Dấu Răng

Chương 12: 12: Cố Gắng Che Đậy




Edit: Hâm Còi
Nếu không phải thời gian và địa điểm không phù hợp thì thật sự Từ Minh Trạch rất muốn hát một câu hát: Ôi thế giới này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào ~
Mà câu “Thế giới này” hoàn toàn có thể đổi thành “thế giới của tôi” bởi vì hôm nay cậu ra đường không xem ngày hoàng đạo nên gặp phải tình huống oái oăm thế này đây.

Từ Minh Trạch nhìn hai người họ, có chút chột dạ, nhẹ nhàng chào hỏi: “Bác tổng, cô Trì.”
Trì Lục dùng khóe mắt quan sát sắc mặt người đàn ông đang đi cùng cô, cắn cắn môi cười với cậu ấy: “Chào trợ lý Từ.”
Từ Minh Trạch hoảng hốt nhìn Trì Lục.
Cô cố nén cười, không muốn duy trì bầu không khí lúng túng nữa, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể đem giúp tôi tách cafe được không?”
Từ Minh Trạch như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Dĩ nhiên rồi.” Cậu lén nhìn Bác Diên, nhỏ giọng hỏi: “Bác tổng, ngài có muốn dùng chút gì không?”
“Ừ.” Bác Diên không so đo nữa, dù sao Trì Lục cũng cho cậu ấy một bậc thang đi xuống rồi.
Anh im lặng rồi nói thêm: “Xuống dưới lầu mua đi, không lấy lạnh mà đổi thành nóng, sữa tươi đổi thành sữa yến mạch.”
Nghe lời Bác Diên dặn dò, toàn bộ trợ lý đều sửng sốt, trước giờ Bác Diên uống cafe như thế nào mọi người đều rõ không giống như vậy, xem ra lời căn dặn là dành cho Trì Lục.
Anh nói xong cũng không thèm để ý đến ánh mắt mọi người đang kinh ngạc, xoay người bước vào phòng.

Trì Lục mỉm cười đi theo.
Đối diện với rất nhiều ánh mắt tò mò Trì Lục không cảm thấy bất ngờ, giữa cô và Bác Diên luôn có một sự ăn ý ngầm mà người khác không hiểu được, mặc dù chia xa nhiều năm nhưng thói quen suy nghĩ cho đối phương vẫn tồn tại như cũ.

Trong phòng làm việc của Bác Diên ấm áp hơn Trì Lục tưởng tượng.

Không hề có ba màu đen trắng xám như cô nghĩ mặc dù những gam màu này cũng đa số, có một tủ sách to chiếm một mảng tường, phía trước là bộ ghế sofa sáng màu làm tổng thể căn phòng khá hài hòa.

Trì Lục quan sát chung quanh trong chốc lát, chỉ vào tủ sách hỏi: “Sao trong phòng lại có tủ sách to hết một mảng tường thế?”
Bác Diên nhìn cô, tay kéo ngăn tủ lấy cái remote rồi ấn nút khởi động: “Bên kia có máy chiếu.”
“Hả?”
Trì Lục trố mắt nhìn, bây giờ nhìn kỹ mới thấy ngay phía trên tủ sách có màn chiếu cuộn tròn đang chậm rãi hạ xuống, có thể biến nơi đây thành rạp chiếu phim tại gia bất cứ lúc nào.

Cô nhìn tấm màn chiếu trước mặt, một vài ký ức đang bật ra trong đầu Trì Lục.

Năm Trì Lục học đại học là Bác Diên vừa tốt nghiệp, đang ở Giang Thành, hai người hai nơi, cơ bản mỗi tuần cô đều đến tìm anh nhưng Bác Diên khi đó khá bận rộn, không thể dành thời gian đi xem phim hoặc trải qua những buổi hẹn hò như bao đôi tình nhân khác.


Trì Lục không phiền lòng chút nào, nếu anh bận rộn công việc thì cô ở bên cạnh gối đầu lên đùi anh, khi thì giải trí trên điện thoại, hoặc xem phim, thỉnh thoảng còn quan sát anh viết sách, yên tĩnh nhưng vui vẻ.
Bác Diên lúc đó nghèo, cha mẹ Bác vì muốn con trai mình va vấp với đời mà khóa hết thẻ của anh, mỗi tháng chỉ phát lương cơ bản để sống, phòng ốc cũng là đi thuê, một căn hộ bé tí chật chội lại cũ kỹ.
Đôi lúc Trì Lục cũng sẽ hờn dỗi.

Khi cô giận lên thì trắng đen phải trái không hề suy sét, có thể định cho Bác Diên cả trăm lỗi sai.

