Đấu Phá Thương Khung Huyền Thoại Ngũ Tài Nhân

Chương 27: Quyển I: Vân Lam Tông – Ngũ Tài X Nạp Lan Yên Nhiên - "Tuổi Thơ" 5 (Sắc)



Theo diễn biến của chương trước:

………………..

Bạch Thế: “Yes, Your Highness” (Vâng, Thưa Điện Hạ).

Không để ý mặt đất dơ bẩn, hắn liền quỳ gối trước nàng.

Không chút dối trá, không chút tư tâm, dưới ánh hoàng hôn, hắn thề toàn tâm toàn ý phụng sự cho nàng.

…………..

Ngày 29 Tháng 6 Năm 878 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

18 giờ 25 phút Tối (PM)

Địa Điểm:『Nạp Lan Vương Tộc Vương Cung. Phòng Ăn』

Yên Nhiên: “Tại sao con không được phép tu luyện… tu luyện Đấu Khí.. trở thành một tu luyện giả... Phụ vương đại nhân.”

Ngồi ở trước bàn ăn sang trọng dài 6 mét rộng 1 mét 5, Yên Nhiên từ từ bỏ dao nĩa xuống bàn nhẹ, sau đó nhẹ nhàng đeo chiếc mặt nạ vải lên, che đi khuôn mặt của mình.

Nàng thần sắc trang nghiêm nhìn ngươi nam nhân đang ngồi đối diện nàng hỏi một câu mà trong lòng nàng luôn thắc mắc nhiều năm.

Trước mặt nàng mà nhìn khoảng 27 28 nam nhân, thân mặc bộ vest đen sọc trắng với sơ mi đỏ thẩm như máu và cà vạt đen, trên đầu mang một cặp kính đen, mái tóc đen vuốt ngược tạo nên cảm giác tà mị, cùng một bộ râu quai nón tạo thêm một chút trưởng thành nam tử nam tính mị lực.

Nạp Lan Túc: “Không tại sao cả…ta chính là không cho phép con tu luyện.”

Nhẹ nhàng bỏ dao nĩa xuống, hắn dùng cặp mắt vì giết quá nhiều người mà biến thành đỏ như máu huyết đồng, hắn với thần thái lạnh lùng, chậm rãi mà không mất uy nghiêm nhìn nữ nhi của mình mà nói.

Yên Nhiên: “Đó chính là tại sao nữ nhi mới hỏi ngài. Phụ vương đại nhân…tại sao không để con tu luyện…ở cái thế giới cường giả vi tôn này…ở cái nơi mạng ngươi như cỏ rác này…không tu luyện…không có sức mạnh tự bảo vệ mình…thì không khác gì là trở thành con cá nằm trên thớt mặt người chém giết, chấp nhận mặc cho số phận định đoạt vận mệnh của mình cả.”

Thật sâu nhìn thẳng vào cặp huyết đồng của Phụ vương, nhìn thẳng vào người nam nhân mà nàng tôn trọng nhất, thốt lên những lời mà nàng muốn nói từ rất lâu.

Nạp Lan Túc: “Ta đã nói rồi Nhiên nhi, ta….”

Nạp Lan Túc: “Không cho phép.”

Đối mắt chậm rãi híp lại, giọng nói âm trầm không chừa đường sống đáp lại Yên Nhiên.

Yên Nhiên: “….”

Cảm nhận đâu đó cảm giác nặng nề đè lên người.

Yên Nhiên liền biết Phụ vương tâm ý đã quyết, hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng biết nguyên nhân và tuyệt đối cũng không cho phép nàng tu luyện Đấu Khí.

Im lặng nhìn Phụ vương một lúc, sau đó nàng nói.

Yên Nhiên: “….Nữ nhi hiểu rồi ạ.”

Nạp Lan Túc: “Đã hiểu thì tốt.”

Nạp Lan Túc: “Nhiên nhi..”

Giống như nhớ đến điều gì đó, Nạp Lan Túc tay đẩy cặp kính nhìn Yên Nhiên rồi nói.

Yên Nhiên: “Vâng. Có chuyện gì sao Phụ Vương đại nhân?”

