Đấu Phá Thương Khung Huyền Thoại Ngũ Tài Nhân

Chương 6: Quyển I: Vân Lam Tông – Ngũ Tài X Nạp Lan Truyện - Khởi Đầu 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quyển I: Vân Lam Tông – Ngũ Tài

Rầm rầm ~! Oanh!

Hửm!?

Đang trên đường tiến tới xe bus đi tới Hà Đô của mình Hạo Nhiên, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng va chạm thật lớn.

Tò mò nhìn qua phía tiếng va chạm lớn đó phát ra, liền nhìn thấy là một chiếc BMW X6 màu đen cùng với một chiếc xe tải Towner 800 va chạm với nhau.

Nhìn hiện trường tai nạn, Hạo Nhiên cực nhanh đại khái đoán ra được nguyên nhân là do chính chiếc Towner 800 mất không chế, tốc độ cao vượt đèn đỏ, một phát cực mạnh tông thẳng vào chiếc BMW X6 đang chạy qua đường, khiến cho chiếc BMW X6 bay đi xa và va chạm với bên đường Trạm Xăng Dầu.

Trong lòng suy đoán tiền căn mọi chuyện, Hạo Nhiên cánh tay không chút chậm trể từ trong túi lấy ra chiếc Nokia Đập Đá của mình, bấm số 114 và 115 gọi người tới cứu.

Làm xong Hạo Nhiên xoay người chuẩn bị rời đi, thì hắn vô tình nghe được một âm thanh vô cùng nhỏ bé không hợp trong tiếng hỗn loạn của đám người xung quanh.

‘Cứu …cứu với’

Hửm!?

Lắng nghe bên tai nhỏ bé không thể nhỏ hơn được nữa âm thanh, Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Trạm Xăng Dầu hay nói đúng hơn là bị hư hỏng nặng một bên BMW X6.

Nhìn đang từ từ bốc khói, sắp có dấu hiệu phụt lửa và nổ tung BMW X6, Hạo Nhiên lắc đầu thầm nhủ ‘Đó không phải chuyện của mình, để cho người khác lo đi’, ‘Đằng nào nó cũng sắp nổ, không kịp cứu nửa rồi’

Xong hắn xoay người rời đi, nhưng vừa bước được một bước thì trong đầu bỗng nhớ lại câu mà Maria nói với hắn trước khi rời đi.

‘Một lần… dù chỉ là một lần, con hãy thử vươn tay ra giúp đỡ người khác thế nào’

‘Con xin lỗi, Maria, nhưng con… là một kẻ rất ích kỷ’

‘Mạng của một kẻ lạ mặt, không liên quan gì tới con’

Hạo Nhiên im lặng lắc đầu, ném đi trong lòng cho rằng là ‘điên khùng’ ý tưởng.

‘Vươn tay ra cứu một người nào đó…không phải tất nhiên sao?’

Tsk, tại sao bây giờ lại nhớ về tên đần đó

Trong lòng khó chịu về bóng người trong đầu, đặc biệt cái ý tưởng ngu đần của hắn, thiệt tình cài gì mà ‘cứu tất cả mọi người chứ’, trên đời làm gì tồn tại thứ đó.

Cho dù có… thì nó…cũng sẽ không tồn tại ở thời đại này đâu.

‘Hàng triệu đã người thiệt mạng rồi đấy, tên đần’

Nhìn bên cạnh hắn tờ giấy thông báo ‘10 Ngày Sau Tưởng Nhớ Hàng Triệu Người Thiệt Mạng Vì Virus Viêm Phổi Toàn Cầu’ cùng với chỉ đứng im đó không làm gì chỉ dùng SmartPhone quay chụp lại vụ tai nạn đám người, Hạo Nhiên có chút bực tức khó chịu nghĩ.

‘Cứu…. Với’

‘Lại nữa..’

Lắng nghe bên tại càng ngày càng yếu ớt âm thanh, Hạo Nhiên trong lòng có chút khó chịu.

‘Cho dù nó khó khăn cỡ nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ cứu!’

Arrghh!!! Chết tiệt!!

