Dấu Răng

Chương 15: 15: Muốn Nuôi Đàn Ông




Edit: Hâm Còi
Điện thoại còn chưa ngắt thì tiếng của Viên Viên phía sau vang lên: “Có người tìm chị.”
Trì Lục hoàn hồn, nhẹ nhàng trả lời người bên kia điện thoại: “Được.”
Cô trầm mặc hồi lâu cũng không nói rõ cho anh hiểu chuyện này là tốt hay không tốt, chỉ ậm ừ: “Anh đi đi, em còn có việc.”
Bác Diên không miễn cưỡng: “Ừ, anh cúp đây.”
Cất điện thoại Trì Lục hỏi Viên Viên: “Ai?”
Viên Viên nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt: “Văn tổng.”
Trì Lục thờ ơ: “Anh ta tìm chị làm gì?”
Viên Viên lắc đầu: “Em không biết nữa.”
Văn Hạo về đây sớm hơn hai người họ 2 ngày, hôm đó anh ta còn hỏi Trì Lục có muốn đi chung không, bị cô từ chối.

Buổi sáng Trì Lục vừa ra khỏi sân bay, anh ta cũng không đến tìm cô, bây giờ lại đến, Trì Lục dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta đến đây vì cái gì.
Cô nhìn cửa sổ ở cuối hành lang, ánh mặt trời bên ngoài yếu ớt hắt vào ô cửa nhỏ: “Viên Viên.”
Viên Viên giật mình, quay đầu nhìn cô: “Làm sao thế a?”
Trì Lục cười, khẽ nhíu mi: “Không có gì.”
Viên Viên trông thấy nụ cười ấy thì có chút sợ hãi, cô ấy chưa kịp phản ứng thì Trì Lục đẩy cửa bước vào: “Ở ngoài đợi chị.”
“Vâng ạ.”

Nghe thấy tiếng động, Văn Hạo ngẩng đầu nhìn cửa ra vào.
Sau khi xuống máy bay trở về khách sạn, trang phục Trì Lục đã đổi thành phong cách se.xy và lão luyện.

Quần tây lưng cao màu đen phối cùng chiếc âu phục trễ vai cùng màu, dáng người hoàn hảo hiện ra một cách rõ ràng.
Tỷ lệ cơ thể của Trì Lục, so với 90% người mẫu khác, thì hoàn toàn lấn át.

Cô gầy nhưng cân xứng, chân dài eo thon, kích thước mỗi bộ phận đều chuẩn xác, thật sự là vóc dáng mơ ước của nhiều cô gái.

Đặc biệt nhất, cô được công nhận lớn lên rất xinh đẹp.

Ở nước ngoài cũng khiến cho những ai từng gặp cô đều khó quên.
Thời gian hai năm hợp tác làm việc, Văn Hạo nghe được lời mọi người đánh giá nhiều nhất chính là cô xinh đẹp lại có năng lực, tính cách tốt, bạn bè khá nhiều.
Nhưng trên thực tế, ngay từ lần đầu Văn Hạo nhìn thấy cô đã biết, Trì Lục là một cô gái không dễ thân thiết, tính cách không tốt như lời mọi người hay đánh giá.

Cô lạnh lùng và cô độc, không một ai có thể chân chính bước vào thế giới nội tâm của cô.
Nghĩ đến đây, Văn Hạo cười tự giễu: “Tới rồi à.”
Trì Lục hất cằm: “Văn tổng tìm sao em dám không đến.”
Văn Hạo: “…”
Anh ta day day hàng lông mày, hỏi: “Anh nghe nói em tìm nhà thiết kế?”
Trì Lục liếc anh ta, không hề quan tâm mà nhìn thời gian trên điện thoại: “Văn tổng, giờ anh đang tìm em để đối chiếu?”
Trì Lục cười nhạt nhưng ánh mắt thẳng thừng nhìn Văn Hạo: “Anh trông thấy ảnh chụp em gặp nhà thiết kế sao?”
Văn Hạo thở dài: “Anh đang nói chuyện nghiêm túc.”
Trì Lục: “À há.” Cô lười biếng đáp trả, cười như không cười: “Văn tổng, em cũng đang nghiêm túc nói chuyện.”
Văn Hạo không chịu đựng được thái độ của cô, trầm giọng hỏi: “Bên kia nói thế nào?”
Trì Lục cất giọng ngờ vực: “Anh hy vọng nhà thiết kế sẽ nói thế nào?”