Nạp Lan Túc: “Kể từ hôm nay…con sẽ chính thức đính hôn với Tiêu Gia Tam Thiếu Gia Tiêu Viêm, con có gì muốn nói không?”

Yên Nhiên: “Đính hôn? Tiêu Gia? Tiêu Gia nào?”

Nghe mình đã đính hôn với ai đó, Yên Nhiên trong nháy mắt khó chịu nhăn mày lại, cọng chỏm tóc (ahoge) trên đầu bắt đầu uốn éo.

Song khi nghe đến cái tên Tiêu Gia, thì nàng không hiểu sao cảm thấy có chút quen quen giống như là nàng đã nghe nó ở đâu đó rồi.

Nhưng cùng lúc đó thì cái tên này lại có phần nào đó lạ lẫm với nàng vì nàng chưa từng nghe hay có ấn tượng quý tộc nào trong Đế Đô này có cái họ ‘Tiêu’ này cả.

Nạp Lan Túc hai tay đan chéo nhau để trên bàn nhìn Yên Nhiên.

Nạp Lan Túc: “Con còn nhớ Tiêu Lâm Thúc Thúc không? hắn là chiến hữu của Gia Gia con, hai người họ từng hứa hẹn với nhau rằng, nếu con cháu của họ sinh ra một nam một nữ thì họ sẽ kết thành thông gia với nhau…nhưng vì ở thế hệ của ta, vì ta và nhi tử của hắn đều là nam, lời hứa năm đó đã không thể thành.”

Nạp Lan Túc: “Nhưng khi đến…”

Yên Nhiên: “Khi đến thế hệ của con…vì con sinh ra là nữ mà bên kia thì lại trùng hợp ra sinh một nam…nên Phụ Vương và họ vì cái gọi là ‘Lời hứa’, vì mặt mũi của mình, mà đã không thèm để ý cảm nhận của con và nam hài kia, mà tự ý quyết định hôn sự của con và hắn có phải vậy không.”

Mặc dù từng lời, từng chữ nàng nói ra không hề bao hàm một chút gì cảm xúc trong đó, song Nạp Lan Túc vẫn có thể từ trong ánh mắt của nhìn thấy đâu đó sự phẫn nộ bên trong.

Hơi nhếch miệng cười một chút hắn nói.

Nạp Lan Túc: “Đúng vậy.”

Yên Nhiên: “…Vậy sao.”

Yên Nhiên: “Gia Gia đã quyết rồi sao?”

Nạp Lan Túc: “Đúng vậy.”

Yên Nhiên: “Phụ vương đại nhân..ngài cũng vậy?”

Nạp Lan Túc: “Còn tùy thuộc vào con. Nếu con đồng tình với cuộc hôn sự này.”

Nghe vậy hắn nhún bả vai không sao cả nói.

Yên Nhiên: { Hmm? Tùy thuộc vào mình?}

Ác: [Thì ra là thế…ông già chết tiệt. luôn đảm bảo mình sẽ không chịu thiệt.]

Thiện: [huhuhu Phụ vương đại nhân…ngài tại sao lại xấu đến vậy…nữ nhi ghét người. huhuhu]

Nhận được câu trả lời không rõ ràng vậy, Yên Nhiên hơi nhếch lông mày lên, nhưng sau đó với trí lực hơn người của mình, Yên Nhiên ngay lập tức hiểu ý của hắn.

Mà hai phần nhân cách Thiện Ác kia của nàng cũng nhờ vào cái đầu lạnh của nàng mà cũng đã hiểu ý đồ của Phụ vương. Nàng đáp.

Yên Nhiên: “Phụ vương đại nhân..ngài biết là con sẽ không bỏ cuộc và ngồi im một chỗ mặc cho số phận đi.”

Nạp Lan Túc: “Ta biết..và ta sẽ mỏi mắt mong chờ đấy.”

Cười một chút, hắn với ánh mắt xem trò vui nhìn Yên Nhiên.