Xong ở trước sự kinh ngạc, kinh dị của bao người, hắn ném xuống trên người hành lý, hai chân chạy thật nhanh chạy tới sắp sửa phát nổ BMW X6.

Khi lại gần chiếc xe, Hạo Nhiên dùng tay áo che lại miệng mũi của mình tránh để hít phải khói độc, hai mắt cẩn thận quan sát bên trong xe, nhìn bên trong chiếc xe không ngừng vỗ vỗ cửa kính cầu cứu bé gái.

“Cứu! Cứu Với!!... khục khục khục~”

Trong lòng cực độ hoảng sợ, đang không ngừng dùng tay vỗ vỗ cửa kính cô bé nhìn thấy chạy tới Hạo Nhiên, thấy có người chạy tới cứu nàng trong lòng kích động vỗ vỗ cửa kính, cố gắng kêu lên muốn hấp dẫn sự chú ý của Hạo Nhiên nhưng vô tình hút phải quá nhiều khói độc liên tục ho khục khục.

Hạo Nhiên một tay dùng áo khoác che miệng mũi, một tay ra hiệu cho cô bé hãy bình tĩnh, sau đó hắn nhìn bên cửa xe đã biến hình do cú tông cực mạnh bởi chiếc Towner 800, hắn dùng tay thử mở nó ra xem nhưng chỉ kêu "cạch cạch" vài tiếng và nó không hề nhúc nhích một tí nào, cánh cửa đã hoàn toàn tắc kẹt.

Trong lòng không chút bất ngờ với kết quả này, hắn đi qua cái cửa xe thử xem nhưng vẫn nhận được kết quả tương tự.

Nhận thấy cả hai cánh cửa ở bên này đều không mở được, hắn đi vòng qua chiếc xe định thử mở bên khác thì hắn nhìn thấy nó đã bị rơi xuống nặng nề bảng gỗ cản lại, mà hắn lại không đủ sức để nhấc nó lên.

"FU..K!" Giận mắng một tiếng, xoay người quay trở lại bên kia, hắn nhìn cô bé nói.

“Lùi xa cửa kính ra!”

Nghe bên ngoài ca ca bảo nàng lùi ra sau, nàng cố gắng đẩy ngồi bên cạnh nàng đã bất tỉnh đứa em trai của mình lùi ra xa, sau đó mới lùi ra xa.

Hạo Nhiên nhìn cô bé đã lùi ra xa, không nói gì một quyền toàn lực đánh thẳng vào cửa kính.

Bụp!

Hạo Nhiên một quyền toàn lực đánh thẳng vào cửa kính, cuối cùng không những không làm vỡ cửa kính còn ngược lại làm bị thương chính mình.

Aaaw ~

Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ và phiền muộn nhìn bàn tay gầy gò thiếu dinh dưỡng của mình đang không ngừng run run do lực phản chấn vừa rồi.

‘Quả nhiên, mấy chuyện sức mạnh cơ bắp đúng không phải là chuyên môn của mình’

Xong Hạo Nhiên cẩn thận quan sát xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp hắn đập vỡ cửa kính hay không, nhưng tìm một lúc cuối cùng hắn cũng không tìm thấy cái gì có thể dùng cả.

Khó chịu vì không tìm thấy thứ gì có thể giúp, hắn sờ sờ bên túi áo của mình, sau đó nhìn xung quanh hắn đám người trong lòng có chút do dự, tự hỏi có nên tìm cách khác nữa hay không thì một tiếng nước chảy thu hút sự chú ý của hắn.

Nhìn về phía tiếng nước, Hạo Nhiên đồng tử co rút nhìn đang từ rò rỉ ra ngoài xăng dầu.

‘Không còn thời gian nữa..’

Hạo Nhiên không chút do dự nào nữa, ở đám người xung quanh giật mình ánh mắt, hắn từ trong túi áo rút ra khẩu AMT Hardballer, nhắm thẳng vào cửa kính và đảm bảo không đánh trúng người bên trong mà bóp cò.

Phanh!