“…”
Văn Hạo nhắm mắt, cố gắng đè nén cảm giác tức giận: “Trì Lục, bây giờ anh đang hỏi em.”
Trì Lục nhìn thấy thái độ anh ta như thế thì cười cười: “Sự kiên nhẫn của Văn tổng còn phải luyện tập thêm.”
Văn Hạo nhìn thẳng vào mắt cô, giọng ảm đạm: “Em cho rằng chuyện này là ý định của anh hả?”
“Không có.” Trì Lục nhìn sang chỗ khác: “Chưa bao giờ nghĩ thế.”
Đối với Văn Hạo, dù cô không có tình cảm nam nữ nhưng cũng có tình tri ngộ (*).

Cho nên với anh ta bởi vì không tồn tại tình cảm riêng tư, nhưng trên phương diện công việc hai người xem như hợp tác khá lâu, Trì Lục biết anh ta không phải người như thế.
(*) mối quan hệ dựa trên giá trị của đối phương để giúp đỡ, đối đãi tương xứng
Cho dù cô không gia hạn hợp đồng, Văn Hạo cũng không dùng thủ đoạn để khiến cô khó chịu.
Văn Hạo nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Nhà thiết kế có gọi điện thoại cho anh.”
“Thế nào?”
Văn Hạo nói: “Anh cố gắng thu xếp, nhà thiết kế bên kia cũng cố gắng nhưng không có kết quả.”
Nhà thiết kế dù sao cũng là người làm công, làm sao thương lượng với cấp trên để sắp xếp người mẫu được.
Về phần Văn Hạo, lãnh đạo công ty cũng không riêng mình anh ta, mặc dù trước kia anh ta ưu tiên cho Trì Lục khá nhiều tài nguyên tốt, một là do thực lực của cô, một phần là do cô có giá trị để công ty kiếm tiền, có lợi cho công ty.

Nhưng giờ đây quan điểm khác biệt, hợp đồng sắp hết nhưng Trì Lục không muốn tiếp tục.
Mặc dù cô có năng lực và sức ảnh hưởng khá lớn, nhưng không vì thế công ty sẽ suy tính ưu tiên cho cô nữa.

Thậm chí công ty còn tuyên bố, trước khi cô rời khỏi sẽ đem vài người mẫu khác cạnh tranh với cô.
Đây vốn là quy tắc trong giới thời trang, là nơi tàn khốc nhất.

Con người ta thực tế sẽ không vì người khác mà vứt bỏ bản thân.
Thật ra trước khi đến đây, Trì Lục đã đoán được kết quả.
Nhà thiết kế chính của chương trình lần này có vài lần làm việc với Trì Lục, cô từng hai lần làm first face cho họ, xem như quan hệ không tệ.

Nhưng rất nhiều chuyện không phải dựa trên mối quan hệ tốt sẽ được giải quyết.
Suy nghĩ một lúc, Trì Lục gật đâu: “Em biết rồi.”
Cô nghiêng đầu nhìn ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ, nói: “Cứ làm theo là được, thực ra thì vị trí nào cũng như nhau cả thôi.”
Văn Hạo nhìn cô: “Em cam lòng sao?”
Trì Lục nói thẳng: “Không cam lòng.”
Văn Hạo khó hiểu: “Em muốn làm gì?”
“Không gì hết.” Trì Lục buồn cười nói: “Chấp nhận sự sắp xếp thôi.”
Văn Hạo muốn nói nhưng lại thôi.
Trì Lục cười cười, vẻ mặt tương đối bình tĩnh: “Nhưng mà, em sẽ không bị đánh gục như thế này.”.

ngôn tình tổng tài
Một ngày nào đó cô sẽ trở về sân khấu chữ T này, lấy lại những gì vốn thuộc về cô.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Văn Hạo, Trì Lục đến chương trình.

