Đấu Phá Thương Khung Vô Thương Cảnh Giới

Chương 45: 45: Vượt Cấp Giết Yêu Hồ 3




Khẽ chau mày, Tiêu Viêm ánh mắt quét nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng xông vào trong rừng, đem khí tức áp chế xuống, lại nhờ bụi cỏ che kín, chậm rãi nhìn chăm chú phía bên ngoài.

Ngay tại lúc Tiêu Viêm ẩn nấp, không lâu sau có hai đạo nhân ảnh chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của hắn: “Dĩ nhiên là người của Y Ma giáo!” Tiêu Viêm nhìn thấy phù văn trên ngực hai người, chính là ngày đó mai phục hắn, kí hiệu của Y Ma giáo.“Ta nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, sau đó tiến vào sâu trong Dãy núi Thiên Ma, ma thú nơi đó, một bàn tay liền có thể đánh chết chúng ta.” Nghe đồng bạn nói như vậy, một người trung niên khác cũng gật đầu bất đắc dĩ, hùng hổ: “Móa nó, cái tên Tiêu Viêm tiểu tử đến tột cùng là trốn đi nơi nào? Phân đà chủ đã hạ mệnh lệnh, nhất định phải tìm ra tiểu tử kia, bất luận chết sống, thật không biết tìm tiểu tử kia làm gì?”“Nói không chừng tên Tiêu Viêm đó đã bị ma thú ăn vào bụng, sau đó biến thành bùn đất rồi, hắc hắc...”“Ha ha, nói không chừng cũng có khả năng này, tuổi của tên Tiêu Viêm còn quá trẻ, cũng không có nhiều kinh nghiệm sinh tồn.

Được rồi, hôm nay nên dừng việc tìm kiếm tại đây đi, trở về báo cáo một tiếng, ngày mai tiếp tục.” Một người trung niên bỗng nhiên bước chân xuống, quan sát rừng rậm có chút âm u, nhíu mày.Tiêu Viêm nghe thấy người trung niên nhắc đến tên mình, người của Y Ma giáo quả nhiên đang tìm hắn! Hành tung lần này của ta, là ai tiết lộ ra? Tiêu Viêm nhìn thấy hai tên trung niên kia, thực lực chẳng qua chỉ là Nhất Tinh Đấu Đế trung kỳ sơ cấp thôi, giải quyết hết cũng không quá tốn công.Trung niên nhẹ gật đầu.


Vừa mới quay người muốn rời đi, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, một đạo kình khí hung mãnh, như thiểm điện đối với hắn tập kích tới.Đột nhiên xuất hiện công kích, làm cho người trung niên phản xạ có điều kiện vươn nắm đấm ra, lập tức đối oanh một quyền, nhưng cỗ kình khí cường hoành, lại vượt xa khỏi dự liệu của hắn, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực đau đớn, một ngụm máu tươi phun mạnh ra, thân thể giữa không trung vẽ lên một đường vòng cung.“Chạy mau!” Người trung niên còn lại hét lên.Nhưng tiếng hét của hắn còn chưa có rơi xuống, giữa không trung, một bóng người lướt nhanh ra, nắm tay hung hăng đập vào yết hầu người trung niên vừa mới bị đánh bay, lập tức, một tiếng răng rắc đáng sợ vang lên.“Bành...” Giữa không trung, người trung niên kia toàn thân vô lực rơi xuống, nặng nề nện trên mặt đất.Từ đột nhiên tập kích cho đến khi người trung niên chết đi, chỉ ngắn ngủi bảy, tám giây.

Khi một người trung niên khác từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần, lại phát hiện đồng bạn của mình, đã không còn sống nữa.Hoảng sợ ngẩng đầu, người trung niên còn sống lo lắng nhìn qua bóng người cách đó không xa, có chút cà lăm: “Ngươi...ngươi là ai? Vì sao lại công kích chúng ta?”“Các ngươi không phải đang muốn tìm ta sao?” Tiêu Viêm lạnh lùng trả lời.“Ngươi...!là Tiêu Viêm?” Con ngươi hơi co rút lại, lời nói vừa dứt, người trung niên đột nhiên liền quay đầu bỏ chạy.