Tiếng súng vang lên nháy mắt, cửa kính xe liền vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Sau khi bắn vỡ cửa kính, hắn miệng quát khẽ nói: "Bò qua đến, từ bên này ra ngoài, nhanh!"

Cô bé cố chịu đựng bên tai tiếng ù ù do tiếng súng tạo ra, tại choáng đầu hoa mắt bên trong, nàng tay y nguyên mò tới cửa xe, vịn lấy cánh cửa chui ra bên ngoài.

Sau khi cô bé bò ra, hắn vươn người luồng vào bên trong xe, hai tay nắm lấy vẫn còn bất tỉnh bé trai, ôm nó ra ngoài.

Mang được bé trai ra ngoài, hắn một tay ôm lấy đứa bé, tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay cô bé cấp tốc chạy ra ngoài, đưa bọn trẻ cho người gần đó chăm sóc.

Cứu được cô bé và bé trai xong, hắn liền lập tức quay người chạy về chỗ chiếc xe.

Phanh! Phanh!

Hai súng bắn vào cửa kính, hắn cực lực ôm lấy trong xe đã bất tỉnh người đàn ông trung niên, dùng sức kéo hắn ra ngoài.

‘Không kịp mất!!’

Khi ôm người trung niên ra ngoài, hắn nhìn thấy bình xăng của chiếc xe đang rò rỉ ra ngoài, sắp sửa chảy tới chỗ ngọn lửa nhỏ, nhìn thấy cảnh này hắn liền biết mình không còn nhiều thời gian nữa, hắn vội vàng để cánh tay của người trung niên vòng lên vai mình, dùng hết toàn bộ sức lực của mình kéo trung niên chạy ra trạm xăng dầu.

Nhưng khi hắn gần thoát ra được trạm xăng thì rỉ ra xăng đã lan chỗ ngọn lửa, khi đống xăng vừa chạm vào ngọn lửa không tới 1 giây ngọn lửa liền theo dòng chảy của xăng mà tiến vào bình xăng, và rồi ‘Oanhhhh~!!’ một tiếng nổ thật lớn vang lên chiếc xe lập tức phát nổ.

Oanhhhh~!!

Một tiếng nổ vang lên, theo chiếc xe phát nổ, vụ nổ làm đứng không xa đó Hạo Nhiên toàn thân lung lay, sau đó hắn nhìn thấy cũng vì vụ nổ của chiếc xe mà trạm xăng cũng lập tức phát nổ theo, trạm xăng vừa nổ tung, ngọn lửa theo vụ nổ trong chớp mắt lan rộng ra xung quanh.

Thấy vậy Hạo Nhiên theo bản năng nhanh chóng đẩy trung niên ra xa, né xa khỏi vụ nổ.

Vừa mới đẩy người trung niên đi, không tới một giây hắn tầm mắt liền bị ngọn lửa bao phủ.

Ahhhh~!!!

Cảm nhận cơn đau từ toàn thân truyền tới, toàn thân đau nhức hắn tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, ý thức hắn liền lâm vào bên trong bóng tối.

………………………….

“Nơi này rốt cuộc là nơi nào!? "

Hạo Nhiên mờ mịt quan sát xung quanh, hơi nghi hoặc một chút nói.

Nhìn bốn phía đều là một không gian màu trắng trống rỗng không có gì cả, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong đầu không khỏi lâm vào tự hỏi.

Trong lúc tự hỏi hắn từ từ kiểm tra toàn thân mình, thì hắn lập tức càng cảm thấy kỳ lạ hơn vì theo hắn ấn tượng là toàn thân hắn đã bị ngọn lửa bao phủ lấy, nhưng khi kiểm tra toàn thân của mình, thì hắn lại không tìm thấy một vết thương hay vết bỏng nào trên người mình, đến một vết cháy thậm chí chút khói bụi trên quần áo cũng không có, thậm chí vũ khí trên người hắn vẫn còn giữ nguyên.

Không hiểu kẻ bắt cóc mình thần bí phương nào và có ý đồ gì, hắn chuẩn bị nhấc chân đi lòng vòng xung quanh để tìm hiểu thì một âm thanh không phân biệt nam nữ bên tai hắn vang lên.