Yên Nhiên: “…Được thôi..chuyện hôn sự nữ nhi xem như không có ý kiến. Nhưng…”

Yên Nhiên: “Với ba điều kiện. Nếu Phụ vương đại nhân đồng ý cả ba điều kiện này, hôn sự gì đó Yên Nhiên mặc ngài và gia gia quyết định.”

Nạp Lan Túc: “Hô~! Nói ta nghe xem điều kiện gì?”

Nghe vậy Nạp Lan Túc không lập tức đồng ý, hắn trước tiên muốn xem xem nữ nhi của hắn đang nhắm đến điều gì.

Yên Nhiên: “Đầu tiên. Tự Do, nữ nhi muốn được ra ngoài.”

Nạp Lan Túc: “Nhiên nhi..con biết là ta sẽ không đồng ý mà.”

Yên Nhiên: “Con biết…nhưng xin phụ vương hãy nghe hết nữ nhi nói rồi quyết định sau.”

Nạp Lan Túc: “Được thôi…nói tiếp đi”

Yên Nhiên: “Điều kiện đầu tiên, Tự do ra ngoài thỏa thích…Nữ nhi biết ngài sẽ không đồng ý nếu như nữ nhi chưa tới lễ trưởng thành.”

Yên Nhiên: “Vì thế..nữ nhi muốn dùng nó để thay đổi điều đó.”

Nạp Lan Túc: “ Thay đổi? bằng cách nào?”

Biết Phụ vương sẽ hỏi vậy, nàng lập tức từ trong Nạp Giới lấy ra một cái bao bì màu nâu đưa nó cho luôn đứng bên cạnh nàng Tiểu Đào, để Tiểu Đào đưa nó cho Phụ vương.

Nhận lấy Tiểu Đào tiểu đào đưa tới bao bìa, hắn dùng dao cắt bao bì, lấy ra để ở bên trong tờ giấy.

Vừa lấy ra tờ giấy, tiến vào mắt hắn là một bức hình của một nam nhân tuổi chừng 30, cùng với đó là chi tiết xuất thân, tuổi tác, lịch sử của hắn trong 25 năm qua.

Nạp Lan Túc: { Một tập hồ sơ lý lịch?}

Yên Nhiên: “Hắn sẽ là hóa thân của nữ nhi và sẽ là ‘con mắt’ thay nữ nhi quan sát thế giới bên ngoài.”

Yên Nhiên: “Hay nói đơn giản là người đại diện của nữ nhi cũng được.”

Yên Nhiên: “Nếu Phụ vương đồng ý, thì ngài hãy trao thẻ ‘Thông Hành’ cho hắn để hắn có thể tùy ý ra vào 『Thiên Môn』mà không sợ bị lính canh ngăn cản.”

Ngã lưng vào ghế, nàng tư thái ưu nhã bắt chéo chân nhìn đang dùng con mắt nhìn trò hay thú vị nhìn nàng Nạp Lan Túc.

Nạp Lan Túc: “Thú vị đấy…con từ đâu mà nảy ra cái ý tưởng ‘hóa thân’ này vậy.”

Yên Nhiên nhúng vai đáp,

Yên Nhiên: “Không lâu…khoảng 1 tiếng trước…Hơn nữa Phụ vương…làm ơn…xin đừng lộ ra cái biểu lộ như vậy có được không?”

Yên Nhiên: “Ngài thừa biết là nữ nhi biết Phụ vương đều biết hết từng li từng tí sinh hoạt của nữ nhi mà, cái ý tưởng này của nữ nhi…dù sao ngài đâu phải lần đầu nghe được nó.”

Nói tới đây, nàng hơi liếc mắt nhìn im lặng đứng ở một góc Tiểu Đào.

Giống như nhận ra ánh mắt của nàng ám chỉ cái gì, Tiểu Đào hơi xấu hổ nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Hiểu ra nữ nhi của mình đã nhận ra Tiểu Đào đã luôn âm thầm báo cáo hành tung, nhất cử nhất động của nàng cho hắn, Nạp Lan Túc không chút hình tượng xấu hổ sờ mũi.

Nạp Lan Túc: “Được thôi..Điều kiện đầu tiên của con..ta đồng ý”

Nạp Lan Túc: “Còn hai điều kiện còn lại là gì.”

