàn bộ Đế Đô Gia Mã (Gama) mà là bay thẳng đứng lên trời nhưng một cây cột thông thiên đâm thủng cả bầu trời và mặt đất.



Sau khi vụ nổ trôi qua, nó để lại một cái lổ khổng lồ sâu không thấy đáy này cùng với nhiệt độ cao phải nói là kinh khủng không ngừng tản ra từ bên trong cái hố và dù đã ba năm trôi qua vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm.

Song, mặc dù nó không có hủy diệt Đế Đố Gia Mã (Gama) nhưng nó lại để lại một trường hạo kiếp lớn, vô số sinh linh bị chết thảm, vô số người than khóc, vô số chủng tộc bi thương, hàng trăm thế lực, bị liên lụy và xóa sổ.

Máu tươi chảy tạo thành sông lớn mang theo vô vàn oán niệm không cam lòng, tạo ra một quỷ vực điên cuồng!

Nghe nói, khi dòng sông máu chứa quá nhiều.. quá nhiều oán niệm nặng nề xuất hiện… nó có thể câu thông với địa ngục dẫn tới sự xuất hiện của ma quỷ và quỷ dữ ngày này.

???: [Hừ! hay cho một cái Đấu Phá… đầu tiên là Á nhân…và giờ thì Quỷ dữ cũng xuất hiện…thế! tiếp theo là gì? Quỷ Vương? Hung Yêu hả?]

Khi nàng nhìn thấy cảnh tượng kinh dị như vậy, một giọng nói kỳ lạ bỗng từ trong đầu Yên Nhiên vang lên, Song bản thân Yên Nhiên giống như không hề hay biết gì về âm thanh đó.

Yên Nhiên: [ Tuy rằng thực sự khiến người ta chán ghét, nhưng mà nó lại chính là thế giới này chân thật một mặt, không đi thích ứng mà lựa chọn đi trốn tránh thì không có bất luận cái gì bổ ích.]

Mặc dù không hề phát giác sự tồn tại của giọng nói đó, nhưng bằng cách nào đó, trong vô thức Yên Nhiên nàng lại có thể đáp lại lời của giọng nói đó.

???: [Hừ!]

Đáp lại một tiếng khinh thường có phần ngạo mạn hừ lạnh.

………………..

Ngày 21 Tháng 7 Năm 875 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

11 giờ 35 phút Trưa (AM)

『Gia Mã (Gama) Học Viện Hoàng Gia』nơi dành cho các con em có xuất thân là quý tộc.

Được thành lập bởi Gia Mã (Gia Mã) hoàng thất cùng với các quý tộc có quyền thế cộng tác xây dựng.

Trong lớp học, tuổi trẻ anh tuấn chủ nhiệm lớp trên mặt mang theo mỉm cười, tâm tình không tệ phân phát bài thi.

“Lần này mọi người đều kiểm tra không tệ, phần lớn các khoa thành tích đều có rõ ràng tăng lên, đặc biệt là Nạp Lan điện hạ, ta muốn trọng điểm khen ngợi một chút.”

Cuối cùng một câu, làm toàn bộ học sinh trong phòng đều đồng loạt tập trung ánh mắt vào dựa ở cửa sổ vị trí nữ hài.

Thân ăn mặc Học Viện Hoàng Gia màu trắng sọc xanh trang phục, nàng như mặt trời óng ánh hoàng kim thẳng mượt tóc dài, cùng nàng quá mức trắng nõn cơ hồ cho người ta một loại tái nhợt yếu ớt ảo giác da thịt, vốn nên lãnh đạm mặt, ở hoàng hôn màu đỏ sậm quang huy, tản ra một loại mị hoặc sắc.

Yên Nhiên: “Ngài quá khen.”

Bị lão sư điểm danh sau, Yên Nhiên nàng biểu tình cũng không có quá nhiều biến hóa, nhẹ nhàng gật đầu.

Cho dù là loại này lãnh đạm đến không có nhiều ít cảm xúc thanh âm, cũng vẫn như cũ dễ nghe đến quá mức, như thể có thể làm người nghe liên tưởng đến âm thanh nước sông từ trên đá phiến chậm rãi chảy qua thanh tuyền vậy.