[Nếu ta là nhữ thì ta sẽ không bước ra khỏi cái vòng đó đâu.]

[Đặt biệt là ở Empty Place (Lãnh Vực Rỗng) này]

“Ai!?”

Nghe được âm thanh truyền tới, Hạo Nhiên như một phản tự nhiên, lập tức từ trong túi áo rút ra khẩu AMT Hardballer cùng với một khẩu HK P30l Custom nhắm ra phía sau, nhưng kỳ lạ hắn lại không nhìn thấy ai cả.



HK P30l Custom



AMT Hardballer

“Hả!? không có ai!?”

Nhìn trống rỗng màu trắng không gian, trong lòng nghi hoặc hắn, chuẩn bị rời đi khỏi quái dị này thì âm thanh không phân biệt được nam nữ lại lần vang lên.

[Đã nói là đừng rời khỏi cái vòng đó rồi mà]

Âm thanh đó vừa dứt lời thì Hạo Nhiên bỗng cảm thấy toàn thân hắn trở nên cực kỳ nặng nề, sau đó hắn không kịp phản ứng toàn thân đập mạnh xuống đất.

Ầm!!

Ách~!!!

Chịu đựng cơ đau từ cú ngã đập, nằm dưới đất Hạo Nhiên cố gắng đứng dậy, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể nào đứng dậy được, đến cả việc cử động một ngón tay cũng làm không nổi.

Cảm thấy như vậy không phải là biện pháp, Hạo Nhiên lập tức chọn tạm thời thỏa hiệp với đối phương, hắn muốn biết kẻ bắt hắn là ai? và đem hắn tới rốt cuộc muốn cái gì?

“Được rồi, Được rồi, ta đầu hàng ta bỏ cuộc”

“Ta sẽ không đi đâu nữa!”

“Tắt nó dùm đi” (Hạo Nhiên đang nghĩ thứ làm hắn toàn thân nặng như vậy là một thiết bị công nghệ tiên tiến gì đó)

[….]

Đối phương không có trả lời hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được truyền tới trên người hắn sức nặng đã biến mất.

Hạo Nhiên từ từ đứng dậy, hai mắt cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó hắn cúi đầu nhìn xuống cái ‘vòng’ mà giọng nói đó nói.

Trong lòng tò cuối đầu nhìn xuống, thì hắn nhìn thấy mình đang đứng trên một cái bảy cánh ma pháp trận, trên nó còn khắc những dòng chữ mà thân thông thạo 10 ngôn ngữ thế giới hắn cũng nhìn không hiểu nó viết cái gì, và cũng nhìn không ra đây là ngôn ngữ gì.

‘Đây có lẽ nào là một ngôn ngữ hoàn toàn mới đã được khám phá ra nhưng vẫn chưa công bố chính thức chăng?’ nhìn dưới chân ký tự, Hạo Nhiên im lặng suy tư.

Đang suy tư Hạo Nhiên bỗng phát hiện dưới chân hắn các ký tự có gì đó kỳ lạ, hắn cảm thấy mặc dù chính hai mắt của hắn đang nhìn vào nó nhưng hắn không hiểu sao lại có cái cảm giác mình không hề nhìn thấy nó, thật là hết sức kỳ quặc.

Cuối cùng tìm hiểu thế nào cùng không nhìn ra được cái gì, Hạo Nhiên cực kỳ quyết đoán từ bỏ tìm hiểu dưới chân ‘Ma Pháp Trận’.

Hắn vừa ngước đầu lên thì hắn liền chú ý tới ở trước mặt hắn đã không biết từ khi nào xuất hiện đang ngồi trên ngai vàng hai bóng…. người!?

Nhìn trước mặt hắn hai kẻ ngồi trên ngai, trong lòng do dự có nên gọi hai tên này là người hay không nữa?

Một kẻ thì đang ngồi đối diện với hắn, khoanh chân trên ngai vàng bằng đá màu trắng cổ xưa và làm Hạo Nhiên chú ý nhất là tên này nhìn giống khá với mấy tên stickman mà hắn hay nhìn thấy trong các video trên mạng, toàn thân kẻ.