Mặc dù cô không còn giữ vị trí first face nhưng dù bất cứ đâu, cô đều muốn mang đến phần trình diễn tốt nhất.
Trì Lục vừa bước vào đã có kha khá ánh mắt chung quanh dừng trên người cô.


Giới người mẫu này chẳng có gì là bí mật, chuyện cô bị thay đổi ai ai cũng biết.
“Trì Lục.” Từ Thanh Nghiên ở bên kia gọi qua.
Trì Lục nhìn cô ấy: “Đến lúc nào đấy?”
“Nửa tiếng rồi.” Từ Thanh Nghiên nhìn Trì Lục hồi lâu rồi cười: “Tôi cũng biết cô sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trì Lục nghe vậy thì cười khanh khách hỏi lại: “Ví như chuyện gì?”
“À” Từ Thanh Nghiên kéo ghế ngồi xuống, cất giong lười biếng: “Mấy người kia nói cô bị thay vị trí nên ở trong văn phòng Văn tổng khóc lóc.”
Trì Lục: “…” Cô cảm thấy khó tin: “Tôi là người như vậy sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Từ Thanh Nghiên liếc Trì Lục một cái: “Nhưng mà sắc mặt thực sự không tốt lắm, khóc thật đấy hả?”
Trì Lục không thèm trả lời nữa, lôi điện thoại ra lên weibo.
Từ Thanh Nghiên tò mò, đưa mắt nhìn qua màn hình, hơi bất ngờ: “Tin tức này cô cũng quan tâm à?”
Trì Lục không buồn ngẩng lên: “Cô cũng biết sao?”
Từ Thanh Nghiên giải thích: “Ai lướt web mà chẳng biết tin này.”
Cô ấy chỉ chỉ vào màn hình: “Cô biết công ty ấy không, chính là công ty con của Bác Hối, công ty Kỳ Hạ.

Bác Hối cô nhớ không, đợt chúng ta về nước trình diễn là chương trình của bọn họ ấy.”
“…”
Trì Lục hoài nghi nhìn Từ Thanh Nghiên.
“Cô nhìn tôi gì vậy?” Từ Thanh Nghiên không hiểu ý nghĩa ánh mắt kia là gì: “Thương hiệu này ở trong nước khá nổi tiếng, được nhiều người ưa chuộng.

Sản phẩm bị phát nổ mới được tung ra thị trường không lâu, người người nhà nhà đều đánh giá tốt, không nghĩ tới xảy ra chuyện về vấn đề an toàn.
Từ Thanh Nghiên khác với Trì Lục, cô ấy thỉnh thoảng sẽ đọc một số tin tức, mấy chuyện trên mạng cũng biết nhiều, thỉnh thoảng còn tám chuyện với bạn học trong nước nên sự việc gì cô ấy cũng biết.
Trì Lục lại không quan tâm vấn đề thiên hạ trừ khi tin tức liên quan đến Bác Diên, ngay cả trong giới người mẫu này người nào đang cặp kè hay chia tay với ai cô cũng không biết.
Trì Lục cầm điện thoại, bất động.
Từ Thanh Nghiên nói một lúc rồi chợt nhận ra, hình như có gì đó sai sai: “Trước giờ cô có quan tâm những chuyện ngoài kia đâu, sao hôm nay khác thường thế?”
Trì Lục ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Hình như cô quên chuyện gì rồi thì phải?”
Từ Thanh Nghiên đang chẳng hiểu gì: “Hả?”
“Sau đêm diễn hôm ấy, là ai đưa tôi đi nhỉ?”
Từ Thanh Nghiên: “Trợ lý của Bác tổng.