"Không hổ danh là vương nữ của Nạp Lan Vương Tộc a…"

“Khí chất đúng là cao quý.”

Nghe đám người truyền đến hâm mộ cùng khen ngợi âm thanh.

Trong lòng mang theo chán ghét đối với họ, Yên Nhiên nàng có thể cảm nhận được thật sâu bên trong tâm của đám học sinh này sự khinh thường, chán ghét, xa lánh với nàng.

Hơn nữa nàng có thể cảm nhận được ở mỗi người đều còn mang theo cực kỳ chán ghét, kinh sợ thậm chí ẩn ẩn mang theo một tia sát ý ánh mắt nhìn nàng.

『Niệm Lực: Đọc Tâm』

[Ah ah..nữa rồi…ngày này qua ngày này lại phải khen con ma nữ này]

[Hừ…cái gì mà lúc nào cũng thanh cao…ngày nào cũng mang mặt nạ, chắc là khuôn mặt phải xấu xí lắm mới che lại đi.]

[Nếu như không phải có Phụ Vương là Vương Công che chở…thì..]

[Đi chết đi..con ma nữ]

Nghe bên tai những lời chân thật nhất trong lòng đám hài tử xung quanh, đã quen thuộc với những lời này Yên Nhiên khuôn mặt không chút nào thay đổi, nàng không có như lần đầu tiên như vậy phát hỏa khi nghe được những lời này và nàng cũng không phải là rất đặc biệt để ý thái độ của người khác đối với nàng.

Ác: [Chậc, chậc, chậc.. đúng là một lũ đạo đức giả…Oh! Đúng rồi! ta có ý này… hay là ‘chúng ta’ giết hết bọn nó đi! Nếu chúng chết như vậy thì thế giới yên tĩnh hơn và cũng bớt đi một ít không nên tồn tại lũ cặn bã.]

Thiện: [Không được!! không được giết họ..đó không phải là lỗi của họ..họ vô tội… tất cả là do nhưng lời đồn dối trá đó làm ra… bọn họ là những đứa trẻ giống ‘chúng ta’ … chúng đơn thuần không biết sự thật mà thôi..

và nhẹ dạ cả tin tin tưởng những lời tuyên truyền giả dối nghĩ ; ‘chúng ta’ là người dẫn tới thiên nộ, để cho thiên dẫn tới thiên phạt tạo ra 『Liệt Dương Hắc Động』.]

Ác: [Hay cho một cái ‘đơn thuần không biết sự thật’ hay ‘nhẹ dạ cả tin’…ngươi có biết phụ mẫu bọn khốn này đã làm gì vài năm trước không? hả? ‘con giống cha mẹ như 2 giọt nước’ phụ mẫu bọn chúng đã như vậy thì bọn này không thể nào khá hơn!]

Thiện: [Nhưng đó là phụ mẫu của họ, không phải họ, họ là trẻ con, chúng là một tờ giấy trắng, chúng chỉ đơn thuần học và bắt chước theo những gì mình thấy những gì mình học được thôi].

Hai giọng nói.

Một giọng nói thiên hướng cực đoạn quyết phải giết tất cả ngươi ở đây, những kẻ mà nó không thích, một cái mang theo hướng ác.

Một cái còn lại thì thiên hướng tích cực, liên tục phủ quyết và quyết liệt ngăn cản ý tưởng xấu của cái kia một cái mang hướng thiện.

Cả hai không ngừng trong đầu nàng tranh cãi nhau.

Song, là ‘chủ thể’ Yên Nhiên lại không hề hay biết hay phát giác sự tồn tại của chúng, như thể những tiếng ồn ào trong đầu của nàng không hề tồn tại vậy.

Tại『Gia Mã (Gama) Học Viện Hoàng Gia』này, lớp học độ tuổi từ 3 đến 7 tuổi sẽ học 4 môn là Toán học, Ngữ Văn, Mỹ Thuật, Âm nhạc, một môn ba mươi phút.