Ấn tượng sâu đậm nhất với cô là Bác Diên không thể cùng cô đi xem phim ngoài rạp, bởi vì thời gian xem một bộ phim đối với anh là khá dài, gần như bị vắt kiệt sức lực.

Thấy đám bạn ai ai cũng khoe khoang đi xem phim cùng bạn trai, cô có chút hâm mộ nên lôi kéo Bác Diên cùng đi.

Với mọi yêu cầu của Trì Lục thì anh không thể từ chối, cũng đồng ý đi với cô nhưng giữa đường lại có việc gấp đành phải bỏ phí hai tấm vé xem phim, Trì Lục vừa buồn lại giận, không kiềm chế được mà làm ầm với anh một trận.
Sau khi trút giận xong cô lại xin lỗi anh.
Đối với những chuyện nhỏ nhặt thế này Bác Diên không giận cô, cũng chẳng để bụng chút nào, trước giờ anh chỉ có thể nuông chiều và nuông chiều cô thôi, càng không dám nói lý lẽ.
Sau lần hai người ầm ỹ đấy, có hôm Trì Lục đến tìm anh mới phát hiện anh đã đổi căn hộ.

Căn hộ mới không quá to, chỉ đủ cho những vật dụng cơ bản hằng ngày nhưng có thêm một tủ sách nho nhỏ gắn kèm một màn hình chiếu, phía trước đặt bộ ghế sofa vừa đủ hai người ngồi, bên cạnh là chiếc đèn sàn mà lần trước cô đặt mua, tinh xảo lại xinh đẹp.
Trì Lục kinh ngạc, mờ mịt nhìn người con trai bên cạnh: “Làm sao mà anh…”
Đôi mắt hoa đào của Bác Diên rũ xuống, trong đấy phản chiếu bóng dáng ngây ngốc của Trì Lục: “Sao thế? Không thích à?”
“Không phải” Trì Lục trợn mắt nhìn anh: “Anh đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Không phải tất cả thẻ ngân hàng của anh bị khóa hết rồi à?”
Trên thực tế thì toàn bộ thẻ của anh ở Bác gia đều bị đóng băng nhưng anh vẫn còn quỹ riêng của mình, tiền trong thẻ phụ ấy cũng không ít.

Chỉ có điều Bác Diên không dùng đến, anh muốn bản thân trải qua cuộc sống cơ cực để rèn luyện, cố gắng giống một sinh viên mới tốt nghiệp hoàn toàn không có tiền trong ngân hàng, chỉ tiêu xài với đồng lương ít ỏi kiếm được.
“Sao nào?” Bác Diên cười, nhéo khuôn mặt cô: “Em xem thường anh đấy à?”
Trì Lục: “Nhưng tại sao anh lại mua những thứ này?”
Bác Diền hừ nhẹ, giọng nói mang chút trêu đùa: “Không mua thì sẽ có người cáu kỉnh suốt ngày với anh mất.”
Anh nắm tay Trì Lục kéo cô ngồi xuống sofa, chống cằm nói: “Anh không có thời gian ra ngoài xem phim với em, nhưng xem ở nhà thì được.”
Anh ngắm nhìn sườn mặt của cô rồi nói: “Có thể thầy Bác của em khá bận rộn, dùng cách này ở bên cạnh em thôi có được không?”
Giọng Trì Lục có chút buồn bã, bản thân ghé sát vào ngực anh: “Vâng ạ.”
Bác Diên cười, vươn tay ôm lấy cô: “Sao lại không vui rồi?”
“Không có.” Đầu Trì Lục cọ cọ ngay cổ anh, buồn rầu: “Em chỉ thấy thầy Bác của em đang bị ấm ức, trong lòng em không vui.”
Bác Diên dở khóc dở cười vuốt tóc cô, giọng điệu mang theo sự vui vẻ khó che giấu: “Cảm thấy thầy Bác đáng thương sao?”

“Vâng.”
Bác Diên im lặng vài giây rồi lên tiếng nhắc nhở Trì Lục: “Thật ra có biện pháp khiến cho thầy Bác hết đáng thương đó.”
Trì Lục rời khỏi lồng ngực ấm áp, ngẩng đầu nhìn anh: “Cách gì?”
Trong đôi mắt cô hiện giờ như có sóng nước lấp lánh.