Mà tôi nói chứ, hôm ấy thấy Bác tổng có thái độ rất tốt với cô, bị thương còn chăm sóc tận tình.

Nếu không phải vì chuyện hôm nay trên tin tức thì tôi khá ấn tượng với công ty bọn họ.”
“…”
Trì Lục tự đánh giá, thôi chưa nên nói cho người này biết nội tình kia làm gì.

Mạch não của cô Từ Thanh Nghiên này không phải là thứ Trì Lục có thể hiểu được.
Từ Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: “Này là thái độ gì đây?”
“Không có gì.” Trì Lục nói: “Sau này cô sẽ biết.”
Từ Thanh Nghiên còn đang trợn mắt muốn nói chuyện thêm thì Mạnh Xảo đạp giày cao gót đi tới.
Cô ta liếc qua hai người rồi cười châm biếm: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Từ Thanh Nghiên lập tức biến sắc: “Chuyện riêng.”

Mạnh Xảo nhìn cô như vậy cũng không tức giận.

Cô ta nhìn qua chỗ Trì Lục đang ngồi bất động: “Trì Lục, xin lỗi nha.”
Trì Lục hất cằm: “Cái gì?”
Mạnh Xảo đã quen với thái độ ấy nên chẳng buồn quan tâm: “Vị trí first face này không phải là ý định của tôi, tôi cũng chẳng muốn tranh với cô làm gì, nhưng nào ngờ cấp trên nói hy vọng là tôi đi nên chỉ dám cúi đầu xin vâng thôi.”
Trì Lục chẳng thèm thay đổi biểu cảm: “Ừ.”
Mạnh Xảo như đấm vào bông, không khỏi có cảm giác thất bại.

Cô ta lấy đi thứ Trì Lục xem trọng nhất, vậy mà người này vẫn còn ngồi đây ung dung nhàn hạ như thế à?
Cô ta mím môi, thêm dầu vào lửa: “Hy vọng cô đừng để bụng.”
Từ Thanh Nghiên nghe thế thì ngẩng đầu nhìn lên.
Trì Lục cười, ánh mắt như chiếu tướng vào cô ta: “Mạnh Xảo, hình như mấy hôm về nước lúc trước cô uống rất nhiều nước trà đúng không?”
Mạnh Xảo ngơ ngác: “Hả?”
Trì Lục ngoắc ngoắc Viên Viên đằng xa: “Viên Viên lại đây.”
Viên Viên nhanh chân chạy tới.
Trì Lục suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi ra ngoài mua chai nước trà xanh ướp lạnh vô đây cho chị Mạnh của chúng ta, chị ấy nói với chị nửa ngày rồi chắc khát lắm.”
Viên Viên: “…”
Từ Thanh Nghiên phụt cười: “Đúng đúng, một chai làm sao đủ, mua cho chị Mạnh của em một thùng đi Viên Viên, chị trả tiền.”
Mạnh Xảo nghe hai người trước mặt kẻ tung người hứng, cắn chặt môi: “Cô…”
Trì Lục cắt lời: “Chị Mạnh, cái vị trí first face kia mà nói, với tôi nó chả có tí trọng lượng nào đâu.”
Mặc dù có chút khó chịu nhưng Trì Lục sẽ không đặt nặng chuyện này.

Cô hờ hững nói: “Với tôi, cho dù ở vị trí nào, Trì Lục chính là Trì Lục.”
Trong giới người mẫu này, vị thế của Trì Lục trong lòng mọi người sẽ không vì mất first face một show diễn mà thay đổi.