Trong đó Toán học, Ngữ Văn là hai môn bắt buộc.

Mỹ Thuật và Âm nhạc là hai môn tự chọn, Học sinh có thể chọn một trong hai hoặc chọn học cả hai và Yên Nhiên thì chọn học cả hai.

Mỹ Thuật thì nàng học Thư Pháp và Trà Đạo, còn Âm nhạc thì nàng học Piano, một chút về Sáo và Violin.

Sau đó ở giữa trưa thì tới giờ ngủ, nghỉ xong thì chính là thời gian giải trí các loại chơi, có khi thậm chí là có lão sư cùng nhau chơi với đám hùng hài tử này, chơi bên ngoài cầu bập bênh, nhà cát linh tinh trò chơi.

Đối với nàng, một người không có ai muốn làm bạn bè với nàng thì ở thời gian này, nàng sẽ nằm dưới Học Viện một cây được gọi là cây anh đào mà Đế Quốc quý tộc nào đó mua được ở Cực Đông mang về trồng ở đây, nửa híp mắt, nhìn lên kia xanh thẳm bầu trời ngẩn người.

Hoặc lấy ra một cuốn sách cổ thư cổ đại lưu lại như Đạo Đức Kinh, cảm nhận từng câu từng chữ trong đó mà tự hỏi mà đáng lý ra một ba bốn ấu nữ như nàng đáng lẽ không tài nào hiểu được ý nghĩ trong đó.

Mà bản thân cổ văn phi thường thâm ảo, cùng chữ thống nhất bây giờ có chút giống nhau, nhưng ý tứ khác nhau như trời với đất, nhìn có vẻ thực cố hết sức, dù sao Yên Nhiên mỗi một hồi, thí sẽ lộ ra nhíu mày biểu tình.

Nhưng mà đối với năm nay mới có ba tuổi ấu nữ tiểu Yên Nhiên, nàng nhíu mày biểu tình vẫn thực sự rất là đáng yêu.

Và mỗi lần nàng vô tình nhìn thấy đám tiểu hài tử khác đang tụ tập lại thành một nhóm chơi trò chơi thời điểm, Yên Nhiên luôn là dùng một loại kỳ lạ mà ánh mắt nhìn bọn họ.

Yên Nhiên: { ấu trĩ }

Đây là Yên Nhiên nội tâm ý tưởng.

…………………….

Ba năm sau.

Ngày 28 Tháng 6 Năm 878 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

15 giờ 25 phút Chiều (PM)

Sau ba năm yên bình trôi qua, Yên Nhiên thân thể đã trổ mã hơn rất nhiều, thân cao thì so với bạn cùng trang lứa cao hơn một chút, vóc dáng càng ngày càng thêm mê người.

Đang như mọi lần ngồi bên dưới gốc cây anh đào Yên Nhiên, vốn đang định nhân lúc này ngủ thêm một chút để buổi tối đêm này thức khuya nghiên cứu cổ thư mà nàng mới tìm được.

Song, một âm thanh nãi nãi có chút ấu trĩ nói nhưng lại rất có trật tự từ trên đỉnh đầu nàng vang lên.

Bạch Ngự Phong: [Chủ Nhân! Chủ Nhân!]

Một con ấu niên cú (kiêu), với bộ lông màu trắng mượt mà xinh đẹp cùng với một cái vết sẹo ở giữa trán, thân hình chỉ to bằng một bàn tay nhỏ bé của nàng nhìn cực kỳ đáng yêu khiến cho không ít tiểu nữ hài đã nhìn thấy nó hận không được ôm nó vào lòng.

Nhưng họ vì sợ hãi nàng mà chỉ có thể đứng ở đằng xa không dám tiến lại gần đám tiểu nữ hài chỉ có thể ước ao hâm mộ nhìn nàng khi nó đập cánh bay tới đậu trên bờ vai của nàng.