Yên Nhiên: “Điều kiện thứ hai.”

Vươn ra hai ngón tay, nàng nói.

Yên Nhiên: “Quyền Lực.”

Nghe tới từ Quyền Lực trong miệng của Yên Nhiên, Nạp Lan Túc hơi nhăn mày một chút, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng.

Yên Nhiên: “Thứ nữ nhi muốn Quyền lực, không phải là quyền vận dụng quân đoàn hay những vật phẩm cấm kỵ hay mấy cái địa vị vô nghĩ gì cả.”

Yên Nhiên: “Thứ nữ nhi muốn là Tiền tài và nhân lực mà Vương Nữ mình vốn nên có được.”

Nghe nữ nhi đơn thuần chỉ muốn có thêm Kim tệ và người hầu cho mình, vốn đang nhăn mày Nạp Lan Túc lập tức thả lỏng.

Nạp Lan Túc: “Tiền bạc và Nhân lực, được thôi như ý con, vậy..Điều kiện cuối cùng là gì.”

Yên Nhiên: “Quyền cá nhân hoặc là Quyền được chọn.”

Nạp Lan Túc: “Quyền lợi cá nhân? Quyền được chọn?”

Thân là Vương Công…ngươi nắm giữ và có thể tùy ý quyết định sinh mạng của hàng vạn ngươi chỉ với một tiếng nói và sống theo chế độ quân chủ từ nhỏ và tin tưởng vào điều đó Nạp Lan Túc thì không thể hiểu được cách nói hiện đại về nhân quyền của Yên Nhiên.

Yên Nhiên: “Có những thời điểm cực kỳ quan trọng mà nữ nhi rất muốn làm và phải làm, nhưng bị có một số vấn đề ngoài ý muốn bên ngoài ngăn cản, vào thời điểm Phụ vương hay gia gia không có ở bên để giúp thì nữ nhi có thể cần ‘quyền cá nhân’ này cho phép nữ nhi làm những điều mình muốn.”

Yên Nhiên: “Nói đơn giản là nữ nhi muốn có được quyền tự quyết cho riêng mình, và cần cái lệnh bài thân phận của ngài để giải quyết.”

Nói tới đây Yên Nhiên liếc nhìn đeo bên hông hắn khắc chữ Vương Công lệnh bài.

Nạp Lan Túc: “….”

Sau khi nghe lời giải thích trên của Yên Nhiên, Nạp Lan Túc rơi vào trầm ngâm, trong lòng hắn có chút không bắt kịp suy nghĩ của nàng, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn bỗng nhận ra điều kiện thứ ba này của nàng có ý nghĩ gì.

Nạp Lan Túc: {Thì ra là thế..không hổ là nữ nhi của ta…thật đúng là băng tuyết thông minh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế không những nghĩ ra được biện pháp giải quyết.}

Nạp Lan Túc: { Mà còn nhân lúc mình còn thời gian…tranh thủ đạt được chỗ tốt nhiều nhất khi có thể và sẵn tiện cũng đặt nền móng vững chắc cho tương lai của mình, và khi mà thời khắc đó tới….}

Nạp Lan Túc: “FuFuFu…được lắm…được lắm...không hổ là nữ nhi của ta…làm ta thật là mong chờ.”

Nạp Lan Túc: “Ta thật tò mò…tới lúc đó … thứ ta nhìn thấy rốt cuộc sẽ là một chim hoàng yến nhảy nhót giãy dụa trong lồng hay sẽ là một Nạp Lan ngạo sư..hùng bá thiên hạ đây.hahahaha”

Vui vẻ trước thiên tư tuyệt vời của nữ nhi hắn thể hiện, Nạp Lan Túc không kìm chế được vui mừng vỗ tay, miệng không ngừng cười phá lên.

Yên Nhiên: “Nếu đã không có chuyện gì nữa thì nữ nhi xin phép cáo lui.”

Đứng dậy rời khỏi bàn ăn, nàng liền xoay người tiến tới cửa lớn chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi nàng chuẩn bị bước ra khỏi phòng ăn, sau lưng nàng Nạp Lan Túc nói.