Cho dù thế nào, cô tự tin mình vẫn khiến cho người khác chú ý tới cô.
Đây là lên tiếng bằng thực lực, cũng là sức mạnh của cô.
Thời gian Trì Lục trong giới không dài nhưng cô lại tự tin như thế, mà cái điều khiến cô cao ngạo như vậy vì thực lực của cô ngày một giỏi hơn.
Cả sự tự tin và năng lực, đều là thứ Mạnh Xảo không có.

Cô ta cũng có chút bản lĩnh cá nhân nhưng nếu đem so sánh với Trì Lục và Từ Thanh Nghiên thì chẳng thấm vào đâu.

Cô ta quá yếu, thậm chí còn ý định bất chính, trong đầu chỉ toan tính làm sao để người khác chú ý mà không đem tinh lực ấy đặt vào bản thân để mang đến những sự tốt nhất cho khán giả.
Nghe âm thanh Mạnh Xảo uất hận trời cao, Viên Viên nhìn cặp đôi đang mang vẻ mặt bị làm phiền kia, thì thào: “Chị, vậy em có đi mua trà xanh không?”
Trì Lục: “Từ Thanh Nghiên móc hầu bao thì mua.”
Từ Thanh Nghiên: “… Cô bị rách túi à? Một thùng nước trà cũng không mua nổi?”
“Chuẩn đấy.” Trì Lục gật đầu, vẻ mặt thành thật: “Tiền trong túi để dành nuôi đàn ông.”
Từ Thanh Nghiên bật ngay chế độ hóng hớt, ánh mắt sáng lên như đèn pha ô tô, thì thầm bên tai Trì Lục: “Cô bao nuôi kiểu nào thế? Cần tôi giới thiệu cho không?”
Trì Lục: “…”
Cô mang vẻ mặt ‘hết thuốc chữa’, hỏi lại: “Cô biết nhiều hả?”
Từ Thanh Nghiên: “Đúng rồi”, còn mang vẻ mặt thần bí: “Lần trước tôi ghé quán bar kia, phát hiện có nhiều tiểu thịt tươi đẹp trai cực, body chuẩn khỏi cần chỉnh, bao nuôi là số một.”
“…”
Mí mắt Trì Lục nhảy lên, cố gắng đè âm thanh xuống: “Này cô không phải là dạng người đi bar đó chứ?”
Từ Thanh Nghiên gật đầu cái rụp, hưng phấn nói: “Đúng chứ.

Lúc nào về nước tôi dắt cô đến đó.”
Trì Lục: “… Nói sau đi.”
Cô mà đi Bác Diên đánh gãy chân cô mất.

Chương trình ở nước ngoài đang diễn ra cực kỳ sôi nổi, trang web chính thức trong nước thỉnh thoảng có người mẫu leo lên hot search, fan thì khen không dứt, người qua đường cũng để lại vài bình luận, thỉnh thoảng thấy vài comment nhận xét bộ trang phục nào đẹp, đủ mọi thứ.
Trừ một chút xíu đó ra thì toàn bộ sự quan tâm của cư dân mạng đều về sự cố sản phẩm phát nổ của tập đoàn Bác Hối.


Từ lần xảy ra sự cố đầu tiên thì Bác Hối đã lên kế hoạch chuẩn bị toàn diện nhất, trước tiên chuyển người bị thương đến bệnh viện, tìm y bác sĩ giỏi nhất để chữa trị, khống chế dư luận trên website, điều tra nguyên nhân dẫn đến sự cố phát nổ.
Người thứ nhất thì còn có thể khống chế dư luận nhưng tiếp tục người thứ hai thì tình hình lúc đó đã mất kiểm soát.

Vì nạn nhân thứ hai là một minh tinh, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng cũng có hơn hai triệu fan.

Ngay sau khi sự việc xảy ra thì trợ lý cô minh tinh đó đăng bài trên weibo ngay lập tức, chỉ trích tố cáo tập đoàn Bác Hối.

Chỉ trong chớp mắt, mọi chuyện trở nên tồi tệ.