Ánh mắt Bác Diên chăm chú, vô tình rơi vào đôi môi ẩm ướt căng bóng của cô, tràn đầy ẩn ý.
Hơi thở Trì Lục gấp gáp, vỗ mạnh lên cánh tay anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Bác Diên cười khẽ, nắm tay cô đặt lại trên cổ anh rồi cúi người xuống hôn cô, mập mờ đáp: “Thầy Bác của em cũng nghiêm túc mà.”
Nụ hôn của anh rơi xuống môi cô, tràn ngập hứng thú trêu đùa: “Người khác làm gì có bạn gái xinh đẹp như của thầy Bác đâu.”
“…”
Sau đó Bác Diên không cần bươn chải cuộc sống khó khăn, dành nhiều thời gian, tinh thần và thể lực để chăm sóc cô.

Hai người đi qua nhiều rạp chiếu phim, cũng xem qua nhiều bộ phim khác nhau, nhưng tình cảm dành cho rạp phim tại gia khi xưa đối với Trì Lục là không có gì thay thế được.
Lúc hai người nói chuyện tương lai, Trì Lục không yêu cầu gì khác ngoài mong muốn trong nhà của họ sẽ có một rạp chiếu phim mini như vậy.

Ngoại trừ ở nhà, cô còn ngang ngược muốn Bác Diên chuẩn bị thêm ở công ty, bất cứ lúc nào cô đến văn phòng anh sẽ không thấy nhàm chán.
Cô luôn biết, Bác Diên là người nói được làm được, bất kỳ chuyện gì, chỉ cần anh đồng ý, nhất định sẽ hoàn thành.
Tình yêu của Bác Diên dành cho Trì Lục vô cùng sâu nặng, cho dù năm dài tháng rộng, vẫn mãi mãi như thế.

Âm thanh bên tai kéo Trì Lục quay về với thực tại.

Cô mím môi, trong ánh mắt chất chứa nhiều lời muốn nói: “Anh làm cái này lúc nào thế?”
Bác Diên ngẩng đầu: “Lúc mới dời văn phòng đến đây.”
Từ lúc quyết định thiết kế nội thất cho phòng làm việc này, Bác Diên đã thương lượng với bên thiết kế, phần lớn các chi tiết trong này đều một tay anh giám sát hoàn thiện.
Trì Lục ừ nhẹ rồi thuận tiện ngồi xuống sofa: “Em ngồi đây xem phim có làm phiền tới anh không?”.

ngôn tình ngược
Bác Diên rời mắt khỏi văn kiện, bình tĩnh nói: “Không sao.”
“Vậy được,”

Không gian lại chìm trong sự tẻ nhạt.
Bác Diên đưa remote cho cô: “Muốn xem thì cứ xem đi, nếu không em nghỉ ngơi chút, anh còn chút việc cần xử lý.” Anh ngập ngừng: “Khoảng chừng 10 giờ.”
Nghe thấy trong giọng nói của anh có chút khác thường, Trì Lục cố gắng tránh đi ánh mắt nóng rực của anh: “Vậy em xem một bộ phim điện ảnh vậy.”
Bác Diên cười nhẹ: “Được.”
Anh quay về bàn làm việc và bắt đầu bận rộn.
Trì Lục thôi không nhìn anh nữa, nghiêm túc tìm phim để xem.

Món đồ này trong phòng làm việc của anh không giống với máy chiếu phim thông thường, đây là thiết kế tương tự như máy chiếu phim tư nhân, trông chẳng khác nào rạp chiếu phim mini tại nhà cả.
Trì Lục chọn ra một bộ phim điện ảnh vừa được công chiếu vài hôm trước.

Phim vừa được phát thì Từ Minh Trạch bước vào.
Vì không dám vứt bỏ cần câu cơm mà cậu ấy cố gắng xuống lầu mua cafe theo đúng ý Bác Diên, còn mua thêm hai phần bánh ngọt.
“Cô Trì.”
Cậu vừa bước vào thì phát hiện ra máy chiếu phim đang được mở cách đó không xa.

Từ Minh Trạch nhướng mày nhìn qua sếp mình một cái.
Rạp chiếu phim này cậu biết nhưng không dám hỏi qua, cậu chỉ phỏng đoán trước kia Bác Diên là biên kịch nên cho rằng đây là sở thích của sếp mình thôi.