Nạp Lan Túc: “Nhiên Nhi..cho dù con lựa chọn như thế nào…ta sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ con. Vì con là nữ nhi của ta và ta yêu con.”

Khác biệt với lúc đầu hình tượng máu lạnh và nhìn trò vui lúc đầu của mình, lần này hắn nở ra một nụ cười ôn nhu, nhu hòa thương yêu nhìn đưa lưng về phía hắn Yên Nhiên.

Nhìn biểu hiện bây giờ của hắn khác biệt một trời một vực lúc đó, hắn lúc thì lạnh lùng tàn nhẫn xem rẻ người khác, lúc thì ôn nhu, ôn hòa, thì thật khiến người ta bối rối và cảm thấy mâu thuẫn từ hắn, làm người tự hỏi rốt cuộc đâu mới là con người thật của Nạp Lan Túc.

Thiện: [ A~ Phụ vương…nữ nhi cũng vậy]

Ác Nhân: [Hừ! ông già chết tiệt. đừng có nói mấy lời buồn nôn. Ta thấy phát tởm rồi đó]

Yên Nhiên: “Ara Ara.. Phụ vương đại nhân.. thật không ngờ… thật không ngờ… đường đường là đại danh đỉnh đỉnh『Vương Công Xiên Người』, mà lại nói những lời như thế với con gái ruột của mình….”

Yên Nhiên: “Thật [đáng yêu] làm sao.”

Nhẹ nhàng xoay người dùng khuôn mặt nồng nặc khinh bỉ ý vị nhìn Nạp Lan Túc.

Khác với phần ‘thiện’ cảm động trước những lời đó, cùng một lúc phần ác và phần ‘ta’ nói lên những lời khinh thường, xem thường với Nạp Lan Túc, song mặc dù lời nói có phần ác ý nhưng nhìn từ lông mày có chút ý cười của nàng thì đủ biết nàng không chán ghét điều đó.

Nàng vừa nói xong, liền lập tức không để ý hình tượng của mình, cho hắn một ngón giữa.

Nạp Lan Túc: “Fufufu, hỗn xược nha đầu, muốn bị đánh mông à.”

Thừa biết nữ nhi không có ý đó, hắn vui vẻ cười một cái sau đó liền đáp lại nàng một ngón giữa.

Thấy vậy, Yên Nhiên không hiểu sao lộ ra một loại nắm chắc thắng lợi trong tay mỉm cười fufufu, rồi nàng thật nhanh xoay người rời đi.

…………………….

Nạp Lan Túc: “Hahahaha, nữ nhi của ta thật đáng yêu.”

Nhìn về hướng Yên Nhiên vừa rời đi, nữ nhi khống kiêm sủng thê cuồng ma Nạp Lan Túc vui vẻ cười.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm giác sau lưng lạnh lạnh một cách kỳ lạ.

Nạp Lan Túc: "Hở!?"

Nạp Lan Túc ngây ra một lúc.

Tiểu Đào: “Vương~ Công~ Đại~ Nhân~”

“Cái động tác đó khiếm nhã thô tục đó, ngài dạy Vương nữ nàng từ lúc nào vậy~”

Tiểu Đào mặt mũi hớn hở đối với Nạp Lan Túc mỉm cười, mỗi chữ mỗi câu đều rất là bình tĩnh, tựa hồ như mọi lần không có gì thay đổi.

Nếu như coi nhẹ nàng sau lưng không hiểu thấu hắc khí.

Nhìn Tiểu Đào sau lưng âm phong, Nạp Lan Túc toàn thân liền đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nạp Lan Túc: "A ha ha..."

Nạp Lan Túc: {Thì ra là thế…bảo sao mình cảm thấy lạ lạ.}

Nạp Lan Túc: { Nha đầu chết tiệt. Hãy đợi đó! ta tuyệt đối sẽ báo thù.}

Lập tức nhận ra mình bị Yên Nhiên ám toán, hận nghiến răng nghiến lợi Nạp Lan Túc trong lòng âm thầm thề sẽ báo thù.