Bạch Ngự Phong là cái tên mà Yên Nhiên đặt cho nó, chữ Bạch là từ màu lông trắng như bạch tuyết của nó, Ngự Phong là nàng lấy từ chữ ‘Phong’ trong cái tên vốn có của nó Ma『Phong Ma Kiêu』chủng tộc ma thú khi trưởng thành có thể đại tới Ma Thú cấp 3, cấp 4 trình độ.

Cùng với khả năng chế ngự điều khiển gió cao siêu mà tạo thành chữ Ngự Phong (chế ngự hoặc điều khiển gió).

Nàng có được nó là vì nó là món quà sinh nhật năm tuổi của nàng mà đích thân Phụ Vương tặng cho nàng.

Yên Nhiên: “Sao vậy? Ngự Phong.”

Tại ánh mắt nhìn tên điên của đám trẻ xung quanh, nàng mở miệng nói chuyện với Ngự Phong.

Đúng vậy, Yên Nhiên nàng không những có thể hiểu đượcđộng vật đang nói gì mà ngược lại nàng cũng có thể giao tiếp được với động vật và Ma Thú.

Bạch Ngự Phong: [Chủ Nhân! Chủ Nhân! Nó đang bị thương… xin ngài hãy cứu nó!]

Bạch Ngự Phong vừa dứt lời nó liền đập cánh xoay người để cho Yên Nhiên có thể nhìn thấy bị Bạch Ngự Phong dùng sợi dây buộc lên lưng của mình đang bị thương và toàn thân không ngừng run rẩy chim Hoàng Yến.

Hoàng Yến có vẻ như đã bị một loài động vật nguy hiểm nào tấn công, toàn thân nó từ trên xuống dưới đầy vết vuốt trảo, lông vũ, cơ thể bị thương nghiêm trọng, và nguy hiểm nhất là vết thương tạo một cái lổ lớn giữa bụng của nó, cái lổ đó hầu như đã đục thủng nửa người của nó rồi.

Có thể nói đã là phép màu khi mà nó vẫn còn sống được tới bây giờ với những vết thương đó trên người.

Và với những vết thương nghiêm trọng như thế thì dùng có là Hệ Thủy Đại Đấu Sư có ra tay cũng không thể nào cứu được nó, mà dùng Đan Dược thì càng không được, Đan Dược yếu thì không đủ mạnh cứu nó, còn Đan Dược mạnh thì Dược lực thật sự quá mạnh với cơ thể yếu ớt của động vật tầm thường, nó sẽ bị năng lượng hùng hậu trong đan dược làm cho bạo thể mà chết mất.

Yên Nhiên: “….”

Nhìn đã không có cách nào cứu được nữa và đang không ngừng run rẩy đấu tranh vì sống sót tiểu Hoàng Yến.

Yên Nhiên không nói gì, nàng vươn tay tháo sợi dây ra và nắm lấy bị thương chim Hoàng Yến vào lòng bàn tay.

Yên Nhiên: [Đúng vậy…trên cõi đời này không sức mạnh nào có thể tạo ra được sự sống từ trong hư vô cả…nếu như…chỉ là nếu như… sức mạnh đó… không thuộc về thế giới này thì sao.]

Tại Ngự Phong lo lắng nhìn chăm chú, đang run rẩy nằm trong tay nàng chú Hoàng Yến từ từ bị một thứ ánh sáng đỏ từ trong lòng bàn tay nàng xuất hiện bao phủ lấy.

Và rồi ngay lập tức ánh sáng đó biến mất, trong tay nàng vốn đang chảy máu Hoàng yến đã không chảy máu nữa, thậm chí vết thương hay là những sợi lông vũ vàng bị tổn hại trên người nó cũng hồi phục trở lại như mới, như thể nó chưa từng bị thương vậy.

Hoàng Yến: [Cảm ơn..Cảm ơn..]

Làm xong, Yên Nhiên nhìn tiểu Hoàng Yến không ngừng đập cánh bay nhảy xung quanh nàng và không ngừng vui vẻ hót lên nhưng lời cảm ơn nàng.