Đồng thời, hai tay của hắn nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một cái đạn tín hiệu, vừa muốn chuẩn bị bắn nó lên thì sau lưng bỗng có một hấp lực khiến cho đạn tín hiệu trong tay rơi xuống.Tiêu Viêm trở tay bắt được cái đạn tín hiệu, đem thu vào trong nạp giới.

Bàn chân đột nhiên đạp một cái, thân hình bắn mạnh về phía người trung niên.Nhìn Tiêu Viêm đang hướng tới mình với tốc độ hung mãnh, khuôn mặt người trung niên hiện lên vẻ khủng hoảng vô tận.

Ngay lập tức, hắn ta rút một thanh trường kiếm từ bên hông ra, hung ác chém về phía Tiêu Viêm.Thân thể tùy tiện tránh sang một bên, chân trái Tiêu Viêm như thiểm điện, hung hăng đá một cước vào bụng của hắn.Nhận một trọng kích, người trung niên rên lên một tiếng, một vệt máu từ khóe miệng khuếch tán ra, bước chân lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Bỗng trước mặt một bóng người lóe lên, trường kiếm trong tay liền bị đoạt mất rồi lạnh lẽo kề vào ngay sát cổ của hắn.


“Nếu cử động một cái, thì cái đầu của ngươi sẽ rời khỏi cổ đấy.”Giọng nói giống như ác ma nhẹ nhàng vang lên bên tai người trung niên, khiến cho chân hắn trở nên cứng ngắc.“Ngươi...!Ngươi giết ta, Y Ma giáo sẽ không bỏ qua ngươi!” Trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, giọng nói người trung niên trở nên khô khốc.“Không buông tha thì thế nào? Cho dù cho các ngươi không tìm tới ta, sớm muộn, chính ta cũng sẽ tìm đến các ngươi thôi.

Chỉ là không nghĩ tới các ngươi lại không đợi kịp, nôn nóng liền đến nhanh như vậy.

Trào phúng cười, Tiêu Viêm thản nhiên nói: “Trả lời ta mấy vấn đề."“Trả lời liền thả ta rời đi?” “Ngươi không có quyền lựa chọn.” Tiêu Viêm cười tủm tỉm đem trường kiếm kề sát vào cổ: “Ngươi có tin ta sẽ rạch ra trên cơ thể của ngươi hơn mười đạo vết máu, rồi sau đó đem ném ngươi vào ổ phệ hồn kiến để cho tụi nó xơi tái ngươi hay không?Nghe vậy, sắc mặt người trung niên lập tức trở nên trắng bệch, chân không ngừng run rẩy.


Hắn không nghĩ tới, người thanh niên trước mắt này lại có thủ đoạn ngoan độc như vậy.“Ngươi muốn hỏi gì?”“Nói cho ta biết, từ đâu các ngươi biết hành tung của ta?"“Chúng ta chỉ là nhận mệnh lệnh của thượng cấp đi bắt người thôi.

Hành tung của ngươi là thượng cấp cho chúng ta biết, còn thượng cấp như thế nào biết được, ta không biết.”Nhìn biểu hiện không giống như người trung niên này đang nói dối, Tiêu Viêm khẽ chau mày: “Hiện tại Y Ma giáo phái ra bao nhiêu người bắt ta?”“Có...” Nuốt nước miếng, người trung niên chật vật nói ra: “Từ khi chúng ta nhận lệnh của thượng cấp đi bắt người, thì phân đà chủ cũng trực tiếp phải toàn bộ thành viên của Y Ma giáo ở Ma Vân trấn ra.”“Ha ha, không nghĩ tới các ngươi lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy...!Thật là quan tâm đến ta.

Nhẹ nhàng cười, bên trong đồng tử Tiêu Viêm tỏa ra sát ý nghiêm nghị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.