Nạp Lan Túc xoa xoa tay, vẻ mặt tươi cười với Tiểu Đào, nhìn hắn bây giờ giống như một cái hướng về phía nhà giàu đại gia nịnh nọt tiểu nhị.

Nếu người ngoài bây giờ nhìn thấy hắn thân là lấy sát phạt mà nổi danh Nạp Lan Túc [Vương Công] bây giờ biểu hiện thì tuyệt đối sẽ Mắt chữ A, mồm chữ O nhìn Nạp Lan Túc.

Nhìn càng lúc càng tới gần thân tản ra đùng đùng sát khí Tiểu Đào, cực kỳ hốt hoảng mồ hôi đổ đầy đầu Nạp Lan Túc đầu óc thật nhanh suy nghĩ làm sao thoát khỏi ‘đại nạn’ này.

Nạp Lan Túc: "Tiểu Đào à ~ Ta làm sao có thể dạy nàng cái động tác đó chứ ~ nàng dù sao cũng là nữ hài tử…ta tuyệt đối sẽ không làm vậy…nhất định là ở học viện đám hỗn tiểu tử dạy nàng…đúng vậy…nhất định là như vậy rồi”

Tiểu Đào: “….”

Giống như bị lời biện minh của Nạp Lan Túc thuyết phục, Tiểu Đào trên mặt nổi lên giãy dụa cảm xúc, nàng im lặng nhìn luống cuống Nạp Lan Túc một chút, sau một lát nàng thở dài một hơi mở mở miệng nói: "Haizz…Xem như tha cho ngài một lần.”

Nghe vậy Nạp Lan Túc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng…

Tiểu Đào: “Nhưng! nếu như mà tiểu nô biết Vương Công đại nhân chỉ dạy cho vương nữ điện hạ những thứ khiếm nhã đó hay nhưng thứ như thế thì tiểu nô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngài.”

Đột nhiên áp sát khuôn mặt của mình tới trước mặt Nạp Lan Túc. nàng dùng hai mắt bất thiện nhìn thẳng vào mắt của Nạp Lan Túc nói.

Nạp Lan Túc: “Tất nhiên rồi, ta tuyệt đối sẽ không..hahaha”

Tiểu Đào: “Hừ~ ngài biết vậy là tốt rồi.”

Nghe vậy, Tiểu Đào hài lòng, mỉm cười gật đầu.

Nhưng sau đó nàng bỗng nhớ lại chuyện của Yên Nhiên, nàng tò nhìn Nạp Lan Túc hỏi.

Tiểu Đào: “Vương Công đại nhân, tại sao ngài không nói cho điện hạ biết, về tiểu tử Tiêu Viêm đó, chuyện hắn mới có 1 Tuổi.”

Nghe tiểu đào hỏi vậy, vốn đang cười ha hả Nạp Lan Túc bỗng thay đổi sắc mặt, hắn thần sắc tà mị, tay chống cằm thú vị nhìn cái cửa mà Yên Nhiên rời đi.

Nạp Lan Túc: “Không có gì cả…ta chỉ cảm thấy như vậy chơi vui hơn nhiều. Hơn nữa ta thật tò mò muốn biết, nàng sẽ phản ứng như thế nào nếu biết được kẻ đã ‘giúp’ nàng thoát khỏi tình cảnh này và định ‘báo đáp’ lại chỉ là một nam hài kém hơn mình 5 tuổi sẽ như thế nào. Fufufu”

Nghĩ tới viễn cảnh đó Nạp Lan Túc không nhịn cười.

Tiểu Đào: { Haizz, hai phụ nữ này thật đúng thật là}

Nhìn một lớn một nhỏ ai ai cũng lần lượt ám toán nhau, Tiểu Đào cảm thấy có chút đau đầu với hai ngươi này.

Nạp Lan Túc: “Hừ Hừ Hừ ~ Tiểu Đào Đào ~ …ngươi đang suy nghĩ gì vậy ~”

Đột nhiên bên tai nàng vang lên một tiếng cười ngọt ngào, Nạp Lan Túc không biết từ lúc nào xuất hiện đằng sau nàng, trên lỗ tai thổi một hơi khí, tính sắc ý vị rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

Tiểu Đào: “Không.. có… không có nghĩ cái gì…”

Cảm nhận một cảm giác tê dại như điện giật từ bên tai truyền tới, thân thể trở nên mềm nhũn nàng liền đáp lại lời cũng không có mấy phần sức lực.