Yên Nhiên: {Khoảnh khắc lúc đó… ta không hề chữa trị hồi phục cho nó, nói đúng hơn…là ta chưa từng chữa trị cho nó…đơn giản là vì nó không hề bị thương hoặc chưa từng bị thương.}

Yên Nhiên: {Phải…không hề bị thương…ban đầu nó đúng là có bị thương thật…nhưng bây giờ nó chưa từng bị thương…Không…phải nói đúng hơn là ta đã làm cho nó ‘chưa từng bị thương’, ta đã…}

Im lặng cùi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.

Yên Nhiên: {Ta đã ‘phủ định’ vết thương…ta đã ‘chối bỏ sự tồn tại’ của vết thương đó.}

Yên Nhiên nắm thật chặc hai bàn tay của mình, theo đó vô vố đường mạch màu đỏ nhìn cực kỳ tinh vi và tinh xảo xuất hiện ở hai bàn tay của nàng và không ngừng toát ra nhưng tia điện đỏ rực như máu.

Yên Nhiên: {Đúng vậy…Ta đã ‘phủ định’ nó, ta đã ‘phủ định’ vết thương khiến cho vết thương đó đã xóa khỏi thực tại và chưa từng tồn tại trên người chú Hoàng yến đó]

Nàng từ từ nâng tay phải mở rộng lồng bàn tay của mình ra.

Tiểu Hoàng Yến hiểu ý nó đập cánh đậu vào lòng bàn tay của nàng, nó dùng ánh mắt ngây thơ nhìn nàng và hót lên.

Tiểu Hoàng Yến: [Cảm ơn ngài!]

Nghe bên tai êm tai âm thanh, sau mặt nạ Yên Nhiên hiếm thấy nhếch miệng cười một chút.

Song, có lẽ vì Tiểu Hoàng Yến hấp dẫn lực chú ý của nàng mà ban đầu ngờ vào khả năng cảm nhận cảm xúc của người khác mà nàng có thể phát giác ra được ai tới gần mình lại không hề hay biết đang có một bóng hình nhỏ bé lén lén lút lút tiếp cận nàng.

Gia Yêu Dạ: “WAA~ Chú Hoàng Yến thật đáng yêu…ta sờ được không?”

Bị âm thanh của Yêu Dạ làm cho giật mình vốn đang cực kỳ thuận theo ngoan ngoãn trong tay Hoàng Yến hoảng sợ hót lên rồi vội vả đập cánh bay đi.

Gia Yêu Dạ: “ôhhh~!”

Tiếc nuối nhìn đã bay đi chú chim hoàng yến, sau đó nàng giống như chợt nhận ra mình vừa làm sai chuyện, nàng liền ánh mắt rưng rưng như làm sai hài tử xin lỗi nhìn Yên Nhiên.

Yêu Dạ: “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…tiểu nữ thật xin lỗi…”

Yên Nhiên: [Gia Yêu Dạ, 6 tuổi, Gia Mã (Gama) Trưởng Hoàng Nữ, Đệ Nhất Công Chúa, xuất thân từ Gia Mã Hoàng Thất, là Nữ nhi của đương nhiệm Thiên Hoàng Gia Khiến Thiên, sở hữu thiên phú cực cao về quân sự và chính trị.]

Với một cái liếc nhìn, trong đầu nàng liền lập tức nhảy ra những thông tin liên quan đến trước mắt nàng sắp sửa khóc nữ hài.

Nhìn đống thông tin đó xong, nàng liền không để ý đang không ngừng xin lỗi Yêu Dạ, nàng liền từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn màu vàng óng, điêu khắc phức tạp mà tinh mỹ hoa văn, nhẫn mũi nhọn là một viên hồng nhạt bảo thạch, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong viên bảo thạch trôi nổi một màu xám bạc “Ω” phù hiệu.

Theo Yên Nhiên ý niệm điều khiển, từ trong Nạp Giới bay ra một cuốn sách cổ, dùng tay nấm lấy cuốn sách, hoàn toàn làm lơ Yêu Dạ đang dùng hai mắt tóe ra ‘tinh tinh’ tò mò nhìn bị nàng cất lại vào trong túi áo Nạp Giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.