Một kẻ khác cũng tương tự với kẻ trước. đang ngồi trên 1 chiến ngai vàng bằng đá màu trắng cổ xưa đưa lưng về phía hắn, trên ngai vàng có những vết nức, một số rễ cây mọc trên đó, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy đối phương để lộ 1 cánh tay mà cả năm ngón tay đều mang theo năm chiếc nhìn cực kỳ đắt tiền chiếc nhẫn.



Mặc dù chỉ nhìn thấy một cánh tay nhưng lấy hình tượng của tên Stickman mà hắn vừa nhìn thấy, hắn tự giác xem như tên này cũng không phải là người.

[Nhữ thật là vô lễ quá đấy.]

[Nhữ có biết hai vị tối cao mà mình đang nhìn chằm chằm vào ai không!?]

Đang suy tư hai kẻ trước mặt mình rốt cuộc là ai thì giọng nói đó tiếp tục vang lên.

‘Hai tên đó là ai!? Quan trọng lắm sao?’

[Phải.. họ rất rất quan trọng lắm đấy, nhân loại hài tử.]

‘Gì!? Mình đâu có mở miệng nói đâu, làm sao mà…’

[Làm sao mà ta biết được sao, nhân loại hài tử?]

Nghe được bên tai âm thanh trả lời, Hạo Nhiên có chút khó chịu nhíu mày nghĩ.

‘Có lẽ nào!? tên này…’

[Đúng vậy, Đúng như nhữ đoán đúng rồi đấy nhân loại hài tử, ta đã đọc suy nghĩ của nhữ.]

“Nếu ngươi có thể đọc suy nghĩ của ta, ngươi bây giờ chắc cũng biết tâm trạng bây giờ của ta đi?”

Nghe xong, Hạo Nhiên đầu nổi đầy gân xanh, trầm giọng nói.

[Ừm! ta biết, Nhữ đang cực kỳ tức giận vì ta ở không có sự cho phép của nhữ mà tùy tiện đọc suy nghĩ của nhữ.]

“Nèèee~ ngươi có thể ra đây không!?”

“Ta bắt đầu có chút khó chịu rồi đấy”

“vì~ …ngươi biết đấy ~”

“…. từ nãy giờ trông ta giống như một thằng tâm thần nào đó đi nói chuyện với không khí đây!”

“Khiến ta cảm thấy có chút…lạ lạ hay sao đấy”

Nói xong, Hạo Nhiên ngước đầu lên trời cực kỳ thân thiện cười cười.

[….]

Âm thanh không trả lời ngay, mà im lặng đọc lấy suy nghĩ của Hạo Nhiên, nhưng dù đọc thế nào cũng chỉ đọc được trong đầu Hạo Nhiên mấy cái như điểm số bóng đá, hay mấy cái lý thuyết, con số giải đố vật lý và số học mà thôi.

‘Nếu không phải có cái luật cấm sử dụng các loại thuật Đọc Tâm cao cấp với thí sinh triệu hồi … thì đã không phiền như thế này.’

[Được thôi.]

Do dự một hồi sau đó Âm Thanh trả lời.

Nói xong trước mặt Hạo Nhiên từ từ xuất hiện một cái thân mặc giống như hy lạp cổ đại quý tộc trang phục, có mắt vàng tóc vàng khuôn mặt cực kỳ điển trai thanh niên.

[Giờ thì… như vậy thì chúng ta có thể….]

Vừa xuất hiện thanh niên, khuôn mặt hiền từ, tươi cười nhìn về phía Hạo Nhiên, từ tốn nói

Phanh!

Thanh niên chưa kịp nói hết câu thì Hạo Nhiên không chút nhắm khẩu HK P30l custom thẳng vào mặt thanh niên, không chút do dự bóp cò súng, và một tiếng ‘Phanh!!’ cực lớn vang lên, viên đạn cực kỳ chuẩn xác bắn trúng ngay giữa trán của vừa mới xuất hiện thành niên.