Nạp Lan Túc: “Tiểu Đào Đào như vậy là không ngoan à ~”

Hắn tà tà cười một tiếng, há miệng ngậm lấy Tiểu Đào vành tai, thân đã đạt cảnh giới Đấu Vương hắn, không cần sử dụng đấu khí để phát hiện tiểu đào nói dối hay không.

Chỉ cần sử dụng nhãn lực của mình, cùng với nhiều năm thân thuộc, hiểu biết lẫn nhau đủ nhiều thì hắn biết Tiểu Đào trong người có tâm sự hay không hắn đều nhất thanh nhị sở, sao có thể giấu được hắn, trừ khi nàng ta có giống như Yên Nhiên khuôn mặt vô cảm thì có lẽ giấu được phần nào.

Nạp Lan Túc: “Tiểu Đào Đào… ngươi suy nghĩ cái gì? nói cho ‘Chủ Nhân’ đại nhân nghe xem.”

Tiểu Đào: “Không.. có… thật không có nghĩ cái gì…”

Nghe vậy Nạp Lan Túc tà mị cười, chinh phục dục trong người hắn dần dần nổi lên.

Hắn cúi đầu xuống đem Tiểu Đào nhỏ thân thể toàn bộ ôm vào trong ngực, sau đó hai tay trực tiếp đưa vào trong Tiểu Đào sơ mi, nhào nặng đã nhô lên hồng nhạt đầu v* nhỏ.

Tiểu Đào: “Ân ~.. Ân~ ”

Cảm nhận Nạp Lan Túc thô ráp bàn tay sờ lên trước ngực mình, cực kỳ thoải mái Tiểu Đào nheo mắt lại rên rỉ.

Tiểu Đào: {Thật thoải mái a!..không được rồi…chân mình lại muốn nhũn ra!! }

Thuận thế tiếp được Tiểu Đào mềm nhũn cơ thể, hắn cúi đầu đem môi vừa hôn vừa mổ trong ngực nữ nhân trắng hồng cái cổ.

Tiểu Đào: “Ân ~.. Ân ~.. ‘Chủ Nhân’~ ”

Cảm thấy có chút nôn nóng Tiểu Đào mở ra một chút đối mắt liếm liếm bờ môi.

Tiểu Đào: “‘Chủ Nhân’ ~ …không thể…đây là …phòng ăn.”

Nạp Lan Túc: “Tiểu Đào Đào…ta không phải ngay tại đây ‘ăn’ sao?”

Thanh âm trầm thấp mà ưu nhã thì thầm, hắn nắm tay dần dần trượt ra khỏi áo từ từ chậm rãi tháo xuống nút áo của nàng.

Theo cái nút cúi cùng tháo ra, Tiểu Đào to lớn đẫy đà nhũ phòng bị y phục nữ hầu che đi mất như được giải phóng bay ra ngoài.

Nạp Lan Túc: “Nào…để ta thưởng thức xem xem…nuôi lớn Nhiên nhi nhũ phòng mùi vị như thế nào.”

Bàn tay từ từ nâng lên cao tiểu đào vú trái, chậm rãi nắm vuốt thưởng thức vì sử dụng dược phẩm kích thích mà sinh ra sữa tươi dần trở nên to lớn đại tới E trình độ nhũ phòng.

Tiểu Đào: “Ân.. ‘Chủ~ Nhân~’ Xin..Xin ngài thưởng thức Tiểu Đào sữa tươi…”.

Ngượng ngùng nâng lên to thẳng hai vú, kinh người phân ;ượng ở trước mặt hắn không ngừng rung động rung động, đỏ tươi núm vú vì Tiểu Đào nắm lấy mà từ từ chảy ra giọt giọt màu trắng sữa tươi.