Fan thì quay lại chửi bới, cư dân mạng cũng rối rít hủy đơn hoàn tiền hoặc yêu cầu bồi thường.

Bác Diên vừa xuống máy bay, Từ Minh Trạch lập tức báo cáo tiến triển.

Đã hai ngày cậu ấy không ngủ, quầng thâm dưới mắt đen như than chì.
“Bác tổng, bây giờ đi đâu?”
Bác Diên lên xe, giọng lạnh băng: “Đi bệnh viện trước.”
Tài xế nổ máy rời đi.

Từ Minh Trạch ngồi bên cạnh Bác Diên, báo cáo cụ thể tình hình.

Bác Diên nhận lấy tài liệu, lật từng trang xem xét, sau khi đọc xong thì hỏi: “Nguyên nhân dẫn đến phát nổ?”
“Do pin.” Từ Minh Trạch nói thêm: “Nhưng trước đó chúng ta đã thí nghiệm chặt chẽ, tình hình chung sẽ không thể phát nổ được.”
Với Bác Diên, an toàn luôn là hàng đầu, bất cứ sản phẩm gì được tung ra thị trường đều trải qua rất nhiều lần thử nghiệm trong phòng thí nghiệm, chưa từng phát sinh tình huống như thế này.

Nhưng không ngờ chuyện này lại xảy ra cho nên nhất thời không tìm được ngọn nguồn.
“Đã hỏi người bị thương chưa?”
Từ Minh Trạch gật đầu: “Bọn họ đều nhất định nói là không có làm gì hết, chỉ có chơi rồi sạc pin thì bị phát nổ.”
Bác Diên quay qua nhìn trợ lý: “Cậu tin hả?”
Từ Minh Trạch lắc đầu, làm sao tin được, nguồn sạc đã làm thí nghiệm không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí ở sản phẩm này lúc chưa hoàn thiện, chính Bác Diên là người thử nghiệm còn gì.
Cho dù là sản phẩm đã hoàn thiện hay chưa thì bọn họ đã đối chiếu tỷ lệ chính xác tuyệt đối, không thể xảy ra chuyện bất trắc thế này.
Chuyện đã xảy ra rồi, Bác Diên không truy xét nguyên nhân nữa, chỉ vốn mất thời gian, vấn đề quan trọng bây giờ là tìm hướng giải quyết.

Bác Diên không phải là người trốn tránh trách nhiệm mà là người đủ sức gánh vác các vấn đề của công ty.
Từ Minh Trạch báo cáo xong tình huống 2 ngày nay thì đột nhiên nói: “Bác tổng.”
“Ừ, làm sao?”
Từ Minh Trạch gãi chóp mũi, nhỏ giọng nói: “Lúc tôi tới đây đón ngài thì có nhận được điện thoại của cô Trì.”
Tay Bác Diên ngưng lật tài liệu, quét mắt nhìn cậu ấy.

Từ Minh Trạch có hơi lùi ra xa Bác Diên một chút: “Cô ấy chỉ hỏi tôi là ngài có đây không.”
Bác Diên lấy điện thoại ra xem thử có thấy tin nhắn gì của cô hay không, rồi ngẩng đầu nhìn trợ lý: “Còn gì nữa không?”
Từ Minh Trạch trợn mắt nhìn Bác DIên rồi lắc đầu: “Hết rồi ạ.”
Bác Diên chỉ lạnh lùng nhìn cậu ấy: “Phải không?”
Từ Minh Trạch hơi run: “À vâng, cô Trì hỏi những chuyện có liên quan đến ngài thôi ạ.”
Bác Diên thôi không dồn ép cậu trợ lý nữa, vùi đầu vào tập tài liệu.
Đến khi Từ Minh Trạch đáng thương cảm thấy mình được tha mạng thì giọng nói lạnh thấu xương của người đàn ông vang lên: “Hai người liên lạc với nhau nhiều nhỉ?”
Từ Minh Trạch: “…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.