Bây giờ chứng kiến cảnh này thì Từ Minh Trạch chắc chắn suy nghĩ trước kia sai bét rồi.
Từ lúc làm trợ lý cho Bác Diên, cậu chưa từng thấy sếp mình mở máy chiếu phim, duy nhất có hai lần vô tình trông thấy Bác Diên đang xem, nhưng không phải phim điện ảnh mà là show thời trang.
Từ Minh Trạch bừng tỉnh như phát hiện một bí mật cực lớn.
“Trợ lý Từ.”
Bác Diện dứt khoát nhìn con người đang tò mò ngoài kia, nhíu mày nói: “Cậu ra ngoài được rồi.”
Từ Minh Trạch hoàn hồn: “Bác tổng, cô Trì, xin mời.”
Trước khi đi cậu còn cười cười nói với Trì Lục: “Cô Trì còn cần gì xin cứ nói với tôi nhé.”
Trì Lục chưa kịp trả lời thì giọng lạnh lùng của Bác Diên vang lên: “Cậu có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?”
Từ Minh Trạch giật mình, vội vàng rút lui: “Không không không đâu Bác tổng, tôi còn nhiều việc lắm.”
Trì Lục nhìn bóng lưng cậu ta vụt khỏi phòng, cắn môi cố nén tiếng cười: “Bác Diên.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Tâm tình Trì Lục thư thả khá nhiều: “Sao anh lại đối xử với trợ lý như thế chứ?”
“Anh đáng sợ à?”
Trì Lục gật đầu: “Chính anh không nhận ra sao?”
Bác Diên dừng động tác trên tay, trả lời một cách ngay thẳng: “Đúng không, anh cảm thấy rất tốt.”
Trì Lục thở dài, nhỏ giọng nói: “Trợ lý Từ rất cố gắng, anh có thể đối xử với cậu ấy nhẹ nhàng chút không?”
Bác Diên đang cầm bút ký tên, vô thức siết chặt tay khiến cho nét mác trong chữ “Diên” vạch thành một đường thật dài.


Nụ cười trên mặt anh có chút nguy hiểm, gật đầu đồng ý: “Có thể.”
Đương nhiên là có thể đối xử với trợ lý Từ nhẹ nhàng chút rồi.
Từ Minh Trạch trở lại bàn làm việc, cảm giác như mình vừa sống sót qua 99 kiếp nạn, trên màn hình vi tính nhấp nháy thông báo từ sếp nhà mình.
Sắc mặt Bác Diên không thay đổi, đem toàn bộ email gửi cho cậu ấy, dặn dò thêm là sáng ngày mai tổng hợp toàn bộ tài liệu trong này cho anh.
Từ Minh Trạch: [? ]
Bác Diên: [ Có vấn đề gì? ]
Từ Minh Trạch cảm nhận được luồng khí lạnh run đang tràn ra khỏi màn hình: [ Không có Bác tổng, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành công việc.

]
Tin nhắn vừa gửi đi, Từ Minh Trạch thở dài thật lâu.
“Trợ lý Từ, sao thế?”
Từ Minh Trạch liếc nhìn đồng nghiệp: “Không có gì.”
Cậu khoát tay: “Không cần để ý tới tôi, để tôi tự sinh tự diệt một thời gian.”
Đồng nghiệp: “Ừ vậy cậu tự xử lý đi.”
Từ Minh Trạch: “…”

Trong phòng làm việc yên tĩnh trở lại, ngoài tiếng gõ bàn phím của Bác Diên thỉnh thoảng vang lên thì chỉ còn âm thanh từ bộ phim điện ảnh.

Không nghe được bất cứ tiếng động nào khác nữa, Bác Diên ngẩng đầu, bút trong tay xoay xoay hai vòng, anh đứng dậy đi về phía trước.
Trì Lục đang thiếp đi trên sofa.

Cô nghiêng người, cơ thể cuộn tròn lại, ngay cả khi ngủ cũng không buông lỏng.

Bác Diên chăm chú nhìn nét mặt cô lúc ngủ, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô.
Anh ngồi sát cô, chăm chú nhìn một lúc thật lâu rồi đưa tay vuốt lên đôi lông mày đang nhíu chặt.

Tay chưa kịp chạm vào người, Trì Lục trở mình.

Cơ thể Bác Diên bỗng cứng đờ, bàn tay đang giữa không trung cũng dừng ở đấy.
Một lúc sau không thấy cô tỉnh dậy, tay Bác Diên nhẹ nhàng lướt qua gò má cô một chút rồi rời đi.
Trong mười mấy giây ấy Trì Lục cảm nhận được một sự ấm áp đang rơi trên gò má cô, nhưng chỉ trong chớp mắt thì biến mất, sau đó tiếng bước chân thật nhẹ đang xa dần.

Mắt cô khẽ mở, ngón tay vô thức chạm vào nơi vừa lưu lại chút ấm áp ban nãy, rồi như có như không buông xuống.
Ở nơi Bác Diên không nhìn thấy được, cô nấp mình trong tấm chăn mỏng, khẽ cắn đầu ngón tay..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.