Nạp Lan Túc: “Hahaah… Tiểu Đào Đào thật ngoan, ‘Chủ Nhân’ liền không khác khí!....”

Thoải mái cười ha hả, không do dự mở miệng hút lấy nàng cực đại nhũ phòng, đại lực hút lấy nàng sữa tươi.

Tiểu Đào: “ Ân ~…ah..a..a~”

Từng trận khoái cảm không ngừng từ nhũ phòng truyền tới, căn đầy sữa tươi mập mạp nhũ phòng nương theo Nạp Lan Túc hút lấy, rốt cuộc nghênh đón nhẹ nhõm, mảnh mai cơ thể vì sảng khoái mà không ngừng run rẩy.

Hút cắn không ngừng phun ra từng chút từng chút thơm ngọt sữa nhũ phòng, Nạp Lan Túc không khỏi tán dương.

Nạp Lan Túc: “Tiểu Đào Đào nhũ phòng thật mềm!...sữa vừa mê vừa say… ‘Chủ Nhân’ thật sự thích chết!”

Dứt lời, hắn cắn vào một cái khác tuyết trắng nhũ phòng thật mạnh hút lấy trong đó sữa phốc phốc phốc…

Một đôi cực đại nhũ phong tại vừa hút vừa lôi kéo, không ngừng biến ảo ra các loại hình dạng quỷ dị.

Thơm ngọt sữa không ngừng dâng trào tiến thẳng vào trong miệng hắn.

Tiểu Đao: “‘Chủ Nhân’…thật tuyệt…Tiểu Đào bộ ngực thật thoải mái!!....”

Tích! Tích!

Song, trong lúc hai người đang cá nước thân mật, thì một âm thanh bên ngón tay của Nạp Lan Túc vang lên, cắt ngang bầu không khí dâm mi của hai ngươi.

Nạp Lan Túc: “…haizz, Tiểu Đào để lần sau vậy.”

Khó chịu nhìn chiếc nhẫn đen trên ngón tay, hăn đành tiếc nuối buông Tiểu Đào ra, ánh mắt xin lỗi nhìn nàng.

Tiểu Đao: “Vâng, Bệ hạ đi thông thả”

Mặc dù trong lòng cực kỳ không bỏ, nhưng thân là hầu nữ nàng, cũng biết vị trí của mình, nàng thật nhanh chỉnh sửa lại bản thân, khuôn mặt không một chút nào bất mãn cúi đầu tiễn chào Nạp Lan Túc.

Gật đầu đáp lại Tiểu Đào, sau đó hắn đưa đeo trong tay hắn đen tuyền chiếc nhẫn đưa tới trước mặt nói.

Nạp Lan Túc: “ Lệnh [Dịch Chuyển], vị trí [Trưởng Lão Mật Thất].”

Dứt lời, Nạp Lan Túc cả ngươi ‘vụt’ một tiếng biến mất trong không khí.

…………………..

Vụt!!

Theo tiếng gió vang lên, Nạp Lan Túc xuất hiện trong một nơi nhìn giống một cái hang tối, ngoại trừ xung quanh có vài viên ngọc thạch không ngừng phát ra ánh sáng màu trắng treo trên tường miễn cưỡng chiếu sáng nơi này ra thì bốn phương tám hướng không có một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Nhìn trước mặt to lớn 10 mét cánh cổng đen với hàng trăm họa tiết trang trí phong cách phong thủy không ngừng phát ra hào quang tuyệt đẹp trên đó.

Nạp Lan Túc: “…. Phụ thân”

Nhìn to lớn cánh cửa, hắn biết nguyên nhân Phụ thân hắn gọi hắn tới đây làm gì.

Nạp Lan Kiệt: “Túc nhi… Vào đi!”

Biết nhi tử đã tới, Nạp Lan Kiệt với chất giọng nặng nề uy nghiêm ở trong cánh cổng vang lên.

Hắn vừa dứt lời, cánh cổng nặng nề mở ra.

Nhìn trước mắt tối như mực không gian, Nạp Lan Túc không chút nào sợ hãi tiến vào.

Theo hắn tiến vào trong, cánh cổng từ từ nặng nề đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.