Bị Hạo Nhiên một phát Headshot thanh niên khuôn cứng lại vì có chút bất ngờ với hành động rất quyết liệt và quả quyết của Hạo Nhiên, thân thể của hắn từ từ lung lây sau đó trầm trọng ngã xuống đất.

Bịch!

Nhìn lăn ngã dưới đất cái xác, cực kì hài lòng với kết quả này tâm trạng có phần thoải mái hơn Hạo Nhiên miệng thổi ‘Phù!!’ một cái, thổi đi từ họng súng bay ra khói.

Làm xong, Hạo Nhiên làm như không có chuyện gì từ từ thu hồi hai khẩu súng lục vào túi áo nhưng khi chuẩn bị thu lại thì hắn bỗng nhiên cảm thấy bờ vai của mình có chút nặng nề.

Hạo Nhiên tò mò nghiêng đầu nhìn lại, thì hắn kinh ngạc nhìn thấy vốn nên đã chết thanh niên hoàn toàn không chuyện gì, một tay gác lên vai của hắn, miệng cười nhưng không cười nhìn Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên im lặng nhìn đứng bên cạnh hắn vốn nên đã chết thanh niên, sau đó quay đầu nhìn lại chổ cái của ‘xác’ thì hắn phát hiện cái ‘xác’ đã biến mất, nhìn vị trí cái xác biến mất rồi nhìn lại đứng bên cạnh vẫn không nói gì thanh niên, Hạo Nhiên trong lòng có chút tự hỏi

[Thỏa mãn chứ!? nếu nhữ đã thỏa mãn rồi thì….]

Phanh!

Hạo Nhiên không chút do dự một lần nữa bắn thêm một phát thẳng vào mặt thanh niên, nhưng lần này hắn ác hơn, hắn không nhắm vào trán mà nhắm thẳng vào mũi mà bắn.

Bịch!

Nhìn một lần nữa biến thành xác chết trên mũi còn thủng một lổ lớn thanh niên, Hạo Nhiên lẳng lặng quan sát cái xác, hắn trong lòng cực kỳ tò mò muốn biết tên này làm thế nào đội mồ sống dậy vậy.

‘Siêu hồi phục? Miễn tử vong? hay cao cấp hơn nữa bất tử bất diệt? cải tử hồi sinh?’

Trong lòng cực kỳ mong đợi Hạo Nhiên bỗng nhiên cảm thấy ai đó ở đằng sau vỗ vỗ vai của mình, hắn quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy thanh niên đó toàn thân không chút thương tích, hai mắt u oán nhìn hắn như thể một thiếu phụ vừa bị hắn là một cái lòng lang dạ thú nam nhân vứt bỏ vậy.

Nhìn đứng ở đằng sau hắn hai mắt u oán nhìn hắn thanh niên, Hạo Nhiên nâng súng chỉ thẳng vào sau lưng hắn thanh niên, chuẩn bị lần nữa bóp cò.

Nhìn cái cảnh này, thanh niên vốn đang cực kỳ khó chịu tâm trạng càng thêm khó chịu, hắn một ngón tay vươn ra, ngón tay cực nhanh đâm vào đầu của Hạo Nhiên.

‘Nhanh Quá!’

Hạo Nhiên nhìn bay tới trước mặt hắn ngón tay, trong lòng kinh hoàng vì tốc độ kinh người của nó, không kịp tránh né Hạo Nhiên cứ thế đứng nhìn đó đánh vào đầu của mình.

Ngón tay vừa đụng vào trán của Hạo Nhiên, thì lập tức có lượng lớn thông tin xa lạ xuất hiện trong đầu của hắn.

Hoàn thành việc truyền tải tin tức vào trong đầu Hạo Nhiên xong, thanh niên từ từ thu hồi ngón tay của mình, nhìn đang ôm đầu đau đớn Hạo Nhiên có chút thỏa mãn cười, sau đó thanh niên ở muốn giết người ánh mắt của Hạo Nhiên, từ từ biến thành một luồng sáng rồi hoàn toàn biến mất.

[To Be Continued]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.